Micky rốt cuộc đã hiểu rõ nhiệm vụ của “hệ thống” lần này sao lại có độ khó lớn đến thế, chắc chắn là có liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến này!
Cái bẫy ở lần trước nhiều lắm cũng chỉ tính là một cái bẫy, mà nhiệm vụ này thì lại là một cái bẫy liên hoàn.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ phải nhận kết cục muôn kiếp bất phục rồi.
Cũng may là Micky vẫn có phần cao tay hơn một chút mà chung quy thì vẫn gắng gượng mà vượt qua được.
Nhưng mà vấn đề lớn nhất bây giờ vẫn là giải quyết cái hệ thống con này như thế nào đây, nhất định phải tìm một tên xui xẻo để kế thừa cái hệ thống con, nhưng rốt cuộc thì tìm ai mới thích hợp đây?
Dù sao thì chọn ai cũng được hết, chỉ cần không phải là Leon thì thôi.
Hơn nữa là nghĩ kỹ lại thì phần thưởng này nếu dùng cho đúng chỗ thì sẽ không tệ đâu, có thể làm tư bản để bóc lột người mà bị hệ thống con ký sinh, mà hệ thống con cũng đâu có làm hại ai đâu, so với cái “hệ thống” hàng ngày chỉ chăm chăm muốn g·iết mình thì còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần ấy chứ.
Nhưng vừa nghĩ lại thì nhiệm vụ của hệ thống con có thể bị sửa đổi, thậm chí có thể tùy ý phát hành nên ý nghĩ đó cũng dần tan biến rồi.
Nhưng Micky không để ý đến một chuyện là, lúc này có không ít người trong tầng hầm đang nhìn hắn chằm chằm.
Hàn Phi nhìn Micky lúc xanh lúc trắng mà thở dài một hơi rồi dứt khoát nằm bẹp xuống dưới đất không muốn đứng lên nữa.
Khoảng cách này càng ngày càng lớn quá rồi….
Vốn dĩ ở chỗ của cao thủ lừa bịp thì huynh đệ bọn hắn đã bị Micky làm cho lép vế, kết quả sau khi phát hiện ra đá tội ác thì cách đối phó của Micky còn mạnh hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần.
Dấu ấn của đá tội ác cộng thêm sự ác ý của đám “Yazidi” kia trực tiếp khiến cho Hàn Phi mất lý trí, cái khoảnh khắc đó ở trong lòng hắn nảy sinh một cái thôi thúc trực tiếp lấy súng b·ắn c·hết Micky……
Đố kỵ, Hàn Phi lúc này buộc phải thừa nhận rằng bản thân đang ghen tỵ với Micky.
Trước đây lúc ở khoang thu dung thì hắn còn từng cố tình dùng thân phận của mình để mà chọc tức Micky, c·ướp đi quyền thu dung sợi xích ai oán, nhưng bây giờ thì Hàn Phi cứ nhìn thấy Micky là trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác bất lực.
Tự vấn lương tâm, nếu như lúc đó người trở thành Giám Ngục là một trong hai huynh đệ bọn hắn, vậy thì bọn hắn có bản lĩnh mà ngăn chặn được cuộc khủng hoảng lần này hay không?
Cho dù là Hàn Phi có ngốc đi nữa thì hắn cũng rõ nam nhân ở trước mắt này mới là người kết thúc toàn bộ những phiền phức.
Là cháu trai của Tống Nghị, hắn không chỉ một lần nghe dượng nhắc đến cái tên Micky này, không chỉ một lần thán phục sự gan dạ tỉ mỉ của Micky, xem Micky như con nhà người ta mà tạo nên vô vàn áp lực cho Hàn Phi và Hàn Vũ.
Ban đầu Hàn Phi không phục lắm, nhưng về sau thì lại biến thành đố kỵ.
Càng biết rõ những trải nghiệm từ một nhân viên cấp D rồi bò lên để trở thành Siêu Thoát Giả của Micky thì Hàn Phi lại càng cảm thấy kinh hãi.
Rốt cuộc phải là cái loại người gì mới có thể làm ra được những việc như thế này vậy!
Còn Hàn Vũ ở bên cạnh thì đầu óc lại đơn giản hơn nhiều, trong đầu hắn chỉ có hai suy nghĩ.
Một là cuối cùng cũng kết thúc rồi, có thể về nghỉ ngơi rồi.
Hai là, cái kính râm của ta chắc là xin lại không được rồi ha?
Trong lúc tâm trí của mọi người trong tầng hầm đang có muôn vàn suy nghĩ thì tiếng máy bay trực thăng đã đánh gãy toàn bộ mọi người, trong chốc lát cái bóng dáng mặc một bộ đồ tây đen của Leon cũng đã đi đến bên trong tầng hầm rồi.
Hắn đầu tiên là liếc mắt qua hai huynh đệ nhà họ Hàn và “Yazidi” cùng các tín đồ rồi đến trước mặt của Micky hỏi: “Sao rồi? Thu dung không có gặp trục trặc gì đấy chứ?”
Sự quan tâm đột ngột của Leon đã khiến cho Micky cảm thấy có chút không được tự nhiên, Micky cũng không ngốc mà lại nói quá thuận lợi, thẳng thắn nói: "Tuy rằng có chút gian nan nhưng cũng không nguy hiểm."
Suýt chút nữa thì bị nuốt trọn cả rồi.
Leon gật gù rồi cười nói: "Bình thường thôi mà, ngươi vừa mới thu dung một dị thường chưa lâu, việc cộng hưởng gây ra dị thường b·ạo đ·ộng là một điều bình thường, nếu như là con đường khác thì có lẽ là một đường c·hết rồi đấy, nhưng ngươi là Giám Ngục nên về phương diện thu dung thì ngươi có ưu thế rất lớn.”
Ha ha.
Micky kéo kéo khóe miệng rồi đảo mắt một cái, mấy lời này thì nghe giống tiếng người hả?
Leon nhìn nghi thức của đám “Yazidi” mà hơi gật đầu một cái: “Sắp kết thúc rồi đấy."
Micky vội nhìn về phía của phòng thủy tinh tan nát, vừa vặn nhìn thấy “Yazidi” làm xong lễ bái cuối cùng, ánh sáng trên người của bọn họ cũng đã trở nên chói lọi vô cùng, những chiếc thảm ở trên tường cũng đã hóa thành một đám lửa mà b·ốc c·háy rụi tàn, rồi lại một lần nữa biến đổi mà thể hiện ra khía cạnh nữ tính của mình.
Chỉ có điều lần này quần áo của bọn họ không có biến thành màu đen nữa mà lại là trở thành hình ảnh nữ nhân trên tấm thảm trước kia, có điều là lại thiếu đôi cánh.
Micky vừa định than một tiếng "kỳ diệu" thì phát hiện không gian xung quanh mình một lần nữa ngưng đọng lại, kể cả nụ cười đáng đánh của Leon cũng đang ngưng lại ở trên mặt.
Micky phát hiện là thứ mà hắn muốn làm nhất lúc này thì ra là cho Leon một đấm vào mặt!
“Đừng làm thế.”
“Hắn ở trong lĩnh vực tinh thần của ta, sẽ tỉnh lại đấy.”
Giọng nói dễ nghe của “Yazidi” vọng lại từ trong ánh sáng kia, Micky đáng tiếc mà lắc đầu rồi nhìn qua hỏi: "Chuyện cũng kết thúc rồi, mọi người còn có chuyện gì tìm ta sao?"
Cái liếc mắt này đã khiến Micky ngây người ra.
Vốn dĩ hình ảnh “Yazidi” trên tấm thảm đã rất đẹp rồi, bây giờ biến thành người thật lại càng thêm đẹp hơn, cho dù là Micky đã được bồi dưỡng đôi mắt lựa chọn khá kĩ tính qua những video ngắn ở kiếp trước rồi nhưng khoảnh khắc này vẫn là bị làm cho kinh diễm không thôi.
Mị hoặc nhưng lại vừa thánh thiện, một chiếc vòng kim loại vàng ở trên đầu lại treo thêm một lớp sa mỏng, làm tăng thêm chút bí ẩn trên gương mặt đang mông lung của Yazidi, hai người mỗi một bên tay cầm tay nhau nhưng tư thái thì lại không hề giống nhau.
“Cảm ơn ngươi vì sự giúp đỡ.”
"Dành cho ngươi lời khuyên trung thành.”
Lời khuyên?
Micky cũng coi như là một lão làng với muôn vàn kinh nghiệm, ngắn ngủi thất thần một chút rồi liền tỉnh lại mà hỏi: “Lời khuyên trung thành? Lời khuyên gì thế?"
Hai Yazidi đều gật đầu: “Lời khuyên sống tiếp, số mệnh ban tặng ta lời chỉ thị này cho ngươi."
"Trung tâm thu dung số 44, hãy bảo vệ cho tốt nó a.”
"Chúng ta chung quy cũng sẽ tái ngộ, Tôn Giả đại nhân."
Nói xong hai Yazidi liền cúi đầu làm một lễ thật sâu với Micky rồi thời gian cũng trở lại bình thường.
Đến khi Micky lấy lại được tinh thần lần nữa thì Yazidi và các tín đồ cũng đã biến mất rồi, chỉ còn mỗi những mảnh vỡ của căn phòng thủy tinh và mấy đồ chơi sặc sỡ vẫn nằm trên mặt đất.
"Cuối cùng thì cũng đã xong." Leon thở ra một hơi, hai vai cũng đã được thả lỏng rồi.
"Ngoại trừ Micky ra thì những người còn lại nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi rút lui."
Leon ra lệnh một cách đâu vào đấy, chỉ còn có Micky thì vẫn có hơi ngây người.
Lời mà Yazidi vừa mới nói trước khi đi rốt cuộc là có ý gì?
Vì sao mà lại phải bảo vệ cho tốt trung tâm thu dung số 44 kia?
Điều đáng sợ nhất là câu nói Tôn Giả kia, nếu như lời từ miệng Tiểu Ái nói ra trước kia thì cũng chỉ vì muốn chọc tức Micky, thì bây giờ từ trong miệng của Yazidi nói ra, thì Micky bắt buộc phải nếm trải những ý tứ sâu xa ẩn trong đó rồi.
Tôn Giả……
Leon vừa mới ra lệnh xong, thấy Micky vẫn còn ngẩn người, cho rằng là do Micky bị cái “thần tích” mà Yazidi đã thể hiện làm cho chấn động mà mở miệng giải thích: "Đừng có mà cảm thấy Yazidi gì đó ghê gớm, bọn họ trong dị thường cũng chỉ có cấp độ 5 chữ số mà thôi, mặc dù nói hôm nay cái mà ngươi thấy cũng không phải là bọn họ hoàn chỉnh đi nữa, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải coi trọng “thần” quá làm gì."
Nghe những lời đại nghịch bất đạo của Leon, Micky ngẩn ra một hồi rồi hỏi: "Thần thì lại gà như thế hả?"
Leon ban đầu còn ngờ ngợ mà nhìn Micky, ngay lập tức lại ý thức được là trước kia Micky là một nhân viên cấp D không biết gì cả, hắn vừa buồn cười vừa nhìn cái tên tân binh Siêu Thoát Giả mà không biết gì như Micky:
"Chỉ cần có những thứ chứa 'Thần Tính' là có khả năng thành thần, đợi khi nào ngươi lên tới cấp bậc 6 thì sẽ phải thu dung dị thường mang theo Thần Tính, nếu như ngươi nghĩ không thông thì có thể đi con đường tín ngưỡng xem thử, làm cái 'Thần' để cho người ta tùy ý thao túng chơi đùa. Mấy cái đồ thần này ở khoang thu dung của trung tâm thì không phải là hiếm đâu a."
Phải nói là những người của trung tâm thu dung làm việc quá mức nhanh nhẹn luôn rồi, lúc hai người nói chuyện với nhau thì tầng hầm cũng đã được dọn dẹp gần xong rồi, Leon nhìn xung quanh lấy hai cái ống tròn trong túi ra rồi ném một cái cho Micky: "Mấy kiến thức này thì sau này ngươi từ từ mà bổ sung vào a, giờ người đi hết rồi thì đi theo ta mà làm việc đi."
Micky khó hiểu mà nhận lấy ống tròn hỏi: "Đội trưởng người đi hết rồi còn phải làm cái gì nữa?"
Leon từ từ nhấn xuống trên cái ống tròn, chỉ thấy là ống tròn đột ngột tách ra hệt như biến hình robot trong mấy phim mà Micky hay xem kiếp trước biến thành một cái cuốc chim!
"Đương nhiên là giúp ta đào mấy cái tạo vật cơ khí mà ta giấu ở trước kia rồi, có mấy cái vẫn còn chưa dùng được mà, không thể lãng phí được.”
Trong phút chốc Micky cảm thấy hình tượng cái tên cáo già mà mưu mô Leon ở trong lòng của mình vậy mà đã có dấu hiệu xuất hiện vết nứt rồi, trong đầu Micky bỗng dưng hiện ra hình ảnh Leon mặc một bộ đồ tây đi một mình một mình tô xi măng ở dưới tầng hầm.
Cái cảm giác lạc lõng kia giống hệt như là Quách Đạt Statham mặc JK nhảy K-pop vậy quá là phóng đại luôn ấy chứ.
“Ờm…. đội trưởng, không phải là mấy đống xi măng đó do chính tay ngài làm đấy chứ?"