Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 16



Sở Dụ theo sau Lục Thời, yên lặng chăm chú đi đường.

Đêm hôm trước trời đổ mưa, tường xi măng hai bên ngõ nhỏ cũ nát đều bị ướt, dấu vết chỗ đậm chỗ nhạt. Chân tường bao phủ một lớp rêu xanh, mặt đất bị người qua đường đi lại rất bẩn, còn chưa đi được mấy bước, trên đôi giày trắng của Sở Dụ đã có mấy vết bùn nhạt màu bắn lên.

Sở Dụ nhớ tối buổi tối mưa to hôm ấy.

Dưới đèn đường, Lục Thời cầm ô đi tới, che mưa cho cậu.

Còn nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, nói với cậu, so với quái vật thì con người càng đáng sợ hơn nhiều.

Cho nên, cho dù là cậu biến thành quái vật cũng đừng sợ hãi.

Trong lòng cậu rất rõ ràng, đối diện với Lục Thời không chỉ vì mối liên hệ hút máu đặc thù này, thứ mà cậu quyến luyến chính là Lục Thời không hề có thái độ khác thường cùng với chút dịu dàng an ủi kia.

Cậu theo bản năng muốn tới gần Lục Thời.

Nhưng bản năng cũng cảm thấy sợ hãi.

Không chỉ vì giá trị vũ lực của Lục Thời cao, khi đánh nhau mí mắt cũng không run một chút nào.

Mà còn vì trên người Lục Thời dường như mang theo một loại tối tăm không thể giải thích cũng không xóa dược đi, giống như tầng tầng lớp lớp mây đen, che lấp bầu trời.

Những thứ này trong cuộc đời Sở Dụ trước đây chưa từng được tiếp xúc.

Bước chân không tự giác chậm lại, nhìn theo bóng lưng Lục Thời, Sở Dụ phát hiện, đối phương giống như một hố đen cắn nuốt những vì sao, có lực hấp dẫn vô cùng lớn với cậu.

Làm cho cậu vừa run rẩy lại không nhịn được muốn lại gần.

"Sao thế?"

Lục Thời quay đầu, Sở Dụ mới phát hiện mình đi quá chậm, đã bị bỏ lại sau một đoạn.

Cậu vội vàng bước nhanh mấy bước tới bên cạnh Lục Thời, Sở Dụ hơi ngại ngùng, "Ban nãy ngẩn người."

"Ừ."

Đi theo sau Lục Thời, Sở Dụ không dám hỏi anh đang đi đâu.

Đi thẳng tới đối diện quán thịt bò lần trước, bước vào từ cửa lớn quán sửa xe, đi sâu vào bên trong, cuối cùng dừng lại ở một vườn nhỏ.

Vườn thật sự nhỏ, chất cả đống bánh xe lộn xộn, dầu máy, ống nhựa, còn có cả một số thiết bị mà Sở Dụ không biết.

Còn thừa lại một khối đất nhỏ, đặt một chiếc bàn vuông.

Sở Dụ nhìn thấy nồi lẩu nóng hổi trên bàn, mấy món dùng kỹ thuật cắt cẩu thả trên đĩa, cùng với Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi ngồi bên cạnh bàn, có chút ngơ ngác.

Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi rất kinh ngạc.

"Cậu chủ nhỏ?"

Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, lại nhìn Lục Thời tùy ý ngồi xuống mở nắp lon bia lạnh tự mình uống trước, không rõ tình huống.

Cái gì thế này?

Anh Lục không phải không thích cậu chủ nhỏ sao? Tại sao lại đột nhiên mang người ta tới đây?

Ngụy Quang Lỗi không rối rắm nhiều như vậy, ấn tượng của cậu với Sở Dụ vẫn luôn rất tốt, bây giờ Lục Thời tự mình dẫn người tới, cậu đá chiếc ghế nhựa màu xanh qua, chào hỏi, "Lại gặp mặt rồi, cậu để ghế cạnh anh Lục nhé?"

Sở Dụ vẫn còn mơ màng, nghe thấy Ngụy Quang Lỗi hỏi, vội vàng gật đầu, "Ừ, tôi ngồi đâu cũng được, cảm ơn cậu."

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, gọi tôi là Thạch Đầu được rồi." Thạch Đầu lại đưa một cái bát ra đặt trước mặt Sở Dụ.

Chúc Tri Phi chậm chạp hoàn hồn, nói chuyện với Sở Dụ, "Thực sự là có duyên, hôm nay cậu có lộc ăn đấy, nồi lẩu này lai lịch không hề tầm thường!"

Sở Dụ rất hùa theo, "Có lai lịch gì?"

"Đầu bếp Thạch Đầu của chúng ta, cả một tuần trời mỗi ngày giả vờ đi ngang qua quán lẩu lâu đời ở góc đường học lén. Nguyên liệu nấu lẩu là do nó mua về tự xào, nước lẩu cũng do nó tự mình nấu, nhìn những miếng khoai tây có độ dày không đều này xem, miếng ngó sen này nữa, là do đầu bếp của chúng ta tự tay thái đấy!"

Ngụy Quang Lỗi đạp Chúc Tri Phi một cái, cười mắng, "Con mẹ mày cút đi! Ai bảo độ dày không đều? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ này, rõ ràng là rất đều!"

Là một người chưa từng xuống bếp, Sở Dụ thật lòng nói, "Thế này đã giỏi lắm rồi!"

Ngụy Quang Lỗi được khen có chút ngại ngùng, vuốt vuốt quả đầu đinh của mình, bật bếp, "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, tới, mau ăn thôi, thử xem hương vị có được hay không."

Nói xong, cậu đổ cả thịt và rau vào trong nồi.

Nồi lẩu cuồn cuộn, hơi nước bốc lên, còn có mùi cay của ớt.

Sở Dụ cầm cốc sữa đậu nành giải cay lên uống một ngụm, lén lút nhìn Lục Thời qua làn khói.

Lục Thời đã uống xong lon bia kia, lại nhận thêm một lon nữa từ tay Ngụy Quang Lỗi, ngón tay cong cong, tách một tiếng mở ra lon bia, làn khói trắng mỏng manh bốc lên.

Anh hơi ngửa cằm, khẽ nhắm mắt, chậm rãi nuốt bia xuống, hầu kết di động lên xuống, có chút đẹp đẽ.

Sở Dụ luôn cảm thấy Lục Thời ở trường và Lục Thời trên đường Thanh Xuyên có sự khác biệt rất lớn.

Ở trường, Lục Thời gần như giấu tất cả sự sắc bén vào trong một vỏ bọc dán nhãn "học thần lạnh lùng".

Như Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa ngồi trước mặt cậu, giờ ra chơi luôn có không ít người tới tìm bọn họ thảo luận giao lưu học tập giữa các học bá.

Nhưng cho tới giờ chưa từng có ai tới tìm Lục Thời thảo luận bài vở.

Ngẫu nhiên, bọn Chương Nguyệt Sơn có thể vì một cách giải bài mà cãi nhau, ai cũng không chịu nhường ai mới đưa đề bài cho Lục Thời xem, để Lục Thời quyết định ai đúng ai sai.

Hoặc là, một câu hỏi làm khó nhóm học bá, không ai giải được ra, cũng là Chương Nguyệt Sơn đại biểu mang đề đi hỏi Lục Thời cách làm.

Sở Dụ đứng bên ngoài quan sát, có lẽ là vì Lục Thời tạo cho người khác một loại cảm giác xa cách.

Dù sao cũng làm cho người ta không dám tới gần.

Mà ở đường Thanh Xuyên, lại là khối băng sắc nhọn, động một tí thì đánh người, căn bản không nghĩ tới việc phải che giấu sự sắc bén tràn ra từ trong xương.

Sở Dụ uống sữa đậu nành cũng không thấy có vị gì, uống coi như nhuận họng.

Cậu lại nghĩ, có lẽ đây mới là bình thường?

Giống như mẹ của cậu mặc đồ công sở, ngồi trong văn phòng bày mưu tính kế, có đôi khi cũng muốn thay lễ phục dạ hội xa hoa tao nhã, nâng chén rượu nói chuyện vui vẻ với ngời khác, lừa gạt lẫn nhau.

Ở mỗi nơi đều có phương thức sinh tồn ở nơi đó.

Hoặc có lẽ ở đường Thanh Xuyên, không đánh nhau, không sử dụng bạo lực, không hung ác hơn người bên ngoài thì sẽ bị bắt nạt, không thể sống yên.

Ngụy Quang Lỗi cố ý dùng đôi đũa chung, với một cái đĩa sạch sẽ, gắp mấy miếng thịt bò, đặt trước mặt Sở Dụ, "Cậu ăn ít quá, nhìn Chúc Tri Phi mà xem, cậu mà không giành thì nồi lẩu sẽ bị nó ăn hết thịt!"

Sở Dụ không biết cách từ chối ý tốt của người khác, nhưng mà cậu vừa mới hút máu Lục Thời, không thèm ăn gì cả, căn bản cũng không ăn được nhiều thịt như thế.

Đang rối rắm, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, lấy cả đĩa thịt bò đi.

Ngụy Quang Lỗi tò mò, "Anh Lục, anh muốn ăn thịt bò à, bên trong nồi lẩu có, để em vớt cho anh, đây là......"

"Nhiều quá, cậu ấy không ăn hết."

Lục Thời giải thích một câu, đặt thịt bò tới trước mặt mình.

Lời này vừa nói ra, Chúc Tri Phi trực tiếp sặc sữa lên mũi, nghiêng người, che miệng ho sặc sụa.

Đôi đũa trong tay Ngụy Quang Lỗi suýt nữa thì rơi xuống đất.

"A, thì ra là vậy, là như vậy," Ngụy Quang Lỗi phục hồi tinh thần, nói với Sở Dụ vẻ mặt cũng đang ngây ngốc, "Vậy, vậy, dù sao cậu muốn ăn gì thì tự gắp, không cần phải khách khí."

Sở Dụ nuốt xuống một miếng dưa góp, "Ừ, được."

Tốc độ tiêu hao của một bàn đồ ăn vô cùng nhanh, Ngụy Quang Lỗi mặc áo ba lỗ rằn ri, lộ ra cánh tay và vai cường tráng, đương nhiên cũng ăn uống rất nhiều.

Điều làm Sở Dụ ngạc nhiên chính là, Chúc Tri Phi nhìn có vẻ cao cao gầy gầy đeo kính, nhìn thư sinh nhưng lại uống rượu ăn thịt, ăn uống không thua kém gì Ngụy Quang Lỗi.

Hai người ăn như gió cuốn mây trôi, nhanh chóng tiêu diệt sạch món mặn.

Một thùng bia ở phía dưới bàn cũng mất hơn phân nửa.

Sở Dụ không uống rượu, chỉ im lặng ăn một chút hoa quả, nghe bọn họ nói chuyện. Chẳng qua Lục Thời rất ít khi mở miệng, đa phần đều là Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi nói.

"Lần trước không phải người trong quán sửa xe mới mở ở con phố bên cạnh chặn đường ba đứa mình sao, còn muốn đánh tao tàn phế, để cho nhà tao phải chuyển ra khỏi đường Thanh Xuyên. Thứ rác rưởi này, thiếu đòn phải đánh một trận, xử lý sạch sẽ mới không dám làm linh tinh nữa."

Ngụy Quang Lỗi một ngụm giải quyết nốt chỗ bia còn lại trong lon, quăng lon rỗng đi, "Cũng may là có anh Lục ở đó, nếu không dựa vào tao với mày thì xong."

Chúc Tri Phi cười, "Đúng vậy, con mẹ nó kính của tao thiếu chút nữa thì gãy!" Cậu ăn miếng thịt dê cuối cùng, "Thạch Đầu, mày có để ý không, quán sửa xe đó rốt cuộc là có đóng cửa hay không?"

"Đóng, tháng này đóng cửa rồi. Không đủ tiền trả tiền thuê phòng còn không đổi địa điểm khác, đợi bị đuổi đi chắc?"

Sở Dụ chen vào, "Hai cậu đang nói tới........chuyện hôm tới báo danh ấy hả?"

Chúc Tri Phi liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, đúng, chính là hôm đó, không phải tới muộn sao, anh Lục còn được tôi treo trên đầu cái danh hiệu thấy việc nghĩa hăng hái làm!"

"Quả thực là thấy việc nghĩa hăng hái làm, một mình anh Lục đã cứu vớt hai con gà chúng tôi."

Ngụy Quang Lỗi ăn tới nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, lau mồ hôi xong, cậu cầm lon bia áp lên trán mình để hạ nhiệt.

Cậu thoáng nhìn, thấy Sở Dụ vươn tay lấy hoa quả trong đĩa, cách quá xa không với được, anh Lục của cậu thuận thay bê cả đĩa hoa quả cho Sở Dụ luôn.

Cả đĩa hoa quả, đặt tới trước mặt.

Đậu, anh Lục từ bao giờ lại vui vẻ giúp người như thế, có tình yêu thương bạn học sao?

Sở Dụ chọn một quả cà chua tròn tròn ăn, nghĩ tới điều gì, cậu chần chừ hỏi, "Đúng rồi, quán sửa xe mà mọi người nói tới có phải tên là...........Sửa xe Hằng Tường hay không?"

Chúc Tri Phi tiếp lời, "Đúng, là cái tên này! Nhưng mà sao cậu biết?"

Sở Dụ theo bản năng liếc nhìn Lục Thời một cái trước sau đó mới đáp, "Tôi....trước đây tôi đi qua đó một lần, có chút ấn tượng."

Trên thực tế, ban nãy cậu gặp Lục Thời đánh nhau, lơ đãng nhìn thấy trong đám người nằm dưới đất có hai người mặc áo phông màu xanh lam đậm giống nhau, bên trên còn in bốn chữ giống nhau là Sửa xe Hằng Tường.

Nhưng xem ra, Lục Thời không định nói chuyện này.

Sở Dụ cũng chỉ yên lặng ngồi ăn cà chua, không nhiều lời.

Khi ăn lẩu luôn có không khí buôn chuyện.

Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi nói rất nhiều.

Một lúc nhắc tới quán net đen ở góc phố, ông chủ cuối cùng cũng đổi máy cũ đặt máy mới, học sinh tiểu học ở cả dãy phố đều sướng phát điên.

Lại nói tới trời mưa liên miên, con sông Thanh Xuyên ở cách đó không xa nước dâng cao, mấy ngày trước chú Dương ở đối diện quăng lưới, bắt được không ít cá, nhà nào cũng được chia mấy con.

Còn phàn nàn về việc hôm qua chơi game, mở mic, anh Lục không tham gia, hai người Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi thua cả bốn trận liền. Hai người đổ lỗi cho nhau, chê bai đối phương, chửi mắng lẫn nhau.

Sở Dụ cầm bình sữa đậu nành, nghe rất thích thú.

Chúc Tri Phi đứng dậy, xoa xoa bụng, "Tôi tới chỗ chú Dương lấy chút trà giải ngấy, thuận thiện đi mấy bước tiêu thực, ai đi với tôi không?"

Sở Dụ hưởng ứng, "Tôi đi với cậu nhé."

Cậu luôn cảm thấy mình đã ăn không uống không, không thể ngồi không không làm gì cả.

"Được, đi thôi."

Trong vườn chỉ còn lại hai người Ngụy Quang Lỗi với Lục Thời.

Ngụy Quang Lỗi đặt lon bia rỗng xuống, cúi người lấy ra lon bia cuối cùng, mở ra.

"Chạm một cái không anh?"

Lục Thời cầm lon bia, khẽ chạm lon với Ngụy Quang Lỗi.

Uống một ngụm lớn, Ngụy Quang Lỗi cân nhắc mấy giây, thử cười cười hỏi, "Lần trước gặp không phải anh còn không thích cậu chủ nhỏ sao? Hai từ "ghét bỏ" như tẩm biển treo trên mặt ấy."

Lục Thời uống một ngụm, để lon bia xuống, không phủ nhận, "Ừ."

Ngụy Quang Lỗi thành tích học tập không tốt, còn nhỏ thôi mà đã bắt đầu giúp đỡ tiệm sửa xe nhà mình mở, qua lại với đủ loại người, tâm tư phức tạp hơn Chúc Tri Phi một chút.

Cậu có thể nhìn ra thái độ của Lục Thời với Sở Dụ có gì không đúng.

Nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu cậu lại không thể nói rõ.

Còn nữa, cho dù đã quen biết một khoảng thời gian dài như vậy nhưng cậu vẫn không thể nắm rõ được tính tình của Lục Thời.

Khi Lục Thời mới tới đường Thanh Xuyên, gần như ngày nào cũng đánh nhau.

Nhưng gần gần xa xa chỉ có mấy người như thế, lấy đâu ra mà đánh nhau nhiều.

Sau này nhìn mấy lần cậu mới phát hiện ra, có rất nhiều trận đánh, căn bản là người ta không đánh lại Lục Thời, nhưng Lục Thời cố ý trào phúng, cố ý khiêu khích. Có đôi khi mở miệng nói ra mấy lời có thể làm cho người ta bạo phát, tức giận tới mức giẫm chân.

Cậu suy đoán, có lẽ trong lòng Lục Thời có gì bức bối, muốn mượn cơ hội này để phát tiết.

Hoặc là, nếu như không phát tiết ra sẽ không chịu nổi nữa.

Bây giời nhìn thấy thái độ của Lục Thời với Sở Dụ có gì đó không bình thường, Ngụy Quang Lỗi bắt đầu lo lắng.

"Anh Lục, cậu chủ nhỏ này không phải cùng một hạng người với chúng ta, không phải cùng một thế giới. Nhìn là thấy cậu ấy như bông hoa mảnh mai yếu ớt trong lồng kính, được người trong nhà cưng chiều, được che chở hầu hạ lớn lên."

Cậu cũng không nói quá nhiều, biết điểm dừng.

"Tôi biết."

Lại uống liên tiếp mấy ngụm bia, Ngụy Quang Lỗi nhìn chăm chú đôi mắt đen sâu của Lục Thời, do dự một hồi, lại hỏi, "Anh Lục, anh đừng cảm thấy em nhiều chuyện. Em hỏi thẳng luôn............anh, rốt cuộc là anh có ý gì với cậu chủ nhỏ?"

Ý gì?

Ngón tay Lục Thời cầm lấy lon bia lạnh lẽo, khẽ lắc lư, bia bên trong vang lên tiếng chuyển động khe khẽ.

Dường như anh nghe thấy tiếng rên thỏa mãn trong tiếng mưa rơi rào rào ở vườn thực vật, khi Sở Dụ bám ôm chặt lấy lưng anh, cắn lên bả vai anh, hút lấy từng giọt máu tươi.

Dựa vào ghế, Lục Thời khẽ nhắm mắt, thờ ơ nghịch lon bia rỗng.

Giọng nói còn mang theo hơi bia, hơi khàn khàn.

"Tôi muốn cậu ấy cần tôi, ỷ lại tôi, không thể rời khỏi tôi."

Chỉ có tôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.