Kiều Vân Phi bận rộn trong bếp, Khương Nham đứng ở bàn thu ngân, thay Yến tử thu ngân, mà Yến tử thì chạy đi giúp Tiểu Triệu và A Cương.
Bây giờ đang là giờ cơm, trong quán có rất nhiều người.
Khương Nham đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đang cúi đầu tính sổ.
Buổi chiều, lúc ăn, Dương Sóc và Trần Mặc đã được thấy năng lực tính toán của Khương Nham rồi, so với Yến tử còn nhanh hơn, hơn nữa càng chuẩn xác hơn, bởi Yến tử Tết phải về nhà, hơn nữa có khả năng kết hôn, có lẽ sẽ không quay lại nữa, lão Kiều quyết định để Khương Nham làm thu ngân.
Bắt đầu thì Dương Sóc cũng không đồng ý, đây là thu ngân, là việc làm sờ vào tiền, người không quen thuộc sao có thể tới làm chứ? Hơn nữa cả người Khương Nham ngay cả một tờ giấy chứng minh thân phận cũng không có, theo Dương Sóc mà nói, hắn phải vào đồn công an trước mới đúng.
Lúc đó vừa nghe Dương Sóc nói thế, mặt Khương Nham xoát cái đỏ bừng: “Tôi không có làm chuyện gì sai cả, tôi chỉ là không có giấy tờ tùy thân mà thôi!” Hắn cắn môi, giọng run run: “Tôi không có giấy tờ xác minh, nếu như ở đây không nhận, vậy thì thôi…”
Dương Sóc nhìn hắn, thầm nói: được, ở đây đều thu nhận người rời nhà trốn đi à, Trần Mặc đã rời nhà trốn đi rồi, người trước mặt này cũng vậy.
Lão Kiều thì không tỏ vẻ gì, hỏi Khương Nham có thể làm những gì.
Khương Nham nhìn quanh bốn phía, lúng túng đáp: “Tôi, tôi cái gì cũng làm được.” Giọng nói rất là tự tin.
Lão Kiều thở dài: “Cậu làm cái gì cũng không được thì có? Bưng khay rửa chén bát? Cậu biết làm sao?”
Khương Nham rũ đầu xuống: “Tôi sẽ học, tôi có thể không cần tiền lương… Chỉ cần bao ăn bao ở là được…”
Dương Sóc nhìn Trần Mặc, Trần Mặc nháy mắt mấy cái: “Vậy cậu sao không đi làm vào chỗ nào tốt hơn hả? Nhìn cậu thì có vẻ bằng cấp cao lắm?”
Mặt Khương Nham càng đỏ hơn, nhếch miệng một câu cũng không nói.
Lão Kiều ý bảo Yến tử lấy một cuốn sổ qua, lật tờ cuối ra: “Cậu đã học số chưa? Tính sổ có làm được không?”
Khương Nham gật đầu: “Biết!”
“Được, cậu tính cuốn này thử xem sao.” Nói xong lại đưa cho hắn một cái máy tính.
Khương Nham lật mau mấy tờ, máy tính cơ bản cũng không dùng, chỉ vào lúc cuối mới ấn vài nút, sau đó giao cho lão Kiều.
Dương Sóc duỗi cổ lên nhìn theo: “Yo, nhanh ghê… aha, cậu tính sai rồi!”
“Không có khả năng!” Khương Nham trừng mắt to: “Loại giấy tờ này tôi không có khả năng tính sai.”
Lão Kiều gật đầu: “Ừ, tốt, bởi vì tôi đã cầm hơn ba trăm tệ đi mua thức ăn, không ghi chép vào cuốn này, mà ghi nó trên cuốn khác.”
Dương Sóc bĩu môi, khinh thường: “Xí.” Anh hỏi Trần Mặc: “Cậu biết tính toán không?”
“Cậu thật là ngốc!” Dương Sóc bẻ khục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Mặc giận tái mặt: “Nói như vậy thì anh biết à?”
Dương Sóc rướn cổ cãi bướng: “Nếu như tôi biết, tôi còn hỏi cậu ư? Thật ngốc!”
Trần Mặc: “…”
Khương Nham: “…”
Lão Kiều: “… Khụ khụ, hai cậu buổi chiều không có việc gì làm?”
“À,” Dương Sóc nghĩ tới: “Em muốn dẫn Trần Mặc đi mua quần áo… Được rồi, chúng ta đi thôi, anh từ từ chơi ha.”
“Được, tính tiền rồi biến mau!” Lão Kiều cười mắng.
Dương Sóc tính tiền xong, lại liếc nhìn Khương Nham, sau đó nói với Kiều Vân Phi: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Anh không yên tâm với thằng nhóc xa lạ này.
“Được rồi được rồi, anh biết mà.” Lão Kiều gật đầu.
•••
Yến tử tay mắt lanh lẹ lau dọn chiếc bàn cho bọn Dương Sóc: “Yo, anh Dương, anh về sớm ghê.”
“Còn sớm nữa? Anh sắp mệt chết rồi đây.” Dương Sóc dùng chân nhấc một cái ghế, sau đó đỡ Trần Mặc ngồi lên trên: “Mau, tiểu Yến tử, rót cho anh chén trà nóng, hai bọn anh vừa khát vừa mệt đây.”
Yến tử cười ha ha: “Khơi sông hộ thành à? Mệt đến như thế cơ?”
“Đi dạo phố đúng là không dành cho người sống!” Dương Sóc nhận lấy chiếc áo khoác ngoài Trần Mặc cởi ra, quay người lại khoác nó lên trên ghế tựa: “Mau đi rót nước.”
Yến tử chạy một mạch vào pha một ấm trà hoa cúc, Dương Sóc cầm đồ ăn ở KFC đã nguội lạnh đi vào bếp, tự nhiên như ruồi mở lò vi sóng ra hâm nóng.
Kiều Vân Phi tranh thủ lúc rảnh rỗi, nói: “Dạo vui chứ, cậu em?”
“Đừng nói nữa, đi dạo phố còn mệt hơn cả chiến tranh.” Dương Sóc duỗi người mệt mỏi: “Lão Kiều, làm cho em một bát canh chua cay, một bát cơm rang nữa.”
“Cậu không phải có cái ăn rồi sao?” Kiều Vân Phi ngó nhìn người này, đúng là không coi ai ra gì, chính đại quang minh dụng lò vi sóng của gã hâm đồ ăn mua của tiệm khác.
Lão Kiều giần giật khóe môi: “Biến ra ngoài đi rồi tôi làm cho, tôi đây bận muốn chết, cậu chờ lát đã.”
Dương Sóc dựng thẳng ngón giữa, rồi tìm lấy một chiếc khay, sau đó cho cánh gà bơ gơ đã hâm nóng gì đó vào khay, bưng ra cho cậu bé vừa đói vừa mệt nhà anh.
•••
Trần Mặc ngồi phịch ở trên ghế, đang cầm tách trà nóng cũng không uống, chỉ cầm ở trong tay.
Dương Sóc bưng rất nhiều đồ qua: “Rửa tay đi.”
Trần Mặc liếc khinh thường một cái rồi đi vào toilet.
Dương Sóc ngồi ở trên ghế nhìn cậu trai vẫn cúi đầu kia, không nghĩ tới rửa ráy sạch sẽ thì cũng không xấu xí lắm. Anh nhớ tới cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của Trần Mặc lúc đầu, còn không hợp mắt bằng Khương Nham cơ, kết quả bây giờ cậu ấy đã học được cách trợn mắt trắng với anh rồi đấy.
Khương Nham cảm giác được có người luôn theo dõi hắn, vì vậy phụng phịu ngẩng đầu tìm, vừa lúc nhìn đối mắt với Dương Sóc. Hắn sửng sốt, nhíu mày, tiếp tục cúi đầu, tính cuốn sổ mới.
Sổ sách trong tiệm lão Kiều đơn giản lắm, rất dễ làm lỗi. Lúc hắn nói ra thì, lão Kiều chỉ là nói để hắn đi làm.
Tiệm cơm nhỏ thu ngân không có máy tính, toàn bộ dựa vào sổ sách và máy tính, có điều như thế chẳng làm khó được Khương Nham, cái thứ ấy chỉ là cơ sở đơn giản nhất khi hắn học mà thôi, phỏng chừng nhắm mắt lại cũng sẽ không làm sai.
Trần Mặc giũ tay ướt sũng về, thấy Dương Sóc cầm lấy giấy ăn trên bàn, rất tự nhiên lau tay cho cậu.
Khương Nham liếc thấy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhíu đầu mày.
Dương Sóc gợi chuyện với Yến tử, cho cô một hộp cánh gà to, nói đợi hết giờ làm thì làm đồ ăn vặt cho bọn Tiểu Triệu nữa. Yến tử cầm cánh gà mặt mày rạng rỡ. Dương Sóc lại để Yến tử viết thêm một tờ giấy gọi thức ăn, thêm một món rau trộn rau xào. Yến tử viết xong xuôi, nhe răng cười đi vào bếp.
Trần Mặc đang cầm bơ gơ, giơ đến bên mép Dương Sóc trước.
Dương Sóc cũng không từ chối, cứ thế cắn một miếng to ở tay cậu.
Trần Mặc thấy bơ gơ thiếu đi một phần ba, nước mắt lưng tròng nhìn Dương Sóc: “Anh…”
Dương Sóc gian nan nhấm nuốt: “Không cần cảm ơn, tôi sợ cậu no.”
Trần Mặc hắc tuyến.
•••
Lúc Kiều Vân Phi hết khoảng thời gian bận nhất, rửa sạch tay đi tới bên cạnh Dương Sóc, rút điếu thuốc ra đưa cho anh.
Dương Sóc ăn uống no đủ, đang pha trò với Trần Mặc, đùa Trần Mặc mặt đỏ bừng, mắc tức giận muốn tràn cả nước ra.
Lão Kiều nghĩ Dương Sóc giờ làm sao í, trước đây cũng đâu có thấy cái hứng thú bắt nạt người yếu thế này, sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Dương Sóc nhận lấy thuốc, dựa vào lưng Trần Mặc. Thấy động tác Trần Mặc nghiêng đầu thì hì hì cười toe toét: “Tôi chỉ hít mấy hơi thôi…”
Kiều Vân Phi thiếu chút thì sặc chết, thầm nói đây là sao ha? Vợ quản nghiêm đến thế ư? Anh đã sớm thấy cậu là lạ, ai ngờ ngày càng nghiêm trọng hơn… .
Gã ổn định lại: “Dương Sóc, cậu bé nhà cậu năm trước có việc chưa?”
Cậu bé nhà cậu? Trần Mặc bất mãn ngó lão Kiều, lão Kiều giả vờ không thấy.
“Năm trước? Chắc là không có việc gì…” Anh quay đầu hỏi Trần Mặc: “Năm trước cậu có muốn làm gì không?”
Trần Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi… tôi có thể làm chuyện gì?”
Dương Sóc nói với lão Kiều: “Không có việc gì, rồi sao?”
“Là thế này, năm trước Tiểu Triệu và Yến tử đều phải về nhà… chỉ có A Cương và Khương Nham ở đây, có tôi nữa, có mấy khách cũ đã đặt bàn rồi, đều là Tết không về nhà được, nói muốn ăn nhiều sủi cảo… Cậu nói tôi ngày nào cũng bận thế này, thời gian cũng không có, muốn mời nhà cậu… à, không, mời Trần Mặc tới chỗ này giúp tôi, làm sủi cảo… tôi trả thù lao.”
Trần Mặc tỏ vẻ có thể, cậu chỉ sợ Dương Sóc đi làm rồi, một mình ở thì xấu hổ lắm.
Dương Sóc cũng hiểu là làm được, anh với Trần Mặc cũng nghĩ na ná nhau, sợ Trần Mặc cảm thấy không có việc gì làm, lại suy nghĩ miên man vớ vẩn. Trần Mặc có cái tính ấy, phải đề phòng mới được.
Kiều Vân Phi nhận được Trần Mặc đồng ý, rất là vui vẻ, vì thế nói miễn tiền ăn cho Dương Sóc.
Dương Sóc hô to tiếc thế, sớm biết được miễn tiền ăn, vậy thì phải gọi nhiều hơn chút.
Sau đó bị người cả tiệm khinh bỉ.
•••
Chờ Dương Sóc cùng Trần Mặc về đến nhà, đã sắp mười giờ rồi.
Trần Mặc kéo cái thân thể mệt mỏi dọn dẹp đống quần áo mua ngày hôm nay.
Dương Sóc xoa bóp mấy cái cho cậu từ phía sau: “Cậu đừng làm nữa, đi tắm rửa đi, cái đó để tôi dọn cho.”
Trần Mặc mệt không có khí lực để nói, nhét túi quần áo nửa mở vào trong lòng Dương Sóc, lắc lắc người đi vào phòng tắm.
Dương Sóc dọn xong toàn bộ quần áo, lại mở một cái túi đồ lót mới ra, rút ra một cái treo trên nắm cửa phòng tắm: “Trần Mặc, quần lót tôi treo ở cửa áy, nhớ lấy đấy.”
Trần Mặc đáp một tiếng, giữ cửa, kéo ra một cái khe nhỏ, vươn một cánh tay đỏ hồng bị nước nóng hun ra, lần mò trên cánh cửa.
Dương Sóc thấy cánh tay kia, trong đầu xoát một cái hiện lên tình cảnh buổi sáng Trần Mặc thủ *** cho anh. Anh vươn tay, len lén cầm lấy tay Trần Mặc.
Tay Trần Mặc ngừng lại, không có rút ra, mặc Dương Sóc cầm lấy.
Hai người một trong một ngoài cửa, đều bắt đầu tim đập như sấm. (=))~~)