Phó Tuấn chậm rãi đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo rèm lên.
Dưới ánh đèn màu trắng ngà, bóng anh in rõ trên nền đá hoa bóng loáng. Đường Đường ngước mắt lên, xuyên qua hàng mi dày dài, len lén quan sát anh, thấy thế nào cũng không giống bác sĩ, mà giống hệt một công tử nhà giàu, nho nhã cuốn hút. Hai bàn tay của anh trắng nõn thon dài, đúng ra đôi tay này phải bưng rượu vang, chứ không phải cầm dao phẫu thuật.
Trong lúc Đường Đường đang suy nghĩ vẩn vơ, Phó Tuấn bước tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra với cô.
Đường Đường nghi hoặc: "Hử?"
Phó Tuấn mỉm cười: "Vươn tay ra, tôi bắt mạch cho cô." Còn bắt mạch nữa à?
Đường Đường đàng phải vươn tay ra. Phó Tuấn lắc đầu, cười nói: "Tay phải trước."
"Ồ." Đường Đường đổi sang tay kia.
Hai ngón tay thon dài đặt lên cổ tay cô, ánh đèn dịu nhẹ phủ lên một vầng sáng, đẹp đến mức không chân thật. Đường Đuờng không khỏi nghĩ thầm, bác sĩ Phó này đẹp thật đấy.
Phó Tuấn bất chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, nói khẽ: "Thả lỏng ra."
Đường Đường lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn anh nữa.
Cô còn chưa hiểu rõ thì Phó Tuấn đã nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, tôi quên mất, để tôi bế cô lên."
Dứt lời, không đợi Đường Đường đồng ý, anh đã bế ngang người cô lên.
"Ôi"
Đường Đường hô khẽ một tiếng, giật mình ôm lấy cổ anh.
Là ảo giác ư? Vì sao cô lại cảm thấy trên người anh có một mùi hương dịu nhẹ, như mùi thơm mát của trà Long Tirnh, tuy rằng chỉ thoang thoảng, nhưng lại khiến nguời ta say mê.
Phó Tuấn nhẹ nhàng đặt Đường Đường lên giường, dịu dàng nói: “Nằm sấp xuống." Nằm sấp? Thôi được rồi. Đường Đường trở mình, nằm sấp xuống giường. Một lát sau, cô cảm nhận được rằng có một đôi bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng nắm lấy vai mình, sau đó ngón tay nhanh nhẹn trượt xuống dọc theo sống lưng. Đường Đường hơi ngứa, không nhịn cười được: "Không được, ngứa quá."
Phó Tuấn cuời thầm, đúng là mẫn cảm thật. Anh vỗ vào vai cô, dịu dàng nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng người ra. Không sao, tôi chỉ kiểm tra cơ thể của cô thôi."
Để phân tán sự chú ý của Đường Đường, anh thuận miệng hỏi vài câu: "Nghe nói cô bị thương nhiều năm rồi à?"
"Đúng thế..."
Đường Đường ngẫm nghĩ rồi nói: "Năm mười lăm tuổi, tôi tham gia trại hè do nhà trường tổ chức, bị tai nạn trên đường..."
Nói đến đây, giọng cô khàn đi.
Phó Tuẩn "Ừ" một tiếng, tay dùng lực mạnh hơn, nhấn dọc theo hai bên xương sống của Đường Đường: "Có đau không?" "Bình thường."
Đường Đường nói: "Chỉ hơi đau thôi."
Phó Tuấn hỏi tiếp: "Từng phẫu thuật rồi à? Cũng đi khám không ít bác sĩ rồi đúng không?"
Trò chuyện được vài câu, Đường Đường thả lỏng hẳn. Cô ngả vào gối đầu, nói: "Tới nhiều bệnh viện lắm rồi, nhưng không có một chuyển biến tích cực nào."
Phó Tuấn hỏi: "Trước kia đã khám bác sĩ trung y nào chưa?"
Đường Đuờng cắn gối đầu, nhịn cười.
Phó Tuấn dừng lại: "Sao vậy? Ngứa đến thế cơ à?"
Đường Đường cười phì: "Ngứa lắm, tôi suýt kêu cứu mạng luôn đó."
"Tuyệt đối đừng có kêu."
Phó Tuấn xắn tay áo lên: "Cô mà kêu cứu mạng, mọi người lại tưởng là tôi sàm sỡ cô."
Cuối cùng, Đường Đường không nhịn được, cười ha ha ra tiếng, bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Đường Đường tò mò quay đầu lại, nhìn Phó Tuấn mặc vest đúng cạnh giường, hỏi: "Bác Sĩ Phó, anh là bác sĩ trung y à?" Phó Tuấn tỏ ra thần bí, cười một tiếng: "Gia truyền đấy."
Đường Đường nhịn cuời, hỏi tiếp: "Tôi nghe cậu tôi nói anh là lão trung y đã hành nghề mấy chục năm rồi."
Phó Tuấn: "Khụ khụ khụ..."
Nhìn cái mông cong cong kia, anh thật sự muốn vỗ một cái.
Đã thế Đường Đường còn mở cặp mắt to linh động, hỏi với vẻ mặt dí dỏm: "Xin hỏi bác sĩ Phó đã qua bao mùa thọ rồi?"
Phó Tuấn đanh mặt lại, giả vờ nghiêm túc, nói: "Cô nương, không dám giấu giếm, tại hạ là người xuyên không..."
Đường Đường ôm bụng cười ngặt nghẹo.
Chính Phó Tuấn cũng không nhịn được, quay đầu sang chỗ khác, cười một hồi rồi mới nói: "Lão trung y mà ông Thái nói chắc là ông nội hoặc là bố tôi. Ông nội và bố tôi đều có trình độ cao về trung y, được công nhận là chuyên gia có địa vị trong giới học thuật, tôi học rất nhiều từ họ. Gia đình tôi làm nghề y suốt mấy thế hệ, có thể nói là một gia tộc y học." Đường Đường chống tay vào cằm, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi còn tưởng bác sĩ trung y toàn là những người cao tuổi cơ, không ngờ lại có người trẻ tuổi như thế, hơn nữa... hơn nữa..."
Phó Tuấn mỉm cười, nói: "Hơn nữa còn rất đẹp trai, đúng không?"
"Phì!" Đuờng Đường bật cười tại chỗ, người này.. người này thật là... không khiêm tốn chút nào cả...
Không đợi Đường Đường trả lời, Phó Tuấn đã nói tiếp: "Tôi học y từ nhỏ, tiếp xúc với trung y hai mươi mấy năm rồi, vậy nên nói là lão trung y cũng không hẳn là sai."
Đường Đường cạn lời, da mặt của người này dày hơn hẳn người bình thường.
Phó Tuấn mở cửa phòng, đẩy Đường Đường đi ra. Hai vợ chồng Đường Chủ hơi sửng sốt, bởi vì bọn họ nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Đường.
Mấy năm qua, bọn họ đưa Đường Đuờng tới biết bao bệnh viện, khám biết bao bác sĩ, uống biết bao thuốc, tiêm biết bao mũi, nhưng bệnh tình của Đường Đường không hề có tiến triển gì cả, đến mức về sau Đường Đường cứ nghe tới chuyện bệnh viện là lại sinh ra cảm giác bài xích, bọn họ phải thuyết phục một tràng mới chịu đồng ý. Lần này cũng thế, Thái Dương đi máy bay từ xa tới, ở lại với Đường Đường mấy ngày, khuyên cô biết bao lần, nhưng cô vẫn không chịu chữa trị. Dù sao cũng đã thử quá nhiều lần rồi, chính cô cũng không còn hi vọng gì nữa.
Mỗi lần khám bệnh xong là một lần thất vọng, tâm trạng của Đường Đường cũng rất sa sút, chua từng tươi cuời như lúc này, hơn nữa còn không phải gượng cười, mà là một nụ cười từ tận đáy lòng.
Tạm không nói tới chuyện Phó Tuấn có chữa khỏi bệnh của Đường Đường không, chỉ riêng chuyện anh có thể khiến Đường Đường nở nụ cười đã đủ để khiến vợ chồng Đường Chử ngạc nhiên và thay đổi cái nhìn về anh rồi.
Thái độ của Đường Chủ tốt hơn hẳn, còn nhiệt tình hơn nhiều. Ông bước tới bắt tay Phó Tuấn, nói: “Bác Sĩ Phó, vất vả rồi, mời ngồi." Phó Tuấn khách sáo nói: "Ông Đường, bà Đường, hai nguời có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với ông bà."
Có chuyện cần nói riêng với bọn họ?
Đường Chử và bà Đường nhìn nhau. Phó Tuấn có thể nói chuyện gì ngoài bệnh tình của Đường Đường được nữa đây? Nghĩ vậy, cả hai lập tức bồn chồn, thật sự sợ rằng sẽ nghe thấy một kết quả không như ý.
Sau một hồi lưỡng lự, Đường Chủ nói: "Bác Sĩ Phó, mời vào phòng làm việc."
Vừa vào phòng làm việc là Đường Chủ lập tức hỏi ngay: "Bác sĩ Phó, bệnh của Đường Đường sao rồi?"
Phó Tuấn thản nhiên nói: "Thực ra bệnh của cô Đường không phải vấn đề nghiêm trọng."
Nghe thấy câu nói ấy của Phó Tuấn, hai vợ chồng Đường Chử ngây ra như phỗng, không hiểu ý của anh ngay.
Mấy phút sau, Đường Chử mới hoàn hồn lại, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Phó, cậu nói không phải vấn đề nghiêm trọng nghĩa là sao?" Phó Tuấn đáp: "Ông Đường, là thế này, nghe nói cô Đường bị liệt vì tai nạn giao thông, vậy nên vừa rồi tôi đã kiểm tra kỹ cho cô ấy, phát hiện ra cột sống của cô ãy không hề bị trật hay có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa hai chân cũng phát triển rất tốt, không có dấu hiệu suy thoái."
Vợ chồng Đường Chử nghe mà nghệt mặt ra, Phó Tuấn nói một tràng, nhưng bọn họ vẫn chưa bắt được trọng điểm.
Đường Chử đành lên tiếng hỏi: "Bác sĩ Phó, vợ chồng tôi không hiểu mấy cái này, cậu có thể nói đơn giản hơn được không?"
Phó Tuấn hỏi ngược lại: "Tôi nghe cô Đường nói cô ấy bị tai nạn trên xe của trường, hẳn là lúc ấy trên xe có không ít bạn học của cô ấy nhỉ? Tôi cảm thấy vụ tai nạn đó đã để lại nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng cô ấy. Tuy rằng chân của cô ấy bị như vậy là do va đụng trực tiếp, nhưng chính vấn đề tâm lý mới khiến chân cô ấy không khôi phục lại được." Vợ chồng Đường Chử trố mắt ra, cứ cảm thấy suy đoán này không đáng tin. Đường Chử nhìn Phó Tuấn với vẻ hoài nghi, hỏi: "Bác Sĩ Phó, cậu nói nghe xa vời quá. Mãi mà hai chân của Đường Đường không khỏi là vì có liên quan tới tâm lý? Cậu có biết những năm qua chúng tôi đã đưa con bé đi khám bao nhiêu bác sĩ không, nếu có vấn đề gì, chẳng lẽ những bác sĩ ấy lại không phát hiện ra ư?"
Phó Tuấn không để ý tới thái độ hoài nghi của vợ chồng Đuờng Chử. Anh mỉm cười, nói: "Ông Đường, bà Đường, hai người có biết trong trung y có thứ gọi là kinh lạc không? Kinh lạc trong cơ thể con người là một thứ rất kỳ diệu, có đôi khi tắc nghẽn một chút thôi cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của cả cơ thể."
Vợ chồng Đường Chử không hiểu nhiều về phương diện này, tất nhiên cũng không biết lời nói của Phó Tuấn đáng tin tới mức nào. Hai người nhìn nhau, không biết phải nói gì. Theo lời Phó Tuấn nói thì có vẻ như chân của Đường Đường có thể chữa khỏi được, hơn nữa còn không phải là vấn đề lớn. Suy cho cùng bà Đường vẫn ôm một tia hi vọng, bèn hỏi Phó Tuấn: "Bác sĩ Phó, anh chắc bao nhiêu phần trăm là có thể chữa khỏi cho Đường Đường nhà chúng tôi?"
Phó Tuấn nói ngay không cần nghĩ: “Tôi chắc một trăm phần trăm."
Nghe vậy, vợ chồng Đuờng Chử lại sửng sốt một lần nữa.
Trước đó hai người họ đã đưa Đường Đường đi khám rất nhiều bác sĩ rồi, nhưng không một ai dám bảo đảm là có thể chữa khỏi cho Đường Đường. Cho dù có bệnh viện cảm thấy có khả năng chữa được thì cũng chỉ nói là bao nhiêu phần trăm, ấy thế mà Phó Tuấn lại khẳng định là chữa được?