Tô Xích Cảnh cười, xem thường Trình Sở Đông: “Vị hôn thể của cậu thật dũng mãnh, ai, ở trên giường cũng thế? Cô ấy-trên-cậu-dưới?”
“Anh…anh…” Vinh Tú Phong nghe vậy, đưa ngón tay run run chỉ vào mặt hắn, lại nghẹn nửa ngày không thốt nổi một lời.
Tuy rằng nhìn qua cô rất cởi mở, nhưng nếu ở trước mặt quần chúng nói về vấn đề riêng tư thế này, cô vẫn sẽ ngượng ngùng, nhưng Tô Xích Cảnh đáng chết bỉ ổi này lại cố tình nói lời đó.
Tức chết mà, xấu hổ chết đi được.
“Haiz, các người cứ làm ồn, mỗi lần gặp mặt là ríu rít cả lên, có thể yên lặng hay không? Cẩn thận Diêm la vương kia xuống lấy mạng mấy người.” Dương Dương hai tay chống hông, hơi tức giận nhìn bọn họ một cái.
Thật là! Quá ngây thơ mà.
Làm ơn đi, thật ra cô mới chính là người nhỏ tuổi nhất ở đây được không?
Đừng có lần nào cũng bắt cô làm người tốt đứng giữa hòa giải được không?
“Ai~ mọi người xem, mọi người xem, bọn họ xuống kìa!”
Mấy người đang rút kiếm giương cung anh trừng tôi, tôi trừng anh, bỗng nhiên người bên cạnh giật mình hô một tiếng, mấy người đó liền nhìn qua, hóa ra là Diêm Thương Tuyệt xuống rồi, dắt theo một cô gái, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng mà không khó để nhân ra cô ấy nhất định làm người ta kinh ngạc. bởi vì nhìn qua bóng lưng, dáng người thật đẹp hết lời diễn tả.
Cô ấy mặc một chiếc váy bao trọn vùng mông chéo vai màu xanh băng, kiểu dáng thời thượng mà đẹp mắt, cùng với giày cao gót màu đỏ, vóc người rất chuẩn, chỉ thấy cô rúc sâu vào bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, cầm chiếc ly, tiếp đó tựa vào trong lòng Diêm Thương Tuyệt nói chuyện với khách mời.
Ánh mắt Tưởng Niệm hồng hồng, nặng nề gật đầu, vừa định nói chút gì đó liền thấy Trình Sở Đông và Vinh Tú Phong thật ân ái đang dính với nhau, nửa đùa nửa thật nói: “Khi nào làm đám cưới vậy? chẳng phải cậu xem hôn nhân tình yêu là phân chó sao? Mau đổi tính vậy?”
Tưởng Niệm nghe nói vậy liền nhíu mày, tức giận nhìn tên nghiệp chướng này, lại là hắn ta!
“Gặp đúng người, kết hôn, là đương nhiên.” Diêm Thương Tuyệt nhướng mày, ôm lấy bả vai Tưởng Niệm, cười nhẹ nhàng.
“A, còn có thể mỉm cười? biết cậu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cậu cười đẹp lộng lẫy như vậy nha!” Trình Sở Đông cũng thật ngọt ngào ôm lấy eo vị hôn thể, trêu chọc nói.
Nhưng lời hắn ta nói là thật, biết Diêm Thương Tuyệt cũng gần 5 năm rồi, nhưng rất ít thấy hắn cười, ngày thường Diêm Thương Tuyệt lạnh kinh người, trưng ra gương mặt đàn ông giống như nghiêm túc mấy chục lần, cười, với Diêm Thương Tuyệt mà nói quá khó khăn.
“Nụ ‘cười đẹp lộng lẫy của tôi chỉ vì người nào đó.” Nói xong, nhìn Tưởng Niệm thật thâm tình, đáy mắt đều là tình yêu mặn nồng.
Tưởng Niệm ngượng ngùng cười, cũng không biết hắn chính là một người lãng mạn như vậy, một bàn tay ở sau lung vòng lên eo hắn, cảm động nhéo.
Trong mắt đen như mực của Diêm Thương Tuyệt xẹt qua mọt tia yêu chiều, chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên làn môi cô, khiến hiện trường thét choi tai không ngừng, nhưng không ai để ý, lúc này, có một người đàn ông, tan nát cõi lòng.
“Tưởng Niệm? thật sự là em? Em...sao em ở đây vậy? trời ạ! Ngày đó Cảnh đưa em đến bệnh viện rồi không có tin tức gì, em có biết em làm chị lo lắm không?” Dương Dương đi giày cao gót bước nhanh đến, nắm tay Tưởng Niệm, kích động nói.
Ngày đó lúc bọn họ đến bệnh viện Dương Dương cũng đi theo ngay sau đó, nhưng mà giữa đường xe bễ bánh, chờ khi cô đuổi đến bệnh viện, Tưởng Niệm đã biến mất, anh họ lớn(anh của Trình Sở Đông làm bs á mà ta qên tên rầu _ _) nói, bị Tuyệt mang đi, cô rất ngạc nhiên, nhưng mà cô không có qua lại với Diêm Thương Tuyệt, nên….
Chủ yếu là, cô thấy Diêm Thương Tuyệt là sợ.
Dáng vẻ lạnh muốn chết, giống như hắn không ưa người cả thế giới, giống như, cô không thích.
Anh họ lớn nói tất cả chuyện xảy ra ở bệnh viện cho cô hay, còn bảo mình mặc kệ, trách chọc đến ‘Diêm Vương mặt lạnh’ kia.
Cho nên cô không đi tìm Tưởng Niệm, nhưng mà hôm nay gặp Tưởng Niệm ở đây, cô ngoài vui mừng còn thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ vợ chưa cưới của Tuyệt là em ấy? còn tên họ An đâu?
“Chị Dương Dương!” Tưởng Niệm gọi cô thật nhiệt tình, tiếp đó ngượng ngùng giải thích: “Lần trước, thật ngại, khiến chị lo lắng rồi.”
Dương Dương cười dịu dàng, nụ cười tươi sáng, gương mặt xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc như một đóa hoa Phù Dung nở rộ, đẹp dẽ lạ thường, kéo tay Tưởng Niệm: “Không có gì, bây giờ thấy em tốt, còn hạnh phúc như vậy, chị cũng mừng cho em, nhưng mà…” khó xử nhìn thoáng qua Diêm Thương Tuyệt, vẫn là nói ra thắc mắc trong đáy lòng: “Nhưng mà, sao đột nhiên vậy? người kia đâu?
Người kia?
ở đây đều sửng sốt, nhưng Diêm Thương Tuyệt và Tô Xích Cảnh biết người kia là nói đến ai!
An Nguyệt Lê!
Nụ cười trên mặt Tưởng Niệm lập tức cứng lại, rút lại bàn tay nhỏ bé bị nắm: “Người kia không có em, vẫn rất hạnh phúc, mà em, bây giờ rất hạnh phúc.”
Đúng! Cô rất hạnh phúc, An Nguyệt Lê cũng sẽ rất hạnh phúc.
Mặt Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng, lấy tay đặt lên môi ho một tiếng: “Khụ.”
Tô Xích Cảnh cũng thu hồi dòng suy nghĩ, mất tự nhiên uống một ngụm rượu.
Hóa ra ‘người kia’, là cấm kỵ!
“Em còn nhớ chị không?” Vinh Tú Phong thấy không khí hạ xuống lạnh như băng, liền nhiệt tình lôi kéo Tưởng Niệm, nhoẻn miệng, cười ngọt ngào đáng yêu.
Tưởng Niệm quan sát cản thận một lúc, rất quen mặt! nhưng gặp qua ở đâu?
“Em….chúng ta từng gặp ở đâu?” mắt cô mờ mịt chớp.
Cô có ấn tượng, nhưng mà thật sự quên từng gặp qua ở đâu rồi.
“Đáng chết mà, ở nhà Dương Dương, em quên à?” Trình Sở Đông vẻ mặt hèn mọn xem thường Tưởng Niệm, còn ngạo mạn lắc lắc bã vai, dáng vẻ xấu xa rất đáng ăn đòn.
Diêm Thương Tuyệt đen mặt đến cạnh hắn ta, nhắc chân dùng xức giẫm một cái.
“A---đáng chết, dùng sức như vậy? cô ta là kẻ đần mà----tôi sai rồi, sai rồi, cô ấy không ngu ngốc, không ngu ngốc.” bị người đàn ông lòng dạ hiểm độc Diêm Thương Tuyệt kia suýt giẫm gãy ngón chân, Trình Sở Đông nhe răng nhếch miệng cầu xin tha thứ.
Cả Vinh Tú Phong luôn đứng về phía hắn ta cũng không thèm quan tâm hắn, cùng hung hăng trừng mắt hắn ta, ách không đúng, sao toàn trừng mắt hắn chứ.
Ngượng ngùng vuốt mũi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về nơi khác.
Hóa ra đắc tội cô ấy, chẳng khắc nào đắc tội nhiều người thế này a?
À! Tưởng Niệm bừng tỉnh hiểu ra, nắm tay Tú Phong ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Tú Phong vỗ gò má mèm mại của cô.
Cảm giác Tưởng Niệm giành cho Tú Phong rất tốt, cảm thấy rất tri âm, như lần đầu tiên gặp Dương Dương vậy, vừa gặp như đã quen.
Nhìn lại bộ dạng Trình Sở Đông tức mà không dám nói gì, không khỏi cười thành tiếng, Diêm Thương Tuyệt thấy cô mỉm cười, mặt giống như cục sắt đen lập tức mềm xuống: “Đừng để ý cậu ta, trong số chúng ta, ngốc nhất chính là cậu ta và vợ chưa cưới của cậu ta.” Dán bên lỗ tai Tưởng Niệm, nhẹ giọng nói.
Tưởng Niệm bị chọc cười, một tay che môi: “Đã thấy.”
“Ai~ hai người đang nói gì đó?” Trình Sở Đông thấy hai người thần thần bí bí, bất mãn rống lên.
Tô Xích Cảnh cũng cau mày nhìn hai người tỏ vẻ thần bí, bọn họ đứng chung, thật xứng! trai tài gái sắc.
Thấy Tưởng Niệm cười duyên, hắn cảm thấy lòng mình thõa mãn, thật ra dù cô ấy với ai, cô ấy hạnh phúc là quan trọng nhất, hẳn là Tuyệt đối xử với cô ấy tốt lắm.
“Chú?” Tưởng Niệm thấy bộ dạng hắn mất hồn, liên đến bên cạnh nghiêng gọi hắn một tiếng.
Diêm Thương Tuyệt thật sự không ưa nhìn cô đứng gần đàn ông như vậy, nhếch môi, rất không vui vẻ.
“Ừm?” Tô Xích Cảnh cười yêu mị.
“Ngày đó…cảm ơn chú.” Đỏ mặt, ngượng ngùng nói. Nếu không phải hắn, có lẽ cô không còn mạng để sống rồi.
Cho nên dù nhìn thấy hắn sẽ ngượng ngùng, nhưng vẫn muốn nói lời cảm ơn hắn.
Tô Xích Cảnh thấy cô ngượng ngùng, biết cô vì ngày đó bản thân bị thấy hết mà có chút xấu hổ, liền cũng không trả lời, chỉ là thật nhàn nhã quan sát cô, tiếp theo đưa mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt đang trong cơn tức giận, nói một câu đáng chết: “Dáng người em cũng không tệ.”
Câu nói của hắn khiến Tưởng Niệm lập tức muốn tìm cái lỗ chui vào, cúi đầu cực kì ngượng ngùng.
A~~~ nhiều người như vậy mà? Sao hắn…sao…vô lại thế chứ?
“Cảnh.” Diêm Thương Tuyệt đè nén âm thanh gầm nhẹ một tiếng, hung ác trừng Tô Xích Cảnh, nếu đổi thành người khác nói lời này, Diêm Thương Tuyệt hắn nhất định khiến tên đó, tan-xương-nát-thịt!
Nhưng người nói lời này lại là Tô Xích Cảnh!
“Anh?” Tưởng Niệm bất an khẽ nắm góc áo của Diêm Thương Tuyệt.
Hóa ra hắn vẫn là người anh rất dễ nổi giận.
Chỉ là thay đổi với cô mà thôi.
“Tổng giám đốc, Đổng sự trưởng Lý đến.” Mị Cơ dũng cảm bước đến, ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt, cúi đầu nói.
Diêm Thương Tuyệt không nói chỉ càng ôm chặt Tưởng Niệm, lạnh lùng nhìn cửa.
Lý Băng mặc bộ sườn xám mảu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn, kiểu tóc cổ điển, khuyên tai trân châu đong đưa loạn xạ theo tư thế đi của bà ta, vẻ mặt tươi rói bước vào, theo sau là con gái Emma của bà ta.
Emma mặc váy ngắn màu da người, ôm sát khiến đàn ông nóng người, mông ưởn lên uốn éo, vô cùng quyến rũ, lúc nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt, càng cười xán lạn, đáy mắt tràn đầy tự tin.
Nhưng khi nhìn đến hấn ôm ‘con hoang’ kia, sắc mắt lập tức tối sầm, hóa ra người phải đính hôn với Diêm Thương Tuyệt là cô ta!
“Bọn họ đến.” Diêm Thương Tuyệt nhắc nhở.
Tưởng Niệm giật mình, nắm tay hắn dần chặt, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhìn người phụ nữ trung niên kia, xẹt qua một tia hận.
Chính bà ta hại chết mẹ đúng không? Tuy rằng bây giờ không có chứng cứ, nhưng mà anh từng nói, bà ta chính là vợ của người đàn ông kia.
Hận, sinh ra từ đáy lòng.
Lý Băng dẫn con gái đi đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, cười rạng rỡ: “Chúc mừng Diêm tổng.” lại nghiêng đầu nhìn Tưởng Niệm đang trừng mắt bà ta, cười khinh bỉ: “Sao vậy? tôi có thú oán gì với vị tiểu thư này sao? Sao trừng tôi như vậy?”
Tô Xích Cảnh đứng ở một bên sửng sốt, ly rượu đến bên miệng cũng ngừng lại.