Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 23: Sắc dụ?



Ta thích!
 
Sáu giờ chiều, đại tiểu thư nhận được điện thoại liền lái xe đi thẳng, cơm tối cũng không đụng, hình như lại là việc công ty.

Ăn xong cơm chiều thì nhị tiểu thư ngồi khoanh chân trên chiếc sô-pha cao cấp pử lầu một xem TV. Trước mặt nàng là đĩa sa-lát, trên bàn có thêm cả một đống đồ ăn vặt, tay vừa cầm một hộp bỏng vừa ăn, mắt vừa nhìn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD siêu lớn.

Sở Phàm ăn cơm xong cũng không có việc gì làm, nên ngồi xem TV cạnh nàng, đối với vật thực sự trong lần hắn cũng vô cùng thích thú, hồi nhỏ ở tại Nam Thiếu Lâm, nhận biết thế giới bên ngoài đều qua TV, hồi đó ở Hoa đào thôn Trương lão có một chiếc TV đen trắng second-hand, mỗi lúc không có việc, hắn lại lén chạy tới đó coi, nhìn thấy mỹ nữ bạch xà nương tử ôn nhu, có khi buổi tối còn nằm mơ được biến thành thần tiên trong TV, ôm mỹ lệ nương tử mà ngủ cùng.

Đương nhiên, để có thể mỗi ngày đều chạy sang nhà Trương lão coi TV thì hắn cũng phải có điều kiện, là hôm này lão ấy bận, hắn phải phụ trách đưa đứa cháu gái trắng nõn đến trường, còn cả đón về cũng vậy, lúc đầu hắn cũng không vừa ý, nhưng bởi vì Bạch Tố Trinh mê hoặc, mà hắn đành không tình nguyện đáp ứng, nhưng chẳng qua đưa nàng đi học rồi lại đón về được mấy ngày thì hắn liền phát hiện ra, việc đó còn mê hoặc hơn so với bạch xà nương tử, bởi vì trong quá trình đưa nàng đến trường đã phát sinh vài sự việc, ví dụ như mỗi lúc gặp kênh rạch nhỏ hắn liền phải cõng nàng trên lưng mà đi qua, trong quá trình đó, hai tay đưa nâng đỡ cái mông nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, trong lòng hắn lại cảm xúc dâng trào, ngay cả lúc ăn chuối tiêu của Vương quả phụ cũng không có cảm giác này.

Kể từ đó, hắn rất thích miễn phí phụ trách đưa cháu gái lão đi học, không có việc gì cũng chủ động ôm thật sát vào, làm cho mỗi lần nhìn thấy hắn, không mặt nàng lại đỏ ửng không thôi.
Chuyện cũ không nói tới làm gì, cũng đã lâu lắm rồi, hiện nay cháu gái lão cũng đả trổ mã thành một cô gái, không biết nàng hiện tại ra sao! Sở Phàm thầm nghĩ, khóe miệng không kìm nổi nở một nụ cười.

- Này, Tiểu Ngốc Ngốc, anh làm gì mà mặt đần thối ra thế?
 
Nhị tiểu thư đột nhiên lên tiếng, té ra là lơ đãng thấy được nụ cười ngây dại trên khóe miệng của hắn, nên nhịn không được mà hỏi.

- À
 
Hắn liền phục hồi lại tinh thần nói:
 
- Không có gì, chỉ là nghĩ về một chuyện quá khứ thôi, hắc hắc.

- Là chuyện gì? Sao anh cười đần ra thế?
 
Nhị tiểu thư có hứng thú hỏi.

Hôm nay cuối cùng hắn cũng đã nhìn ra, nhị tiểu thư này quả là giàu lòng hiếu kỳ, có cái gì ngạc nhiên nhất định là phải truy hỏi cho tới cùng, lại càng không thèm để ý tới việc người ta có đồng ý hay không, có riêng tư quá không.

Trời đất, chuyện này làm sao mà kể ra được chứ? Nói ra cũng không thể biện bạch được, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy hết tội, hơn nữa nhị tiểu thư có thể mắng cho một trận - anh là người hay là cầm thú, ngay cả tiểu cô nương nhỏ như thể. cũng không buông tha!

Quả thực là oan uổng, sự tình hoàn toàn điều không phải như trong tưởng tượng, hồi bé suy nghĩ vô cùng thuần khiết! Hắn thầm nghĩ, không nên nói ra là tốt nhất, cho nên hắn tùy tiện nói ra một chuyện khi còn nhỏ:
 
- Là tôi nhớ ngày xưa ở thôn cùng tiểu mập mạp đi câu trộm cá nhà người ta, không cẩn thận bị bắt được, tiểu mập mạp sợ quá nên tè ra quần.

- Việc này thì có gì buồn cười chứ, xem ra biểu hiện của anh không thành thật như bề ngoài, mới lúc bé đã câu trộm cá, bây giờ lớn rồi không biết còn lớn mật đến nhường nào? Anh tốt lắm, che giấu giỏi thật, thiếu chút nữa tôi đã bị qua mặt rồi!
 
Nhị Tiểu thư liền lên mặt giảng đạo.

Vừa nghe nói thế, hắn liền bất mãn liếc nhìn nàng, hỏi:
 
- Nhị tiểu thư có nhớ thời tiểu học không?

- Hả!
 
Nghe hắn nói thế, nàng nhịn không được ngạc nhiên kêu lên:
 
- Tôi năm nay đã tới đại học, anh lại hỏi về tiểu học? Thực là buồn cười!.

Nàng quả thật cảm thấy đôi khi hắn đúng là đầu đất, thường thường không sao nói rõ được, làm cho người ta không thể nào hiểu được, ngây ngây dại dại.

- Nhị tiểu thư nếu học tiểu học rồi, lẽ nào không biết bài 'đứa trẻ thành thực' sao?
 
Sở Phàm vẻ mặt lạ lùng hỏi.

"Đứa trẻ thành thực?"
 
Nàng khẽ xoa móa, suy nghĩ một hồi, cảm giác có chút quen thuộc, thế nhưng thật sự không nhớ nổi nội dung, bèn nói:
 
- Chuyện hồi tiểu học thì ai mà nhớ được chứ, hơn nữa, anh không cảm thấy câu nói của mình rất khó hiểu sao?

- Tôi nói 'đứa trẻ thành thực' chính là truyện về Liệt Trữ lúc nhỏ đến nhà bác làm khách, không ngờ đánh vỡ một bình hoa, đã tự mình chủ động thừa nhận, bác hắn liền khen là một đứa nhỏ ngoan
 
Sở Phàm dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
 
- Hồi bé tôi câu trộm cá, bị méc sư phụ, thầy liền cho tôi quyển sách này, để tôi biết sai mà sửa, từ đó trở đi tôi cũng không làm chuyện như vậy nữa! Mà tiểu thư cũng nghi oan tôi, nói rằng tôi lớn càng táo tợn, nên tôi phải lấy chuyện nào ra để chỉ cho nhị tiểu thư.

- Cái gì? Giáo dục?
 
Nàng trỏ tay vào chính mình, không thể tin được, cười nhạt nói:
 
- Anh mà đáng để dạy tôi sao?

- Về mặt tri thức thì mọi người đều ngang hàng, nếu nhị tiểu thư chưa học bài này, tôi sẽ chỉ cho cô, để tránh sau này có gì tiếc nuối,
 
Hắn làm như thật nói.

Nghe như vậy nàng quả thực tức giận đầy người mà không thể phát ra, thở phì phò nói:
 
- Anh mà xứng để dạy dỗ tôi sao? Tôi bây giờ đã là sinh viện đại học, anh thì sao? Bài học này tất nhiên là tôi đã học qua rồi, nhưng là từ lúc tiểu học, sao mà nhớ rõ được chứ?

- Vậy sao nhị tiểu thư lại trách oan tôi?
 
Sở Phàm khó hiểu hỏi.

- Oan? Tôi trách oan anh cái gì?
 
Nàng lạ lùng nói.

- Tuy hồi nhỏ tôi có làm sai, nhưng lớn lên thay đổi rồi, sao tiểu thư lại nói tôi thế, lẽ nào tiểu thư không tin con người có thể hối cả sao? Biết sai phải sửa chứ!
 
Sở Phàm nói đầy hàm nghĩa.

- Ai biết anh sửa hay không, anh cho rằng ai lớn lên cũng sửa sao? Nếu như thế thì thế giới bình yên lâu rồi!
 
Nhị Tiểu thư nói.

- Lẽ nào nhị tiểu thư không thể sao? Sư phụ tôi từng nói, biết sai rồi sửa chính là đứa trẻ ngoan!
 
Sở Phàm nhìn nói, nói đầy vẻ dạy bảo.

- Anh.anh vẫn còn dạy đời tôi?
 
Nàng căm tức nói, mỗi lần ở cạnh hắn lại thực sự làm cho nàng nổi giận, nói với hắn quả thực là ông nói gà bà nói vịt, căn bản là không cùng một cấp bậc, nói thẳng ra, nàng nghĩ:
 
"Tiểu Ngốc Ngốc, không chỉ ngu ngốc mà còn đần độn, dường như là một đứa nhỏ không bao giờ lớn."

Sở Phàm nhìn sắc mặt của nhị tiểu thư thì không khỏi kinh ngạc, nói:
 
- Nhị tiểu thư không nên tức giận. Tôi.. tôi không có dạy cô. Tôi sao có thể dạy được cô. Nhị tiểu thư dạy tôi còn được chứ tôi sao có thể. Hì hì.

- Tức giận? Ai tức giận? Anh ngậm miệng lại sẽ làm cho thế giới này trở nên yên bình thì có phải tốt hơn không?
 
Nhị tiểu thư thở dốc nói.

- Tôi đọc sách thấy trên đó viết con người ta mà tức giận thì rất không tốt. Khi tức giận thì cơ thể sẽ tiết ra một chất có hại. Cái chất này rất không tốt đó. Nghe nói nó còn có thể ảnh hưởng tới chu kỳ sinh lý của người nữa.
 
Sở Phàm nói xong hỏi:
 
- Đúng rồi, nhị tiểu thư. Chu kỳ sinh lý trong sách nói là chỉ cái gì vậy?

" . "
 
Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Sở Phàm. Nàng nghĩ không ra hắn sao có thể ngay cả vấn đề loại này cũng nói ra mồm được?

Sở Phàm thấy vẻ mặt của nhị tiểu thư thì bèn ngậm miệng lại. Chừng mười phút sau, Sở Phàm xem giờ, hỏi:
 
- Nhị tiểu thư, cô chừng nào thì đi ngủ?

- Ai cần anh lo tới chuyện khi nào tôi ngủ chứ? Chuyện này với anh có quan hệ gì à?
 
Nhị tiểu thư nhìn thoáng qua Sở Phàm, tức giận nói.

Sở Phàm nghe vậy tỏng lòng thầm nghĩ:
 
" Đương nhiên là có quan hệ. Tôi muốn nắm giữ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô mà. Nói ví dụ, cô ngủ thì có tư thế gì. Buổi tối bình thường mấy giờ đi WC. Buổi tối có mộng du hay không..v..v..Mấy chuyện này tôi đều phải nắm rõ. Mà tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô, không hề có mục đích bất lương nào trong đó cả!"

Sở Phàm đương nhiên không thể nói suy nghĩ trong lòng mình ra. Hắn nói:
 
- Nhị tiểu thư ngày mai không phải muốn đến trường sao? Ngủ sớm dậy sớm, nếu không sẽ tới muộn đấy.

- Tôi bảo này, anh là bảo mẫu của tôi hay là vệ sĩ của tôi vậy hả? Chuyện của tôi đương nhiên sẽ tự tôi thu xếp. Thật là!
 
Nhị tiểu thư nói nói.

- Tôi ngày mai cũng phải đi học cùng nhị tiểu thư.
 
Sở Phàm nói.

- Anh? Tôi đi học, anh đi theo làm gi?
 
Nhị tiểu thư khó hiểu hỏi.

- Bởi vì tôi là vệ sĩ của nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư đi tới đây, tôi đương nhiên phải theo tới đó. Đây là trách nhiệm. Là trách nhiệm cô có hiểu không. Tóm lại là rất khó giải thích. Hơn nữa trường đại học tôi đã đi nhiều nhưng trường đại học ở thủ đô tôi vẫn chưa được đi. Đúng lúc có thể đi học chùa.
 
Sở Phàm nói.

- Anh.
 
Nhị tiểu thư chẳng biết nói cái gì cho phải. Trong lòng nàng thầm nghĩ:
 
"Hừ! Không tin bổn tiểu thư không thoát khỏi anh. Sáng mai mình cứ đi trước thì để xem anh ta đi đâu để tìm mình!"

Sau khi hạ quyết tâm, nhị tiểu thư một tiếng, nói:
 
- Không nói chuyện với anh nữa. Tôi đi ngủ! "Nói xong nàng liền hầm hừ đi lên trên lầu.

Sở Phàm tự nhiên cũng chạy lên lầu. Sau khi vào phong của mình, chuyện thứ nhất hắn làm không cần nói mọi người cũng biết. Chính là nổi thiết bị thu sóng của cameras phòng nhị tiểu thư tới TV. Tiếp theo đó hắn mở TV, lập tức, hình ảnh mỹ lệ của nhị tiểu thư hiện ra.

Lúc này, nhị tiểu thư hình như mới vừa rửa mặt xong. Nàng lấy tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng kiều mỹ kia rồi ngồi trước kính bàn trang điểm, bắt đầu làm mặt nạ. Một bên vừa làm mặt nạ, nàng vừa lầm bẩm nói:
 
- Xú hòa thượng này! Mỗi lần nói chuyện với hắn đều bị hắn làm cho tức chết. Hừ, chẳng lẻ mình lại không có biện pháp đối phó hắn sao?

Nhị tiểu thư nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh hôm nay lúc bơi. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, cao hứng lầm bầm:
 
- Có rồi. Tiểu Ngốc Ngốc không phải không gần nữ sắc, đặc biệt rất sợ mỹ nữ sắc dụ sao? Ha ha, từ nay về sau hắn nếu dám không nghe lời mình thì mình sẽ liên thủ với Tô Phi sắc dụ hắn khiến hắn phải cầu xin tha thứ mới thôi. Hừ, Tiểu Ngốc Ngốc à Tiểu Ngốc Ngốc. Dám đấu với bổn tiểu thư sao, chờ ta làm thế nào thu thập anh nhá!

Sở Phàm ngồi trước TV hoàn toàn nghe rõ mồn một, nghe xong hắn nhếch miệng cười, thầm nói:
 
"Sắc dụ à? Ách. Ta thích cái chiêu này!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.