“Đồng Hồ Điện Tử Hoàng Đạo, đây chính là nguyên nhân mà Leon nói là có thể thúc đẩy nghi lễ trước thời hạn sao?”
Micky âm thầm giật mình, không ngờ lại có một dị thường mang loại năng lực này, hơn nữa có vẻ như là mức độ nguy hiểm của dị thường này cũng không cao, thuộc vào một trong những loại khá dễ để thu dung.
Nhưng sau khi trấn tĩnh lại thì Micky mới phát hiện ra món đồ này dường như không tốt như vẻ ngoài, nghe thì có vẻ là có thể tăng tốc thời gian nhưng cái tốc độ này chỉ tác dụng lên đồ vật và chỉ có tác dụng ở trong phạm vi 30 mét của “Đồng Hồ Điện Tử Hoàng Đạo” mà thôi.
Đặc biệt là cái giá của việc sử dụng thì, chỉ cần có sơ suất một chút thôi thì có lẽ sẽ có những sự cố lớn.
"Mà số hiệu của cái đồ này sao có thể sắp cao thế được nhỉ?"
Micky nghĩ nghĩ, có lẽ là do liên quan đến những thứ vô hình như thời gian và cả những thứ như “nên” với “kỵ” lại liên quan đến vận mệnh và may mắn, nên là cái số hiệu thu dung của “Đồng Hồ Điện Tử Hoàng Đạo” mới có năm chữ số như thế này.
Nghĩ đến bản thân mình cũng là một dị thường có ba chữ số thôi……
“Sao khác biệt lại có thể lớn như vậy chứ?" Micky nói một câu.
Nhưng nghĩ một chút thì Micky cũng cảm thấy bình thản hơn, thực ra đây lại là một chuyện tốt.
Không khó để mà đánh giá qua cái việc trung tâm thu dung số 44 đã hiểu nhầm mình và cho rằng hắn là "Linh Hồn Vô Danh" này là một loại gì đó không lên được mặt bàn, mà có lẽ là linh hồn của Micky cũng đã bị nát không ít……
Có như thế mới giải thích được tại sao mà trung tâm thu dung lại nhận sai, và xem hắn có số ba chữ số lại là cái loại có số bảy chữ số như phế vật.
Tắc tắc tắc!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên đã đánh gãy mạch suy nghĩ của Micky, hắn nheo mắt nhìn lên trên cầu thang mà lẩm bẩm: “ ‘Kiêu’ đến rồi sao?"
Những âm thanh ồn ào ở bên ngoài khiến những người đang ở dưới tầng hầm đều cảnh giác cả lên, ngay cả Micky cũng đã đứng thẳng người nhìn về hướng cầu thang.
Tầng hầm dưới đất không nhìn thấy được những chuyện đang xảy ra ở bên trên, nhưng tiếng súng dữ dội kia đã báo hiệu là cuộc chiến đấu đã bắt đầu.
Quay đầu nhìn “Yazidi” mà cơ thể đang tỏa ra một quầng sáng nhạt màu trắng, Micky rất lý trí mà đặt tay lên khẩu súng ngắn ở sau lưng.
Những cái giá ở trên nhãn trên không trung đang tăng lên một cách chậm rãi, Micky cảm thấy rõ là đã có vài người đang bắt đầu lắc lư muốn ngã.
Nhưng mà còn chưa để Micky suy nghĩ xong về bước tiếp theo nên làm gì thì lại thấy những người canh ở cầu thang kia lấy ra một cái mặt nạ rồi chụp lên mặt, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà bọn họ đã thích nghi hoàn toàn với tác dụng của d·ịch b·ệnh tinh thần kia rồi.
Xem ra là mình đã lo lắng vô ích rồi……
Với một đám người tham chiến trực tiếp với dị thường thì sao lại có thể không chuẩn bị đối phó với phương pháp chống lại d·ịch b·ệnh tinh thần cơ chứ.
Nhưng mà còn chưa để cho Micky kịp an tâm thì đã thấy một vài người mặc đồ bình thường đang run run đi xuống cầu thang, sợ hãi nhìn xung quanh đám người cầm súng kia.
Những người này hoặc là đang cầm theo cặp da hoặc là đeo balo trên lưng, đều có bộ dạng như đang đi đường xa tới.
Trên người bọn họ ai nấy cũng không mặc những trang phục quá là tinh tế, nhưng mỗi một góc áo đều được vuốt phẳng một cách chỉnh chu không chê vào đâu được.
Micky có thể nhìn thấy được có vài người trên người còn có dấu vết đạn bắn, nhưng không hề có một giọt máu nào chảy ra mà chỉ chỉnh lại một chút y phục thì dấu vết đạn bắn kia đã không thấy đâu nữa rồi.
Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ, một ông lão với đầy những v·ết t·hương đang chống gậy bước xuống cầu thang, khuôn mặt của ông ta thì giống như bị thứ gì đó đánh cho vỡ tan tành ra, tứ chi của ông ta cũng chỉ còn một cái chân và một cánh tay mà thôi.
Xương trắng với da thịt hồng hào để lộ bên ngoài, cố gắng dùng hết sức mà giãy giụa để đi xuống cầu thang, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đứng vững mà ngã xuống được.
Thân thể tan vỡ của ông ta liên tục đập xuống cầu thang mà tung ra từng làn khói hồng nhạt, cho đến khi rơi ngay dưới chân của một thành viên kia thì mới hóa thành một đống bột tro tàn.
Chờ một chút sau thì những làn khói cùng với bột tro tàn đó lại tập trung lại thành hình một ông lão như lúc nãy rồi chầm chậm hướng về phía phòng thủy tinh.
Nhưng mà ở ngay cái chỗ mà ông ta đã hóa thành bột tro kia lại có một nhãn màu xanh lục đang lơ lửng trên không trung, bên trên viết số 35.
Những người khác thấy một màn này thì sắc mặt tuy kinh hoàng, nhưng đều chỉ hơi do dự một chút rồi sau đó chìm vào trong sự thất thần, bọn họ nhìn về phía phòng thủy tinh đang phát ra ánh sáng, giống như là đã hạ quyết định cuối cùng mà dứt khoát đi đến phòng thủy tinh kia tìm cho mình một chỗ mà quỳ xuống.
Theo số người tăng lên dần thì tiếng tụng kinh rì rầm kia cũng trở nên vang vọng hơn, âm điệu quái dị mà hòa quyện với một cảnh tượng kỳ lạ này thì lại khiến Micky hơi dựng tóc gáy.
Nhìn thấy trên người của đám "Tín Đồ Yazidi” kia đang từ từ sáng lên một thứ ánh sáng trắng, mà ở xung quanh không khí đã bắt đầu xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Còn Micky không xa phòng thủy tinh lắm đang bị bao quanh bởi gợn sóng này và đồng thời cũng đã kích hoạt Xúc Giác Thông Tin của Micky.
[Niềm tin của Yazidi đang hồi sinh.]
Micky nhìn cái thông tin này mà âm thầm chậc lưỡi, trách sao mà “Tín đồ Yazidi” lại sống lại sau khi c·hết rồi đến làm nghi lễ như vậy, hóa ra là dùng để bổ sung niềm tin cho Yazidi.
Cũng trách sao "Kiêu" quậy chuyện lại khiến cho Yazidi khẩn trương như vậy, mà còn tự mình đến trung tâm thu dung số 44 này để tìm kiếm sự giúp đỡ nữa.
“Phàm là sức mạnh thì đều có một cái giá……”
Tình trạng hiện tại của Yazidi đã thể hiện rất rõ ý của câu này rồi, cho dù là bị tôn lên làm thần đi nữa, nhưng vào lúc yếu đuối thì cũng không khác gì phàm nhân cả.
“Thảo nào mà Leon lại không coi Yazidi ra gì…… ”
Đương nhiên là cái kiểu thể hiện gà mờ của Yazidi lúc này có lẽ cũng có liên quan đến sự không hoàn chỉnh của ông ta, nhưng ít nhất hiện tại thì Yazidi trong mắt Micky còn không thể nào phù hợp với cái thân phận “thần” này được.
Mang trong mình thân phận là “thần” nhưng trong số hiệu dị thường thì lại chỉ có năm chữ số, thì đủ để thấy được cái sự "thần tính" này có bao nhiêu nước.
Lắc đầu bỏ qua những chuyện đó, Micky thăm dò hỏi "hệ thống" một chút, xem nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa.
"Hệ thống, thưởng nhiệm vụ của ta đâu?"
Chờ một lúc, thì “hệ thống” vẫn không đưa ra bất kỳ phản ứng nào cả.
"Quả nhiên là nguy hiểm vẫn chưa kết thúc rồi.”
Dù là nhắc nhở của “hệ thống” hay là yêu cầu của “Yazidi” thì đều đang ám chỉ hành động lần này sẽ có nguy hiểm, nhưng đến tận bây giờ Micky vẫn chưa thấy dấu hiệu nào là có nguy hiểm cả.
Vì “Ngày Thánh” bị trung tâm thu dung số 44 làm cho đến sớm nên làm cho đám người “Kiêu” không cách nào tiếp tục làm hại đến những tín đồ còn sống ở khu ổ chuột kia được, bây giờ thì chỉ có thể điên cuồng t·ấn c·ông địa điểm làm nghi lễ thôi.
Về phía “Yazidi” thì không có gì khác thường, Micky chỉ có thể chuyển sự chú ý lên những người tín đồ kia, cuộc chiến lớn ở bên ngoài chắc là sẽ chặn được những cái phiền phức lớn, nhưng mỗi người ở bên phe của “Tín đồ Yazidi” đều là một yếu tố bất định.
Cũng giống như lần trước, trung tâm thu dung số 44 không có cách nào mà phân biệt được “tín đồ Yazidi” đang có ở bên trong khu ổ chuột, mà trong số những “tín đồ Yazidi” không hề có chút dị thường nào này thì biết đâu có giấu người của “Kiêu” trong đó.
Mà những hành động sống lại của ông lão khi nãy cũng đã đánh thức tất cả mọi người, nếu như liều lĩnh mà g·iết những “tín đồ Yazidi” kia để kiểm tra thực hư, vậy thì kết quả là sẽ để lại d·ịch b·ệnh tinh thần.
Một hai người thì còn có cách ngăn cản để tránh đi, nhưng nếu số lượng nhiều lên thì loại d·ịch b·ệnh tinh thần này thật là một thứ phiền phức.
Chỉ có đo đạc bằng mắt thường thì hoàn toàn không có cách nào mà phân biệt được thân phận của họ cả, những đội viên canh ở ngoài cầu thang kia có vẻ cũng đã hơi hoảng loạn cả lên rồi.
“Tặc! thì ra là đợi ta ở đây đây mà.”
Micky làu bàu một tiếng rồi từ trước phòng thủy tinh kia đi về hướng của những người tín đồ đang quỳ dưới đất kia.
Người khác thì không thấy được chứ không có nghĩa là Micky không thấy, hắn dù sao thì cũng là nam nhân có Xúc Giác Thông Tin đấy!
Xúc tu vô hình vươn ra đến chỗ những người tín đồ đang quỳ gối kia, Micky nheo mắt lại nở ra một nụ cười lạnh lùng.
“Được, để ta xem là các ngươi trốn được đến khi nào a.”