Không hiểu sao trống ngực Dư Y đập nhanh, cô hiếm khi cảm thấy hoảng hốt, lần có cảm giác hồi hộp gần đây nhất là đến từ cảnh sát, đồng phục oai phong thần thánh, đạidiện pháp luật và công chính, người mặc nó “không giận mà tự uy” (khôngcần khí thế mạnh mẽ mà vẫn uy nghiêm). Mà người đàn ông trước mặt nàycao hơn Dư Y chừng một cái đầu, quai hàm cứng rắn góc cạnh, da hơi ngăm, mặc áo sơ mi trắng mềm mại, ống tay xáo xắn lên để lộ cánh tay cườngtrắn rắn chắc, đường gân nổi lên giống như ẩn chứa sức mạnh đáng sợ. Lúc này anh ta đang nhìn xuống Dư Y, không lộ ra vui buồn, nhưng vẫn tạo ra cảm giác áp bức trong tim Dư Y, “không giận mà tự uy” thì ra là như thế này!
Nhưng mà trong nháy mắt,Dư Y lập tức phản ứng lại, nhếch môi lên, chân thành nói: “Anh à, vừarồi thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh tôi thật không biết phảilàm sao bây giờ!” Giọng điệu rất chân thành, ngay cả Ngô Thích đang khóc thút thít cũng ngừng lại. Những điều dạy bảo của mẹ, một lần nữa cóhiệu quả, anh ta cảm giác được ý nghĩ của Dư Y, nên cũng nói: “Cám ơn!”
Cảm ơn trước, khiến anhtừ bị động trở thành chủ động, giống như biến thành anh hùng ngay lậptức, khoé môi Nguỵ Tông Thao khẽ cong lên, không thể nhận ra mấy. Anhchậm rãi đem tay áo bị tuột xuống khi đánh nhau với người ta cuộn lênlại. Ngón cái và ngón trỏ nắm nhẹ vải, chậm rãi đảo qua một vòng, lậtlên trên, khéo léo, thanh thản, đứng trong gió lạnh với một tư thế khócó thể hình dung, kiên cường hơn cả cây cổ thụ, làm cho người khác cócảm giác rằng anh luôn luôn là thế. Dư Y lập tức quyết định, người trước mặt, nếu có thể giữ khoảng cách được thì giữ khoảng cách.
Khỉ còi đến cực kỳ nhanh, anh ta ở gần đây, hiếm khi tối nay không có đi ra ngoài chơi. Sau khinhận được điện thoại của Dư Y, anh ta lập tức triệu tập anh em chạy tớichỗ này, nhìn thấy Dư Y không tổn hại cọng tóc nào, anh ta chưa kịp lêntiếng thì đã bị Ngụy Tông Thao ở bên cạnh làm giật mình, lắp bắp nói:“Nguỵ…Nguỵ…”
Này cái gì mà này*, Dư Ynhíu mày không vui, nếu không phải bị người đàn ông áo trắng này chặnlại ở đây thì cô đã rời đi từ lâu.
*Chữ Ngụy tiếng Trung đọc là wèi, đồng âm với tiếng gọi này, ê nên Dư Y hiểu lầm Khỉ còi đang gọi “này, này”.
Nguỵ Tông Thao hất cằm lên. “Không cần quan tâm tới tôi!”
Khỉ còi rất muốn “quantâm” đến Nguỵ Tông Thao, đáng tiếc là anh ta còn phải chủ trì đại cuộc,lại muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Nguỵ Tông Thao một lần, suy nghĩcân nhắc, anh ta liền bắt đầu câu hỏi rõ ràng rành mạch.
Tóc Dư Y hơi rối, rõ ràng là vừa rồi rất sợ hãi, sắc mặt hơi tái nhợt, khi nói chuyện thỉnhthoảng sợ sệt liếm môi một cái. Ngay lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắntăng thêm một chút màu sắc diễm lệ, mâu thuẫn nảy ra ở đây là hai mátrên khuôn mặt đang ngước lên nhìn như là thuần khiết vô hại, không rành chuyện đời nhưng mang đầy tính chất lừa gạt, Nguỵ Tông Thao tạm thờixem diễn kịch, quả nhiên…
“Em sợ quá! Không biết làm sao lại đá anh ta xuống sông được, anh Dũng, anh ta không sao chứ?”
Nhiệt độ không khí banđêm lạnh đến dưới 0 độ, nước sông ở miền nam không bị đóng băng, nhưngchút khí lạnh này nhập vào thân thể cũng đủ để có thể chết người. Ngườikia bị Dư Y đá xuống sông dốc hết sức mới bơi lên được, sau khi lên đếnđược bậc thềm thì không thể nhúc nhích nữa, tay chân giống như là bịchặt đứt, hoàn toàn không thể điều khiển được, do đó khi Khỉ còi tới anh ta cũng chưa kịp bỏ chạy nên bị bọn họ bắt được, lúc này vẫn còn runcầm cập.
Ba người còn lại đã bịNguỵ Tông Thao đánh chạy từ lâu, bây giờ khó tìm được tung tích. Khỉ còi lại không chịu bỏ qua, lập tức suy nghĩ tới biện pháp đối phó, saingười đánh anh chàng bị rơi xuống nước một trận mới đem về, rồi gọi mấycú điện thoại. Xử lý xong toàn bộ chuyện này sau đó mới vừa quan tâm vừa xin lỗi với Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao thưởngthức xong vở kịch nhưng không cảm thấy vừa lòng, sau khi trở về sắc mặtâm u, cởi áo sơ mi, thấy máu đã thấm ra trên miệng vết thương ở bụng.Trang Hữu Bách không biết là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lấy hộp thuốc ra, thay băng cho anh lần nữa. Miệng vết thương mới được có năm ngày,căn bản là chưa có khép lại, bây giờ lại bị vỡ ra, làm hai người kháccũng phải ra khỏi phòng, lo lắng một chút: “Có lẽ là cần bác sĩ. Vốnkhông nên tới chỗ này sớm như vậy, dưỡng thương cho tốt rồi tới cũngkhông muộn!”
Nguỵ Tông Thao hoàn toànkhông để ý tới, nhìn miệng vết thương được băng bó tốt lại lần nữa, mặclại áo, trầm giọng nói: “Đến đây rồi cũng đừng quá thận trọng, thỉnhthoảng thì đi ra ngoài một chút, khó có thể được nghỉ dài hạn, nghe nóinơi này có một sòng bài!” Mọi người không thể hiểu được ý đồ của anh ta, không khỏi nhìn nhau. Dĩ nhiên là bọn họ không hiểu, Nguỵ Tông Thaochưa bao giờ bị người còn non nớt như vậy tính kế qua!
Mùng hai tết, cửa hàng ởNho An Đường vẫn chưa buôn bán, tất cả đều thấy như gió êm sóng lặng,nơi náo nhiệt nhất trước sau vẫn là sòng bài. Bà chủ không biết được cụ thể tình huống tối hôm qua, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến bà đau lòngcho con trai, trách móc Dư Y: “Đường ngắn như vậy mà cũng có thể gặpchuyện không may, cô nói thử xem, tôi trả lương cho cô cũng không thấp,có chút chuyện nhỏ mà cô cũng làm không xong, qua tết âm lịch còn cónhiều người muốn tìm việc làm!”
Bà chủ rốt cuộc tìm đượccớ không phải trả tiền thưởng đã đồng ý trước đây, thấy Dư Y không có ýkiến, bà ta mới cảm thấy hài lòng, nhưng mới hài lòng không được bao lâu thì bà ta đã không cười nổi.
Chỉ trách ở Nho An Đườngcó duy nhất tiệm của bà còn mở cửa làm ăn, dẫn tới hơn mười ôn thần. Khỉ còi và anh em đến đây đàm phán, công ty dịch vụ đối phương cũng khôngchịu yếu thế, tay mỗi ngừơi cầm một cây côn sắt, không vừa lòng mộttiếng là có một trận hỗn chiến. Bà chủ than trời khóc đất kêu người tadừng tay, nhìn thấy côn sắt xẹt qua gò má, bà lại sợ đến hồn vía lênmây. Tình cảnh trước mặt không đánh đấm thì chạy trốn, chỉ có Dư Y imlặng đi đến quầy, mở khoá lấy ra tất cả tiền mặt và một số sổ sách, lạiliếc mắt xem xét phòng khách nát bét, lúc này mới đi thẳng đến cửa saucủa nhà bếp, tránh đi nguy hiểm.
Cô mới rời đi được mộtphút đồng hồ, chiến trường đã lan đến quầy, sau khi bị vài cái côn sắtđánh, trong nháy mắt quầy gỗ bị chia năm xẻ bảy, tiền xu “loảng xoảng”rơi xuống đất, bà chủ rốt cuộc hoàn hồn, đau lòng đến nỗi tim run cảlên.
Một cửa sổ của phòng bao ở lầu hai mở ra, đối mặt với cảnh tượng ở dưới lầu, buổi chiều nhàn nhãđánh cờ uống trà bị cắt ngang, Trang Hữu Bách tựa vào cửa sổ, không khỏi bật cười: “Thú vị thật, cô gái nhỏ kia không phải là đứa ngu ngốc, nhất định là thứ cần tiền không cần mạng!”
“Không.”
Trang Hữu Bách khó hiểu“hả” một tiếng, ngoảnh lại nhìn Nguỵ Tông Thao, nhưng Nguỵ Tông Thaokhông nói thêm lời nào nữa, uống một ngụm trà nhỏ, lập tức nhíu mày, rõràng là không quen uống loại trà thô rẻ tiền này.
Cuộc chiến rốt cuộc chấmdứt, nhưng không ai dám báo cảnh sát, sòng bài bị thiệt hại nghiêmtrọng. Bà chủ hoàn toàn không hy vọng có thể được bồi thường, chỉ quamột ngày mà người đã suy sụp xuống, chóng mặt, nhức đầu… bệnh gì cũngđều đến cả, nhìn thấy Dư Y đưa ra xấp tiền mặt kia thì bà mới khôi phụcđược một chút sức lực.
Tối đến, con gái và conrể của bà chủ cũng nghe thấy và đã nhanh chóng tới. Đứng giữa một đốnghỗn độn trong phòng của sòng bài, Ngô Phỉ tức giận đến mặt đỏ tai hồng,ồn ào đòi báo cảnh sát: “Đây là coi trời bằng vung! Tôi không tin làkhông thể trừng trị được đám quấy rối kia!” Cô ta chỉ vào chồng, quát:“Không phải anh có anh em ở đồn cảnh sát sao? Ngày mai kêu anh ta tớibắt người!”
Chồng của Ngô Phỉ nhíumày nói: “Mấy chục người bắt được hết sao? Bắt những người này, ngày mốt sẽ lập tức có người lại đây trả thù, em cho là mẹ em có mấy cái mạng!”
Hai vợ chồng cãi nhau một trận, cuối cùng tất cả mọi người mệt mỏi, Ngô Phỉ khoát tay: “Ngày mai, trước tiên để cho người ta lại đây nhìn xem, đổi một loạt đồ gia dụnglà được, tổn thất cũng không phải quá lớn, mẹ nó, thân thể là quan trọng nhất!” Cô ta nhìn về phía Dư Y. “Em Dư, chị cũng không thể rời kháchsạn, chuyện này em để ý một chút, nếu mẹ chị có chuyện gì, em lập tứcgọi điện thoại cho chị!”
Dư Y gật đầu, trao đổivài câu với bọn họ rồi cùng nhau quét dọn, định cầm thùng nhựa đi lênphòng bao ở lầu hai. Dư Y ngẩn người, cô nhớ rõ phòng đánh cờ của sòngbài cũng đóng một lớp bụi, đến nay chưa từng thấy người tới chỗ này đểđánh cờ, không khỏi lấy làm lạ, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Khỉ còi đánh nhau xong,trên cánh tay bó một băng vải, mặt mũi hết sức bầm dập, còn không quênđi đến ngôi nhà cổ bày tỏ quan tâm cùng xin lỗi lần nữa. Anh ta nghĩrằng mình đã giải quyết chuyện này hết sức gọn gàng, nhanh như chớp đánh đối phương một đòn nặng nhớ đời, xem ra bọn nó cũng không có can đảmtrở lại gây sự nữa. Vốn định khoe khoang một phen, nhưng không nghĩ đếnđột nhiên lại nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Đồ ăn cậu đưa tới lần trước mùivị không tệ, bảo cô ta tiếp tục làm đi.”
Khỉ còi mừng rỡ như điên, vội vàng quýnh quáng trở về tìm Dư Y. Trang Hữu Bách vô cùng ngạcnhiên, lại nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Để ý một chút đến công ty dịch vụgây sự kia, chuyện này còn không xong đâu!”
Dư Y chẳng biết tại saolại trở thành “đầu bếp riêng”, hai hàng lông mày nhíu chặt tạo ra dángđiệu hờn dỗi nho nhỏ, khiến cho người ta vừa thương vừa yêu. Khỉ còi tựcảm thấy hổ thẹn và đau lòng, nhớ tới hôm trước cô thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, ngày hôm qua đoán chừng cũng đã bị khiếp sợ, anh còn chưađền bù an ủi bao nhiêu, lại muốn cô cực nhọc làm việc cho mình, bất kểnhư thế nào cũng không phải là chuyện một người đàn ông nên làm. Khỉ còi cam đoan nói: “Anh thêm tiền lương nhiều hơn một phần, vậy mỗi ngày nấu vài món đồ ăn, sẽ không để cho bà chủ cằn nhằn!”
Dư Y buồn rầu nói: “AnhDũng, không phải em không muốn giúp anh, có tiền kiếm ai mà không muốn!Nhưng anh xem, với tình trạng này của sòng bài, em hoàn toàn không thểphân thân được!”
Khỉ còi vỗ ngực, thay côtrông coi những chuyện linh tinh ở chỗ này, Dư Y có thể thoát khỏi bụibặm. Chẳng qua là chỉ nấu vài món đồ ăn sáng, vốn không tốn bao nhiêuthời gian, cô rốt cuộc cười tủm tỉm đồng ý. Ai ngờ đâu ngày hôm sau Khỉcòi gãi đầu xuất hiện, hiếm khi lộ ra bộ dáng cười khổ, kéo ghế ngồi ởtại nhà bếp xem Dư Y xào rau, khói dầu mỡ phả vào mặt, anh ta ho khanvài tiếng, nghe Dư Y hỏi: “Anh Dũng, anh không có chuyện gì chứ? Chỗ này khói dầu mỡ nhiều lắm, nếu không anh ra ngoài chờ đi?”
Khỉ còi cắn chặt răng, hơi cúi đầu đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Dư Y nấuxong bốn món đồ ăn, một món canh như cũ, nhưng trễ rồi mà không thấy Khỉ còi đến đây lấy cà mèn, hơn nửa ngày mới nhận được điện thoại của anhta: “Em à, bây giờ anh bận việc không thể đến, em trực tiếp đem đến đi,chính là ngôi nhà cổ, nhấn chuông là được!”
Khỉ còi ngắt điện thoại,hét to một tiếng, cào rối tóc, thầm nghĩ rằng anh thế mà cũng bán vợ cầu vinh, nhưng phần “quang vinh” này là người thường không thể nào vớitới, bất kể như thế nào anh cũng không thể bỏ qua. Bởi vậy lúc Trang Hữu Bách mang vẻ mặt kỳ lạ nói với anh ta: “Lần sau để cho cô gái kia đưacơm đến đây đi!” Khỉ còi ngơ ngác đáp ứng.
Dư Y ngẩng đầu nhìn ngôinhà cổ, hàng rào tường rất cao, trên tường có vài nơi đã rạn nứt, rấtlâu đời, có thể thấy được dấu vết loang lổ ở nhiều nơi. Cô nhẹ nhàngnhấn chuông cửa, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.