Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 1: Câu Dẫn [1]



Hiện đại, đô thị, ôn nhu công x ngạo kiều thụ.

1.

Trong căn phòng mờ tối, đèn neon ánh lên sắc cam nhàn nhạt, phủ xuống hai thân người đang dính chặt lấy nhau trên giường. Quần áo nằm lung tung dưới đất, cúc áo hỗn loạn rơi xuống gầm giường, bên cạnh còn có một chai tinh dầu không rõ tên.

"Ân..." Người trên giường hai chân cuốn lấy thắt lưng người phía trên, trên người đầy dấu hôn, cổ trắng nõn ưỡn cao, hai đầu nhũ hồng nhạt thẳng đứng dựng lên, thắt lưng mềm dẻo uốn cong, trên gương mặt phủ một tầng đỏ hồng mị thái, tư thế muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu. Trong miệng thoát ra một chuỗi rêи ɾỉ dài, khiến người phía trên không khống chế được mà không ngừng thúc mạnh, tiếng nước dính dấp phát ra từ nơi giao hợp vang lên đầy phòng.

"Nhanh một chút, em muốn, em muốn anh, a..."

"Bảo bối đừng gấp." Người phía trên khẽ cười, nhéo nhéo mông tròn co dãn, mồ hôi trên trán lăn lăn xuống, rơi vào chỗ tương liên giữa hai người. Tiểu huyệt tham lam phun ra nuốt vào tính khí cứng rắn, mỗi lần luật động kéo theo mị thịt hồng nhạt, dịch lỏng trong suốt theo đó tươm ra, ướt đẫm ga gường. Anh hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn hại chết người kia, thuận thế một đường trượt xuống, ngậm lấy nhũ tiêm sưng đỏ sớm đã phát tình.

"Ân...a....Bắn, em sắp bắn,..."

"Không cho em bắn. Chờ anh."

"Không được, đừng..."

Tính khí phía trước run rẩy rỉ ra niêm dịch, nam nhân vung tay đè qυყ đầυ khiến cậu khó chịu giãy giụa, hai chân loạn đá xoay eo lắc mông phản đối hành vi xấu xa. Anh cúi người lấp đầy môi cậu, nâng chân trái cậu gác lên vai mình, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt. Tính khí va chạm vào tiểu huyệt, lặp lại động tác đâm vào rút ra, dâʍ ŧɦủy̠ trơn nhầy chảy dọc xuống đùi. Trước ngực bị đùa giỡn, trên dưới thân thể đói khát rít gào, nước mắt sinh lý trào ra, cậu nức nở khóc lóc, đan xen giữa tiếng nấc còn suиɠ sướиɠ kêu loạn, phối hợp với động tác của nam nhân.

"Ông xã, ông xã..."

"Bảo bối, thật hư hỏng." Nam nhân cắn nhẹ lên cổ cậu, buông tay ra, cả người thiếu niên cứng ngắc một chút, sau đó bắn tinh, dịch trắng đục dính đầy bụng hai người. Nam nhân cũng ngừng luật động, một cỗ nóng bóng tấn công thẳng vào tuyến tiền liệt của cậu, khiến thiếu niên còn đang trong trạng thái cao trào run rẩy sảng khoái, nhịn không được hét lên.

Vận động qua đi, Mã Tư Viễn im lặng cuộn người ngủ say, Karry cưng chiều bế cậu đi tắm rửa xong mới ôm người lên giường, kéo chăn qua vai nghỉ ngơi. Mã Tư Viễn ngủ rất trầm, Karry buổi sáng thức dậy cũng không biết, lúc mở mắt ra đã là bảy giờ sáng, nắng chiếu vào phòng bị Karry kéo rèm ngăn lại, chỉ mang theo độ ấm len lỏi trong không gian.

Cậu nhìn nhìn quần áo anh để ở đầu giường, không đụng tới, ngược lại chạy đến tủ quần áo lấy ra một cái áo của anh, qυầи ɭóŧ cũng không thèm mặc đã lắc lư lắc lư đi xuống nhà, hoàn toàn là bộ dáng con mèo lười cần chăm sóc.

Mã Tư Viễn rất thanh tú, mắt hạnh mày cong mũi cao môi mỏng, là kiểu đẹp tinh ranh pha chút sáng ngời. Cậu so với Karry thấp hơn nửa cái đầu, nhưng mặc áo của anh vào chỉ miễn cưỡng che được mông trắng trắng mềm mềm. Karry ở trong bếp mặc tạp dề đang chiên trứng, nghe được tiếng động liền quay đầu lại. Thở dài, anh ra nhà sau túm một cái qυầи ɭóŧ kéo cậu qua.

"Sao lại không ngoan như vậy."

"Có sao đâu, nhà chỉ có chúng ta." Mã Tư Viễn ngáp một cái, đột nhiên muốn cười: "Chẳng lẽ anh nhìn không quen?"

Karry bất đắc dĩ nhìn cậu: "Đừng nói nữa, rửa mặt rồi ra ăn sáng nào."

"Em đói."

"Anh biết."

"Em không phải nói dạ dày." Cậu chồm người đu lên cổ anh, liếm liếm vành tai: "Anh hiểu mà..."

"Loại chuyện này làm nhiều không tốt cho thân thể." Anh nhịn xuống xúc động muốn đánh mông cậu vài cái, lôi con người nào đó ra, có điều bạch tuột này là loài biến chủng level cao, chẳng những không chịu xuống mà còn thò tay cởi tạp dề, nghịch ngợm búng ngón tay vào đũng quần người ta.

Karry hít sâu một hơi.

"Ăn sáng!"

"Em đang ăn đây." Sau đó nhào tới cắn môi đối phương, thành công đẩy ngã xuống sofa. Mã Tư Viễn soạt một cái cởi sạch áo mình, ở trên người Karry liên tục gây hấn. Nếu một người lõa thể nằm trên người anh tác quái, người nọ chỉ có thể là người yêu của anh. Karry đau đầu chống tay muốn ngồi dậy, âm thầm niệm niệm, còn lấn tới nữa anh thực sự không khách khí!

Mã Tư Viễn ở bên tai thổi khí, vặn vẹo mông cọ xát người anh, kéo tay anh đặt lên phía trước của mình, ngửa đầu rêи ɾỉ: "Ân, ông xã, cho em, cho em..."

"Tiểu lãng hóa!" Karry đảo ngược tình thế, rất nhanh áp cậu xuống sofa, kéo khóa quần đem tính khí ngẩng cao hung hăng đâm vào tiểu huyệt khép chặt. Mã Tư Viễn thoải mái rên lên, tư thế ở phía sau khiến hai người càng khít chặt nhau. Cậu quỳ gối nhổm dậy, đầṳ ѵú ma sát mặt thảm sinh ra kɦoáı ƈảʍ nóng rát, vừa đau vừa thích.

"Ông xã, làm em, làm sướng em, em muốn anh.. Ông xã..."

Tiểu huyệt trải qua một đêm giày vò sớm đã quen thuộc, khát khao mút lấy côn ŧɦịŧ tím đỏ chọc thẳng vào. Tiếng nước lách chách lần nữa đánh vào tai cậu, thân thể hưng phấn bày ra tư thái dâm mỹ. Phía sau no đủ, phía trước không có người quan tâm, cậu thò tay an ủi tính khí của mình, đến lúc bắn ra, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút, Karry cũng bị cậu làm bắn theo.

"Ông xã, hô...hô..."

"Tưởng anh tha cho em nhanh vậy hả..." Mới sáng sớm đã muốn câu dẫn anh, anh thật sự muốn trừng phạt cậu, nhưng đè cậu xuống ăn sạch sành sanh không phải là giống với mong muốn của cậu rồi sao? Karry vô lực thở hắt, đúng là không có cách trị tiểu lãng hóa phát tình mọi lúc mọi nơi này.

Côn ŧɦịŧ nằm trong tiểu huyệt ấm nóng dần dần hồi sinh, lại một chốc lăn tới lăn lui nữa, đồng hồ gõ tám giờ hai người mới từ trên mặt đất đứng lên, Mã Tư Viễn hai chân mềm nhũn, được Karry bịch bịch bịch bế vào nhà tắm, lại bịch bịch bịch bế ra nhà bếp, lúc này mới thỏa mãn cầm muỗng lên bắt đầu ăn.

Karry gắp cho cậu một miếng rau xà lách, để cậu ăn xong bữa sáng mới ôm người đến sofa. Hôm nay anh không có tiết, giáo trình tài liệu cũng đã soạn xong, có thể bồi cậu chơi cả ngày. Tuy rằng làm giáo viên lương không cao nhưng cũng không thấp, đủ cho hai người sống thoải mái tới già, hơn nữa lượng công việc cũng không thái quá, có thời gian thừa để anh chăm sóc cậu. Mã Tư Viễn không biết quan tâm bản thân, nhìn qua mới mười chín hai mươi tuổi, kỳ thật đã hai mươi lăm, so với nam nhân khác trắng hơn mềm hơn, có điều tính tình rất bá đạo. Một tiểu thụ bề ngoài luôn ngạo kiều lãnh diễm, đối với người khác không thèm liếc mắt tới một cái, lạnh lùng quái gở như vậy lại cực kỳ yêu anh, mỗi lần đụng tới anh lại giở trò lưu manh sờ chỗ này mó chỗ kia, cuối cùng đẩy ngã anh trên giường, dùng mị hoặc giam hãm anh trong xiềng xích không lối thoát. Ân, đây chính là đãi ngộ của ông xã đại nhân chỉ mình anh mới có, mặc dù Karry ở phương diện này không quá ham thích, nhưng bị cậu câu dẫn như vậy cũng không thể chống lại.

Đó là người yêu của anh, không thể trách anh nha.

Bất quá, tần suất làʍ ŧìиɦ gần đây tăng chóng mặt, bọn họ cứ dính một chút liền "ân ân a a", ở phòng ngủ là đêm nào cũng có thịt ăn, còn lân la dòm ngó phòng khách phòng bếp cùng nhà tắm các loại. Karry tương đối thật thà, cho đến giờ đều là Mã Tư Viễn kéo anh làm, bây giờ nghĩ lại thấy có chút bất thường.

Bọn họ ngồi trên sofa chăm chú xem TV, Mã Tư Viễn có màng đến nữ diễn viên trong TV nói gì đâu. Cậu nằm trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Đang nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến em."

"Xạo." Mã Tư Viễn kéo Karry xuống hôn sâu, lúc buông ra liền ngạo kiều nói: "Không cho phép nói dối."

Karry hôn hôn má cậu, nói ra nghi vấn: "Vì sao em lại hay phát tình như vậy?"

Sắc mặt Mã Tư Viễn không dễ chịu: "Anh không thích?"

"Không phải thế!" Karry vội đáp, dở khóc dở cười, sao lại chuyển trọng tâm câu chuyện vậy chứ.

"Anh không thích có thể không cùng em làm."

"Tiểu Viễn." Karry ôm người trong lòng lại: "Anh sợ thân thể em không tốt."

"Em cũng không có bệnh."

"Tiểu Viễn..." Anh bất đắc dĩ nhìn cậu: "Anh..."

Ding Doong.

Chuông cửa vang lên bất ngờ khiến câu nói của anh ngắt quãng giữa chừng, hối hả túm cái chăn mỏng quấn Mã Tư Viễn kín mít. Cậu không chịu thay quần áo, anh hết cách, nhưng không thể để người khác thấy người cậu a! Đó là bảo bối của anh!

Mở cửa ra, là một cô gái xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng, cầm theo một xấp giấy tờ: "Thầy Vương, bài tập nhóm của tụi em làm xong rồi nè."

Karry nhíu nhíu mày, cầm tài liệu: "Em ở lớp nào?"

Cô gái có chút mất mác, liếc liếc trong nhà, dời mắt nói: "Em là Uyển Đình, học viên năm hai khoa Hán ngữ..."

"Không phải thầy nói làm xong cứ mang lên văn phòng khoa nộp là xong sao? Em cần gì phải tìm đến nhà thầy?"

"Thật ra...thật ra bọn em tổ chức một chuyến dã ngoại suối nước nóng, xe còn thiếu vài chỗ."

"À, vậy em cứ mời thầy chủ nhiệm của mình ấy."

"Thầy..." Uyển Đình không biết làm sao: "Thầy chính là chủ nhiệm của bọn em mà."

"..." Sao anh lại quên nha? Nhất định là bị Tiểu Viễn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, t*ng trùng thượng não, khụ...ngay cả lớp chủ nhiệm mà cũng không nhớ. Karry bình tĩnh nhìn tài liệu, lại nhìn học sinh của mình: "Bao giờ đi?"

"Chủ nhật tuần này ạ."

"Được rồi, thầy sẽ sắp xếp công việc rồi thông báo với lớp trưởng sau, em cho thầy số điện thoại lớp trưởng đi, à mà lớp trưởng lớp mình là bạn nào nhỉ..."

"Thầy..." Uyển Đình lại cắn môi: "Em là lớp trưởng."

"..." Đến nước này thì IQ cũng vứt đi được rồi. Mã Tư Viễn nghe hết từ đầu tới đuôi, đắc ý cười trộm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cao quý lạnh lùng, chỉ âm thầm đốt vàng mã cho cô bé lớp trưởng đáng thương. Karry gật đầu nói thêm một chút liền đóng cửa, lúc đối mặt với bà xã liền ho khan mấy cái, mặt đỏ đỏ xấu hổ.

"Xem anh như nàng dâu mới về nhà kìa. Sao vậy? Để ý cô gái đó rồi hả?"

Mặt Karry méo xệt: "Bị em làm ngốc rồi."

"Ha ha ha..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.