“Vâng, vâng, vâng, chúng ta vẫn là bạn, chúng ta vẫn tốt như trước đây, cái gì cũng chưa từng thay đổi.” mặt Tưởng Niệm ngập nước mắt, rất vui vẻ vỗ lưng chị ấy, cho đến bây giờ cô cũng không muốn nghĩ đến sẽ cắt đứt quan hệ với chị ấy.
Tình cảm mười năm làm sao có thể nói không còn là không còn chứ? Cô là quý trọng bạn bè nhât!
“Tưởng Niệm cảm ơn em, cảm ơn em.” Hồ Tiểu Miểu kích động ôm chặt cô, mấy ngày nay cô ấy rất mâu thuẫn, rất đau khổ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến phải hận Tưởng Niệm, nói trắng ra thì Tưởng Niệm cũng là người bị hại, nhưng An Nguyệt Lê luôn nghĩ đến em ấy, khiến cô rất ghen, hơn nữa tối qua…
“Được rồi, đừng khóc, Tưởng Niệm kết hôn, mọi người chúng ta phải vô cùng vui mừng chúc phúc cho con bé mới phải chứ.” An Chí Viễn hiền từ ôm hai người vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi.
“Dạ, không khóc, chúng con không khóc.” Tưởng Niệm ra sức hít hít mũi, ngẩng đầu cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng vén sợi tóc dài rơi xuống trên trán Hồ Tiểu Miểu ra sau sau tai: “Em phải đi, anh ấy đang chờ em ở bên ngoài.”
Trong lòng đau, cô không bỏ được! nhưng có không bỏ được cũng phải đi!
Nguyệt Lê, Tiểu Miểu, em chúc phúc hai người, thật tình chúc phúc hai người.
“Đợi chút!” An Chí Viễn gọi: “Con kết hôn dù sao chú cũng phải tặng gì đó, con chờ chút!” nói xong , liền sờ sờ mũi, chạy nhanh về phía phòng ngủ ông.
Chú An, chú luôn khiến con tự trách, con không có gì tốt để báo đáp chú.
Thấy bóng dáng An Chí Viễn biến mắt trong tầm mắt mình, cô quay đầu, nhìn An Nguyệt Lê, mắt sưng đỏ: “Anh Nguyệt Lê, anh nói với chú An là em đi rồi, có thời gian em sẽ trở về gặp mọi người, mong chú ấy đừng lo cho em, chăm sóc chú ấy và chị Tiểu Miểu thật tốt, còn có… bản thân anh.” Tưởng Niệm do dự một lúc, vẫn là nói rõ một câu, liền kiên quyết bước ra ngoài.
“Tưởng Niệm?!”
“Tưởng Niệm?”
Tiểu Miểu và An Nguyệt Lê thấy cô đi ra ngoài, đồng thành hô.
Cô ấy thật sự đi rồi, đi không quay đầu lại rồi.
An Nguyệt Lê thất thần nhìn hướng Tưởng Niệm biến mất, Hồ Tiểu Miểu thất thần nhìn dáng vẻ An Nguyệt Lê đau khổ vạn phần, hai người cũng không nói chuyện, chỉ là đều có tâm sự riêng nhìn.
Trong thế giới tình yêu, không phải nói một tiếng ‘chia tay’ là có thể cắt đứt sạch sẽ, sau khi chia ly trong lòng trước sau luôn có chút vấn vương, không xua đi được, giây phút nào cũng nhớ kỹ sự tốt đẹp của cô ấy.
Tưởng Niệm cắn cánh môi, vẻ mặt đau đớn chạy ra ngoài, vội vã mở cửa lên xe: “Lái xe.”
Tưởng Niệm vẫn khóc rất đau khổ, ôm chặt chính mình, hai vai run rẩy kịch liệt.
“Được rồi, đừng khóc, đợi đến thử áo cưới, mắt khóc sưng lên sẽ không đep.” Lời Diêm Thương Tuyệt dịu dàng như thế, nhưng con con ngươi lại là một mảnh lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.
Em bây giờ, có phải rất đau không?
Vì An Nguyệt Lê?
“Anh, đừng bỏ em lại, sau này có thế nào cũng đừng bỏ em lại, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ em lại được không? Đừng để em mất anh.” Tưởng Niệm chủ động vòng lấy cổ hắn, giọng khàn khàn.
Bây giờ cô rất sợ sự mất mát, cô mất mẹ rồi, mất đi người con trai nuông chiều cô nửa đời, mất đi gia đình ấm áp kia, cô thật sự cuối cùng cũng phải thừa nhận mất không còn gì rồi.
Cô lại đau…
“Tôi hứa với em, sẽ không bỏ em lại, cũng sẽ không để em mất tôi.” Trái tim vốn cứng rắn phút chốc bị mềm hóa, nghe tiếng khóc lóc của cô, lòng hắn, đau buồn.
Có phải cô ấy đã mất rất nhiều, nên mới sợ hãi như vậy?
Tưởng Niệm lo lắng ôm chặt hắn, sợ một giây sau, cô lại mất đi hắn, mặc dù coi hắn như ‘anh’, nhưng mà bây giờ cô không muốn mất đi hắn, ít nhất hiện tại hắn có thể ở cùng cô, cô không muốn một mình.
Cô thầm nghĩ muốn có được, có được nhiều hơn.
Không biết khóc bao lâu, Tưởng Niệm dần mệt mỏi, có lẽ là vì tối qya ngủ không ngon, cũng có lẽ vì mới đau thương quá mức, cho nên tinh thần không tốt lắm, nhanh chóng ngủ trong ngực Diêm Thương Tuyệt, trên mặt mang theo nước mắt, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.
Một đứa bé từ nhỏ không có gì, một đứa bé từ nhỏ chỉ biết quý trọng không dễ, sợ nhất chính là sự mất mát, nguyên nhân Tưởng Niệm sẽ đau khổ, sẽ sợ, đều là vì từ nhỏ cô không có nhiều tình yêu, sau phút chốc có được, liền mất đi rồi, không hề báo trước, đột nhiên như vậy, cho nên, cô rất khủng hoảng.
Không phải hắn muốn trả thù cô ấy sao? Hay là hắn che giấu rất giỏi, mình cũng bị lừa.
Diêm Thương Tuyệt biết Mị Cơ đang nghĩ gì, nhưng cũng không nói ra, chỉ là nhìn cảnh vật ngoài cửa sở lướt qua.
Hừ! xem ra Lý Băng thật sự tính sao, bà ta không thể nào ngờ hắn sẽ kết hôn với Tưởng Niệm, bà ta trăm phương ngàn kế sắp xếp nhiều như vậy, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rồi.
Hắn biết tài liệu kia đều là Lý Băng âm thầm sai người đưa tới, hắn cũng biết cái chết của Cố Nguyệt Như, nhất định không thoát khỏi dính dáng đến bà ta, mà cái chết của cha mẹ hắn chỉ sợ cũng không đợn giản như vậy.
Hiện tại hắn cần phải làm là, để chính bọn họ lộ ra dấu vết, sau đó đưa bọn họ xuống Địa Ngục.
Nhất là, hắn muốn đùa với bà ta.
Có lẽ cái chết của cha mẹ hắn thực không liên quan đến chuyện của Cố Nguyệt Như, Lý Băng cho rằng đưa tới một ít ảnh chụp và nhân chứng lúc bây giờ, có thể làm hắn tin tưởng hết thảy đều là thủ đoạn của Cố Nguyệt như, hắn sẽ ngốc như vậy mà tin tưởng bà ta?
Hắn cho tới giờ cũng không tin tưởng cái gì ngoài sự thật.
Híp mắt, vứt bỏ chút chuyện vặt này, Diêm Thương Tuyệt áp gò mắt lên đỉnh đầu Tưởng Niệm, nhìn qua rất hưởng thụ.
Một hồi sau xe chạy đến cửa sắt chạm rỗng, dừng trước biệt thự phong cách châu Âu màu trắng, phong cách khác người khiến người ta kinh diễm, nước màu xanh trong bể bể bơi thật dài, vẫn thấy đáy như trước.
Cây to cao lớn rắn rỏi hai bên, che khuất anh mặt trời bóng rát.
“Đêm nay tôi muốn mở tiệc, cô đi sắp xếp một chút.” Trước khi xuống xe, Diêm Thương Tuyệt cười rét lạnh nói với Mị Cợ.
Diêm nay hắn phải làm một chút việc rồi.
“Tổng giám đốc định mời ai sao?” Mị Cơ đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm đang ngủ say.
“Tôi muốn làm gì cô còn không biết sao?” Diêm Thương Tuyệt nhìn Mị Cơ cười.
Cô theo hắn nhiều năm như thế, còn không biết hắn đang nghĩ gì?
Nhìn ý cười thâm sâu của Diêm Thương Tuyệt, Mị Cơ cũng lộ ra nụ cười khó có được, mang theo lúm đồng tiền nhợt nhạt, càng thêm quyến rũ động lòng người.
“Tôi biết rồi.”
Diêm Thương Tuyệt hiểu ý gật đầu, tiếp đó ôm Tưởng Niệm vào biệt thự.
Mị Cợ nhìn bóng dáng vô song của Diêm Thương Tuyệt, đâu đó trong lòng lại nhảy lên, cô đã quen nhìn bóng lưng hắn rồi.
Mị Cơ đứng dưới ánh mặt trời, ngầng đầu, không chút yếu thế nhìn thẳng mặt trời nóng bỏng, nở nụ cười, kinh diễm như thế, là nụ cười chưa bao giờ có.
Diêm Thương Tuyệt ôm Tưởng Niệm vào phòng ngủ của hắn, mở cửa liền thấy một chiếc giường lớn giống như đầu tàu, đầu giường hé ra đén màu vàng ấm, denim(cái vải gì á) màu xanh băng, cuối giường còn có một bàn trà thủy tinh, phía trên còn dặt mấy bình Royal Salute.
Phía phải trên tưởng có hai cái lỗ lớn hình tròn trong suốt, nhìn vào bên trong giống như hai tảng băng, thật kì diệu.
Diêm Thương Tuyệt bước lên cầu thang đến bên giường, tiếp đó nhẹ nhàng đặt Tưởng Niệm xuống giường, thấy cô bất an cuộn mình, hắn thật thương yêu ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lưng cô, thấy cô hoàn toàn thả lỏng, mới đứng dậy lấy khăn tắm ở đầu giường đi đến phòng tắm.
Phòng tắm ở bên cạnh giường, là dùng thủy tinh trong suốt dựng thành hình tròn, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy bên trong phòng tắm, nói cách khác nếu có người tắm rửa bên trong, người trong phòng ngủ có thể thấy rõ mồn một.
Phòng lớn đến không tính được, chỉ khoảng 80 mét vuông, bài trí của phòng cũng không nhiều, nhưng nhìn qua mỗi một thứ đều là tinh phẩm.
Tạo hình thiết kế trần nhà lõm phía trên giường lớn hết sức khác biệt, treo một chiếc đèn pha lê phong cách hiện đại, nhìn qua khiến cả phòng tràn ngập một loại hơi thở tôn quý, không cho phép người ta khinh thường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ‘tí tách’, khiến Tưởng Niệm vốn đang ngủ say bất an nhíu chặt mày, môi đỏ mọng mấp máy, thoáng chốc câu-hồn.
Mở to mắt, nhìn căn phòng xa hoa này, Tưởng Niệm nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, phòng thật đẹp, phòng thật khí phách mà!
Anh đâu?
Tưởng Niệm giật mình, lập tức đứng dậy tìm kiếm tiếng nước này, còn chưa kịp nghĩ vì sao có tiếng nước, đi nhanh xuống cầu thang liền thấy thân thể người đàn ông trần truồng đứng trong phòng tắm: “A---“
Tưởng Niệm kêu to khiến Diêm Thương Tuyệt đang tắm rửa run lên, hơi nhíu mày đẹp nhìn Tưởng Niệm giật mình biến sắc, môi mỏng nhếch lên một nụ cười yếu ớt mị hoặc.
Diêm Thương Tuyệt vội vã tẩy hết sữa tắm trên người, mặc kệ trên người còn đọng nước, liền quấn khăn tắm đi ra, vị bạc hà nhàn nhạt trên người làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Thấy Tưởng Niệm vội che mắt giậm chân, ý cười ở khóe môi hắn càng rõ ràng: “Che cái gì? Chẳng phải em còn chưa thấy bộ dạng không mặc gì của tôi sao? Nào nào nào, cho em thưởng thức một chút!”
“A---không muốn nhìn, em không muốn nhìn, sao anh có thể không biết----xấu hổ như vậy hả? Tắm cũng không đóng cửa.” Tưởng Niệm hoảng loạn cũng không nhìn rõ, thật ra hắn có đóng cửa, chính là cửa trong suốt, ừm, không! Phải nói toàn bộ phòng tắm đều là thủy tinh trong suốt.
Nhìn đi! Hắn đã vô lại đến mức này rồi.
“Ha ha ha, em có cần phải thẹn thùng đến như vậy không? Chúng ta cái gì cũng đã làm rồi, sợ gì? Nhìn một chút, mau nào.” Diêm Thương Tuyệt đột nhiên tính trẻ con muốn kéo tay cô ra.
“Á! Không muốn, em không đối xử lưu manh với anh như vậy được mà?” Tưởng Niệm tai hồng trốn tranh, muốn cô nhìn bộ dạng trống trơn của hắn, đánh chết cô cũng không nhìn.
Đàn ông đáng ghét! Đàn ông hèn hạ, đàn ông nguy hiểm còn hèn hạ!
“Không nhìn cũng được, vậy em tắm đi, tôi nhìn!” Diêm Thương Tuyệt buông tay ra, bộ dạng xem kịch vui.
Hả?!
Cô mới không thèm đâu, hắn cho rằng ai ai cũng vô….sỉ như hắn chắc?
Tưởng Niệm vẫn nhắm mắt, không thèm để ý lời hắn, ai ngờ hắn tự nhiên dùng sức.
“Anh làm gì? Thả em xuống.” Tưởng Niệm rốt cuộc buông tay ra, thấy hắn ôm mình đến phòng tắm liền hoảng sợ kêu to.