Nói đến đây, Hạ Dục bỗng im lặng, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Đương nhiên, rất có thể bọn chúng còn không thả hai người ra, đây là một vụ đánh cược!”
Phó Tuấn không nói gì.
Hạ Dục vô cùng áy náy, anh ấy đi tới cạnh Đường Đường, nhẹ giọng nói: “Đường Đường, anh xin lỗi vì đã làm liên lụy tới em... Tất cả là tại anh...”
Đường Đường ôm Phó Tuấn, chỉ khóc chứ không nói nên lời.
Phó Tuấn lườm Hạ Dục một cái, nói: “Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì? Mau nghĩ cách rời khỏi đây đi!”
Hạ Dục thở dài một hơi, nói: “Nơi này hoang vu vắng vẻ, cho dù có người phát hiện ra chúng ta mất tích và báo cảnh sát thì cũng không dễ gì tìm được. Đương nhiên, tôi cũng có thể giả vờ đồng ý với bọn chúng, đợi ra ngoài rồi tìm cơ hội báo cảnh sát, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ giám sát tôi 24/24, nếu phát hiện có gì bất thường, chúng sẽ không chần chừ, ra tay ngay lập tức. Thế nên làm như vậy là vô cùng mạo hiểm, nếu không chắc chắn một trăm phần trăm thì tôi không dám.” Phó Tuấn nhíu mày: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Hạ Dục lại thở dài một hơi, nói tiếp: “Vả lại cho dù tôi làm theo yêu cầu của bọn chúng thì cũng còn một khả năng nữa, đó là đại ca của bọn chúng vẫn bị phán có tội.”
Phó Tuấn không khỏi hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nắm giữ thứ gì quan trọng mà bọn chúng lại sẵn sàng mạo hiểm bắt cóc cậu vậy hả?”
Phó Tuấn còn chưa nói hết câu thì đã phát hiện ra Hạ Dục nhìn mình với vẻ gì đó là lạ, thế là anh lập tức dừng lại.
Quả thực là anh không nên hỏi câu này.
Đường Đường túm áo Phó Tuấn, nức nở nói: “Bác Sĩ Phó, tôi sợ.”
Phó Tuấn vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng an ủi: “Đường Đường đừng sợ, không sao đâu.”
Đường Đường vừa khóc vừa nói: “Có phải chúng ta sẽ không rời khỏi đây được không? Có khi nào bọn chúng gϊếŧ chúng ta không?” “Không đâu!” Hạ Dục lập tức lên tiếng: “Đường Đường, em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách cứu em ra, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng động tới em!”
Phó Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, nhướng mày nghĩ, với lượng súng ống hiện giờ của bọn chúng, muốn cứu bọn họ ra cũng không dễ dàng gì.
Hạ Dục đi đi lại lại mấy chục bước, sau đó hạ quyết tâm, nói: “Tôi đi nói chuyện với bọn chúng.”
Phó Tuấn nhỏ giọng nói: “Cố gắng dù một ít người đi.”
Hạ Dục hơi sửng sốt: “Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh muốn chạy trốn sao? Chán sống rồi à?”
“Chuyện này không cần cậu lo, tôi có cách để rời khỏi nơi này.”
Nói đến đây, Phó Tuấn cúi đầu nhìn Đường Đường, sau đó nói tiếp: “Tôi sẽ bảo vệ tốt cho Đường Đường, cậu cẩn thận là được.”
Hạ Dục tỏ vẻ hoài nghi: “Anh có cách thật hả?” Phó Tuấn thản nhiên: “Chuyện này không cần cậu lo, tóm lại lúc đi ra ngoài, cậu dụ được kẻ nào đi thì hay kẻ nấy.”
Hạ Dục hơi do dự, nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề, dù sao mục tiêu của bọn họ là tôi, thế nên chắc chắn sẽ cử vài người đi theo tôi.”
Phó Tuấn gật đầu: “Được, cứ quyết định thế đi."
Hạ Dục vẫn chưa yên tâm cho lắm: “Phó Tuấn, anh có cách thật sao? Đừng lấy tính mạng của Đường Đường ra để mạo hiểm.”
Phó Tuấn hừ một tiếng: “Cậu tưởng chỉ có mình cậu lo lắng cho Đường Đường à? Tôi còn quan tâm cô ấy hơn cả cậu nữa, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng cô ấy ra đánh cược.”
Lúc này Đường Đường mới bình tĩnh lại đôi phần, nghe Hạ Dục nói muốn đi ra ngoài, cô sợ chết khϊếp, vội vàng vươn tay ra, muốn kéo anh ấy lại: “A Dục, đừng đi ra ngoài, bọn chúng, bọn chúng sẽ gϊếŧ anh đấy...” “Không đâu, Đường Đường.” Hạ Dục an ủi Đường Đường: “Em yên tâm đi, anh đang giữ thứ mà bọn chúng cần, bọn chúng sẽ không làm gì anh đâu. Chúng còn đang chờ anh giúp đại ca của chúng thoát tội cơ mà.”
Đường Đường ngạc nhiên nhìn Hạ Dục, hỏi: “A Dục, anh sẽ không làm thế đúng không?”
Hạ Dục ngẩn ngơ, đến khi hiểu ý Đường Đường, anh ấy vội vàng nói: “Đường Đường, em yên tâm đi, anh biết nên làm thế nào.”
Dứt lời, anh ấy nói với Phó Tuấn: “Nếu hai người an toàn thoát khỏi đây thì chắc nên báo cho tôi biết chứ?”
Phó Tuấn thản nhiên nói: “Sau khi bọn tôi an toàn thoát khỏi đây, tất nhiên sẽ có người tới cứu cậu. Nhưng có một chuyện tôi cảm thấy cần nói trước với câu, về sau làm phiền cậu cẩn thận một chút, đừng dây vào những chuyện phiền phức này, và cũng đừng làm liên lụy tới Đường Đường.” Hạ Dục lắc đầu cười khổ, không nói thêm gì nữa. Anh ấy xoay người, đi tới chỗ cánh cửa sắt đang đóng chặt.
Đường Đường sợ hãi nắm chặt tay Phó Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Bác Sĩ Phó, A Dục sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Phó Tuấn ôm bờ vai mảnh khảnh của Đường Đường, nhỏ giọng nói: “A Dục biết nên làm thế nào mà, cậu ấy sẽ bảo vệ bản thân, đừng lo.”
Hạ Dục gõ cửa, bên ngoài lập tức có người mở cửa. Thấy Hạ Dục đi ra ngoài, Phó Tuấn nói với Đường Đường: “Nào, Đường Đường, đừng lo lắng, chúng ta sẽ mau chóng rời khỏi đây thôi. Đừng sợ."
Đường Đường nhìn Phó Tuấn bằng đôi mắt ngấn lệ, ôm anh không dám buông ra: “Hu hu, bác sĩ Phó, anh có cách à? Chúng... bọn chúng có súng...”
“Không sao đâu Đường Đường.” Phó Tuấn ngồi xuống, ôm Đường Đường, nhỏ giọng nói: “Sẽ có người tới cứu chúng ta.” “Thật ư?” Đường Đường nhìn Phó Tuấn, trên lông mi còn đọng giọt nước lóng lánh.
“Thật chứ.” Phó Tuấn lại nhìn đồng hồ rồi mới nói: “Sắp rồi.”
Mặc dù không biết vì sao Phó Tuấn lại nói như vậy, nhưng thấy anh khẳng định đến thể, trong lòng Đường Đường cũng bớt sợ hãi. Cô vẫn luôn tin tưởng những gì Phó Tuấn nói, anh đã nói vậy thì nhất định bọn họ sẽ an toàn rời khỏi đây.
Trong phòng không đủ sáng, bóng đèn trên trần nhà lắc lư, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Hơn nữa nơi này là tầng hầm, vừa nóng vừa ngột ngạt, chỉ một lát hai người đã đổ mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu thấy khó thở.
Đường Đường tựa vào vai Phó Tuấn, im lặng không nói gì, để mặc anh cầm tay mình. Cô nghĩ, may mà có Phó Tuấn ở bên cạnh, nếu chỉ có một mình cô, không biết có phải làm gì nữa. Cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế, Đường Đường dần dần mơ màng, bắt đầu thấy mệt mỏi.
“Choáng” một tiếng, cánh cửa sắt phát ra tiếng vang lớn. Đường Đường giật nảy mình, hoảng hốt nhìn về phía cửa sắt, sợ những người đó xông vào.
Cánh cửa mở ra, một chùm sáng chiếu vào, mấy giọng nói xa lạ vang lên: “Anh Phó!” Phó Tuấn thản nhiên đáp lại: “Tôi ở đây.”
“Anh Phó!” Bảy, tám người mặc quần áo đen chạy vào, vội vàng nói: “Anh Phó, anh không sao chứ?”
Cách ăn mặc của mấy người này khá giống với đám tay sai đi theo Phùng Thiên lúc nãy, khiến Đường Đường sợ hãi. Cô vô thức túm chặt áo Phó Tuấn, núp trong lòng anh, không dám nói câu nào.
Phó Tuấn vỗ nhẹ vào vai cô, ý bảo cô đừng căng thẳng.
Mấy người kia rảo bước đi tới, nhìn thấy Phó Tuấn, vẻ mặt ai nấy đều rất cung kính: “Anh Phó!" Chuyện gì thế này?
Đường Đường vô cùng hoang mang, những người này biết bác sĩ Phó ư? Thái độ còn cung kính như thế... lẽ nào là tới cứu bọn họ?
Phó Tuấn hỏi một câu: “Những kẻ bên ngoài sao rồi?”
“Đã giải quyết cả rồi.”
Phó Tuấn gật đầu, nói với Đường Đường: “Đường Đường, chúng ta đi thôi.”
Ý, mấy người này tới cứu bọn họ thật!
Đường Đường chớp mắt, cảm thấy niềm vui này tới quá bất ngờ: “Bác sĩ Phó, chúng ta, chúng ta có thể đi rồi ư?”
“Đi thôi.” Vừa nói, Phó Tuấn vừa bế Đường Đường lên.
Tốt quá rồi, cuối cùng bọn họ cũng được rời khỏi đây, quả nhiên bác sĩ Phó không lừa cô.
Phó Tuấn bế Đường Đường đi ra ngoài. Những người mặc quần áo đen lập tức đứng sang hai bên, vẻ mặt vẫn rất cung kính. Đường Đường tò mò, không nhịn được hỏi: “Bác Sĩ Phó, bọn họ là ai vậy? Trong không giống cảnh sát gì cả.” Phó Tuấn cười: “Về sau em sẽ biết.”
Đi tới cửa, Đường Đường lại giật mình, hai bên cửa cũng có không ít người mặc quần áo đen, thái độ rất cung kính: “Anh Phó, khiến anh hoảng sợ rồi.”
Đường Đường thầm nghĩ, tôi mới là người hoảng sợ đây này...
Cô thực sự giật mình trước cảnh tượng này, rốt cuộc những người này tới đây bằng cách nào vậy? Trông có vẻ như bọn họ là cấp dưới của Phó Tuấn, nhưng sao bọn họ lại tìm ra nơi này?
Đường Đường dồn hết tâm trí vào chuyện này, nghĩ về những người mặc quần áo đen đột nhiên xuất hiện ở đây, không phát hiện ra điều gì bất thường. Đợi đến khi bọn họ sắp rời khỏi nhà kho, cô mới loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rên. Theo bản năng, cô quay đầu lại, định nhìn xem sao, ai ngờ Phó Tuấn đột nhiên quát to: “Đừng nhìn!” Đường Đường giật nảy mình.
Phó Tuấn dịu giọng đi: “Không có gì đâu, Đường Đường.”
Không có gì sao?
Là ảo giác ư? Cô cảm thấy trong cái kho ngập tràn mùi ẩm mốc ấy còn có mùi máu gay mũi, chắc không có ai bị thương đó chứ?
Không đợi cô hỏi cho rõ, Phó Tuấn đã bế cô ra khỏi nhà kho bỏ hoang này. Trên con đường nhỏ cách đó không xa có gần mười chiếc xe, Phó Tuấn bế cô lên xe, những người mặc quần áo đen cũng lần lượt lên xe, xuất phát tới trung tâm thành phố.
Phó Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Đường Đường. Anh vẫn luôn im lặng, sắc mặt âm trầm cực độ.
Người mặc quần áo đen ngồi trên ghế phụ quay đầu lại, nói: “Anh Phó, nhưng kẻ đó là người của Tứ Tư.”
Phó Tuấn hờ hững nói: “Chuyện này để sau rồi nói.”
Cấp dưới của anh đều biết anh không muốn nói chuyện này trước mặt Đường Đường, vì thế lập tức im lặng. Đường Đường lo lắng cho Hạ Dục, nhỏ giọng hỏi: “Bác Sĩ Phó, A Dục phải làm sao đây? Liệu có gì bất trắc với anh ấy không?” Cái tên đầu sỏ gây chuyện ấy! Nếu không có thiết bị trên đồng hồ đeo tay của anh, bây giờ anh và Đường Đường vẫn còn bị giam dưới tầng hầm đó nữa, may mà đám người đó không phát hiện ra.
Thôi bỏ đi, nể mặt Đường Đường, nếu không thì anh cũng chẳng muốn để ý tới cậu ta.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn nói với người mặc quần áo đen trên ghế phụ: “Nói với lão Lục rằng trong Viện Kiểm sát có một người tên là Hạ Dục vẫn đang nằm trong tay chúng, nghĩ cách cứu cậu ta ra cho tôi.”