Dương Sóc bưng chậu nước nóng, đặt bên chân Trần Mặc: “Mau, tiểu tổ tông, ngâm ngâm chân heo nào.” (chưa yêu mà a đã có số thê nô vậy r =))~)
Trần Mặc có phần xấu hổ: “Tôi, tôi tự làm.”
“Được rồi được rồi, cậu chỉ cần ngồi yên để tôi làm là được rồi,” Dương Sóc ngồi xổm người xuống, cởi bít tất trên chân Trần Mặc xuống, nhìn cặp chân sưng đỏ đông lạnh kia: “Quả nhiên là chân heo, sao đã thành như vậy rồi chứ?”
Trần Mặc muốn rút chân khỏi tay Dương Sóc, lại không kịp bị ấn vào trong nước nóng.
Trần Mặc bị nóng kêu ‘ô’ một tiếng, nước mắt rơi ra: “Nóng quá!”
Dương Sóc dùng sức ấn chân heo của Trần Mặc vào: “Nóng, nóng thì mới tốt được, chân cậu sắp nát rồi đó, à, đúng rồi, tôi ngâm ớt bên trong, có thể sẽ rất đau.” (trời ơi, ặc ặc)
Trần Mặc tránh chân ra: “Đau lắm đau lắm!” Cậu dụng sức huých vai Dương Sóc: “Buông tay, buông tay!”
“Đừng ồn, ồn nữa tôi đánh cậu!” Dương Sóc uy hiếp cậu: “Bị nứt da thế này mà không chữa cho tốt ấy à, cứ năm này qua năm khác, vết nứt càng ngày càng nứt ra, vậy tương lai cậu định thế nào? Không dễ chịu đâu à?”
Trần Mặc cầm lấy tóc Dương Sóc cố kéo về sau: “Tôi không chữa đâu, hu hu đau…”
Hai chân sưng đỏ bị bỏ thêm nước nóng pha ớt, đúng là rất đau. Đến tột cùng đau thế nào thì Dương Sóc không biết, anh chưa thử qua, nhưng phương thuốc dân gian này do mẹ anh bảo cho anh, nói là dùng hay lắm, nếu dùng được thì đau một chút cũng không sao cả. Thế nhưng khi anh thấy Trần Mặc nước mắt giàn dụa, lòng có hơi nhói: có thể là rất đau thật… .
Trần Mặc đạp đá nửa ngày, trận đau lúc đầu rốt cục đã trôi qua, cậu thấy hai chân xót xót khó chịu, cậu xin thề từ này không bao giờ ăn chân giò hầm nữa.
Dương Sóc mang bình nước vào đổ thêm nước nóng trong đó: “Cậu khẽ cắn môi cố chịu nhé, đàn ông con trai cả mà, đau chút xíu cố chịu ha, với cái dáng vẻ của cậu, nếu vượt qua tám năm kháng chiến trước đây, lỡ như trúng một vết thương, dù không trúng vào chỗ hiểm, cậu chắc chẳng chịu nổi mà ngất luôn ấy nhỉ? Cậu coi như đây là nhục hình bọn quỷ Nhật Bản gây ra đi, cắn răng cố chịu qua, đó sẽ là Trung Quốc thời đại mới…” (vậy anh là quỷ Nhật Bản ha)
Trần Mặc nức nở nhìn hai cái chân đáng thương của mình: “Câm, câm miệng…”
“Còn đau lắm sao? Đau quá thì cậu cứ gào lên đi, đừng chịu nữa, càng chịu càng đau, cậu coi cậu lại khóc rồi, cứ như là ai bắt nạt không bằng…” Dương Sóc xách siêu vào bếp: “Năm ấy chúng tôi ở tiền tuyến, thương tay thương chân quả là bình thường như cơm bữa, nếu lần nào cũng như cậu thế này, uống nước vào cũng không đủ nước khóc ra, cậu bớt khóc đi, cẩn thận mất nước.
“Hu hu anh câm miệng…” Trần Mặc dùng sức đấm vai Dương Sóc: “Anh, anh có bản lĩnh thì chọc chân một lỗ rồi ngâm vào nước đi…hu…”
Dương Sóc thấy cái dáng ấy thì chỉ muốn cười: “Tôi đâu có thừa hơi mà đi chọc chân thế chứ, cậu coi cậu khóc kìa, nước mắt nước mũi đầy mặt, tôi tìm cái gương cho cậu.” Anh nói rồi chạy vào phòng ngủ, lát sau cầm ra cái gương nhỏ đặt trước mặt Trần Mặc: “Coi thử, mặt ấy thành bánh bao rồi nè.”
Trần Mặc né trái né phải khỏi cái gương: “Anh cầm đi, tôi không xem!”
“Nhìn thử đi, rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy qua đấy, xem chừng cậu cũng ít thấy, mau nhìn thử, hôm nay không nhìn thì ngày mai, tiếc lắm a…” Dương Sóc đùa Trần Mặc, nhìn cậu xoay qua xoay lại thấy rất là vui.
Trần Mặc tức muốn chết, sao Dương Sóc lại là người như vậy chứ, thấy cậu xấu mặt thì vui vẻ như vậy, quả là xấu xa! Cậu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khóc thành như thế, kết quả gặp phải anh thì một ngày hai ngày, ngày nào cũng khóc, khóc không dừng được.
Dương Sóc thấy lửa giận của Trần Mặc đã bắt đầu lan đến cổ, tựa như con chim cút bắt đầu xù lông, anh càng thêm vui vẻ: “Được rồi, không coi nữa, tiếc ghê cơ.” Anh thu cái gương lại, lấy khăn mặt qua vắt lên một bên: “Giơ chân lên nào, tôi lau chân cho.”
Trần Mặc bị anh làm cho dở khóc dở cười.
Trên chân cũng bị thoa đầy thuốc mỡ, xong xuôi thì đi tất vào. Dương Sóc cảm thấy rất vui với kiệt tác của mình, nắm chân Trần Mặc đùa: “Có đau hay không? Đau à? Vậy trốn nữa đi!”
Hai chân Trần Mặc đạp loạn: “Mau tránh ra mau tránh ra!”
Dương Sóc cười ha ha, ôm bụng lăn trên sô pha.
Trần Mặc hận không thể xé nát cái bản mặt kiêu ngạo kia, con người này thật xấu xa.
Dương Sóc rốt cuộc không cười nữa, ngồi phịch trên sô pha thở dốc một hồi, miệng kêu ‘au au’: “Bụng đau, ôi…”
Trần Mặc nhìn người đàn ông trước mắt, cao to, đẹp giai, men lỳ, tóc ngắn, tính cách ngay thẳng, đối nhân xử thế tốt đẹp… Anh vừa rồi chọc mình giận, là để mình quên đau sao? Trần Mặc cắn cắn môi, một người đàn ông tốt như vậy, đáng tiếc, không phải của mình… Hơn nữa, mình cũng không dám vọng tưởng, sợ rằng ngay cả nằm mộng cũng không dám nghĩ tới.
“Nghĩ cái gì thế?” Dương Sóc xuôi khí, thấy Trần Mặc nhìn chằm chặp vào anh: “Có phải thấy con người của tôi tốt, đẹp giai ghê hem? Có phải cảm thấy đứng cùng với tôi cậu rất nhỏ bé phải không? Tôi với hình tượng cao to tỏa sáng quả là chưa từng có ai sánh bằng, đẹp giai đến mức quỷ thần đều khiếp sợ ha, hơn nữa, lòng dạ thiện lượng đối vạn vật thế gian đều yêu thích, phải không?”
Trần Mặc thật là muốn xông qua tát cho hai nhát, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến thế: “Không có, tôi đang nghĩ là, anh trông thế này, đã bao giờ bị thương chưa?”
“Cái gì kêu là trông thế này!” Dương Sóc lười biếng dịch người: “Tôi đã bị thương rồi, tôi chính là bị thương mới xuất ngũ.”
“Vậy đầu có bị thương chưa? Trở thành người không bình thường, sau đó người ta không cần anh nữa?” Trần Mặc bĩu môi.
Dương Sóc cười ha ha dùng sức xoa đầu Trần Mặc, xoa đến mức ngửa tới ngửa lui.
“Anh dừng tay lại!” Trần Mặc né cái bàn tay to ấy: “Tôi cắn bây giờ!”
Dương Sóc dừng lại hành động chà đạp vật nhỏ, giương cái bản mặt thần bí, hỏi: “Cậu có muốn xem vết thương của tôi không?”
“Trong đầu á?” Trần Mặc nhe răng.
Dương Sóc chỉ chỉ phần eo: “Ở đây.” Anh nói, kéo áo len ra, vén lớp quần áo sơ vin bên trong quần ra, sau đó chỉ vào một đường vết thương, nói: “Coi, là do dao đâm đấy.”
Trần Mặc tiến tới gần nhìn, vết thương dài chừng 20cm, rộng một đốt ngón tay, vết thương tựa như chân rết. Cậu dè dặt lấy tay chọc chọc: “Còn đau không?” (20 cm cơ á, có phét ko dzị)
“Đã không còn đau nữa,” Dương Sóc thấy đầu Trần Mặc bù xù ở phần eo, khí thở ra toàn bộ phun vào phần da thịt trên vết thương: “Lúc ấy chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, tôi một mình đánh sáu người, kết quả bị kẻ bắt cóc đâm một dao ở chỗ ấy, ruột cũng muốn lòi ra, sau đó tôi dùng băng dính dán lên(ặc), cố chịu 24 tiếng đồng hồ mới đi bệnh viện khâu lại…”
Dương Sóc nói liên miên cằn nhằn về những chiến công oanh liệt đã từng xảy ra, lại bỗng cảm giác được da thịt phần vết thương có một thứ gì đó mềm mại chạm vào. Anh cúi đầu nhìn lại phát hiện Trần Mặc đang lẳng lặng hôn lên nơi đó, vẻ mặt bình thản thành kính.
“Cậu…” Dương Sóc phát hiện mà kinh hãi, máu toàn thân như đều vọt tới thắt lưng, đương nhiên, còn có nơi ấy. (nơi nào cơ anh *cười bỉ ổi*)
Trần Mặc ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: “Mẹ tôi nói, hôn chỗ bị thương một cái, đau đớn sẽ không còn, dù sau này có nhớ tới cũng sẽ không đau nữa.”
Dương Sóc có phần chật vật, anh rõ ràng cảm giác được một phần cơ thể nào đó đang biến lớn, trướng đau, anh thật muốn nói với Trầm Mặc hãy hôn ở chỗ ấy cho anh… À, chỉ là nghĩ thôi anh cũng đã không chịu nổi, này… Anh không phải đồng tính luyến ái mà! Vì sao lại có phản ứng như vậy? (có lẽ anh là BI, đừng cố nhịn ha=))~)
Trần Mặc thấy mặt Dương Sóc đỏ quạch, cười ha ha, sau đó vươn chân: “Anh cũng hôn cho tôi, tôi sẽ không đau nữa.”
Dương Sóc nghẹn họng suýt nói không được, anh méo cả mặt, một tay bắt lấy chân Trần Mặc: “Được thôi, tôi hôn cho cậu, rồi cắn nó luôn!”
“Ha ha ha, không nên!” Trần Mặc cố rút chân về: “Anh không thể bắt nạt bệnh nhân.”
Dương Sóc nhìn đồng hồ trên tường: “Sao, sắp 11h rồi, mau ngủ đi nào.”
Trần Mặc xỏ dép vào đứng lên, ai biết chân vừa dụng lực đã đau đớn, anh cau mày nhìn Dương Sóc: “Chân đau.”
“Cậu thực sự đã thành tổ tông của tôi rồi.” Dương Sóc tức giận, khom lưng, một tay ôm lấy Trần Mặc: “Tổ tông ơi, tiểu nhân hầu hạ ngài đi ngủ ạ.” Nói xong, thất tha thất thểu đi về phía phòng Trần Mặc, cánh tay run run, chọc Trần Mặc thét chói tai liên hồi.
Trần Mặc túm áo Dương Sóc cười ha ha: “Anh đừng để tôi ngã đó, cẩn thận gãy chân giờ.”
Tới phòng rồi, Dương Sóc nâng Trần Mặc lên, ném áo lên giường. Hai tay Trần Mặc túm chặt áo Dương Sóc, thuận thế kéo anh ngã xuống theo, hai người lăn lộn với nhau.
“Có muốn tiểu nhân thị tẩm hay không?” Dương Sóc cởi áo cho Trần Mặc, nút thắt lớp áo trong Trần Mặc không cởi được bởi đang mang bao tay.
“Được thôi, anh quỳ một bên.” Trần Mặc bị Dương Sóc tụt cái quần cộc xuống, sau đó lăn vào trong ổ chăn.
Dương Sóc nhìn Trần Mặc bởi vì giãy dụa mà lộ ra nửa cái mông trắng như tuyết, cái địa phương nào kia lại bắt đầu ứ máu.
Anh vội bọc kín Trần Mặc lại: “Mau ngủ đi nào, cẩn thận lại sốt đấy, tôi đi rót nước cho cậu, nửa đêm tỉnh thì uống.” Nói xong vội vàng chạy ra.
Con mắt Trần Mặc lộ ra bên ngoài, sáng trong suốt.