Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 251: Chúng tôi sợ ông xã lại ghen



Hiện tại làm chuyện gì nguy hiểm nhất?

Leo núi? Lướt sóng? Vận động cực hạn? Hay trêu ghẹo nữ nhân trước mặt chồng họ?

Cũng không phải, cảm tình mới là chuyện mạo hiểm nhất, những chuyện mạo hiểm khác cùng lắm là chết, mà dằn vặt tình cảm thì sống không bằng chết.

Tào Tuyết Cầm đã chết, khác với một vài cô gái khác chờ có người gõ cửa mới bắt đầu thòng dây vào cổ giả chết, nàng đã thực sự kết thúc sinh mạng trẻ trung của mình.

Sáu tầng cũng không tính là cao, nhưng càng không phải là thấp, Trầm Mặc Nùng nghe được bên đầu dây kia truyền tới âm thanh vù vù, cùng lúc đó Tào Tuyết Cầm cũng dùng một tư thế tuyệt mĩ bay vọt ra khỏi lan can cũng nghe tiếng gió thổi, loại độ cao này thật khiến người ta có cảm giác tự do.

Là tự do bay lượn a.

Trầm Mặc Nùng nói với Diệp Thu về cố sự của Tào Tuyết Cầm, cũng rất buồn bã thương cảm, không ai trách cứ Tào Tuyết Cầm yêu một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Nữ nhân trong gia tộc lớn vô cùng đáng thương, đị vị không có, trách nhiệm nhiều, mỗi ngày phải ăn mặc nho nhã nói năng lễ độ đi đứng không được sinh ra tiếng động, cho dù là đói bụng ba ngày ba đêm cũng phải từ từ mà nuốt...

Kỳ thực các nàng sao lại không muốn tự do bay lượn như chú chim trời, chạy đến quán ven đường ăn cháo, có thể đi tới đi lui tỏng phòng khách, có thể tùy tiện tung tăng một hồi, tùy tiện nghe nhạc hát lớn :"Cởi cởi cởi áo, cởi quần, cởi quần, cởi toàn bộ quần áo, cởi, cởi, cởi sạch!

Tòa Tuyết Cầm rất thảm, rút cuộc thảm cỡ nào, Trầm Mặc Nùng không có biện pháp miêu tả, bởi vì sau khi Tào Tuyết Cầm nhảy lầu, làm bệnh nhân khủng hoảng, rất nhanh đã xử lý thi thể, chỉ là dung nhan có hơi kinh khủng, bọn họ không thể tìm lại hoàn chỉnh đầu Tào Tuyết Cầm để vào một chỗ.

Từ đầu tới cuối, Trầm Nhi Lập không xuất hiện, ngoại tình khiến hắn mất mặt, mà phương thức tự sát này cũng khiến hắn đứng trước đầu sóng ngọn gió, chuyện này trở thành đề tài bàn luận ở Tô Hàng, vài người suy đoán chân tướng, danh dự Trầm gia bị bôi nhọ hoàn toàn.,

Mà vừa ra đi là Trầm lão gia tử, người thứ hai là Tào Tuyết Cầm, người Trầm gia liên tục qua đời, cấp cho cái gia tộc này một tầng đau thương, còn vô số người chế giễu, chờ cảnh Trầm gia xuống dốc không phanh.

Bởi vì sự kiện Tào Tuyết Cầm toàn bộ người Trầm gia đều lắng lại, Trầm Mặc Nùng đối với những kẻ chảy cùng dòng máu này đã hoàn toàn hết hi vọng, dưới sự trợ giúp của Diệp Thu, cả nhu hòa lẫn bạo lực cổ phần khác của công ty toàn bộ đều được thu mua.

Trầm thị thực lực giảm mạnh, nhưng qua thời kỳ thay máu, từ nay Trầm thị là của một mình Trầm Mặc Nùng.

Đương nhiên, Diệp Thu là một người hợp tác với Trầm Mặc Nùng, cũng là duy nhất, cổ phần công ty mỗi người chiếm một nửa.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi mỗi ngày đều gọi điện, ngay từ đầu còn bảo bọn họ mau trở lại, nói bọn họ vài ngày nay chả có trò chơi gì mới mẻ, ngay cả di đại mụ cũng tới không đúng ngày, thì ra mỗi tháng đều là một lần, hiện tại một tháng hai lần, mỗi lần nửa ngày trong hai ngày liên tiếp. Nếu Trầm Mặc Nùng không đồng ý, bọn họ liền đổi giọng, nói là chỗ này buồn chán mong đến Tô Hàng ngắm chơi.

Trầm Mặc Nùng vẫn cự tuyệt, hiện tại Tô Hàng đang loạn một mớ, nàng thực sự không có thời gian chiêu đãi các nàng, càng không thể để các nàng mạo hiểm đến Tô Hàng.

Đợi tang sự Tào Tuyết Cầm xong xuôi, lại nói đến chuyện công ty, chuyện công ty cũng đi vào quỹ đạo, đã là cuối tháng, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng về Tô Hàng đã gần một tháng thời gian.

Trầm Nhi Hiền bưng chén trà, nhìn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng trước mặt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đều nói người tốt sẽ được báo đáp, xem ra là có đạo lý, tuy rằng hắn không thông minh, nhưng vẫn cẩn thận làm việc vì Trầm thị, không có công lao lớn nhưng lại có khổ lao.

Trong thơi gian này Trầm gia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có người chết, có người rời đi, mà con gái lại quyết đoán, đá hết toàn bộ người Trầm gia, cũng không biết họ làm thế nào, những kẻ cố chấp đó, thế nào lại đồng ý bán cổ phần?

Càng làm cho hắn ngoài ý muốn là, thằng con rể làm vệ sĩ bị mọi người chê cười lại bất phàm như vậy, tài chính thu mua cổ phần Trầm thị đều do hắn bỏ ra, như thế có thể chỉ là một gã vệ sĩ sao? Lai lịch thật không đơn giản.

Sự nghiệp Trầm gia bị suy sụp, nhưng không còn nhiều cố kỵ nưa, Trầm thị tất nhiên là càng thêm mạnh, nhìn gã còn rể này hắn càng thấy thuận mắt, đúng là một đôi trời sinh với con gái mình. Sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, đây chính là thành công lớn nhất trong một gia đình a.

"Diệp Thu, Mặc Nùng, Trầm thị này là Trầm thị của các ngươi, cứ để các ngươi tiếp quản mới đúng, Yến kinh tuy rằng tốt, nhưng chúng ta không quen thuộc, ở Tô Hàng chúng ta là lão gia, các ngươi hay về hết đây đi, làm chuyện gì cũng tiện, đợi ngày lành xử lý luôn chuyện của các ngươi."

"Ba, ba nói gì thế?" Trầm Mặc Nùng trừng mặt nói với Trầm Nhi Hiền.

"Ta có cái gì?" Trầm Nhi Hiền suy nghĩ, mình không nói sai chỗ nào a.

Trầm Mặc Nùng biết bọn họ đều nhận định Diệp Thu là bạn trai mình, trong thời gian này hai người như hình với bóng, có nhiều khi mình ở trong phòng Diệp Thu lại có lúc Diệp Thu trong phòng mình, bọn họ nghĩ vậy cũng có thể hiểu được.

Nhưng chuyện thực sự không phải vậy, Trầm Mặc Nùng cũng không giải thích, dù giải thích thì họ cũng không tin tưởng, nói: ''Diệp Thu và con còn đang đi học, có chuyện phải làm, tạm thời không có thời gian quan tâm đến Trầm thị, con vừa hợp tác với bác Đường làm một công trình, chỉ cần tháng ba năm sau là có thể hoàn thành. Như vậy đi, cha nói chuyện với bác Đường, giao cho người khác con không yên tâm."

"Hơn nữa Tống đã chuẩn bị phương án mở rộng tiểu khu Đào hoa nguyên tại Yến Kinh, đã bàn bạc với con, con đáp ứng hợp tác với các nàng hạng mục này."

"Vì vậy, con và Diệp Thu đã bàn bạc qua, tạm thời cha đảm nhiệm chức chủ tịch Trầm thị, Trầm thị nay đã khác, cha cứ phóng tay mà làm, một vài xí nghiệp bỏ được thì bỏ, như công ty bất động sản căn bản không có ưu thế về chính trị, lại làm việc rất khó khăn. Đương nhiên, tạm thời cứ giữ lại, nếu Tống gia nguyện ý hợp tác, vậy có thể tiếp tục làm tiếp.''

"Con đêm qua đã viết một phần tài liệu, cha xem đi. Đây là chiếu theo suy nghĩ của con thôi, nếu kinh doanh ổn định đợi tới cơ hội, chúng ta lại mở rộng."

''Đúng vậy, bác trai, Trầm thị chỉ có thể trông cậy vào bác." Diệp Thu cười nói.

Một tiếng bác trai khiến Trầm Nhi Hiền mở cờ trong bụng, con rể là một nửa con, suốt đời không có con trai rút cuộc bây giờ cũng có, liền liên tục gật đầu: "Được rồi, các ngươi có chuyện cần làm, ta lại phai cực khổ giúp các ngươi hai năm, giúp các người quản lý công ty, đợi ngày các ngươi thành thân....."

"Cha, con với Diệp Thu có chuyện cần làm, đi trước." Trầm Mặc Nùng xấu hổ nhìn Diệp Thu, đứng dậy ra ngoài.

"Bác trai, có hẹn với bạn, chúng con ra ngoài tiếp khách một chút." Diệp Thu lễ phép nói chuyện với Trầm Nhi Hiền lúc này mới đi theo Trầm Mặc Nùng ra ngoài.

"Được được, các ngươi mau đi đi." Trầm Nhi Hiền cười ha ha nói, đứa con rể này cũng thật lễ phép.

Hẹn bọn họ chính là Tống Ngụ Thư, địa điểm là nơi nổ tiếng Tô Hàng, Bình Hồ Thu Nguyệt.

Diệp Thu tới Tô Hàng gần một tháng, chỉ thấy chị em Tống gia hai lần, đối với hai chị em cướp đi trinh tiết của mình, lúc bọn họ tới sự lễ tang của Trầm lão gia tử và Tào Tuyết cầm nhưng không nói chuyện nhiều với Diệp Thu.

Diệp Thu hiện tại trở thành lái xe của Trầm Mặc Nùng, có thể là báo ứng của hắn khi lừa dối nàng ở Yến Kinh, cùng một nữ nhân ra ngoài, chung quy cũng không thể cướp vị trí phó lái của họ.

Bình Hồ Thu Nguyệt không ở trong thành phố, mà ở vùng núi ngoại thành, người Tô Hàng thích ẩm trà, để uống chén trà ngon, phải bỏ ra công phu, cũng may đoạn đường này cũng không tính là xa, chỉ 20p đã tới.

Bình Hồ Thu Nguyệt được xay dựng giữa sườn núi, đình đài lâu tạ, diện tích mặc dù không rộng, nhưng cực kì đẹp mắt, tại đây có núi non sương trắng, lại có suối vắt ngang, sùng nước suối pha trà, một bên ngửi gió thu, vừa tâm tình thật sự là mĩ sự nhân gian.

Quán trà dựng ở khoảng trốn giữa sườn núi, lá chè cũng trồng ở trên núi, hai bên trai phải là vực sâu vạn trượng, cúi đầu có thể thấy mây mù phiêu đãng, xung quanh có lan can ngăn cản, phòng ngừa khách lỡ chân ngã xuống.

Diệp Thu đỗ xe vào bãi, nhìn thấy phía trước không ít xe nổi tiếng, còn hơn mười chiếc xe thể thao Ferrari, an tĩnh đứng cùng một chỗ nhìn qua thật chói mắt.

"Hình như bên trên rất náo nhiệt." Diệp Thu chỉ là chiếc Ferrari, cười nói với Trầm Mặc Nùng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai người đi đến bên tảng đá thiên nhiên trước mặt, trên đó không biết ai dùng thư pháp viết bốn chữ Bình Hồ Thu Nguyệt cứng cáp hữu lực, mà phía sau là nữ nhân viên mặc sườn xám màu hồng trông rất trang nhã, gió núi cũng không che nổi vẻ đẹp của nữ nhân viên này.

"Vào khu chữ Thu ngồi đi." Trầm Mặc Nùng nói.

Bình Hồ Thu Nguyệt trong ghế khách quý, đại gia uống trà ở đây chủ yếu là thưởng thức phong cảnh, tự nhiên không ngồi ghế bên trong, trừ phi có công việc cần bàn. Ghế bên ngoài có bốn lô thưởng cảnh tốt nhất, đó là Bình, Hồ, Thu, Nguyệt bốn chữ.

Cũng không biết chị em Tống gia có ý định gì, cố ý chọn ghế chữ Thu để ngồi, cứ như khách làng chơi đến đến kĩ viện gặp luôn phụ nữ mình quen thuộc vậy.

"Tốt, hai vị theo tôi." Người bán hàng cung kính dẫn hai người về sau núi.

Bên trong đình, Tống Ngụ Thư và Tống Ngụ Ngôn đang ngồi, gió lạnh mùa thu hơi thổi qua, tóc hai người tung bay, Tống Ngụ Ngôn mặc quần bò xanh, áo sơ mi bỏ trong quần, khiến bộ ngực tròn trĩnh cùng cái mông hoàn mỹ làm kẻ khác phun huyết hoàn toàn bộc lộ đường cong ra ngoài .

Tống Ngụ Ngôn mặc một chiếc quần jean màu trắng, trên người mặc một chiếc áo lông màu đen, bên trong không mặc áo sơ mi, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, đôi tuyết phong như muốn phá áo chui ra, như bông sen đâm chồi, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.

Thấy Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng vào, hai người đều đứng lên nghênh tiếp, vốn khách uống trà ở đây vẫn âm thầm xem đối tượng mà hai người đón tiếp, lại thấy đi vào một nữ nhân khí chất còn hơn hai người, chính là Trầm Mặc Nùng, có người nhỏ giọng hoan hô. Bàn phía đông bắc có nhiều người ngồi, tổng cộng hơn hai mươi người. ba người dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với nhau, rồi quay sang bên này chỉ trỏ, Diệp Thu không hiểu tiếng Quảng Đông, cũng không biết họ nói gì, nhưng Trầm Mặc Nùng ánh mắt sắc bén đảo qua bên kia, lông mày khẽ cau lại.

"Mặc Nùng ở đây." Tống Ngụ Thư cười nói, Tống Ngụ Ngôn cũng đứng lên, bắt chuyện với Trầm Mặc Nùng, hai nhường đồng loạt không thèm để ý đến Diệp Thu, xem ra không muốn thừa nhận buổi chiều điên cuồng hôm đó, vậy cũng tốt, Diệp Thu trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Các cô cũng thật biết hưởng thụ, uống chén trà cũng phải đi xa như vậy."

Trầm Mặc Nùng khóe môi nhếch lên tiếu ý nhàn nhạt, Trầm gia gặp đại nạn, càng phải gắn bó với Tống gia mới được, ngựa hiền bị cưỡi, người hiền bị bắt nạt. Lúc này Trầm gia ở Tô Hàng bắt đầu chập chững bước đi lại sau cơn bệnh, nói đến việc Trầm gia phá sản chắc cũng không ít kẻ mơ ước chuyện này.

"Chuyện Đào Hoa Nguyên vẫn đang tiếp tục, cũng tiến nhập quỹ đạo, biết cô trong khoảng thời gian này hao thân phí sức, khẳng định là mệt mỏi vô cùng. Muốn tìm một chỗ yên tĩnh uống chén trà, nơi đây cũng tốt, tôi với Ngụ Ngôn ngồi một lúc rồi, mệt nhọc cũng biến mất hơn phân nửa." Tống Ngụ Ngôn vừa cười vừa nói, đưa lá trà cho Trầm Mặc Nùng, ý bảo nàng tự phối chế.

"Mang cho tôi hai chiếc chén nữa." Trầm Mặc Nùng nói với nhân viên quán, Ngô Sơn sản trà, sỏ dĩ chính là lá trà dùng trong quán, mới mẻ, vị đạo cũng độc đáo.

Diệp Thu ăn hai chiếc bánh điểm tâm, sau đó nhìn quang cảnh, đám khách vẫn nghị luận đều, hơn nữa đều là phụ nữ xinh đẹp, có hai nữ nhân nhìn Diệp Thu thấy rất quen, nhưng nghĩ không ra tên.

"Tuy rằng đã muộn, nhưng chúc mừng cô, Mặc Nùng, Trầm thị trong tay cô chắc chắn càng thêm huy hoàng." Tống Ngụ Thư đưa chén trà đến trước mặt Trầm Mặc Nùng nói.

"Cảm ơn." Trầm Mặc Nùng nâng chén trà lên, nhẹ chạm cốc với Tống Ngụ Thư.

"Trầm tỷ tỷ, em cũng muốn chúc mừng chị." Tống Ngụ Ngôn cười đùa nâng chén trà lên nói.

"Cảm ơn Ngụ Ngôn." Thấy Tống Ngụ Ngôn tươi cười, Trầm Mặc Nùng càng thêm yên lòng, chỉ mong hai chị em này ở Yến Kinh sẽ không sinh chuyện, nếu không thật khó xấu hổ.

Nhẹ nhấp một ngụm, đặt chén trà lên bàn, Tống Ngụ Ngôn nói: "Biết cô gần đây bận bịu, cũng chưa đến tìm cô, phương án tuyên truyền ở Yến Kinh đã được triển khai, nhưng cũng không vội, xem cô chừng nào trở về Yến Kinh, tôi sẽ phái người qua bàn bạc cụ thể các hạng mục.... có lẽ, cô sẽ ở lại Tô Hàng phụ trách Trầm thị."

"Chị, thật vất vả mới đi chơi, không bàn công việc." Tống Ngụ Ngôn nhíu mày nói.

Trầm Mặc Nùng cười, nói: "Không sao, hai ngày nữa tôi có khả năng sẽ về Yến Kinh, đến lúc đã sẽ tự mình phụ trách chuyện này, Trầm thị vẫn do cha tôi phụ trách, còn phiền các cô chiếu cố."

"Mặc Nùng, nếu cô ở lại Tô Hàng chắc chắn chúng ta có thể hợp tác nhiều." Tống Ngụ Thư cười giữa lại.

"Tạm thời không được, nhưng có thể hợp tác cùng các cô, là vinh hạn của chúng tôi." Trầm Mặc Nùng cười nói, Tống gia lập trường đối lập với Tô Hàng tứ gia có chút cật lực, chỉ có thể tận lực mượn hơi những gia tộc nhỏ như Trầm gia.

"Được rồi, được rồi, không nên bàn công việc, sớm biết vậy, tôi đã không tới." Tống Ngụ Ngôn hiển nhiên không chịu nổi, nói; "Hôm nay Liên Phong Duệ ở CLB Hồng Trang tổ chức cuộc thi áo tắm, đến đó có vài người mẫu quốc tế, vài người mẫu bản địa, buổi tối ở đó rất náo nhiệt a, chúng ta đi xem đi? Có được không chị Mặc Nùng?"

"Trình diễn áo tắm?" Trầm Mặc Nùng thực ra cũng nghe qua, nhưng chưa bao giờ thử qua, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình trước mặt Diệp Thu buổi tối đã mơ mộng lung tung, nếu ăn mặc áo tắm trước mặt một đám người cũng không biết xấu hổ tới cỡ nào.

"Ừm. Liên Phòng Duệ thực ra có gửi thiếp mời tới nhà tôi, Mặc Nùng có muốn đến hay không? Coi như thả lỏng tâm tình, chúng là không làm gì, xem người khác làm cũng được a, thật có chút bội phục mấy nữ nhân này a." Nói như thế nhưng lại nhớ tới Diệp Thu cũng ở đây, biểu tình không khỏi mất tự nhiên.

Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, nàng biết Diệp Thu với Liên Phong Duệ có chút mâu thuẫn cũng không định tham gia chuyện này.

"Đối với đàn ông, mấy chuyện náo nhiệt như này chắc chắc không muốn vắng mặt." Diệp Thu cười nói, chuyện mình bị cảnh sát oan uổng mang đi còn chưa tính với bọn họ a.

Diệp Thu thù dai, nhất là đàn ông, kẻ nào chọc hắn, hắn sẽ nhớ cả đời.

"Được rồi, đến đó xem qua." Trầm Mặc Nùng đành gật đầu.

Khách bên kia đột nhiên xôn xao, sau đó một nam nhân cao khoảng trên dưới mét tám đứng dậy, mấy nam nhân khác vẻ mặt cười cợt nhìn hắn. còn có người quay người huýt sáo.

Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn ba cô gái trước mặt, nghĩ thầm, mục tiêu của bọn họ nhất định là ba cô gái a.

Quả nhiên như Diệp Thu đoán, nam nhân tươi cười đi tới bên bàn Diệp Thu, giọng nói ôn hòa vàng lên: "Xin chào, chúng tôi là du khách từ Hương Cảng tới, bạn tôi muốn làm quen mấy vị, có thể cấp cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau uống trà nói chuyện không."

"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc." Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt cự tuyệt.

'' Tiểu thư, không nên từ chối khách phương xa, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen, thêm bạn mà thôi." Nam nhân vẫn không buông tha kiên trì nói.

Bị người khác gạt ra một góc, Diệp Thu trong lòng có chút không vui, đổi lại là ngươi, nếu có kẻ khác đến trước mặt ngươi làm quen với mĩ nữ ngồi cùng bàn với ngươi, ngươi cũng bực mình.

Không có ác ý? Những lời nam nhân này cũng thật mâu thuẫn, không ác ý chạy tới giải thích đông tay làm gì? Đương nhiên có thể bọn họ cho rằng phụ nữ bồi tiếp họ lên giường là một loại ân sủng.

"Tôi không thích làm vật cho các người đặt cược." Trầm Mặc Nùng nói thẳng.

Sư Phàm sửng sốt, không ngờ nữ nhân này có thể hiểu tiếng Quảng Đông, xấu hổ nói: "Không nên hiểu lầm, kỳ thực là bạn bè chúng tôi bình thường hay bày chút trò chơi, không thể phủ nhận khí chất xuất chúng của các cô mới hấp dẫn chúng tôi, cho nên mới có vụ đặt cược kia, nhưng là thiện ý."

Tống Ngụ Ngôn nhãn thần giảo hoạt xoay chuyển, quay sang nói với Sư Phàm: "Chúng tôi cũng muốn qua, nhưng sợ ông xã lại ghen, đúng không ông xã?"

Tống Ngụ Ngôn vừa nói vừa cầm tay Diệp Thu nũng nịu lay lay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.