Qúy Hoằng Hòa đã từng gặp qua không ít người hạ lưu vô sỉ không biết xấu hổ, thế nhưng thật sự chưa gặp qua tên hạ lưu vô sỉ đến chừng này!
Anh oán hận rút tay mình về, lau qua hai cái với vẻ rất chán ghét: “Tên họ Hạ kia, tôi không biết anh có động cơ hay ý đồ gì mà hành động như thế. Nếu như là bởi vì thẩm phán, như vậy nói cho anh biết… Lần này không nắm được điểm yếu của anh, là tiếc nuối suốt đời của tôi! Cho nên, tôi khuyên anh không nên phí thời gian nữa.”
Hạ Khải Minh lưu luyến sờ nắn da dẻ mấy ngón tay của luật sư Qúy, đưa lên mũi ngửi ngửi, một luồng không khí tươi mát của kem dưỡng da tay lan tỏa ra. Đám thành phần tri thức này, nhàn rỗi không có việc gì chỉ biết quan tâm đến bản thân, bạn coi người ông chú trước mặt này đi, rõ ràng lớn hơn mình ba bốn tuổi, thế mà da thịt trên tay lại mềm mịn như có thể sờ ra nước vậy, cảm giác không phải chỉ là thoải mái bình thường đâu.
Anh thỏa mãn liếm liếm môi: “Đừng có kiêu ngạo thế chứ, sở dĩ không ai có thể nắm được điểm yếu của tôi là bởi vì con người của tôi ấy à, cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì mờ ám cả… Tôi là người tốt, thật đấy. Hơn nữa, nguyện vọng bây giờ của tôi cũng không coi là lớn lao gì, tôi không phải chỉ là muốn tìm người sống chung sao? Tôi thấy anh rất tốt, anh có cần suy xét thử không?”
Qúy Hoằng Hòa há miệng, cuối cùng vẫn là ấm ức: “Anh đã làm xong chưa hả?”
“Chưa xong!” Trả lời rất thẳng thắn lưu loát: “Như vậy đi ha, tôi cho anh thời gian một tuần, anh cứ cân nhắc thử rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục… Có điều…” Hạ Khải Minh mỉm cười rất là sâu xa: “Tôi không nhận câu trả lời phủ định…”
Nói xong, Hạ Khải Minh đi vào bên trong xe, chạy đi mất.
Ánh dương ấm áp của trời thu tản mát khắp nơi, những hạt bụi nhỏ li ti bay bồng bềnh trong những tia sáng. Qúy Hoằng Hòa bị xả đầy bụi vào đầu vào mặt, cảm thấy mình có nên đi Ung Hòa cung làm cái lễ không nhỉ, bằng không sao lại xui như thế chứ.
•••
Bé Qúy Duyệt Duyệt xinh xắn mập mạp giống như con vịt nhỏ vậy, lắc la lắc lư giãy khỏi đôi tay của cô giáo, chạy về phía cha mình.
Qúy Hoằng Hòa giang hai tay ra, bồng bé lên. Cũng chỉ có lúc này đây, trên khuôn mặt vạn năm là núi băng của anh mới có thể xuất hiện chút biểu cảm khác lạ, như là nét cười chẳng hạn.
Cuối tuần này, anh cứ nơm nớp sợ hãi lo lắng. Tuy rằng chẳng ai dùng hoa tươi tấn công chỗ làm của anh nữa, cũng không có ai chạy tới nhà trẻ nội trú giám thị con gái anh, thế nhưng Qúy Hoằng Hòa vẫn cảm thấy nguy hiểm… Một loại cảm giác có thể gọi là cơn giông trước lúc mưa nguồn hay có thể gọi là ánh bình minh trước tương lai đen tối.
Như vậy thật không tốt thật không tốt.
Dự cảm của Qúy Hoằng Hòa rất nhanh đã trở thành hiện thực, bởi vì ở cổng ký túc xá của anh, có một nữ sĩ xa lạ đang đứng.
•••
Hạ Khải Minh lái xe, đi thẳng đến chỗ ở nhà chính. Nơi ấy có cha mẹ anh trai chị dâu thân ái của anh cùng một loạt những nhân vật không dễ chọc tồn tại.
Anh dừng xe lại ở trong sân, rảo bước nhanh qua hai con Chow Chow to đùng đang quẫy đuôi chặn đường, chạy ào vào nhà.
Chỗ huyền quan có một đống giầy, Hạ Khải Minh ngó nghiêng nhìn vào trong, một quân bài mạt chược bay tới mang theo tiếng gió thổi: “Tiểu súc sinh, mày về làm gì chứ?”
Hạ Khải Minh trở tay cầm lấy, quân bài mạt chược đã nằm gọn trong lòng bàn tay, mở ra xem, là một quân năm: “Ấy, mẹ ơi, bài tốt ghê há, thứ tốt như vậy mà mẹ cũng ném sao?” Anh cợt nhả đá giầy ra, đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có một chiếc bàn chơi bài, bên cạnh bàn chơi bài có một chiếc bàn trà nhỏ đặt hoa quả, nước trà, bánh ngọt và các loại đồ ăn vặt. Hạ Khải Minh nhón một quả ô mai nhét vào miệng: “Chào các cô các dì ạ.”
Các bạn chơi bài của mẹ Hạ nhìn cu cậu lớn rồi mà còn không khiến người ta bớt lo được này, chỉ cười ha hả: “Minh Minh à, đã lâu không gặp rồi nhỉ, bây giờ nhìn trông đàn ông lắm rồi… Dự định bao giờ thì kết hôn thế?”
“Sắp sắp.” Hạ Khải Minh ôm đĩa bánh ngọt ăn ngấu ăn nghiến: “Cháu về là muốn bàn chuyện này đấy.”
Mẹ Hạ không phản ứng gì: “Ế, tự mô(1) rồi! Mau mau, bỏ tiền bỏ tiền…”
(1)đây là 1 thuật ngữ của mạt chược hiện đại, chỉ một quân(?) bài do chính người thắng đánh, mà không phải do người khác đánh ra. Mình không tìm thấy tư liệu gì về Việt hóa thuật ngữ này, nên để nguyên Hán Việt vậy.
Trong tiếng than thở, mẹ Hạ vui rạo rực đếm tiền: “Nhóc kia, mày lại coi trọng con gái đàng hoàng nhà nào rồi hả? Nhưng mẹ nói cho mày biết nhớ, với con người của mày ấy à, chẳng có nhà nào muốn gả con gái cho mày đâu, người ta cũng lười chiếm lòng mày làm gì.”
Hạ Khải Minh bị nghẹn miếng bánh ngọt nên mắt trợn trắng, cuối cùng là chính mẹ già rót cốc nước trà cho anh uống ‘ực’ phát hết, sau đó quệt miệng: “Mẹ ơi, con nói cho mẹ nhé, con đúng là dự định rửa tay gác kiếm đấy, mẹ đừng lúc nào cũng nói xúi quẩy như thế.”
“Gì cơ?” Mẹ Hạ ngó con trai mình, vẻ mặt ấy giống như đang nhìn thấy một người ngoài hành tinh: “Rửa tay gác kiếm á? Thiệt hay giả vậy?” Hồi đó thằng này cứ cứng đầu cứng cổ bôi tro trát trấu vào mặt mình, ba ngày thì gây gổ những hai lần, bà thiếu chút thì nghẹn thở tại chỗ luôn. Vì để nó cải tà quy chính, người trong nhà sắp thành đội ngũ đi khuyên giải nó, kết quả thành đàn gảy tai trâu. Người nói chuyện người nó chơi chuyện nó… Cũng không biết hồi đó chuyện giáo dục đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, vốn đã là một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện tự dưng biến thành một thằng khiến người ta đau cả đầu?
Hạ Khải Minh liếm liếm ngón tay: “Đương nhiên là thật ạ… Nà, có các dì làm chứng đây.”
•••
Người Hạ gia từ trên xuống dưới đều đã đến đông đủ rồi, chuẩn bị tư thế tam đường hội thẩm. Cái tên bị thẩm vấn kia còn đang ôm thằng cháu trai đang gặm dưa hấu nữa chứ.
Sắc mặt mẹ Hạ không tốt: “Nhóc con, thế mày đã ăn đủ chưa?”
Hạ Khải Minh nhún nhún vai: “Mẹ ơi, con cũng đã nói điều kiện rồi, mọi người đồng ý thì đồng ý thôi, cũng đừng sắp thành tư thế này làm con sợ chứ…”
“Xùy!” Mẹ Hạ rất là nghiêm chỉnh: “Nếu mày có thể bị dọa, mẹ nên cảm động mà khóc thôi!”
Ba Hạ ngồi trên ghế sô pha ôm một đứa cháu trai khác, cùng đứa con lớn thảo luận tình hình kinh tế trước mắt, giả vờ như không nghe thấy hai mẹ con kia. Chị dâu cả bận chuẩn bị cơm với dì Lưu bảo mẫu trong bếp, chú hai Hạ gia vừa được thằng con, đang trêu đùa nó với vợ anh, cũng không đếm xỉa tới hai mẹ con đang gây gổ như chọi gà trong phòng khách kia. Bà nội thì đang ngồi ở một bên hăm hở dùng hàm răng thiếu thốn của mình gặm dưa hấu, nhìn cả phòng gà bay chó sủa.
Mẹ Hạ nhìn quanh bốn phía, giận rồi đó, vơ lấy một cái gối ôm ném về phía ba Hạ: “Cái ông già kia, bảo ông về không phải để nói chuyện phiếm đâu!”
Ba Hạ vẻ mặt mờ mịt, nhưng thằng nhóc trong lòng lại đang cười ngặt nghẽo, nước miếng cũng rớt cả ra: “Làm sao thế? Không phải là cu cậu về rồi sao, bà vui mà…”
“Rắm í!” Mẹ Hạ văng tục: “Nó về thì tôi có thể vui sao? Nó được coi là thứ đồ chơi gì hả!! Súc sinh lưu manh…” Mẹ Hạ văng toàn những từ khó nghe dành cho cu cậu nhà bà, cuối cùng tổng kết lại: “Nó về tôi thực không vui, nhưng mà… Tôi thấy lần này nó về, mấy người có thể cũng sẽ không vui lắm.”
Con trai cả nhà họ hạ Hạ Dạ Quang nghe vậy, nhìn thằng em đang để con mình ăn thế nào mà mặt toàn nước dưa hấu: “Làm sao vậy? Nó giết người cướp của à?” Thằng em nếu như dùng năng lực tổ chức ấy vào việc trong công ty thì thật là tốt quá? Cả ngày qua lại cùng một đám công đồ, thật quá là lãng phí nhân tài.
Chú hai nhà họ Hạ Hạ Ngọ Dương chọc con mình đủ rồi, nhét nó vào trong lòng vợ, cũng cầm một miếng dưa hầu gặm: “Sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy thôi? Xem ra nếu làm thiên kim nhà ai lớn bụng rồi, người ta không theo được sao?”
“Biến biến biến,” Hạ Khải Minh tức giận: “Em có xấu đến thế sao?”
“Có!” Toàn bộ người nhà họ Hạ đều trăm miệng một lời lên án, chỉ có bà nội vẫn cười ha hả: “Ấy yà ấy yà, ăn dưa hấu…”
Hạ Khải Minh đẩy đứa cháu trai xuống đầu gối, vỗ cái mông của nó bảo đi chỗ khác chơi: “Con ấy à, con nghĩ rằng cứ tiếp tục gây gổ như thế, cuộc đời vô vọng… Vậy nên, con dự định rửa tay gác kiếm…”
Con trai dự định rửa tay gác kiếm là chuyện tốt, thế nhưng ba Hạ cảm thấy vẫn còn ý ở trong lời đó nữa: “Còn sau đó?”
Hạ Khải Minh thật vui vẻ: “Là như vầy, con đã coi trúng một người, chỉ cần có được người này, đời này con tuyệt đối không đi lầm đường nữa!”
Anh cả chú hai nhà họ Hạ đều choáng váng, coi trọng một người? Ai có sức hấp dẫn thế nhỉ?
Mẹ Hạ cười nhạt: “Đúng, coi trọng một người… Thằng nhóc này, coi trọng một người đàn ông!”
“Gì?” Ba Hạ chỉ vào chính đứa con út, cằm cũng muốn rớt: “Thằng nhóc mày, lại bắt đầu chơi đàn ông!”
“NONO, không phải chơi, là coi trọng, nghĩ tới cả đời.” Hạ Khải Minh sửa lại nghĩa đúng của từ.
“Không, mày… mày chừng nào thì phát hiện bản thân có loại ham mê này?” Hạ Dạ Quang đầu óc có hơi loạn, bạn bè hắn quen biết rộng, cái gọi là GAY cũng gặp qua không ít, thế nhưng chưa gặp qua ai như thằng em hắn, mới hôm trước còn lên giường với phụ nữ, hôm sau đã quyết tâm sống với một người đàn ông.
Hạ Khải Minh hai tay ôm ngực: “Đó là ngày diệu kỳ, gió thổi nhè nhẹ, bọn em gặp nhau giữa biển người…”
“Khụ khụ khụ khụ!” Hạ Ngọ Dương khụ kinh khủng, dọa tới vợ hắn đang bưng cốc nước qua. Hắn uống miếng nước thuận khí: “Mẹ ôi cu em, cậu không thể nói tiếng người à?”
Hạ Khải Minh nhún nhún vai.
Ba Hạ tỉnh táo lại trước tiên, gừng già vẫn còn cay đây: “Người đàn ông kia là ai?” Lại dám dụ dỗ con hắn… Bội phục!
Hạ Khải Minh giả vờ e thẹn: “Kỳ thực ba à, con nghĩ… Người này, mọi người không lạ chút nào…”