Dỗ yên Khương Nham rồi để hắn ngủ, Kiều Vân Phi ở trong phòng của anh, len lén gọi điện cho Dương Sóc.
Dương Sóc bên này vừa dỗ Trần Mặc ngủ được xong thì tiếng súng máy vang lên bằng bằng.
Trần Mặc mở choàng mắt ra, lại càng hoảng sợ.
Dương Sóc nghiến răng nghiến lợi: “Không sao không sao, lát nữa anh sẽ đổi nhạc, ai nhỏ, giờ này còn gọi, ghét thiệt!” Anh thở phì phò cầm di động lên nhìn, là lão Kiều.
Anh nhanh chóng nhận điện, tiện tay gém chăn cho Trần Mặc: “A lô?” Dương Sóc hạ giọng y như trộm.
“Dương Sóc à, là anh đây.” Lão Kiều cũng y như kẻ trộm: “À có chuyện này, anh có việc nhờ chú.”
“Chuyện gì cơ?” Dương Sóc rón ra rón rén ra ban công, đóng cửa phòng ngủ lại.
Trần Mặc dụi mắt nhìn anh, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.
Dương Sóc lấy bao thuốc từ trong ngăn tủ cũ trong góc ban công ra, rút một điếu rồi châm lửa. Từ khi Trần Mặc tới đây, số lần anh hút thuốc đã giảm đi khá nhiều.
“Chuyện này…” Kiều Vân Phi cảm thấy có chút không tiện mở lời: “Dương Sóc này, chuyện ấy, chú có thể giúp Khương Nham không?”
“Giúp? Giúp thế nào?” Dương Sóc phun khói thuốc ra, kỳ thực vừa rồi nhìn thấy tên lão Kiều trên điện thoại là anh đã hiểu bảy tám phần rồi.
“Cái đó…” Kiều Vân Phi lúng túng: “Thì là, chú hỏi thử Tần Việt, có thể cấp cho hắn một vài giấy tờ xác nhận bản thân, không có giấy tờ xác nhận thì bất tiện lắm…”
Dương Sóc ngậm điếu thuốc, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài làn gió thổi trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tới, khói thuốc tản ra khắp nơi: “Chuyện ấy em cũng chỉ hỏi được thôi, anh biết đấy, Khương Nham cũng không phải người ở đây, với cả làm mấy thứ kia cũng không dễ.”
“Cái đó anh biết, các chú cứ giúp anh nghĩ biện pháp đi?” Giọng Kiều Vân Phi có hơi lo lắng: “Anh cảm thấy người này rất tốt, người anh họ kia của hắn thực sự quá đáng lắm!!” Anh bày tỏ sự căm giận: “Anh rất muốn đánh hắn!”
“Được rồi được rồi.” Dương Sóc dụi tàn thuốc, búng ra ngoài cửa sổ, nhìn điếu thuốc biến mất trong màn đêm tăm tối: ‘Chuyện này em chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức, những cái khác… em không nói trước được, kỳ thực anh tìm em chi bằng đi tìm tên luật sư mặt dưa chuột kia, y nhất định có rất nhiều ý xấu chờ anh xem xét đấy.”
Kiều Vân Phi hắc tuyến: “Chú đừng nói vậy…”
Dương Sóc cười ha ha: “Được rồi, nửa đêm rồi mà anh cũng hào hứng quá nhỉ, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp vậy, chút nữa em sẽ bàn bạc với Tần Việt, xem xét nên làm thế nào.”
Kiều Vân Phi lo lắng nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, luôn cảm thấy bản thân phải giúp Khương Nham điều gì đó. Khương Nham là một con người rất tốt, sao lại có một người anh họ như thế nhỉ? Có điều, nếu như không phải bởi vì anh họ hắn, anh cũng không gặp được Khương Nham, có thể là vẫn làm trong cửa hiệu nho nhỏ… Aì, không thể ích kỷ như thế, Khương Nham cũng không dễ sống gì.
Cứ thế anh nằm ngủ nửa mê nửa tỉnh, bỗng cảm thấy bên cạnh có người!
“Ai?” Kiều Vân Phi lớn tiếng quát, cả người đã tiến vào trạng thái đề phòng, tuy đã sớm xuất ngũ, nhưng phản xạ thần kinh và bản năng cơ thể trước đây không giảm sút tí nào.
Người đó không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng sờ lên giường, tựa hồ còn mang theo hơi ấm và hương vị quen thuộc.
Khương Nham vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi xổm bên cạnh Kiều Vân Phi, vươn tay ngập ngừng tìm xuống phần dưới của anh.
Người Kiều Vân Phi cứng đờ, vội vàng nắm tay Khương Nham: “Cậu làm sao vậy?”
Khương Nham tránh trái tránh phải, tay lại bị nắm chặt, tiếng hít thở nhè nhẹ vờn xung quanh, tay kia không chút do dự vươn xuống, cầm vào chỗ nguồn nhiệt.
Kiều Vân Phi choáng váng: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Tay Khương Nham mềm mại nhưng lạnh lẽo, run rẩy di chuyển.
“Khương Nham!” Kiều Vân Phi gầm lên: “Cậu điên rồi?” Đồng thời giữ chặt tay kia của hắn.
Giọng Khương Nham nghẹn ngào và khàn khàn: “Tôi, tôi không có gì có thể cho anh… Tôi nghĩ… Anh nếu giúp tôi, tôi có… có thể…”
Kiều Vân Phi tức giận cắn chặt răng, “bộp” một phát cho hắn một cái tát. Tiếng vang do da thịt tiếp xúc nhau có vẻ khá chói tai trong đêm đen yên tĩnh: “Cậu con mịa nó rốt cục nghĩ thế nào hả?”
Khương Nham bưng một bên má đau đớn, đôi môi run rẩy: “Tôi… Tôi chính là muốn…” Muốn dùng thân thể của mình, làm anh vui: “Tôi không biết anh có thích đàn ông hay không, nhưng… nhưng tôi thấy bạn của anh đều… cho nên, cho nên…”
Kiều Vân Phi quả thực rất muốn cho Khương Nham một cái tát nữa, xem có thể đánh cậu tỉnh được không: “Chẳng lẽ cậu nghĩ như vậy sao? Tôi giúp cậu, là bởi vì cậu cũng giúp tôi, mà không phải…” Mà không phải muốn làm gì cậu cả.
“Vậy anh có thể bảo đảm, tôi sẽ không bị hắn mang đi không?” Khương Nham vội vàng nắm tay Kiều Vân Phi: “Tôi không muốn bị hắn mang đi, không muốn lại bị giam cầm… Xin anh…”
Kiều Vân Phi không biết phải nói gì, bảo đảm ư? Nhưng lấy gì bảo đảm đây? Dù sao đi nữa, dù sao người kia mới là người thân của Khương Nham, anh thì tính là cái gì? Anh đột nhiên có chút buồn bực: bọn họ là người thân, mà anh chẳng phải quan hệ gì, nhiều nhát cũng chỉ là một chủ thuê mà thôi!
Suy nghĩ ấy làm anh vô cùng khó chịu, anh nhìn Khương Nham, trong ánh mắt dần quen bóng tối chiếu ra vẻ mặt chờ mong và bên má hơi sưng. Anh nhớ tới Dương Sóc và Trần Mặc, nhớ tới Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa, lại nghĩ tới lòng bàn tay mềm mại của Khương Nham, anh hơi rục rịch rồi.
Dù không phải người thân, nhưng bọn hắn có thể… có thể…
Trở thành người yêu!
Kiều Vân Phi bị dọa bởi chính suy nghĩ trong đầu mình, anh nhớ mình hình như là thích con gái mới phải. Trước đây lúc tham gia quân ngũ, anh ở quê còn có một người bạn gái mà, tuy rằng sau đó bởi thời gian dài không về nhà nên đã chia tay, lúc chia tay anh cũng khó chịu một thời gian khá lâu… Rồi sau đó, anh bị thương xuất ngũ, xuất ngũ, sau khi xuất ngũ thì sao nhỉ? Kiều Vân Phi trở nên mờ mịt, sau khi xuất ngũ, anh mở cửa hiệu nhờ có sự giúp sức của Dương Sóc, sau đó bắt đầu làm việc bận rộn, không có thời gian nghĩ tới những chuyện không thực tế này. Hơn nữa, từ khi chân anh có vấn đề, dù là thân thiết cũng không có cô gái nào chịu theo anh, ai mà cam tâm tình nguyện tìm một tên què chứ?
Nhưng mà Khương Nham… Anh lại nhìn qua Khương Nham, hàng lông mày ướt đẫm làm mắt Khương Nham trông khá đáng yêu…
“Kiều…” Khương Nham thấy Kiều Vân Phi mãi không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi có chút hoảng hốt, hắn giơ tay lên, phe phẩy trước mặt Kiều Vân Phi.
Cổ họng Kiều Vân Phi cuộn lên cuộn xuống, anh giữ chặt Khương Nha, nghiên người, đặt hắn bên dưới.
Khương Nham hoảng loạn: “Kiều Vân Phi, anh làm gì vậy?”
Kiều Vân Phi không nói lời nào, chỉ liên tục liếm hôn gương mặt Khương Nham, môi lưỡi trượt thẳng thăm dò: cái trán trơn bóng, con mắt dài nhỏ, chiếc mũi thẳng suông, bờ môi êm dịu, chiếc cằm đầy đặn…
Khương Nham cảm thấy đầu ông ông, trước mắt cuồn cuộn khí đen. Hắn biết, mình hắn dụ dỗ Kiều Vân Phi trước, nhưng Kiều Vân Phi như thế này, làm hắn nhớ tới trước đây…
Thân thể Khương Nham bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắn khàn khàn lắp bắp nói ra mấy chữ: “Không nên… không nên… xin anh…”
Bàn tay Kiều Vân Phi chui vào áo ngủ của Khương Nham, tham lam vuốt ve da thịt ấm áp dưới lòng bàn tay. Anh cảm thấy bản thân sau nhiều năm như thế này, lần đầu tiên sinh ra dục vọng mạnh mẽ như vậy, thế mà đối tượng lại là một người con trai!
Khương Nham dùng sực đánh lên bờ vai kiên cố của Kiều Vân Phi: “Không, không nên!!” Hắn cố gào khóc: “Tôn Lợi Thanh, dừng tay!”
Kiều Vân Phi cứng người.
Người dưới thân run rẩy ghê gớm, sắc mặt tái xanh, mắt trừng thật to, nhưng trống rỗng không mục tiêu, chỉ liên tục trào nước mắt.
Anh xoay người ngồi xuống, dùng sức tát mình một cái, chuyện này gọi là chuyện gì đây!
Khương Nham siết chặt ga giường bên dưới, chỉ liên tục cầu xin: “Van anh, không nên… van anh…”
Kiều Vân Phi vừa căm giận vừa đau lòng, căm giận muốn đánh cho tên Tôn Lợi Thanh kia một trận, đau lòng chính là không biết Khương Nham đã trải qua điều gì mà ra bộ dạng này.
Anh cầm bàn tay vừa lạnh vừa ướt của Khương Nham: “Khương Nham, Khương Nham… Là tôi, lão Kiều, cậu đừng sợ, tôi sẽ không đụng vào cậu nữa… Cậu đừng sợ…”
Ngón tay Khương Nham giần giật, chạm đến vết chai trong lòng bàn tay Kiều Vân Phi, giống như đang xác định điều gì, sau đó khóc òa lên, vùi mặt vào tay Kiều Vân Phi, khóc nức nở.
Kiều Vân Phi cúi người xuống, do dự ôm lấy vai Khương Nham, ôm hết cả khối thân thể tràn ngập ấm ức và căm giận vào lòng mình.
Khương Nham khóc mệt rồi, gối đầu lên vai Kiều Vân Phi ngủ, thi thoảng ợ một cái, sụt sịt hai tiếng.
Kiều Vân Phi kéo chăn qua, phủ lên thân thể hai người ôm nhau.
Phía dưới chăn, là khoảng không an toàn ấm áp, bên ngoài chăn, là tương lai mịt mù.
Anh phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới giúp được Khương Nham?
ooo
Tôn Lợi Thanh làm hết việc công ty xong, tính toán thời gian, ngày mai đã có thể gặp lại Khương Nham rồi, hơn nữa có thể lần nữa mang Khương Nham về lại bên mình, hắn cảm thấy tốt đẹp vo cùng.
Màn đêm bên ngoài đã buông xuống, hắn đi ô tô tới quán bar nổi tiếng của thành phố Bắc Kinh.
Ở đây xa hoa trụy lạc, tiếng hoan hô tiếng nói cười, tràn ngập xa hoa lãng phí và dục vọng.
Tôn Lợi Thanh thích cảm giác ấy.
Quan trọng hơn nữa là, hắn đã tự coi mình là một tên thợ săn, ở đây là khu vực săn bắn của hắn, những cậu bé xinh đẹp, chính là con mồi của hắn.
Chỗ quầy bar có một cậu bé đẹp trai đang một mình ngồi uống rượu.
Trông vóc người khá cao.
Tôn Lợi Thanh có hơi buồn bực, bản thân hắn không cao lắm, đàn ông phương Nam ấy mà, một mét bảy bảy đã coi như khá được rồi, nhưng vừa đến phương Bắc, đầy đường đều là đàn ông cao mét tám có dư, làm hắn hơi có chút khó chịu.
Mịa nó! Hắn hừ hừ cười nhạt: vóc người cao thì làm gì? Sớm muộn gì cũng khóc dưới thân tao.