Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1387: Hải tộc công thành(1)



Bên ngoài thành trì.

“ Ầm ầm ầm…” 

“ Bành bành bành….”

“ Gào gào gào…”

Lúc này đây hai bên đã bắt đầu lao vào chiến đấu với nhau, mới vào lúc đầu do số lượng bên phía tang thi quá ít, vừa ra ngoài còn chưa chống đỡ được vài hô hấp thì đã bị đám Hải Thú kia giết chết.

Nhưng theo thời gian, số lượng tang thi từ bên trong ra ngoài mỗi lúc một nhiều, tình thế bắt đầu có biến chuyển lớn, lúc đầu ưu thế hoàn toàn nghiêng về bên phía Hải Thú nhưng theo thời gian ưu thế kia dần chuyển qua bên phía thi đàn.

Bên phía tang thi thì triệu con như một, tiến thối đồng nhất, tất cả tang thi dựa theo ý niệm của Bóng Ảnh tạo thành một cái sát trận khủng khiếp, đám Hải Thú đối diện với một sát trận khổng lồ như thế thì đi lên bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Đám Hải Thú kia thực ra cũng không phải là hạng yếu nhược gì, ngược lại bọn chúng rất mạnh, có điều đấu pháp của bọn nó quá mức hỗn loạn, tất cả đều là tự thân chiến đấu, đôi khi có Hải Tộc chỉ huy thì cũng chỉ là tổ đội mấy trăm cho đến mấy ngàn con hình thành một cái đoàn đội mà thôi. So sánh với sát trận cả mấy triệu tang thi của bóng ảnh thì không tính vào đâu.

Lúc này đứng ở bên trên tường thành có thể nhìn thấy, giữa đàn Hải Thú đông đúc rậm rạp, chằng chịt không thấy điểm cuối kia có những bánh tròn liên tục di chuyển, giảo sát tất cả những Hải Thú ở xung quanh.

Những bánh tròn kia cũng không phải cái gì khác, đó chính là do tổ hợp của vài triệu tang thi tụ lại cùng với nhau mà hình thành. Bên trong tổ hợp kia phân làm nhiều lớp, lớp ở bên ngoài là dùng để chiến đấu, các lớp còn lại đều là tùy thời bổ sung cho lớp bên ngoài.

Dù sao đám Hải Thú cũng không phải ăn chay, tuy chiến đấu đơn lẻ nhưng sức mạnh của bọn nó không thể coi thường, vì thế mỗi thời mỗi khắc đều có tang thi ở vòng ngoài bị trực tiếp hủy diệt hoặc bị đánh văng ra khỏi tổ đội, tiếp đó liền bị vô tận Hải Quái giết chết.

Tổ đội mấy triệu tang thi đi vào bên trong biển Hải Thú thì cũng không khác gì một que kem ở dưới trời nắng cả, nhanh chóng tan mất. Có điều đến lúc bọn nó chết sạch thì cũng đã giết được số lượng Hải Thú gấp mấy chục lần như vậy. Hơn nữa một tổ bị diệt thì lại có hai hoặc ba tổ đội được tạo thành. 

Đám Hải Thú vừa tiến lại được gần tường thành thì lại bị đẩy lùi lại, mỗi lần như thế lại lộ ra trên mặt đất vô tận máu cùng thịt nát, cảnh tượng thập phần kích thích.

Ngồi ở bên trên tường thành, vừa uống rượu vừa ăn thịt đám nhân tộc bị nhiễm bệnh độc, Nguyên Ma thấy một màn phía dưới thì liên tục khen hay nói:

“ Thật đặc sắc, mấy lần trước đều là chúng ta tự mình ra tay không thể nghiệm được cái cảm giác này, bây giờ được thể nghiệm qua cảm giác này đúng là không tồi, thảo nào đại ca luôn thích ở phía sau quan sát mọi việc.”

Long Sát gật gù nói rằng:

“ Đúng là rất tuyệt. Mà cũng thật không nhờ, đám nhân tộc nhỏ yếu này tuy tu vi chẳng ra sao nhưng sau khi bị nhiễm bệnh bọn chúng trở nên mạnh mẽ đến trình độ dạng này, cơ hồ có thể vượt mấy đại cảnh giới để chiến đấu. Nhìn đám Hải Thú kia chết thảm mà ta có chút thương hại à.”

Nguyên Ma nhìn tình thế bên dưới có phần bất mãn nói:

“ Chỉ mang đến một ít như vậy thì làm sao đủ đánh trận, nơi này hẳn không tới chục tỷ con Hải Thú đi, vừa đánh được một lúc thì đã chết hơn phân nửa rồi, thế này tiếp theo còn muốn đánh thế nào nữa. Hay là nhị ca ngươi rút lại bớt đám tang thi đi, để kéo dài chiến đấu, đợi viện binh đám kia tới.”

Bóng Ảnh lạnh nhạt nói:

“ Đại ca đã nói tranh thủ giết sạch đám này đi, không lâu sau đó tiếp viện bọn này sẽ tới thôi, không cần sốt ruột. Mà lão tam, lão tứ, ai trong hai người bọn đệ xung phong qua bên kia giết đám Hải Tộc.”

Long Sát cùng Nguyên Ma nhìn nhau một cái, sau đó Long Sát nói:

“ Vẫn là lão tứ đi đi, ở trên cạn thì lực sát thương của đệ không bằng lão tứ.”

Nguyên Ma nghe vậy thì hơi nhíu mày hỏi:

“ Nhị ca, giết hết đám kiến hôi kia đi rồi lấy gì chơi? Mà thôi, đại ca nói sớm giải quyết đám này thì nên sớm giải quyết đi, thật là mất hứng mà.”

Bóng Ảnh nhìn cái biểu lộ không tình nguyện kia của Nguyên Ma thì cười khặc khặc nói:

“ Chịu khó đi, trò vui sau này còn nhiều. Cũng không cần vì niềm vui nhất thời mà khiến đại ca không vừa lòng. Hắc hắc.”

Móc ra bốn năm quả tim, Nguyên Ma nhét hết vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

“ Đệ biết rồi, đi ngay đây.”

Cả người Nguyên Ma từ từ trở nên hư ảo sau đó thì hoàn toàn biến mất, một cái chớp mắt sau thì hắn đã xuất hiện trên đầu đám Hải Tộc đại quân.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt của Nguyên Ma quét nhìn đám Hải Tộc phía bên dưới thì thở dài nói:

“ Đến một tên có thể đánh nhau cũng không có, nhị ca nói đúng,đám các ngươi nên chết cả đi mới tốt, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì?”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói ở bên cạnh, chúng Hải Tộc cường giả đều là thất kinh, bọn họ làm sao cũng không nghĩ rằng có người vượt qua tầng tầng Hải Thú tiếp cận bọn họ mà không một người phát hiện.

Có điều khi đám người cảm nhận trên cơ thể Nguyên Ma phát ra khí tức thì cả đám đều cả kinh.

Lúc này Hải Thiên quát lớn:

“ Người đâu, tiến lên tru diệt tên nhân tộc ti bỉ này.”

Hải Thiên vừa hạ lệnh thì tất cả thống lĩnh bên người hắn, cùng hằng hà sa số Hải Tộc chiến sĩ đồng thời tiến lên phía trước, kết thành đội hình đánh tới Nguyên Ma.

Nhìn thấy như vậy một màn như vậy thì Nguyên Ma mí mắt đến nhảy một cái cũng không, hắn ngáp dài một cái bộ dạng có chút uể oải không phấn chấn, nói thực hắn chán giết đám Hải Tộc này lắm rồi, mấy lần trước hắn đều là chủ đạo chiến đấu, giết không biết bao nhiêu. Bây giờ giết tiếp có chút phát ngán. 

Nhưng mà đã có lệnh từ đại ca cùng nhị ca, hắn không thể làm gì hơn là phải ra tay.

Hai tay hắn nâng lên, từ bên trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên nhộn nhạo, từng luồng gió lốc từ bên trong cơ thể hắn tán phát mà ra, luồng gió kia thổi qua đám Hải Tộc chiến sĩ đang lao đến đây thì lập tức thổi cho đám kia làm cho bụi.

Nhưng vào lúc này,âm thanh của Bóng Ảnh vang lên trong đầu hắn:

“ Phải lưu lại thi thể bọn chúng. Không được dùng phong hóa lực lượng.”

Nguyên ma nghe vậy thì lúc này mới nhớ cần phải dùng thi thể đám này tới làm phân bón cho Hắc ca, hắn lập tức truyền âm lại cho Bóng Ảnh nói:

“ Đệ nhất thời quên, xin lỗi nhị ca.”

Tiếp đó hắn không không dám vận dụng “Phong hóa” lực lượng nữa, mà đành phải vận dụng năng lực cắt xé của phong hệ thuộc tính.

Do không muốn dây dưa với đám này nữa nên Nguyên Ma trực tiếp hóa thành bản thể, bản thể hắn là một đoàn khổng lồ “ Hỗn độn cương phong”, bản thể vừa hiện, phong vân biến sắc, một cơn bão hắc sắc nhanh chóng hình thành bao trọn phương viên toàn bộ chiến trường vào bên trong, cùng lúc đó một loại uy thế khủng khiếp áp xuống khiến cho người ta tâm kinh đảm hàn.

“ Vù vù vù….”

“ Vù vù vù….”

“ Vù vù vù….”

Bên trong cơn bão khổng lồ kia đồng thời sinh ra vô số vòi rồng, vòi rồng mang theo chớp giật đùng đùng, vòi rồng đi tới đâu thì Hải Tộc, Hải Thú đến ngay cả tang thi cũng bị giảo sát thành cặn bã. Mấy ngàn vòi rồng như vậy tàn phá khiến cho chiến trường nhanh chóng biến thành cối xay thịt.

…..

Hai mươi phút qua đi, cơn bão khủng khiếp do Nguyên Ma tạo ra cũng kết thúc, để lại trên mặt đất vô số tàn thi.

Nguyên Ma đến trước mặt Bóng Ảnh cùng Long Sát tươi cười hỏi:

“ Nhị ca, tam ca, hai người thấy sao? Không tệ chứ.”

Bóng Ảnh cười cười gật đầu nói:

“ Không tệ, nhưng mà lão tứ ngươi giết nhiều như vậy tang thi của đại ca, lần sau Hải Quái lại tới thì lão tứ ngươi lại tự mình ra giải quyết nhé. Hắc hắc.”

Long Sát ở bên cạnh cũng là cười trên nổi đau của người khác, Nguyên Ma nghe xong lời này của Bóng Ảnh thì trên mặt hắn liền biến thành bộ dạng trái mướp đắng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.