Càn Quấy

Chương 9: Lộ chuyện







Vất vả lắm mới kéo được Dương Sóc, một người đàn ông thân cao hơn thước tám vào phòng, Trần Mặc đã bị anh lăn qua lăn lại khiến cả người mồ hôi. Người này, uống nhiều rồi đi gây gổ, động tay động chân không nói, nói cũng đến lắm, chuyện từ khi anh tòng quân chuyển nghề, những chuyện linh tinh vớ va vớ vẩn cũng nói ra, không chỉ nói, còn kéo tay Trần Mặc liên tục hỏi có đúng không a? Đúng hay không a? Ai ya, sao cậu cứ im lặng thế… các loại luôn. Trần Mặc bị anh 囧 đến mức đụng vô tường.

Vào phòng, Trần Mặc ba chân bốn cẳng cởi áo khoác Dương Sóc: “Anh tắm không? Tôi đi nấu nước.”

“Sao cậu tốt thế?” Tay Dương Sóc không nhẹ không nặng bắt lấy mặt Trần Mặc lay trái lay phải.

Trần Mặc không nhịn được, tát một cái: “Có muốn tắm hay không?”

“Muốn muốn muốn!” Dương Sóc đẩy Trần Mặc ra, bắt đầu tự cởi quần áo. Trần Mặc đi vào buồng vệ sinh, mở nước nóng, chuẩn bị nước tắm hoàn hảo xong, vừa quay đầu, thấy cái mông của Dương Sóc, đỏ lừ. Đi từ từ tiến đến: “Hì hì, Mặc Mặc cùng nhau tắm nào?”

Mặt Trần Mặc thoáng cái đỏ bừng: “Tôi đợi anh tắm xong rồi lại tắm.” Nói xong thì nghiêng người né Dương Sóc. Còn người thì như chạy nạn, lủi mất tăm vào phòng khách.

Dương Sóc mở vòi nước, bắt đầu ào ào tắm rửa, vừa tắm vừa hát: “Tui có một con lừa từ trước tới giờ chưa từng cưỡi, có một hôm tôi hứng lên cưỡi nó đi họp chợ,” sau đó đổi bài: “Chim kia trên cây đậu thành đôi, nước biếc núi xanh mang nét cười…”

Trần Mặc buồn bực, một con người mượn rượu làm càn như thế sao có thể là một cảnh sát chứ? Sao trước đây còn có thể là bộ đội đặc chủng được? Kỳ thế không biết!

Quần áo Dương Sóc rơi đầy đất, Trần Mặc nhặt từng chiếc từng chiếc lên, giũ xuôi chúng, rồi vắt lên khuỷu tay. Áo len quần len xếp chồng đặt ở đầu giường Dương Sóc, quần thu áo thu và quần lót thì cuộn lại đặt ở trong máy giặt bên ngoài phòng tắm. Vừa mở máy giặt, một thứ mùi kỳ kỳ nồng nặc ập vào mặt cậu, Trần Mặc bịt mũi nhìn vào: thì ra là một đống bít tất… .

Cậu vươn hai ngón tay ra, nhón lấy từng chiếc tất, hai mươi bốn chiếc, mười hai đôi… Trần Mặc ngó những đôi bít tất vặn vẹo kia: may mà đây là mùa đông, nếu là mùa hè, còn không có giòi từ lâu rồi ư!

Bít tất bị ngâm vào bồn nước, vẩy bột giặt lên, Trần Mặc định chờ một lát tắm rửa xong thì ra giải quyết tụi nó.

Đang ‘ôi ôi ơi ơi”, Dương Sóc đi ra khỏi nhà tắm.

Cơn say rượu của Dương Sóc tới thì mau, vừa tắm rửa xong xuôi, hai mắt giờ đã sáng sủa không ít. Anh đẩy cửa phòng tắm ra, thấy Trần Mặc ở gian ngoài đang ngâm bít tất cho anh, anh cười hì hì dùng đầu ngón chân đá mông Trần Mặc: “Vợ hiền…”

Trần Mặc xấu hổ giận dữ quay đầu lại, thiếu chút nữa ngã ‘oạch’, cả người Dương Sóc có độc một chiếc khăn mặt, nó được vắt trên đầu để lau tóc, trong bụi cỏ(đám lông ấy =))~~) tối như mực, một cây côn thịt lắc la lắc lư theo động tác lau tóc.

Trần Mặc thét chói tai: “Sao anh không chết đi!”

Dương Sóc thực hiện được ý đồ thì cười ha há, xoa tóc đi vào phòng khách: “Tôi đi thu dọn đồ ở phòng khách cho cậu, cậu từ từ giặt ha.”

Trần Mặc thật muốn đổ ùm chậu nước giặt tất thối lên người anh, con người nào đây chứ!!!! Dù cho đây là nhà anh ta, thế nhưng cũng có một người ngoài như mình cơ mà? Sao công khai dắt chim đi dạo thế, còn không biết xấu hổ, còn cho rằng vinh quang lắm đấy!

Cậu đóng cửa gian rửa mặt lại, bắt đầu cởi quần áo. Bởi vì nãy vừa kích động, bây giờ ngón tay cứ run bần bật. Trần Mặc nhớ tới thắt lưng hơi gầy mà Dương Sóc vừa lộ ra. Bắp chân dài, miệng lưỡi hơi khô rát. Nếu mà mỗi ngày đều bị kích thích như thế, phỏng chừng ngày cậu gặp Diêm Vương không còn xa nữa.

Xối nước nóng lên thân thể mấy ngày mệt mỏi uể oải, Trần Mặc vịn vào tường chậm rãi thở dài. Từ khi cậu tới Bắc Kinh, chưa tắm rửa tốt lần nào, mỗi lần đều là đun một ấm nước nóng, giống như trong chiến tranh vậy, dấp từng chút nước vào khăn mặt lau rửa thân thể, vì thế cứ lạnh đến mức run như cầy sấy. Tóc cũng thế, gội được một lát cơ hồ muốn đóng thành vụn băng rồi, chỗ nào cũng lạnh muốn chết.

Dương Sóc ở ngoài gõ cửa: “Trần Mặc Trần Mặc?”

Trần Mặc thiếu chút nữa nhảy dựng: “Sao thế?”

“Chỗ tôi không có áo ngủ, có mỗi chiếc quần cộc đặt trên máy giặt này, lát cậu thay nhớ…”

Quần cộc á? Trong đầu Trần Mặc hiện lên đôi tất thối kia, khóe miệng giần giật.

“Là đồ mới!” Dương Sóc cũng thấy đôi bít tất kia, không có chút xấu hổ nào, nói: “Là đồ mới đấy, tôi còn chưa mặc qua mà!” Anh cường điệu.

“Được, được.” Trần Mặc đáp lời.

Dương Sóc thu dọn gian phòng vốn là phòng sách cho Trần Mặc, cảm thấy hai gian thì phiền quá, thế là lại ì ạch đem một chiếc tủ sách trong đó đến phòng ngủ của mình, thế là cái gian ấy đã rỗng không, chỉ có một chiếc giường đôi, một chiếc tủ quần áo và một bàn một ghế.

Anh lấy một chiếc chăn đã lâu không dùng từ trong ngăn tủ ra, cũng là cái mùi băng phiến, anh nắm hai góc chăn giũ cả nửa ngày, thấy thật sự không thể giũ hết mùi đành phải thôi.

Gối đầu mùi băng phiến, chăn mùi băng phiến, đệm và khăn trải giường cũng mùi băng phiến, Dương Sóc cảm thấy mình hệt như con mọt.

Anh dọn tủ quần áo ra lấy chút không gian, bắt đầu bày đồ trong túi của Trần Mặc ra: áo thu quần thu mặc đã biến dạng, áo len quần len bị nước giặt đến mức giãn hết cả ra, bên trong đó còn có mấy đôi bít tất và quần con, một đôi giày du lịch hàng giả dùng giấy báo gói lại, khăn mặt sờ lên có chút sần sùi, xà phòng thơm kém chất lượng, còn có cái hộp kia.

Dương Sóc rất là hiếu kỳ với cái hộp bảo bối của Trần Mặc, chẳng qua là một chiếc hộp giầy bình thường thôi, còn nặng trình trịch nữa. Anh thấy Trần Mặc còn đang tắm, thế là mở ra coi: một hộp đĩa CD.

Giỏi thật, thằng nhóc này lại còn trữ hàng! Dương Sóc khó chịu, cảm giác sâu sắc rằng mình bị lừa. Anh ngồi dưới đất lật những chiếc đĩa CD này: cái gì mà Xuân quang sạ tiết, Bá vương biệt cơ, cái gì Brokeback Mountain, Bầu trời tuổi 17, cái gì mà Mùa hè vĩnh cửu, Lam Vũ, Chuyện tình yêu ở Xiêm, Chuyện tình Philadelphia, … Cũng tạm, nhìn qua đều là CD bản chính, hẳn là không có vấn đề gì. Dương Sóc lật xem thử, bỗng thấy ngờ ngợ gì đó, anh mở đĩa CD ra, phát hiện bìa của những chiếc đĩa ấy, rõ ràng đều là đàn ông! Hơn nữa có không ít đàn ông ôm nhau!

Việc này đối với tên đã sống hai mươi tám năm là thẳng nam với Dương Sóc thì quá mức khiếp sợ, tuy rằng anh biết thế giới này có đồng tính luyến ái, thế nhưng anh vẫn lạc quan cho rằng mình không sống trong cùng một không gian như thế. Anh nghĩ đến Tần Việt, nghĩ đến Diêu Dương, lại nghĩ đến Trần Mặc, bỗng phát hiện mình có chút không tiếp thu được cậu bé nho nhã xinh xắn kia lại là đồng tính luyến ái! Nghĩ đến cảnh anh động tay động chân còn gọi ‘vợ hiền’, trong thoáng chốc anh cảm thấy sởn gai ốc.

(1)  Tất cả đều là những bộ phim đồng tính nổi tiếng, mình đã tra hết tên tiếng Việt, các bạn chỉ cần search google là thấy ngay thông tin về nó.

Trần Mặc tắm rửa xong, lại giặt hết chậu tất thối, sau đó treo mình ở lan can phòng tắm, cậu lôi hết quần áo bẩn ném vào máy giặt, rồi đổ bột giặt vào. Máy giặt tự động giặt toàn bộ quần áo, Trần Mặc dựa theo hướng dẫn trên mặt máy ấn định thời gian, xong đâu đó thì mặc cái quần cộc kia vào.

Quần cộc quả nhiên quá cỡ, lỏng lỏng lẻo lẻo buông hờ bên hông gầy gò của Trần Mặc, lung lay như muốn tụt. Cậu một tay túm cạp quần, một tay cầm khăn mặt lau tóc. Lúc đẩy cửa ra, cậu thình lình phát hiện Dương Sóc lại đang lay hoay với cái đĩa CD của mình!

Trần Mặc chạy vù tới: “Anh làm cái gì đó!” Cậu bỏ khăn mặt xuống, đẩy Dương Sóc ra, nhặt nhạnh đĩa xếp hết vào hộp.

Vẻ mặt Dương Sóc phức tạp: “Cậu…Cậu là đồng…”

Lưng Trần Mặc cứng quèo, sau đó yên lặng thu dọn đồ đạc. Cậu cất hộp vào túi du lịch, khăn mặt xà phòng thơm và quần áo bị lấy ra, tất cả đều nhét hết vào trong.

“Cậu đây là đang làm gì?” Dương Sóc bị đẩy ra thiếu chút thì ngã kềnh trên mặt đất, anh đứng lên túm cánh tay Trần Mặc, bỗng phát hiện cánh tay cậu thực sự quá gầy, nắm tay mình ôm trọn vòng cánh tay cậu.

Trần Mặc không nói chuyện, bướng bỉnh gạt tay Dương Sóc, tiếp tục nhét đồ vào túi.

Dương Sóc đã rõ, đây là bởi anh đã xâm phạm vào chuyện riêng của Trần Mặc, cậu bé đang lên cơn bướng đây mà. Anh nắm vai cậu bé, hai tay dùng lực, cuộn Trần Mặc nhét vào ổ chăn: “Cậu làm gì a làm gì a? Muốn sinh bệnh phải không?”

Trần Mặc cầm lấy góc chăn nhìn anh, mắt trừng to thiệt to, ngân ngấn lệ lưng tròng mà không rơi xuống.

Dương Sóc thở dài, khom thắt lưng xuống túm hết mọi thứ trong túi du lịch ra, bỏ từng cái một vào tủ quần áo, sau đó lại đặt cái hộp kia lên nóc tủ, cái túi du lịch rỗng không dẹp lép còn ở đó. Dương Sóc xách nó lên: “Cậu mau ngủ đi, đừng có mà trằn trọc nữa… Cái túi này tôi bỏ vào gian rửa mặt, đến sáng dậy cậu tự giặt nó nhớ, bẩn hết rồi này.” Nói xong tắt đèn ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Trong bóng tối, nước mắt Trần Mặc nhịn đã lâu, giờ mới rơi xuống, cậu có hơi sợ hãi, sợ Dương Sóc sẽ bởi cậu là một người đồng tính luyến ái ‘buồn nôn, kinh khủng’ mà xua đuổi cậu đi.

Cửa lại ‘xoạt’ một cái mở ra, Dương Sóc ló đầu vào: “Chúc cậu ngủ ngon, đừng suy nghĩ nhiều ha.” Nói xong thấy Trần Mặc không nhúc nhích, đành phải thở dài, yên lặng đóng cửa lại.

Dương Sóc vào phòng của chính anh, mở máy vi tính lên, sau đó lên baidu tìm tư liệu về đồng tính luyến ái, anh nghĩ, rõ ràng chuyện không liên quan tới anh, đột nhiên tiến vào cuộc sống của anh, thật sự là lạ lùng… Mà chuyện này, còn là do chính anh chủ động gây ra.

Máy giặt ở gian rửa mặt giặt xong thì dừng lại, phát ra tiếng ‘tích tích’ báo âm làm Dương Sóc lại càng hoảng sợ. Anh đi vào gian rửa mặt, mở máy ra, phát hiện bên trong là quần áo bẩn của anh và Trần Mặc.

Quần áo đã được sấy khô bị quấn vào với nhau, không phân biệt được rõ là của ai với ai.

Anh giũ mạnh từng chiếc từng chiếc một, vừa ngẩng đầu, đã phát hiện ra hai mươi bốn chiếc bít tất ấy, được xếp thành hàng trên ống lò sưởi.

Anh sững sờ, không biết việc mình nhặt cậu bé về, đối với cuộc sống sinh hoạt của anh, là bắt đầu của hạnh phúc, hay là điềm báo của tai họa.

•••

Dương Sóc đang ngủ, nhưng bỗng bị tiếng động nho nhỏ làm tỉnh giấc. Anh đã trải qua huấn luyện lâu dài, những người như bọn anh, dù cho là đang ngủ, đều ở trong trạng thái đề phòng, lỗ chân lông cả người đều cực lực căng ra, dò xét tất cả chấn động xung quanh.

Thanh âm kia khá là nhỏ, có phần như tiếng ‘tạp tạp’. Dương Sóc yên lòng lại, phát hiện là tiếng phát ra từ căn phòng bên cạnh, phòng ngủ của Trần Mặc.

Anh xốc chăn lên, đi dép vào, đi tới cửa phòng khách, quả nhiên, tiếng động trở nên rõ ràng hơn nhiều, anh gõ cửa: “Trần Mặc? Trần Mặc?” Không ai đáp lời.

Anh đẩy cửa đi vào, Trần Mặc trong bóng tối cuộn người trong lớp chăn hệt như một quả cầu, tiếng động phát ra từ bên trong. Dương Sóc nghi hoặc tiến lên, lấy tay đụng vào Trần Mặc, nhưng sờ đến trán Trần Mặc thì dừng lại: cậu bé này, đang phát sốt rồi!

.: 9:.

•••
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.