Hạ Khải Minh nhìn nam sinh nhảy tưng tưng trước mắt này, nhìn lại nam nhân mặt đen xì nghiêm túc đứng bên cạnh, cảm thấy mình thực sự là quá hạnh phúc…
Quý Hoằng Hòa mua một cây xúc xích cho con gái y, lại mua một bắp ngô nướng cho tên họ Hạ, đang đi từ xa lại đây. Hôm nay y không mặc âu phục giày da đi làm thường ngày, mà là mặc một bộ quần áo bình thường giống như Hạ Khải Minh, rộng thùng thà thùng thình, cũng khá là thoải mái.
Dương Sóc đã sớm nhận ra hai người nhà đối diện, thế nhưng lòng anh có khúc mắc với Quý Hoằng Hòa, vì thế giả vờ không phát hiện, quay đầu tìm bóng dáng Trần Mặc khắp nơi.
Trần Mặc đang cùng một đám người có lớn có nhỏ chen chúc ghé vào trên lan can xem khỉ, mặt hưng phấn đến mức đỏ bừng.
Quý Hoằng Hòa nhét xúc xích vào trong tay con gái, sau đó ôm lấy bé từ trong lòng Hạ Khải Minh qua: “Cho anh cái này.”
Hạ Khải Minh nhận lấy bắp ngô, cười như hoa nở.
Quý Hoằng Hòa vừa xoay đầu đã thấy bóng lưng Dương Sóc, nhìn theo ánh mắt anh qua, thế là thấy cậu hàng xóm ở nhà đối diện, y chớp chớp mắt, sau đó đã hơi chọc Hạ Khải Minh đang gặm ngô: “Anh xem, người bên kia kìa, là ai?”
Trần Mặc nghe tiếng la quay đầu lại: “Ủa, anh Hạ, Quý tiên sinh.” Cậu đi qua đây: “Các anh hôm nay cũng tới vườn bách thú à?”
“Ừa,” Qúy Hoằng Hòa gật đầu: “Mang bé con đi chơi, giờ không phải sắp đến Tết rồi sao.”
“Thật tốt!” Trần Mặc nhìn qua rất là vui, cậu đùa với cô bé đang gặm xúc xích: “Tiểu Duyệt Duyệt, xúc xích ăn ngon chứ?”
“Anh Trần Mặc, xúc xích ăn ngon, anh có muốn ăn không?” Tiểu Duyệt Duyệt đã gặp qua Trần Mặc rồi, vì thế cũng không sợ người lạ, giơ bàn tay đeo bao tay mập mạp đến bên mép Trần Mặc.
Trần Mặc cười tít cả mắt: “Cảm ơn Duyệt Duyệt, anh không ăn, em ăn đi.”
Qúy Duyệt Duyệt cười hì hì rụt tay về: “Anh Trần Mặc, cái này là do ba mua cho em, anh bảo ba ba anh cũng mua cho anh đi?”
Trẻ con ăn nói không kiêng kị, lại khiến nét cười Trần Mặc chợt ngừng: “…À, ừa… ha ha…”
Dương Sóc vừa thấy Qúy Hoằng Hòa mua xúc xích và ngô nướng, vì thế đạp Diêu Dương một cái, móc ra một trăm tệ màu hồng phấn đưa cho cậu: “Đi, cho cậu một cơ hội để biểu hiện…”
Diêu Dương ngầm hiểu, cầm tiền vui sướng bay đi như chim nhỏ. Bình thường Tần Việt quản lý nhà cửa rất nghiêm, rất ít khi cho cậu tiền tiêu vặt, hơn nữa anh cậu dù có cho cậu phí sinh hoạt, cũng sẽ bị Tần Việt chặn lại. Sau này cậu quen Dương Sóc thì phát hiện đầu tiên chính là, tên này rất chi xảo trá, nhất định phải hết sức lợi dụng… .
Nhược điểm bây giờ của Dương Sóc, chính là Trần Mặc.
Chỉ chốc lát sau, Diêu Dương chạy tới mang theo bốn cây xúc xích và bốn bắp ngô nướng.
Tần Việt thấy thế, im lặng lùi sang bên cạnh, giả làm người xa lạ.
“Của anh và Trần Mặc,” Diêu Dương giở túi ra để Dương Sóc tự lấy: “Tiền thừa cho tôi làm chân đi mua!” Nói xong mang theo phần ngô và xúc xích, đi tìm Tần Việt chia xẻ.
Qúy Duyệt Duyệt nhìn Dương Sóc, lại nhìn ba mình: “Anh Trần Mặc, ba anh cao hơn ba em…”
Diêu Dương và Hạ Khải Minh đồng thời phun ngô trong miệng ra.
Tần Việt thở dài: Chuyện khó hiểu nhất, chính là nhận lời đi chơi cùng mấy người này; chuyện không may nhất, chính là lúc ra ngoài chơi còn gặp phải người quen… .
Trần Mặc xấu hổ ho khù khụ: “Ừm, hừm, Duyệt Duyệt, đây là anh của anh Trần Mặc…”
Duyệt Duyệt không có hứng thú với anh của anh Trần Mặc, cô bé giơ xúc xích lên, giãy khỏi lòng ba mình, sau đó chạy tới kéo đầu ngón tay Trần Mặc: “Anh Trần Mặc, Duyệt Duyệt mang anh đi xem khỉ với gấu chó, còn có cọp nữa nha!”
“Được.” Trần Mặc đồng ý, sau đó nói với Qúy Hoằng Hòa: “Qúy tiên sinh, để tôi mang Duyệt Duyệt đi chơi nhé, anh với anh Hạ đi dạo đi.”
Qúy Hoằng Hòa mỉm cười: “Vậy Duyệt Duyệt phiền cậu nhé, trong túi của nó có số điện thoại của tôi, nếu như nó không muốn chơi nữa thì gọi cho tôi.” Nói xong nhìn Dương Sóc khiêu khích, rồi túm Hạ Khải Minh đi.
Dương Sóc tức giận không nhẹ: dựa vào cái gì bảo người nhà tôi trông con cho anh? Chúng tôi cũng đi chơi mà, bây giờ thành trông con cho anh rồi! Anh nghĩ Trần Mặc thật sự quá tốt bụng, thế nhưng khi anh thấy Trần Mặc ôm Qúy Duyệt Duyệt mỉm cười, lại nghĩ… kỳ thực, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi… .
•••
Trần Mặc mang theo Qúy Duyệt Duyệt và Diêu Dương, chạy tới chạy lui trong vườn bách thú.
Dương Sóc tuy rằng không vui, nhưng vẫn bám mông Trần Mặc, lúc cậu ôm Duyệt Duyệt không nổi thì ôm hộ một lát.
Tần Việt nghĩ thế cũng rất tốt, lực chú ý của Diêu Dương bị động vật và cô bé kia hấp dẫn rồi, y có thể nhàn nhã tản bộ, hoặc là gặm mấy miếng ngô nướng.
Ngô nướng có rải sữa đặc, hương vị ngọt ngào thơm ngon; ánh nắng ấm áp trải lên đầu, lên mặt mỗi người; không khí lạnh lẽo với mùi cỏ khô và mùi động vật của vườn bách thú, vậy mà cũng không khiến người ta cảm thấy đáng ghét; còn có các bạn nhỏ màu sắc rực rỡ bốn phía, cầm quả bóng bay xinh đẹp chạy qua chạy lại, ─── Tần Việt nghĩ, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi cũng không xấu.
Dương Sóc gác Qúy Duyệt Duyệt ở trên cổ, bên trái Trần Mặc, bên phải Diêu Dương, phía sau là Tần Việt, đoàn người rồng rắn lên mây xem hết sư tử báo cọp núi, lại chạy đi xem chim công xòe đuôi, tiếp đó vào khu của các loài bò sát, bên trong là các loại cá sấu và rắn, còn có rắn mối(1 loại động vật giống thằn lằn nhưng to hơn nhiều) bốn chân.
Qúy Duyệt Duyệt dán mặt lên phòng kính to đùng giữa khu bò sát, cố kiễng lên nhìn. Giữa phòng kính có một gốc cây, vắt ngang trên đó là một con trăn to đùng.
Trần Mặc chỉ vào một đoàn xanh lè lè trên cây: “Duyệt Duyệt thấy chưa? Là ở chỗ này…”
Tiểu Duyệt Duyệt há to miệng ra: “To thế to thế… Nhưng mà không tìm thấy đầu.”
Diêu Dương vươn cổ lên cũng nhìn hồi lâu: “Con trăn kia đang ngủ ấy mà, nó đặt đầu trên vai, cho nên em không nhìn thấy.”
Qúy Duyệt Duyệt nghiêng đầu, tưởng tượng động tác làm thế nào đặt đầu lên vai để người ta không nhìn thấy.
Dương Sóc bụp cho Diêu Dương một phát: “Cậu không hiểu thì đừng nói lung tung.”
Diêu Dương liếc xéo qua: “Ai nói gia không hiểu? Chính là như thế này, chính là như thế, chính là như thế thôi!” Cậu ta dùng sức giãy người với tay ra, sau đó dùng quần áo bọc đầu lại: “Cứ như vậy, là không nhìn thấy rồi…” Chờ cậu chui ra khỏi quần áo, Trần Mặc đã mang Qúy Duyệt Duyệt đi xa rồi.
“Khốn, không có ai thế!” Diêu Dương nhảy dựng lên: “Cái ông ăn cháo đá bát không hiểu gì về học thuật, chờ tôi đã!”
•••
Một đám người chơi mãi đến tận chiều, số mục trong cameras lưu cơ hồ hết sạch, đồ ăn trong túi bị ăn cũng gần hết, Qúy Duyệt Duyệt cũng ghé vào trên vai Dương Sóc ngủ gà ngủ gật.
Trần Mặc lấy một cuốn sổ ra từ trong túi Duyệt Duyệt, trang thứ nhất viết: sổ thông tin của Duyệt Duyệt dễ thương. Kiểu chữ bắt chước kiểu chữ trong phim hoạt hình, nét rất là tròn, vô cùng dễ thương; trang thứ 2 viết số điện thoại của ba, của chú Hạ, của dì nhà trẻ, của ông Hạ, bà Hạ, v.v… . Cậu lấy di động Dương Sóc ra, ấn số của Qúy Hoằng Hòa.
Qúy Hoằng Hòa rất nhanh đã nhận cuộc gọi: “Xin chào, ai đấy ạ?”
“Qúy tiên sinh, tôi là Trần Mặc…” Trần Mặc đi cách Dương Sóc mấy bước, sợ ảnh hưởng đến Qúy Duyệt Duyệt đang nửa tỉnh nửa ngủ: “Duyệt Duyệt hình như mệt lắm, sắp ngủ rồi…”
“Các cậu tới cửa chờ tôi đi, tôi qua ngay.” Giọng Qúy Hoằng Hòa giống như không giống bình thường, mang theo tiếng thở dốc: “Cảm ơn cậu giúp tôi trông Duyệt Duyệt.”
“Không cần cảm ơn, Duyệt Duyệt rất nghe lời mà.” Trần Mặc cúp điện thoại: “Chúng ta tới cửa chờ bọn họ đi.”
Diêu Dương cúi đầu loay hoay đếm số cameras, Tần Việt thấy cậu đang kiểm tra ảnh chụp: “Thế nào, em còn chưa chụp đủ?”
Diêu Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Em đang cân nhắc có nên xóa mấy tấm không, lát nữa chụp cho Qúy Duyệt Duyệt và tên mặt cương thi mấy tấm chung, người ta mang con mình đi chơi công viên, ngay cả một tấm ảnh cũng không có, sợ lại nghĩ gái bị chúng ta lờ đi.”
Tần Việt mím môi: “Em không thể nói chuyện bình thường chút à?” Vốn là đang cảm thấy rât tốt, bị cậu nói lời ấy… không bình thường nữa.
Diêu Dương khinh thường cười y: “Người *** thấy *** chứ sao*! Xí…”
*câu này ý đại khái là anh đầu óc nông cạn, hiểu thế qué nào được.
Tần Việt: “…”
•••
Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa cùng đứng ở cổng chờ bọn họ.
Qúy Duyệt Duyệt nhìn thấy hai người bọn họ từ xa đã giang tay ra: “Ba ba, chú Hạ…”
Hạ Khải Minh ôm cô bé có phần mệt mỏi qua: “Duyệt Duyệt, con phải cảm ơn chú Dương Sóc và anh Trần Mặc nha.”
Qúy Duyệt Duyệt xoay mặt qua: “Cảm ơn chú Dương Sóc, cảm ơn anh Trần Mặc và anh Diêu Dương, còn cả anh Tần Việt…”
Dương Sóc và Tần Việt cùng nhau hắc tuyến.
Diêu Dương với Trần Mặc thì cười toe toét: “Duyệt Duyệt thật là ngoan.”
Diêu Dương chụp cho ba người ấy một tấm ảnh: “Lát nữa để Trần Mặc mang về cho các anh.”
Qúy Hoằng Hòa mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Diêu Dương thì cười ka ka: “Không cần cảm ơn, gái nhà anh rất dễ thương!”
Qúy Hoằng Hòa: “…”
•••
Hai hàng người đi đường khác nhau, ‘chú’ Dương Sóc lái xe chở ba ‘anh’, mặt âm trầm chạy ào vào tiệm cơm lão Kiều.
Tiệm cơm còn chưa tới giờ cơm, cho nên không phải bề bộn nhiều việc.
Dương Sóc giậm chân đi đến chỗ cũ, đặt mông ngồi xuống.
Diêu Dương tiến vào theo, nói với giọng âm dương quái khí: “Yo, chú Dương, chú giận cái chi vậy?” (hãy đọc theo kiểu uốn lưỡi và dài giọng, nửa kinh kịch nửa hoạn quan =))~)
Dương Sóc tức trợn trừng mắt.
Trần Mặc lấy đồ lưu niệm mua từ vườn bách thú ra chia cho bọn Yến tử.
Đồ thì bình thường thui, chính là một con gấu mèo nhỏ ôm một cây trúc. Cậu cầm gấu mèo đưa cho Khương Nham, Khương Nham nhận lấy rồi cười nhìn qua, sau đó đặt ngay ngắn trên quầy hàng: “Cảm ơn cậu, xem ra chơi vui lắm?”
“Ừa, vui lắm!” Con mắt của Trần Mặc sáng long lanh.
Cậu quay đầu muốn trở lại cái bàn Dương Sóc ngồi, nhưng phát hiện bên cạnh anh lại có một người đàn ông rất tuấn tú! Người ấy khom lưng, miệng dán vào lỗ tai Dương Sóc không biết đang nói gì, Dương Sóc thì mặt mày rực rỡ đồng ý, mặt lại còn đo đỏ.