Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 12: 12





"Thẩm đại nhân?" Đồng nghiệp lộ vẻ mặt khác thường, theo sát sau đó là La Phàm càng tỏ ra không thể tin được.
Cách một bức tường, có thể tưởng tượng được thị nữ thường tán gẫu lúc rảnh rỗi.

Chỉ là nội dung các nàng tán gẫu quá mức giật mình, Cẩm y vệ bên này không tiêu hóa nổi.

Trong chùa từ trước tới nay, luôn luôn mưa không ngớt, lại thêm việc điều tra ẩn tình chuyện Vân Dịch được cứu, cho nên Cẩm y vệ ở lại đây đã nhiều ngày, dần dần quen biết với người của Quảng Bình vương phủ, hơn nữa tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn ra, Trường Nhạc quận chúa rất có hứng thú với cấp trên Thẩm đại nhân của bọn họ.
Nhưng lúc này, tin tức thị nữ để lộ trong lời nói, lờ mờ là: Trường Nhạc quận chúa đã định thân? Nàng đã có vị hôn phu, vậy mà lại còn có ý đồ dây đưa không rõ ràng với Thẩm đại nhân?
"Hi vọng quận chúa chỉ chơi một chút, đừng để bị nghiệp kinh bên kia biết." Thị nữ bên kia bức tường lo âu nói.
La Phàm tức giận đầy mặt, định tiến lên lý luận: Có ý gì? Thẩm đại nhân bị đùa giỡn tình cảm ư? Trường Nhạc quận chúa thậm chí không có ý định cho Thẩm đại nhân một danh phận?
"Đi." Thẩm yến lạnh nhạt cắt ngang bầu không khí quỷ dị bên này.
"Thẩm đại nhân!" La Phàm tức giận bất bình, nhung khi Thẩm yến liếc tới, hắn lập tức câm miệng.
La Phàm nhìn Thẩm yến quay mặt đi, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu lên trên mặt hắn, mặt mày hắn vẫn tuấn lãng như cũ, không có chút tối tăm nào.

La Phàm lại nhớ tới ngày ấy, lúc đoán quận chúa có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, Thẩm yến đã có vẻ mặt khó coi như thế nào.

Khi đó hắn cảm thấy Thẩm yến chẳng giống như biểu hiện lúc đó, vẫn chẳng thèm để ý quận chúa.

Nhưng nếu hắn để ý, nghe thấy quận chúa đang đùa cợt hắn, làm sao sẽ không để ý chút nào chứ?
Thẩm Yến giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai thị nữ kia, huynh đệ của hắn cảm thấy không cam lòng cho hắn, mà bản thân hắn từ đầu tới cuối không hề tỏ thái độ, khiến mấy người nói liên mồm, cũng không an ủi được gì.

Bởi vì, dù sao, Thẩm đại nhân cũng không để ý tới quận chúa..

Chính Thẩm đại còn không thèm để ý, mọi người gấp gáp như vậy làm gì?
Lúc chạng vạng, La Phàm xong hết chuyện của mình, vừa ra khỏi cửa thì gặp hai thị nữ Linh Tê và Linh Bích đang chờ ở ngoài viện, đúng là hai người rảnh rỗi tán gẫu hồi chiều đó.

Nhìn thấy các nàng, La Phàm lập tức nhớ tới việc quận chúa lừa gạt tình cảm của Thẩm đại nhân, giọng điệu bỗng chốc trở nên ác liệt, "Chúng ta là Cẩm y vệ, mang hoàng mệnh trong người, tình huống của bên này không thể tùy ý tìm hiểu, quận chúa nhà các ngươi không nói với các ngươi à?"

Nhị nữ bị người đứng ở phía sau đột nhiên nói vọng lại liền phát hoảng, không hiểu chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy oan ức, "Hầu gái giúp quận chúa truyền lời, lúc trước cũng đâu phải là không có, tiểu công tử làm gì khí thế bức người như vậy? Hơn nữa, hầu gái làm sao có năng lực đi dò hỏi Cẩm y vệ được chứ."
"Truyền cái gì?" Thấy nhị nữ ngậm miệng không nói gì, La Phàm đưa tay che miệng ho khan một tiếng, "Thẩm đại nhân bề bộn nhiều việc, cẩm y vệ chúng ta lại nhiều quy củ, cho dù các ngươi tiếp tục đợi, ta cũng không thể mang các ngươi vào tìm huynh ấy được.

Có chuyện gì, các ngươi trực tiếp nói với ta, ta sẽ nhắn lại." Thấy nhị nữ còn đang do dự, hắn lại bổ sung, "Các ngươi mà không đồng ý, có khả năng cả đêm cũng không đợi được Thẩm đại nhân đi ra đâu."
"Được rồi" Đó cũng chẳng phải chuyện gì nên giữ bí mật, Linh Tê mở miệng, "Quận chúa nói giờ Tuất hai khắc sẽ chờ ở trước phòng Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân chớ quên ước định của họ."
La Phàm gật đầu đáp ứng, sau khi nhìn nhị nữ rời đi, hắn mới chìm vào suy nghĩ, đột nhiên bả vai bị người phía sau vỗ, "Tiểu tử đệ ấy, diễm phúc nhiều nhỉ? Nhưng mà không thể bỏ bê nhiệm vụ đâu nhé.." La Phàm cười ha ha, ngay cả thời cơ phản bác cũng không có, liền đi theo đồng nghiệp vội làm nhiệm vụ.

La Phàm vốn có mâu thuẫn với việc truyền lời này, hơn nữa loay hoay chân trước không thấy chân sau, đợi đến lúc hắn gặp Thẩm Yến, sớm đã quên việc này.
Đến đêm khuya, chư vị Cẩm y vệ sửa sang lại lời khai của Vân Dịch, một người thấy bên ngoài mưa to liền oán giận, "Phủ Giang Châu này mưa nhiều ghê nhỉ? Từ lúc tới ngôi miếu đổ nát này, mưa chưa bao giờ ngừng lại."
"Chia ô chia ô đây!" Kết thúc xong công việc, mọi người giành nhau lấy ô.

Ô dự trữ không nhiều, đương nhiên sẽ có người không cướp được ô.

Lúc Thẩm Yến đi ra, ô treo cạnh tường đã bị lấy hết, một Thiên Hộ Đại Nhân như hắn, ngoài quan hệ tốt với các huynh đệ ra, thì chẳng có chút nhân quyền nào.

La Phàm cười hì hì đúng lý hợp tình nói, "Thẩm đại nhân, ngài thân là quan trên, đương nhiên phải thông cảm choơ đám lâu la bọn đệ rồi."
Thẩm yến không để ý tới bọn họ, đi tới cửa sau, mang một cái ô ra, mọi người nhìn mà sửng sốt không thôi.
Đây là một cái ô lưới, được làm cẩn thận tỉ mỉ, so với ô gỗ Cẩm y vệ tranh giành, cấp bậc cao hơn vô số lần.

Ô xanh đơn giản, thanh niên dưới ô đi tự nhiên mà thong thả, ống tay áo rộng rãi bay theo cước bộ của hắn mà nhiễm mưa phùn, như đi trên trần thế.
Phong thái hắn như thế, cho dù là một đám nam nhân thô thiển, cũng sinh ra lòng ghen tỵ, ào ào ngoáy lỗ tai:
"Là ô của quận chúa?"
"Quan hệ của quận chúa và Thẩm đại đã tốt như vậy rồi cơ à?"
"Hắc hắc, sau khi chúng ta hồi kinh, nói không chừng có thể được uống rượu mừng của quận chúa cùng Thẩm đại nhân đấy!"
La Phàm nghe thấy thế thì như có mối thâm thù đại hận trào dâng: Rượu mừng cái rắm ấy! Quận chúa đang đùa bỡn Thẩm đại nhân! Đưa ô là viên đạn bọc đường, Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ không khuất phục!
Lại nói sau khi Thẩm yến trở lại sân, vừa bước qua thềm cửa, liếc mắt một cái liền thấy trước phòng có ánh sáng, quý nữ hoa phục tao nhã đứng ở trên bậc thang.


Hắn nhất thời nhớ tới ban ngày khi Lưu Linh mời hắn, lại nhớ tới Lưu Linh đã có vị hôn phu.

Tay liền lung túng, ô quẹt ngang qua cái cây xanh gần đó, phát ra tiếng rào rào.

Cô nương trước phòng dời tầm mắt, lúc nhìn thấy hắn, đôi mắt tối tăm dường như sáng lên, theo dõi hắn không rời.
Không thể nghi ngờ, ánh mắt chuyên chú này của nàng, rất thu hút nam nhân, đúng vậy, bất kỳ nam nhân nào.
Thẩm Yến dừng lại một chút, rồi mới đi qua.

Lưu Linh nhìn hắn từ xa đến gần, Thẩm Yến không nhìn nàng, lướt qua nàng, mở cửa.
Lưu Linh nhìn động tác từ trước tới sau của hắn, nghi ngờ nhưng vẫn tạm thời thu hết bực dọc trong lòng lại: Ban ngày Thẩm yến còn nói đùa với nàng, rõ ràng chẳng bài xích nàng như vậy, nhưng vì sao mới qua nửa ngày, thái độ Thẩm Yến lại trở về lúc ban đầu?
"Ta tới trả Yêu Bài cho huynh" Lưu Linh đưa tay giữ chặt góc áo của hắn, buộc hắn phải dừng bước.

Cho dù là thăm dò thái độ thì nàng vẫn cao cao tại thượng, "Ta bảo người truyền giờ hẹn cho huynh, vì sao trễ hẹn?"
"Ta không nhận được."
Vẻ mặt Lưu Linh không lạnh lùng như ban nãy nữa, có thể là do bên trung gian xảy ra chuyện không may, mới tạo thành hiểu lầm này.

Nàng bối rối lấy lý do là bên kia xảy ra vấn đề, lại nghe Thẩm Yến từ từ nói, "Nhưng nếu ta nhận được, cũng sẽ trễ hẹn thôi."
"..."
Lưu Linh cảm thấy lòng ngột ngạt, nàng giương mắt nhìn hắn, thanh niên đẹp đẽ kia lại khiến nàng kìm cơn phiền chán xuống.

Nàng khinh thường cười nhạo, "Ấu trĩ."
Thẩm Yến nghe như không nghe, mở cửa, nghiêng người, lấy giọng trần thuật nói với Lưu Linh, "Vào đi."
Ngoài miệng thì châm chọc nàng, nhưng không phải trong lòng vẫn chịu gặp nàng đó sao?
Lưu Linh tự giác nhìn thấu Thẩm Yến miệng nói một đường nhưng lòng nghĩ một nẻo, khóe miệng khẽ nhếch, dưới ánh mắt phức tạp của thị nữ, nàng đi theo Thẩm Yến vào phòng, sau khi nàng đi vào thì cửa bị đóng lại để chặn sự dòm ngó từ bên ngoài.


Lưu Linh dựa vào tường nhìn động tác của hắn, nàng thưởng thức phong thái của hắn, lúc Thẩm yến quay đầu nhìn nàng, nàng nở nụ cười.
Nhưng Thẩm Yến không hề cười, "Chúng ta cần nói chuyện."
Lưu Linh không nhìn hắn, "Thẩm đại nhân lại muốn nói chuyện gì vậy? Huynh và ta không hợp? Chúng ta không cùng đường? Hay là huynh vốn chẳng có hứng thú với ta?" Khi nói chuyện, nàng đã đứng ở trước mặt Thẩm Yến.

Nàng lại tiến về phía trước một bước, liền cùng thanh niên thân thể kề nhau.

Hắn nhíu mày muốn trốn, nhưng tay lại bị nàng giữ chặt.
"Quận chúa!" Thẩm Yến cảnh cáo.
Lưu Linh ngửa đầu, hơi thở tươi mát úp về phía hắn, kéo theo một trận tê dại, "Tùy huynh nói đấy, ta không nói nữa."
Thẩm Yến cúi đầu, đối diện với gương mặt mỹ lệ của nàng.

Dáng đứng hai người lúc này quả thực rất ái – muội, phản chiếu lên trên tường, rõ ràng là một đôi tình nhân đang ôm nhau thật chặt.

Nhưng trái ngược với tứ chi đang trêu chọc, ánh mắt Lưu Linh lại cực lạnh, Thẩm Yến cũng không thân thiện lắm.

Tay nàng bị Thẩm yến chống ngược lên tường, Thẩm yến cúi xuống, khóe miệng sắp dán lên mắt nàng.
Hơi thở nam nhân càng gần, cảm giác xâm lược càng nặng, Lưu Linh lại càng hưng phấn.

Sự kích thích trước nay chưa từng có này, thỏa mãn nàng, làm cho nàng luyến tiếc dời mắt đi.
Thẩm Yến cũng chăm chú theo sát nàng, thấp giọng nói, "Vậy rốt cuộc người muốn như thế nào với ta?"
Hắn có thể luôn luôn bình tĩnh, vì quả thật hắn không quá để tâm tới Lưu Linh.

Hắn chỉ nghĩ rằng không nên chỉ nghe lời của một bên, cũng nên nghe lời của nàng một chút.

Thẩm Yến hắn chưa bao giờ bị người vũ nhục như thế..

Lưu Linh có thật sự để hắn ở trong mắt, hay chỉ coi hắn như một công cụ để phát tiết tình cảm?
Hơi thở hai người quấn quít, sờ những gì chưa sờ.

Lưu Linh nhìn đôi mắt đẹp của hắn, khi tay hắn nâng cằm nàng, trái tim nàng như nhảy ra khỏi cổ họng, nàng liếm liếm khóe miệng, nhìn thấy con ngươi của Thẩm Yến tối đi một phần.
"Ta muốn lên giường với huynh."

"Sau đó thì sao?"
"..

Lại lên giường?"
"..."
Lưu Linh nhận ra ánh mắt hắn có chút không đúng, vội vàng cứu chữa, "Nếu huynh thích hoa tiền nguyệt hạ* hơn, ta sẽ phối hợp..

Hoặc nếu huynh không muốn nhanh như vậy? Ta vẫn có thể phối hợp."
(*Hoa tiền nguyệt hạ: Ý chỉ nơi dành cho cặp đôi, trước có hoa nở, trên có trăng chiếu sáng đó)
"Người không muốn danh phận?" Thẩm Yến hỏi.
Lưu Linh cực kì kinh dị, cảm thấy buồn cười, biểu cảm vô ích chớp mắt một cái, sự mỉa mai nơi đáy mắt không kịp thời che giấu, bị Thẩm Yến phát hiện, lòng càng trầm xuống.

Nàng nói, "Ta cho rằng nam nhân đều thích chơi hơn, không thích đàm luận trách nhiệm, hóa ra Thẩm đại nhân không giống bọn họ.

Làm sao đây, ta lại càng thích Thẩm đại nhân hơn rồi."
Nhưng hắn càng không thích nàng.
"Đúng vậy, nam nhân đều thích chơi đùa nhất, ta cũng không ngoại lệ." Thẩm Yến nói.
Lưu Linh đùa cợt liếc hắn một cái, thoải mái nói, "Thế này tốt hơn."
"Hóa ra người thực sự cảm thấy có người không để ý ái muội với người đã định thân." Thẩm Yến ngừng một chút, giọng càng trầm xuống.
Cô nương trong ngực cứng ngắc người, nghiêng đầu thật mạnh, lui về sau vài bước, đưa tay đẩy hắn ra.
Lưu Linh nhìn hắn, "Có ý gì? Huynh đã đính hôn rồi?"
Thẩm Yến nhất thời kinh ngạc, không phủ nhận, dưới ánh mắt Lưu Linh, đó là sự cam chịu.
Lưu Linh lạnh mắt, "Huynh thật đáng ghét."
"..."
Thẩm Yến im lặng.
Không giống với những gì hắn đã nghĩ.
Nhưng mà, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, hắn và Lưu Linh còn chưa bắt đầu, thì đã đùa xong rồi.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.