Cấm Kỵ

Chương 7: Tôi là chị dâu của anh



Lục Sở Viêm không ngờ lại còn tìm đến tận đây, Chu Linh Vân rõ ràng đã trốn đến nơi rất vắng rồi kia mà? Dương Mỹ An thấy nạn cũng chẳng muốn ở lại xem, chỉ nhìn cô cười một cái rồi rời đi.

"Hai người tâm sự đi nhé, tôi không làm phiền nữa."

"Ơ, An An, cô đừng đi..."

Cô vốn dĩ muốn chạy theo Dương Mỹ An để không nhìn mặt Lục Sở Viêm thế nhưng anh lại mặt dày níu tay cô lại. Chu Linh Vân quay sang, điềm tĩnh nhìn xuống.

"Lục đại thiếu, ở nơi này lôi kéo e là không ổn đâu."

Lục Sở Viêm buông tay cô ra. Hắn không còn ngữ điệu đang ghét như trước, thay vào đó là những lời nói ngon ngọt dỗ dành.

"Anh sai rồi, anh không nên lớn tiếng với em. Linh Vân, đừng ly hôn được không?"

"Tôi nói rồi, đừng bám theo tôi, anh nghe không hiểu sao?"

"Chu Linh Vân, em đừng thách thức giới hạn của tôi. Đừng tưởng tôi không biết tối qua em phóng đãng trong quán bar. Chuyện này đồn ra ngoài thử xem có còn ai muốn cưới em nữa?"

Lục Sở Viêm đây là đang dọa cô đấy à? Thật sợ quá! Chu Linh Vân nở nụ cười ngạo nghễ, lấy điện thoại đưa ra trước mặt hắn. Đồng tử của Lục Sở Viêm mở lớn, những hình ảnh hắn đang ân ái qua lại với tình nhân đều nằm trong tay Chu Linh Vân. Hắn chột dạ toan cướp lấy nó nhưng cô đã sớm thu lại.

"Nếu như Lục đại thiếu muốn chúng ta sẽ chơi trò vạch trần. So với đại thiếu gia họ Lục, có vợ rồi vẫn còn ngoại tình với nhiều nữ nhân như vậy, tôi có đáng là gì? Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi, tôi muốn xem xem da mặt ai dày hơn?"

Lục Sở Viêm đơ ra như bị nói trúng tim đen. Khẩu khí lúc này cũng bị Chu Linh Vân áp bức đến nỗi nói không lên lời.

"Cô..."

"Anh, khai mạc bắt đầu rồi, chúng ta mau vào trong."



Chu Linh Vân liếc mắt nhìn, không ngờ lại là người đàn ông trong quán bar hôm ấy. Lục Sở Ngạo nhìn cô, rốt cuộc cũng chỉ nở một nụ cười rồi rời đi. Chu Linh Vân nhíu mày nhìn theo bóng dáng đó, trong lòng bất chợt bồn chồn.

"Tại sao anh ta lại có mặt ở đây?"

Chu Linh Vân ngay sau đó cũng tới sảnh chính theo dõi buổi khai mạc. Cô chẳng theo dõi, cũng chẳng để ý Phùng Khải đang nói gì, chỉ quan tâm cái người mình vừa gặp rốt cuộc đang ở đâu. Kỳ lạ thật, anh ta có quen biết với Lục Sở Viêm sao?

"Thật vinh dự khi được hợp tác với Lục tổng, sau này công ty nhỏ của tôi còn nhờ anh giúp đỡ nhiều."

Lục Sở Ngạo bước lên khán đài, dưới con mắt ngưỡng mộ của hàng trăm quan khách, anh lại cứ chỉ nhìn về phía của một người. Lúc này Chu Linh Vân mới thực sự để ý, còn Lục Sở Ngạo lại nở một nụ cười khó hiểu nhìn xuống nơi cô đang đứng.

"Tự giới thiệu với mọi người một chút, tôi tên Lục Sở Ngạo, nhị thiếu gia họ Lục."

Lời nói của anh buông xuống tuy nhẹ nhàng nhưng lại như sét đánh ngang tai Chu Linh Vân. Cô bất chợt chững lại một vài giây như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lúc này, Lục Sở Ngạo đối với cô như một thứ gì đó rất đáng sợ.

Sau khi buổi khai mạc kết thúc, Chu Linh Vân lập tức rời khỏi nơi đông người. Cô tự mắng bản thân mình thật ngốc, nếu chịu tìm hiểu về Lục gia thì đã không rơi vào hoàn cảnh éo le này. Nếu như Lục Sở Viêm biết được đêm ở quán bar đó là em trai mình thì cả hai người đều không có kết cục tốt đẹp.

"Linh Vân à Linh Vân, đụng vào ai không đụng sao lại đụng vào tên biến thái đó chứ?"

"Sao lại gọi tôi là biến thái?"

Một vòng tay lớn siết chặt lấy eo cô cùng với giọng nói quen thuộc đến đáng sợ vang lên. Chu Linh Vân quay đầu lại, quả nhiên là Lục Sở Ngạo. Anh ta... anh ta vậy mà lại dám ôm eo cô ở ngay chỗ này.

Chu Linh Vân cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, cô bất lực mắng anh.

"Anh có biết mình đang làm gì không hả? Tôi là chị dâu của anh đấy!"

Lục Sở Ngạo thở dài, dựa cằm vào bờ vai thanh mảnh của cô.



"Vậy thì đã sao? Chẳng phải em đã ly hôn với anh ấy rồi à?"

Mãi một hồi Chu Linh Vân mới gỡ được vòng tay rắn chắc ấy ra khỏi người mình. Cô quay người lại, nhíu mày bất mãn.

"Anh ta chưa từng ký vào đơn ly hôn, anh đừng làm càn!"

"Đêm hôm trước..." Lục Sở Ngạo nắm lấy tay của Chu Linh Vân, nói với ngữ điệu ủy khuất: "Là em nói muốn bao nuôi tôi. Bây giờ trở thành người của em rồi... em lại trở mặt không nhận?"

Chu Linh Vân tròn mắt nhìn anh nắm lấy tay mình, tên biến thái này không sợ chết sao? Hai người như vậy có khác gì tình nhân lén lút qua lại không? Còn là... còn là em rể chị dâu nữa chứ! Chu Linh Vân rụt mạnh tay lại, cô dứt khoát đáp.

"Tiền tôi đã đưa anh, chúng đêm đó cũng không xảy ra chuyện gì cả, từ khi nào anh biến thành người của tôi rồi?"

Lục Sở Ngạo đương nhiên không quên chiếc thẻ ấy, anh vẫn đem nó theo bên người, đưa cho cô.

"Em xem tôi thiếu chút tiền này sao? Lục Sở Ngạo tôi thiếu chỉ có mình Chu Linh Vân em thôi."

Anh ta nhếch môi cười, một nụ cười tà mị như muốn trêu chọc cho Chu Linh Vân phát điên lên. Kiếp trước khi vẫn còn là dâu của Lục gia, Lục Sở Ngạo không ít lần trêu chọc cô tương tự như thế này, chỉ là không đi quá xa như hiện tại. Cô siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh nói.

"Quan hệ của tôi với anh là em rể chị dâu. Sao nào? Anh muốn loạn luân, muốn đối đầu với anh trai của mình à? Anh muốn làm trò cười cho thiên hạ sao?"

"Da mặt tôi dày lắm, chỉ cần em nói một câu đồng ý."

"Anh... tên biến thái chết tiệt!"

Chu Linh Vân tức giận rời đi, lướt qua Lục Sở Ngạo còn không quên giẫm thật mạnh gót giày vào chân anh. Anh ta kêu lên oai oái, không có sức mà đuổi theo cô. Nhìn bóng lưng của chú mèo hoang đang xù lông này, Lục Sở Ngạo chỉ cảm thấy thật thú vị.

"Nếu như em không phải chị dâu của tôi, liệu em có đồng ý yêu tôi không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.