Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 16: Không Phải Sợ



Chương 16 : Không Phải Sợ

Sau khi tạm biệt Trần Thần, Micky cuối cùng cũng đã trở về đến phòng ký túc xá của mình, vừa bước vào phòng thì không nói hai lời đã quẳng mình lên giường, mí mắt không chịu khống chế mà nhắm lại, chỉ có ba giây sau Micky đã ngáy khò khò.

Có thể nói từ lúc xuyên không đến giờ, Micky gần như không hề được nghỉ ngơi, việc có thể gắng gượng đến giờ phút này là do Micky đã đủ kiên cường rồi.

Đến khi Micky một lần nữa mở mắt ra thì cũng đã là buổi trưa ngày thứ ba rồi, hắn đã ngủ gần như cả một ngày hai đêm.

Vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, theo thói quen lấy điện thoại ra xem thì Micky thấy lão Hà với Leon đều gửi tin nhắn đến.

Lão Hà: Chiều nay đến giờ tập hợp để thu dung đừng có quên.

Lão Hà: Có khi nào thằng nhóc nhà ngươi ngủ luôn rồi không vậy?

Lão Hà: Tỉnh thì trả lời ta cái.

Leon: Chúc ngươi thu dung thành công trước a, Giám Ngục tiên sinh.(cười)

Micky còn đang mơ mơ màng màng thì nhìn thấy tin nhắn của Leon đã lập tức rùng mình một cái.

Rốt cuộc là tên này bị cái gì vậy chứ?

Lẽ nào hắn lại không biết danh tiếng của mình ở trong trung tâm thu dung thế nào sao?

Còn cả cái ngoặc đơn cười ở phía sau kia, không biết vì sao mà Micky lại có một loại dự cảm không lành.

Ục…

“Đói quá.”

Bụng phát ra một tiếng kêu than thảm thiết, Micky lúc này mới nhận ra là mình đã đói đến mức sắp ngất rồi, vội vàng ra ngoài tiến về phía nhà ăn.

Cũng may là nhà ăn của trung tâm thu dung hoạt động 24/24, hơn nữa mặc dù bây giờ huy chương nhân viên cấp C của Micky còn chưa đến tay, nhưng không thể không nói là đồ ăn của nhân viên cấp D vẫn còn là khá ổn.

Micky bưng một đĩa lớn đồ ăn vừa vùi đầu vào ăn vừa trả lời tin nhắn của lão Hà.

Micky: Vừa mới tỉnh ngủ, biết rồi.

Lão Hà: Ngươi đang ở đâu đấy?



Micky: Nhà ăn.

Lão Hà: Lát ta tới ngay.

Chẳng mấy chốc, khi Micky vừa mới ăn sắp xong thì lão Hà cũng lững thững bước đến đối diện Micky với vẻ mặt oán hận.

“Ta nói ngươi cái tên nhóc này sao ngủ ghê vậy, ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này luôn rồi chứ.”

Micky uống hết chén canh cuối cùng, ợ lên một tiếng no nê.

“Ợ! Từ lúc sự kiện thất bại thu dung đến giờ ta cũng đâu có nghỉ ngơi, hôm đó về phòng đã mê man luôn rồi."

Nghe đến đây lão Hà ngẩn người ra: “Hình như là vậy thật.”

Nhưng rất nhanh ánh mắt của lão Hà đã trở nên rất quái dị.

Tên nhóc này vậy mà đã học được phương pháp dẫn dắt tinh thần trong tình trạng mệt mỏi như vậy à?

Cũng đúng, vừa mới b·ị t·hương xong đã bị Leon túm đi thẩm vấn rồi, thẩm vấn xong thì lại bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, còn g·iết hai dị chủng ở trong lúc làm nhiệm vụ nữa chứ…

Hít!

Đây là quái thai gì vậy trời!

Lão Hà cũng không định vạch trần chuyện này ra, Micky mà học được phương pháp dẫn dắt tinh thần trong vòng bốn tiếng thôi thì đã phá vỡ kỷ lục của trung tâm thu dung số 44 rồi, mà còn nói Micky là đã học trong lúc mệt mỏi đến cực điểm nữa thì chắc chắn sẽ không có ai tin đâu nhỉ?

Lão Hà đột nhiên cảm thấy đánh giá của mình dành cho Micky lúc trước là hơi phiến diện rồi, tổng lượng tinh thần của Micky có lẽ không thấp, có điều là vì quá mệt mỏi cho nên mới có vẻ thấp đi mà thôi.

Nghĩ đến đây lão Hà lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc tiêu hóa đưa cho Micky: "Uống một viên sau mười phút, chiều nay ngươi còn phải thu dung dị thường đầu tiên, tốt nhất là phải bảo đảm là bụng không có gì nhiều.”

Micky cũng biết bụng không nên no quá, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn, đúng rồi, bác sĩ Hà, ngài tìm ta có việc gì mà lại phải gặp mặt mới được nói thế?"

Vẻ mặt của lão Hà hơi không vui: "Vốn dĩ là định hỏi xem hai ngày nay ngươi có luyện tập phương pháp dẫn dắt tinh thần không thôi, nhìn giờ thì chắc là ngươi cũng không có thời gian để luyện tập rồi.”

Micky lại chẳng thấy lo lắng gì cho bản thân cả, kể từ khi hắn phát hiện ra xúc tu tinh thần có thể thay thế ngoại vi của tinh thần lực thì hắn đã mất hứng thú với mấy chuyện luyện tập phía sau rồi.

Việc luyện tập tinh thần lực, chính là để giải p·hóng t·inh thần lực ra bao bọc lấy dị thường sau đó kéo nó vào trong linh giới giam giữ, cường độ tinh thần quyết định độ khó khi lôi kéo.



Nhưng Micky lại có xúc tu tinh thần, đây còn là loại xúc tu mà đến cả dị chủng cũng có thể lôi đến đứt đầu, lôi kéo một vật thu dung cấp thấp mà chẳng phải dễ như ăn kẹo sao?

Micky nhún vai: “Biết sao được, ai bảo ta không có chút thời gian để nghỉ ngơi nào chứ."

Lão Hà há hốc miệng ra nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu: "Đáng tiếc cho cái cơ hội tốt như thế này, nếu cho ngươi thêm hai ngày nữa thì có khi hai tên kia có dùng đến đồ thu dung hỗ trợ cũng chưa chắc đã so được với ngươi đấy."

Ngay cả lão Hà cũng biết rồi sao?

Micky hỏi: “Lão Hà, hai cái tên có quan hệ kia rốt cuộc có lai lịch gì thế? Sao lại có thể mượn được đồ thu dung chứ?”

Lão Hà bất đắc dĩ nói: “Là người của hai nhân viên cấp B lôi vào, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ.”

Lão Hà liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không sai biệt là bao, hay là bọn mình qua đấy luôn đi, vừa hay cũng gặp hai cái tên đó xem là ai luôn.”

Micky cùng với lão Hà đi đến nơi cần thực hiện thu dung lần này, khu thu dung cấp F.

Hai người thông qua một loạt kiểm tra, xác nhận cả hai người ngoài huy chương ra thì không mang theo gì khác, hai người mới đi qua cánh cửa thép dày gần cả mét kia.

Hai người đến cũng được tính là khá sớm rồi, mà không ngờ lại đã có người đến trước rồi.

Nhìn từ xa thấy có khoảng hơn mười người đứng trước một khoang thu dung trong suốt, lão Hà cùng Micky vừa đi tới, thì một nam nhân cao lớn mặc đồ vest đen đi tới chào hỏi lão Hà.

“Bác sĩ Hà, lâu rồi không gặp.”

Lão Hà ngẩn người ra một lúc mới lên tiếng: “Đại tế ti? Sao ngài lại tới đây?”

Micky sửng sốt, sao trong trung tâm thu dung này lại còn có cả chức nghiệp đại tế ti nữa à?

Nam nhân được gọi là Đại tế ti khoát tay: “Ở trung tâm thu dung thì vẫn cứ gọi ta là đội trưởng là được rồi, hôm nay vừa hay ta phải mang hai tiểu bối tới làm thu dung lần đầu thôi.”

Lão Hà liền cúi đầu chấp tay lên ngực: “Là đội trưởng Tống.”

Thấy vậy Micky cũng bắt chước động tác tương tự, trong đầu lại suy nghĩ có phải tế ti là một tên gọi nào đó của một con đường không nhỉ, hình như là phải như vậy thì mới có thể giải thích được.

Đại tế ti cười lắc đầu, nhìn về phía Micky nói: "Đây là lễ nghi của tu viện Khổ Nạn của chúng ta, ngươi không phải người theo con đường Thợ Cắt Tóc thì không cần phải làm thế đâu. Ngươi là một người khác cũng đến để thực hiện thu dung lần đầu à? Ta là đội trưởng đội thu dung Tống Nghị nhân viên cấp B, cứ gọi ta là đội trưởng Tống là được.”

Tuy là Tống Nghị cười rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao Micky lại chẳng thấy trên mặt hắn có nửa điểm ý cười, các cơ bắp trên mặt cứ như đã cấy ghép miếng silicon vậy nên cứng ngắc.



Giọng của hắn tuy phát ra từ miệng, nhưng thanh âm lại dường như không phải là phát ra từ yết hầu và cổ họng, mà là do lồng ngực đang cộng hưởng thì đúng hơn.

Cái khiến cho Micky cảm thấy quái dị hơn cả là, hình như hắn mơ hồ cảm giác được là bên dưới bộ đồ vest của Tống Nghị hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

“Chào ngài đội trưởng Tống, ta là Micky nhân viên cấp C.”

Cố gắng nén cái cảm giác quái dị kia lại, Micky lễ phép trả lời.

Tống Nghị gật đầu như là đã đáp lời, rồi lại quay cái gương mặt cười giả tạo của mình lại nhìn Micky một cách trịnh trọng: “Nhân viên cấp C Micky, ta có nghe qua chuyện cơ hội lần này của ngươi là dùng công huân mà có được, nhưng ta rất xin lỗi vì đã can thiệp vào quá trình thu dung lần này, ta đã dùng công huân để đánh đổi nhằm mục đích cho hai cháu trai của mình được mượn đồ thu dung để tiến hành thu dung.”

“Vậy nên ta mong ngươi có thể lui bước lần này, nhường lại cơ hội lần này cho bọn chúng.”

Tuy là Tống Nghị nói chuyện rất khách sáo, nhưng tiếng ù ù trầm thấp phát ra từ lồng ngực lại mang một giọng điệu ra lệnh không cho phép chối cãi.

Nhường cho bọn họ sao?

Vậy thì chẳng khác gì là muốn lấy mạng mình luôn đấy…..

Micky tò mò nhìn Tống Nghị: "Vật thu dung lần này chỉ có một thôi, mà bên ngài thì có đến hai người, vậy là đội trưởng Tống còn để lại cho bọn họ cơ hội nào khác à?”

Tống Nghị lắc đầu: “Không, chỉ là với tư cách là cháu của ta thì ta cũng chỉ dùng công huân cùng vinh dự đổi được đúng một lần cơ hội này, ai có thể nắm được cơ hội lần này thì đó là chuyện của riêng bọn nó.”

Lão Hà bên cạnh cũng lén đưa ánh mắt ra hiệu cho Micky, nhưng Micky lại xem như là không thấy.

Micky gật đầu, cười nói: "Vậy trùng hợp thật, cơ hội lần này cũng là ta dùng công huân và danh dự mà đánh đổi được, theo ngài thì sao?”

Tống Nghị nhìn Micky im lặng, trong khoảnh khắc đó thì không khí xung quanh như cũng ngừng trệ theo.

"Ngươi không sợ sao? Không sợ ta sẽ trả thù ngươi sao?”

Đột nhiên Tống Nghị lại nói ra một câu làm cho Micky có hơi ngoài ý muốn.

Trán của lão Hà ở bên cạnh đã đổ mồ hôi lạnh cả ra, muốn mở miệng giúp Micky giải thích, mà lại chẳng biết nên nói gì cho phải.

Nhưng Micky lại nhún vai một cách thản nhiên: "Ta đã bò từ cái cấp D lên được đây rồi thì ta còn có gì phải sợ chứ?"

Nghe vậy Tống Nghị ngẩn cả người, gương mặt cứng ngắc kia cũng hiếm thấy mà hiện lên chút cảm xúc chân thật, hắn nhìn Micky thật sâu một cái.

“Vậy thì đừng lãng phí lời vô ích nữa.”

"Tất cả mọi người vào vị trí, chuẩn bị thu dung."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.