Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 9: Lên đường



Phương Pháp sửng sốt, lập tức liền hiểu Cố Ninh có ý gì.

Cố Ninh nhìn phản ứng của hắn liền biết, nói: "Em chưa từng giết ai, hai người này giao cho anh."

Phương Pháp vẫn có chút giãy giụa, do dự: "Anh là cảnh sát......"

Cố Ninh liếc hắn một cái thật sâu: "Nhưng hiện tại đã không còn là thế giới hoà bình. Hơn nữa, cảnh sát không phải nên giữ gìn chính nghĩa, tiêu diệt tội ác sao? Hai người kia chính là phạm nhân giết người. Anh giết bọn họ sẽ có thể phòng ngừa những người tốt bị giết. Đây mới là điều mà một cảnh sát hiện tại nên làm."

Trong lòng Phương Pháp chấn động, biểu cảm phức tạp liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, nói: "Hóa ra trước kia em không lộ ra bản lĩnh."

Sau đó liền im lặng kéo hai người đàn ông đã ngất ra ngoài xe, năm phút sau giải quyết xong lên xe, hỏi Cố Ninh đã ngồi xuống vị trí ghế phụ:

"Chúng ta kế tiếp đi nơi nào?"

Cố Ninh nói: "Cứ chiếu theo lời vừa rồi em đã nói qua, đi tìm ba mẹ em trước, sau đó vòng về thị xã Linh Chi tìm ba mẹ anh. Không thành vấn đề chứ?"

Phương Pháp cười khổ hai tiếng: "Mạng của anh là em cứu về, em nói như thế nào, anh liền làm như thế."

Xe lái đi.

Cố Ninh lại nói: "Phương Pháp, nếu anh đã nói như vậy, em liền nói trước.

Phương Pháp không khỏi có một loại dự cảm không tốt, nhưng vẫn nói: "Em nói đi."

Cố Ninh nói: "Chiếc xe này cũng không lớn, ba mẹ em và ba mẹ anh tổng cộng có bốn người lớn tuổi, chân của ba em bị thương, khả năng cần chỗ ngồi rộng một chút, ba mẹ anh bên kia chúng ta cũng không biết tình huống như thế nào, cũng có khả năng bị thương. Nói cách khác, chiếc xe này của chúng ta không thể chở thêm người."

Cô nói: "Anh đã hiểu ý của em chưa?"

Phương Pháp lại lần nữa cười khổ: "Anh biết, em là sợ anh hành động theo cảm tình, lại tùy tiện cứu người lên xe."

Cố Ninh gật gật đầu thản nhiên nói: "Khả năng anh sẽ cảm thấy em ích kỷ, nhưng khi lợi ích của em không có được bảo đảm, em sẽ không đi trợ giúp người khác, em cũng hy vọng anh không làm ra sự tình hy sinh lợi ích của chúng ta đi trợ giúp người khác."

Phương Pháp há miệng thở dốc, lại như thế nào cũng không nói ra được lời hứa hẹn.

Cố Ninh thở dài trong lòng, lại nói: "Em biết anh là một cảnh sát tốt, nhưng hiện tại thế giới này đã không phải thế giới trước kia, không ai có thể cầu khẩn người khác tới cứu vớt chính mình, chỉ có thể tự cứu.

Anh phải nhớ kỹ, cha mẹ anh, người nhà anh vẫn còn đang ở trong nhà chờ anh trở về, bọn họ càng cần anh hơn."

Phương Pháp trầm mặc thật lâu, đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn thở dài thật mạnh, trịnh trọng nói: "Anh đáp ứng em."

Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, cô trước đó thời điểm đồng hành cùng Phương Pháp phát hiện trong xương cốt hắn chính là một người tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, gặp phải sự tình nguy hiểm có thể phấn đấu quên mình, bảo hộ kẻ yếu, đây gần như là bản năng của hắn, cho nên vừa rồi, khi sinh mệnh bị uy hiếp, hắn vẫn tình nguyện lưu lại chính mình nhường cho Cố Ninh cơ hội được sống.

Nếu ở trước mạt thế, hắn sẽ là một cảnh sát vô cùng ưu tú, nhưng hiện tại, loại tinh thần trọng nghĩa này của hắn sẽ chỉ làm hắn chết càng nhanh hơn, lại còn rất có khả năng sẽ liên lụy đến chính mình.

Cho nên lúc này, dù Phương Pháp đã hứa hẹn, nhưng Cố Ninh cũng không có hoàn toàn yên lòng, tuy nhiên cô rốt cuộc vẫn cần một người bạn đồng hành.

Dù cô có lợi hại như thế nào cũng không có khả năng đồng thời chiếu cố tốt cho cả ba và mẹ, mà tính cách của Phương Pháp như vậy, cô có thể hoàn toàn yên tâm phó thác ba mẹ cho hắn, hơn nữa thân thủ của hắn cô đã từng biết qua, sức chiến đấu rất không tồi.

Vừa đi vừa nhìn, nếu đến lúc đó thật sự không được, lại đường ai nấy đi.

Cứ như vậy, Cố Ninh tạm thời xác định người bạn đường thứ nhất.

Bởi vì trước đó đã thảo luận cùng Lục Gia Tử lộ tuyến đi thủ đô, cho nên trên cơ bản Cố Ninh có thể phán định được phương hướng bọn họ đi, thời gian tuy rằng đã qua ba ngày, nhưng chiếu loại tình huống hiện tại này, trên đường cũng không dễ đi, bọn họ chưa chắc đã đi được xa, chỉ cần nắm chặt thời gian, hẳn là rất nhanh có thể đuổi kịp.

Nghĩ đến tình cảnh có thể xảy ra của ba mẹ lúc này, trong lòng Cố Ninh đã nóng như lửa đốt.

Sau khi xác định xong một chút việc vặt vãnh, Cố Ninh đổi vị trí cùng Phương Pháp.

"Anh ăn chút đồ, sau đó ngủ đi. Nửa đêm về sáng lại đến lái xe thay em."

Phương Pháp nghe vậy khiếp sợ nhìn Cố Ninh: "Em có ý gì? Em không phải định nói với anh là em chuẩn bị lái xe đi trong ban đêm chứ? Cố Ninh, em vui đùa cái gì vậy?"

"Chúng ta phải mau chóng đuổi kịp bọn họ." Cố Ninh vừa lái xe đi vừa nói.

"Cố Ninh, anh biết em lo lắng cho ba mẹ em, nhưng hiện tại lúc này đi đường đêm thật sự không an toàn, nếu không cẩn thận chạy vào ổ xác sống thì hai chúng ta đến xương cốt cũng không còn.

Chúng ta trước tìm một địa phương an toàn ngủ một giấc đã, chờ đến khi trời sáng chúng ta liền lập tức lên đường, tuyệt đối sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian."

Phương Pháp tận tình khuyên nhủ."Sau xe chúng ta có mấy con xác sống đi theo?" Cố Ninh bỗng nhiên ngắt lời hắn nói.

"A?"

Phương Pháp có chút phản ứng không kịp, nhìn qua kính chiếu hậu, trong gương là một mảnh đen ngòm, liền nói: "Trời tối đen lại không có ánh đèn, sao thấy được?"

"Em thấy được." Cố Ninh liếc liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, sau đó nói: "Đại khái có ba bốn mươi con. Con chạy ở đằng trước mặc một bộ quần áo cao bồi."

Phương Pháp từ trong xe tìm ra một chiếc đèn pin bằng bàn tay, mở cửa sổ xe ra chiếu về phía sau, sau đó sắc mặt trắng bệch, đóng đèn pin lại, quay đầu hỏi Cố Ninh: "Sao em lại nhìn thấy được?"

Lời còn chưa dứt! Đột nhiên cửa xe bị một con xác sống mạnh mẽ đụng vào!

Phương Pháp hoảng sợ, vừa chuyển đầu liền đối mặt với một con xác sống đang đập vào cửa sổ xe ô tô! Hóa ra vừa rồi hắn đã quên đóng cửa sổ xe, đúng lúc bị con xác sống thừa cơ thò vào, hai cánh tay đã bắt đầu hư thối chặt chẽ bẻ cửa xe, lông tơ cả người Phương Pháp đều dựng thẳng lên, cầm đèn pin nhắm ngay mặt con xác sống kia, điên cuồng thọc!

Nhưng con xác sống như là đánh chuẩn chủ ý không chịu buông tay, mặc kệ Phương Pháp cầm đèn pin đập lên trên mặt nó, vẫn gắt gao bẻ cửa sổ xe!

Con xác sống này thoạt nhìn đã xác sống hóa khá lâu, hai tròng mắt chỉ còn lại một con treo ở hốc mắt, tròng mắt bên kia chính là một cái động đen, toàn bộ má phải đều bị thối hết, bị Phương Pháp dùng đèn pin thọc cho nát nhừ, tản ra một cổ mùi tanh tưởi, còn không ngừng đong đưa thân mình muốn chui vào bên trong xe, há miệng muốn cắn Phương Pháp.

Phương Pháp dùng sức quá lớn, không cẩn thận rớt đèn pin ra ngoài xe!

Trong lòng Phương Pháp hoảng hốt!

Mắt thấy con xác sống kia đột nhiên há cái miệng rộng tanh tưởi lại đây cắn! Hắn cũng bất chấp hết thảy! Duỗi tay liền bẻ đầu con xác sống kia, liều mạng vặn!

Nhưng con xác sống này tuy rằng tốc độ chậm, nhưng sức lực lại lớn đến dọa người, Phương Pháp căn bản không ấn được nó!

Toàn bộ đầu của con xác sống kia đều đã thò vào trong xe.

Tuy Phương Pháp đã giết qua mấy con xác sống, lúc này cũng không khỏi bị dọa đến oa oa kêu to!

Cố Ninh thấy thế, vội vàng bay nhanh chuyển động tay lái, bánh xe cọ xát ở trong đêm đen phát ra âm thanh chói tai, ngay sau đó, xe đột nhiên chuyển hướng, quăng toàn bộ xác sống kia đi ra ngoài! Đồng thời cũng đâm bay mấy con xác sống theo đuôi.

Phương Pháp vội vàng luống cuống tay chân bấm nút đóng cửa sổ xe, sau đó cả người mệt mỏi nằm liệt trên ghế, mồ hôi lạnh đầy đầu đầy cổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hồi lâu cũng không nói ra lời.

"Anh không sao chứ?" Cố Ninh hỏi.

Phương Pháp qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần đáp: "Không, không có việc gì."

Âm thanh và đôi tay vẫn còn hơi hơi run.

Lại qua hồi lâu, Phương Pháp mới mở miệng nói: "Đi đêm cũng được.Đón ba mẹ sớm."

Hắn hiển nhiên đã bị con xác sống vừa rồi dọa cho sợ tới mức không rõ, không dám tưởng tượng ba mẹ hắn đối mặt với hoàn cảnh khủng bố này sẽ có bao nhiêu khó khăn.

Cố Ninh gật gật đầu nói: "Được. Anh ngủ trước đi."

Phương Pháp không nhịn được nhìn thoáng qua Cố Ninh trông vẫn bình tĩnh, cô chỉ chuyên chú nhìn con đường phía trước, hắn cảm giác mạo hiểm vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của chính hắn, hắn đột nhiên hỏi: "Cố Ninh, vừa rồi chẳng lẽ em không sợ sao?"

Cố Ninh bình tĩnh lắc lắc đầu.

Phương Pháp nhìn thần thái của cô, thật sự không giống như là giả vờ, tức khắc nhớ tới vừa rồi chính mình bị dọa thành dáng vẻ kia, không khỏi cảm thấy có chút mất mặt.

Hắn thấy Cố Ninh tinh thần sáng láng, không có vẻ quá sức, trong khi hắn lái xe cả ngày cũng đã mệt mỏi, vừa nãy lại bị dọa cho cả người đều sợ chết khiếp.

Phương Pháp ngồi trên ghế phụ, sau khi ăn một chiếc chocolate, nhấp hai ngụm nước, quấn chặt quần áo nhắm mắt lại, rất nhanh liền truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.

Chờ sau khi hắn ngủ, Cố Ninh trực tiếp tắt đèn xe, hiện tại thị lực của cô ở trong ban đêm dù không có bất luận nguồn sáng gì cũng không khác gì ban ngày.

Bên này xem như cũng tương đối yên lặng, không có nhiều xác sống, chỉ có ít xác sống du đãng ở trên đường cái nghe được âm thanh đi đến, trong nhà Cố Ninh không có xe, cô đi thi lấy bằng lái cũng là mẹ Cố cưỡng bách cô đi, nói về sau phương tiện.

Một năm trước, sau khi cô thi được bằng lái, liền chưa từng sờ qua xe.

Nhưng không biết vì sao, lúc này cô nắm giữ tay lái lại vô cùng quen thuộc.

Cô dùng sức dẫm chân ga xông thẳng qua con xác sống phía trước đang giương nanh múa vuốt ý đồ ngăn trở đường đi!

Ầm Ầm Ầm!

Mấy tiếng va chạm vang lên!

Xe cũng bởi vì lực đánh vào mà kịch liệt chấn động một chút.

Trực tiếp làm Phương Pháp vừa mới chìm vào giấc ngủ bừng tỉnh dậy, hoảng loạn mở to mắt hỏi: "Sao vậy?!"

"Không có chuyện gì. Chỉ đâm bay mấy con xác sống thôi." Cố Ninh bình tĩnh nói: "Đeo đai an toàn lên."

Phương Pháp nhìn sườn mặt Cố Ninh, cảm thấy không còn gì để nói.

Lần trước thời điểm gặp mặt hắn bởi vì cô bình tĩnh không giống bình thường mà đối với cô thêm vài phần thưởng thức, hiện tại xem ra, cô quả thực có hơi chút bình tĩnh quá mức.

Hắn không biết trong khoảng thời gian bọn họ tách ra, Cố Ninh đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với mạt thế tới nói, không thể nghi ngờ loại biến hóa này là tốt.

Hắn không có tiếp tục nghĩ nhiều, lại lần nữa nhắm hai mắt lại, hiện tại hắn cần bổ sung giấc ngủ, mới có thể ở thời điểm Cố Ninh mệt mỏi lái xe thay cho cô.

Lúc này, dù xe có phát sinh chấn động lớn, hắn ít nhất cũng có thể làm được là ở trong nháy mắt bị bừng tỉnh lại lần nữa chìm vào bên trong giấc ngủ.

Cố Ninh giữ tay lái, chính cô cũng cảm nhận được biến hóa của bản thân, giống như chính mình lập tức liền trở nên thập phần trấn định, hơn nữa năng lực suy nghĩ cũng tăng cường hơn rất nhiều, cô phảng phất có thể cảm nhận được mỗi một ý tưởng trong đầu chính mình, ý nghĩ vô cùng rõ ràng.

Nhìn xác sống trong bóng đêm tập tễnh phảng phất giống ác quỷ, trong lòng lại không có vài phần sợ hãi.

Không biết thân thể của cô đã phát sinh loại biến hóa gì, Cố Ninh nhíu mày, trong lòng suy nghĩ quái lạ.

Nhưng rất nhanh, Cố Ninh lại có chút thoải mái, chính mình vốn dĩ đã chết qua một lần, lúc này giống như là phần thưởng, vốn dĩ tự dưng nhận được, huống chi tính đến hiện tại, biến hóa thân thể cô đều tốt.

Cô thở ra một hơi, sau đó chuyên tâm nhìn con đường phía trước.

Khi Phương Pháp lại lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng.

Hắn vội vàng ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía Cố Ninh ở bên cạnh: "Cố Ninh, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Cố Ninh nắm tay lái, hai mắt không ngừng nhìn quét con đường, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vì đã lái xe cả đêm, sau khi nghe được Phương Pháp hỏi liền liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay chính mình, nói: "7 giờ rưỡi."

"Anh ngủ lâu như vậy sao? Sao em không gọi anh dậy?!" Phương Pháp giật mình.

"Em không buồn ngủ, cho nên không có đánh thức anh."

Cố Ninh nói, sau đó lại chuyển động tay lái đâm bay một con xác sống nhào lên, đồng thời nói cùng Phương Pháp: "Nếu anh đã tỉnh ngủ, hai chúng ta đổi vị trí đi, em phải ăn một chút."

Bên này xác sống dày đặc hơn rất nhiều, trên đường tất cả đều là xác sống đi lại tốp năm tốp ba "kết bạn".

"Đêm qua em không có dừng xe sao? Vẫn luôn lái ở trên đường?"

Phương Pháp một bên cởi đai an toàn trên người một bên hỏi.

"Vâng." Cố Ninh lái xe đến một nơi trống trải, sau đó mở cửa xe đổi vị trí với Phương Pháp.

Toàn bộ quá trình không đến mười giây, xác sống tập tễnh đi đến, còn chưa có đuổi tới nơi thì xe đã lái đi ra ngoài.

“Ba mẹ em ngồi trong chiếc xe buýt màu vàng, anh nhìn xem có chiếc xe màu vàng nào không nhé.” Cố Ninh lấy ba lô, từ bên trong tìm ra một ít chocolate và nước, sau đó bắt đầu ăn.

Phương Pháp nhìn Cố Ninh hai miếng liền giải quyết xong một cái chocolate, lại một ngụm uống hết nửa bình nước, một chút cũng không có ý tứ tiết kiệm, anh ta có lòng tốt nhắc nhở: "Cố Ninh, vật tư của chúng ta không nhiều lắm......"

Cố Ninh nhét một chiếc chocolate còn dư lại vào trong miệng, vẫn không có cảm giác no bụng, nhưng cô vẫn tiết chế ngừng lại, sau đó nhìn đồng hồ ở tay, nói: "Tìm một điểm địa an toàn ngừng một lát. Em muốn đi WC."

Phương Pháp khựng lại một chút, nói: "Được."

Xe ở gần nửa giờ sau mới dừng lại.

"Em nhanh một chút." Phương Pháp xuống xe, mở cửa xe cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay nắm đao, sợ có xác sống sẽ từ nơi nào đó vụt ra.

"Cho em năm phút." Cố Ninh nói xong chạy nhanh tiến vào chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ phía trước.

Sau khi xác định bốn phía không có người, cô nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, đã tới không gian thần bí kia, đi đến cạnh cửa, Cố Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua kim đồng hồ vẫn còn ngừng ở địa phương ngày hôm qua cô điều chỉnh. Cô Ninh ấn xuống then cửa, sau khi ánh sáng chợt lóe cô liền đứng ở trong phòng của mình.

Cô điều chỉnh hô hấp một chút, tám giờ, thời gian này chắc là ba mẹ là đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, đi ra ngoài nói với họ một tiếng, sau đó lại trở về.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.