Bác gái bị tôi nói đến không nói nên lời, bà tức giận bỏ đi.
Mẹ tôi muốn mắng tôi, tôi đi vào nhà đóng sầm cửa lại.
Đêm đó, có một tiếng hét bất ngờ vang lên trong phòng của chị gái tôi.
“Ahhhhhh!”
Tôi giật mình tỉnh dậy, lao vào thì thấy chị ấy đập đầu vào tường, vừa đập vừa hét lên.
Tôi vội vàng ôm lấy chị ấy, đầu chị ấy đang chảy máu.
Mẹ tôi cũng lao vào và tát thẳng vào mặt tôi: “Tô Thiên Hoa! Mày đang làm gì vậy?”
Bị đánh vô cớ, tôi tức giận hét lên,: “Tại sao mẹ lại đánh con?”
Bà ấy còn muốn đánh, nhưng bố tôi đã ngăn bà ấy lại.
Bà ấy chỉ vào tôi mắng: “Tại sao mày lại đánh chị gái mày? Mày cho rằng mày vào đại học là có thể bắt nạt nó sao? Nói cho mày biết, trong mắt tao, mày còn không bằng một ngón chân của nó!”
Tôi chế giễu lại: “Trong mắt con, mẹ còn không bằng một ngón chân của chị!”
“Mày nói cái gì?” Bà càng thêm tức giận.
Tôi đỡ chị gái đứng dậy, nói lớn: “Chị gái bị ốm, sao bố mẹ không tranh thủ thời gian đưa chị ấy đến bệnh viện?”
Mẹ tôi tức giận nói: “Nó có thể mắc bệnh gì? Ban ngày đều không sao, sao mày lại đến đây đánh nó?”
Tôi giận quá hét lên: “Chị ấy bị trầm cảm! Chị ấy mắc bệnh này lâu lắm rồi. Mẹ là một người mẹ mà không biết gì, chỉ biết ép buộc chị ấy thôi. Mẹ làm còn phát điên còn không đủ, còn muốn đem chị ép đến ch.ết sao? Tự mẹ nhìn xem đi, chị đã hôn mê rồi!”
“Bệnh gì cơ?”
Tôi không muốn nói chuyện với bà ấy, nên tôi chỉ nói với bố tôi: “Nếu bố không muốn mất đứa con gái ưu tú của mình, hãy tranh thủ thời gian đưa chị đến bệnh viện đi.”
Lần này bố tôi cuối cùng cũng không khúm núm nghe lời mẹ tôi, vội vàng đưa chị gái tôi đến bệnh viện.
Mẹ tôi cũng đi theo.
Tôi đứng một mình trong phòng khách trống rỗng, nghĩ đến cảnh Tô Cẩm Thượng đập đầu vào tường, đột nhiên muốn khóc.
Chị ấy đã bị bệnh trong một thời gian dài rồi.
Nhưng bố và mẹ lại không biết.
Mấy ngày trước, tôi tình cờ phát hiện trên cổ tay chị có rất nhiều vết thương, mới biết chị bị bệnh.
Tôi đã thuyết phục chị ấy đến bệnh viện.
Nhưng chị ấy mỉm cười và nói với tôi rằng chị ấy không có việc gì.
Chị ấy cũng bảo tôi không được nói với bố mẹ hay bất kỳ ai khác.
Tôi biết chị gái tôi rất hiếu thắng.
Năm này qua năm khác được khen ngợi, chị ấy luôn muốn mình là người giỏi nhất, hoàn hảo nhất.
Chị ấy không thể khiến mọi người nghĩ rằng chị ấy có chỗ nào làm đủ tốt.
Không thể để ai biết rằng chị ấy bị bệnh tâm lý.
Chị ấy cho mọi người thấy khuôn mặt tươi cười của mình, khiến mọi người nghĩ rằng chị ấy rất vui vẻ, rất ưu tú.
Nhưng chị đã nghĩ quá nhiều trong lòng.
11
Tô Cẩm Thượng và tôi là hai thái cực. ngôn tình hoàn
Chị ấy đặt tất cả năng lượng tiêu cực vào trái tim mình, trong cơ thể chị ấy chứa đầy rác rưởi, vì vậy trong tim chị ấy bị bệnh.
Tôi không tiếp nhận năng lượng tiêu cực của người khác, còn muốn trút bỏ năng lượng tiêu cực trong lòng mình.
Ai trêu chọc tôi, tôi sẽ trả lại cho người ta.
Vì vậy, mặc dù tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích, nhưng tâm lý của tôi thực sự rất lành mạnh.
Ngày hôm sau, họ từ bệnh viện trở về.
Chị gái tôi quấn băng gạc quanh đầu, nhưng chị ấy luôn tươi cười, nhìn có vẻ không sao cả.
Mẹ tôi cằn nhằn: “Trầm cảm gì nỗi gì? Con thi không tốt. Tâm huyết vất vả bao nhiêu năm của mẹ trôi theo nước chảy mà mẹ không có hậm hực, con hậm hực cái gì?“
Tôi lo lắng nhìn chị gái.
Chị ấy nói với vẻ hối lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, con sẽ học thêm một năm nữa và cố gắng đạt được hơn 700 điểm trong kỳ thi năm sau.”
Mẹ tôi tức giận nói: “Mày không cố gắng cũng không sao, dù sao tao cũng bị chúng mày làm cho mất mặt rồi.”
Mặc dù chị gái tôi đang cười, nhưng đôi môi của chị ấy đang run rẩy và đôi mắt chị ấy đẫm lệ.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, mắng mẹ tôi: “Ai nói nhất định phải học đại học? Ai nói nhất định phải học trường đại học danh tiếng? Mẹ không ép chị không được sao?”
Mẹ tôi tức giận mắng tôi: “Nghe hay đấy, thế sao mày lại lén lút học tập chăm chỉ? Tại sao mày lại muốn thi vào một trường đại học danh tiếng? Tao có thể không ép nó, mày nhường cho chị gái mày học đi!”
Tôi cười: “Con nhường như thế nào được? Bây giờ là năm 2023, không phải cách thức lỗi thời từ 20 năm trước. Hai mươi năm trước, vẫn có thể giả làm người khác để đi học đại học. Bây giờ kẽ hở này đã bị bịt lại, ai cũng không thay thế được.”
Mẹ tôi: “Mày đừng ở đây kiếm cớ, mày chính là ích kỷ, mày chính là không nỡ nhường cho chị mày thôi!”
“Con ích kỷ?” Tôi cười lạnh: “Mẹ không ích kỷ sao? Nếu mẹ không ích kỷ, tại sao mẹ không nghĩ cho chị ấy? Tại sao mẹ không hỏi chị ấy muốn gì?”
Mẹ tôi đập bàn mạnh mẽ nói: “Tao là mẹ của nó! Cuộc đời của nó là do tao sắp đặt, tất cả những gì tao yêu cầu nó làm hết thảy đều là vì tốt cho nó!”
Tôi nói to hơn: “Đừng có nói đường hoàng như vậy! Mẹ làm thế vì sự phù phiếm đáng xấu hổ của mình đấy! Mẹ cảm thấy rất vinh dự khi nghe người khác khen mẹ có một đứa con gái xuất sắc. Mẹ không thích con chính là vì chê con làm mẹ xấu hổ, mẹ thực chất coi thường con từ tận đáy lòng, cho dù con có thi được Trạng Nguyên thì vẫn thế. Bây giờ mẹ cảm thấy chị gái làm mẹ mất thể diện, lại ép chị ấy đi học bổ túc, mẹ như thế này còn không phải ích kỷ sao?"
Tôi và mẹ tôi trước đây cũng cãi nhau, nhưng tất cả đều là chuyện của tôi.
Lần đầu tiên, hai chúng tôi vì chuyện của chị gái tôi mà cãi đến long trời lở đất.
Chị tôi thấy chúng tôi cãi nhau như vậy, chị ấy sợ đến mức khóc lên: “Đừng cãi nữa, Hoa Hoa, đừng nói nữa …“
12
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng những bậc cha mẹ này thực sự không hiểu trầm cảm là gì.
Chỉ cần chị tôi sầu não uất ức, mẹ tôi sẽ nói chị ấy già mồm.
Bà ấy phàn nàn: “Mẹ không cho con ăn, hay không cho con quần áo mặc? Từ nhỏ con muốn mua gì thì mua, không muốn thì mẹ cũng mua cho. Mẹ tốn nhiều tiền cho con đi học đàn, học khiêu vũ, học thư pháp... Con có biết người khác ghen tị với con bao nhiêu không? Con còn chưa thỏa mãn, còn già mồm."
Chị gái tôi rơm rớm nước mắt, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười lấy lòng, nói với mẹ tôi: “Con xin lỗi mẹ, từ nay con sẽ không như thế nữa.”
Tôi đau lòng khi nhìn thấy chị ấy như thế này.
Tôi lại mắng mẹ: “Chị con không phải già mồm. Mẹ không hiểu thì cứ hỏi bác sĩ. Cũng không phải chị con van xin mẹ bỏ tiền ra để bồi dưỡng đâu. Mẹ bỏ tiền ra mua sĩ diện phù phiếm cho mình mà, bây giờ lại trách chị gái con?”
Chúng tôi lại có một cuộc chiến lớn khác về chị gái tôi.
Mẹ tôi cứ cằn nhằn ở nhà.
Những người lớn tuổi trong nhóm chat cũng nói này nói kia, lấy sự đồng tình để nguỵ trang cho việc hàng ngày rắc muối lên vết thương của chị gái tôi.
Tôi bảo chị ấy rời khỏi nhóm, mắt không thấy tâm không phiền.
Chị lắc đầu: “Mẹ sẽ giận đấy.”
Một người thiện lương luôn nghĩ quá nhiều cho người khác, không muốn làm tổn thương người khác, nhưng lại để người khác làm tổn thương mình.
Những người thiện lương cũng sẽ không cãi nhau.
Chỉ có tôi, một đứa điên cuồng, đang tranh cãi cho chị ấy trong nhóm.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, chị gái tôi bỏ nhà đi.
Mẹ tôi cho rằng chị ấy lẻn ra ngoài chơi, liền hỏi trong nhóm: “Tiểu Cẩm nhà tôi đang ở nhà ai? Giúp tôi tìm nó, mấy quán Internet gần đó cũng giúp tôi tìm một chút. Nha đầu ch.ết tiệt này bây giờ không nghe lời chút nào.”
Một số người thân trong nhóm phàn nàn: “Không phải chỉ là không vào được đại học sao? Có phải chuyện gì to tát đâu, tại sao chị lại giày vò con bé như vậy? Nhìn xem Hoa Hoa thật hiểu chuyện...”
“Đúng vậy, trước kia tôi đã từng cảm thấy Tiểu Cẩm rất tốt, sao bây giờ lại như vậy?”
“Aizz, tôi vẫn là thích Hoa Hoa. Nó từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến người lớn phải quan tâm quá hiểu chuyện rồi.”
“...”
Tôi gõ một đoạn văn trong nhóm: “Chị tôi cũng ở trong nhóm này, mọi người nói chuyện có thể chú ý một chút hay không? Hồi trước mọi người nịnh bợ chị tôi kiểu gì, bắt chị ấy dạy học cho con cháu mọi người thì nói hay lắm đấy. Khi đó, mọi người mỗi ngày đều chèn ép tôi. Bây giờ quay lại để tâng bốc tôi và chèn ép chị gái tôi. Có thú vị không? Thể loại họ hàng như thế này tôi từ nhỏ đã xem thường, hiện tại lại càng xem thường. Sau này đừng có kết giao với tôi và chị gái tôi, tôi chán ghét các người!”
Trong nhóm đột nhiên trở nên im lặng.
Có những kiểu họ hàng, không thể đem họ nâng lên quá cao, càng kính trọng họ, họ lại càng được nước lấn tới.
Khi người điên như tôi lục thân không nhận, họ cũng không thể làm gì được tôi.