Cái gì? Thanh mai trúc mã? Thanh mai trúc mã ở đâu ra vậy?
Phó Tuấn đang định hỏi thì Đường Đường đã chậm rãi thuật lại chuyện mình quen biết Mạc Nhiên. Ngay từ mấy năm trước, khi mà anh chưa biết Đường Đường, Mạc Nhiên đã tốt với cô như thế rồi, còn quan tâm chăm sóc cô nhiều năm như thế!
Thế mới nói, tất cả thanh mai trúc mã đều là tình địch, chết tiệt!
Vừa rồi anh còn đang nghĩ phải đề phòng Hạ Dục thế nào, bây giờ lại chui ra một tên Mạc Nhiên, khiến anh còn nhức đầu hơn, đúng là xui xẻo mà!
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Phó Tuấn, Đường Đường hoàn toàn không hiểu ra sao: “Bác Sĩ Phó, anh sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Đúng là anh khó chịu thật, khó chịu trong lòng.
Không được, phải nhịn, chuyện nhỏ không nhịn thì sẽ hỏng chuyện lớn.
Khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân, Phó Tuấn mỉm cười dịu dàng y như cũ: “Tôi không khó chịu, Đường Đường không cần lo lắng. Tôi chỉ đang nghĩ nơi tôi đưa cô tới có đông người không thôi, hôm nay là cuối tuần mà, vả lại học sinh cũng được nghỉ hè rồi, không cẩn thận là sẽ nhiều người lắm.” Đường Đường tươi cười rạng rỡ: “Không sao đâu mà, đông người mới vui.”
Trong lòng Phó Tuấn lại đang nghĩ tới một chuyện khác, đó là phải phải làm sao để đẩy mạnh thế công, “ăn” sạch bé thỏ trắng này.
Bé thỏ trắng đáng thương vẫn luôn coi anh là người tốt, còn hỏi anh với vẻ mong chờ: “Bác sĩ Phó, rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
Phó Tuấn cười, nhưng không trả lời. Thực ra anh định đưa Đường Đường tới một khu vui chơi quy mô nhỏ, có tên là Vương Quốc Thú Bông.
Mấy ngày trước anh lên mạng tìm tư liệu, vô tình nhìn thấy nơi này.
Trong khu vui chơi ấy đa phần là những loại thú bông lông xù, có to có nhỏ, đủ mọi kiểu dáng. Lúc ấy chỉ tùy ý liếc qua, đến lúc phát hiện ra Đường Đường thích những con thú bông ấy, anh mới đột nhiên nhớ tới có một khu vui chơi như vậy. Đường Đường thích mấy thứ này đến thế thì chắc chắn sẽ thích khu vui chơi đó.
Khu vui chơi có tên là Vương Quốc Thú Bông ấy nằm ở tầng năm của một trung tâm thương mại lớn ở bản địa. Cả tầng năm được trang hoàng như thế giới truyện cổ tích, các loại kiến trúc, búp bê, gấu bông trong đó đều được làm bằng bông cả.
Bởi vì người thích thú bông đa phần là con gái, thế nên trong khu vui chơi cũng toàn con gái là chính, hơn nữa ngoài những bà mẹ trẻ dẫn con gái tới chơi thì hầu hết khách hàng là nữ sinh mười mấy hai mươi tuổi, là học sinh trung học, sinh viên, thậm chí còn có một số nhân viên văn phòng, cũng có không ít anh trai tới với bạn gái.
Phó Tuấn đẩy xe lăn cho Đường Đường. Vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy bốn chữ “Vương Quốc Thú Bông”, Đường Đường đã bắt đầu hưng phấn. Đến khi vào trong, trông thấy xung quanh toàn là thú bông, cô không khỏi hô lên: “Oa, nhiều thú bông quá!” Phó Tuấn khom người xuống, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Bé Đường Đường có thích nơi này không?”
Đường Đường hưng phấn, gật đầu như giã tỏi: “Thích, thích lắm!”
Sau khi mua vé xong, Phó Tuấn ngồi xổm xuống, cởi giày ra cho cô: “Không được đi giày vào trong đó, tôi bế cô vào là được.”
Để bác sĩ Phó bế cô vào trước mặt bao người thế hả? Đường Đường cũng hơi xấu hổ, nhưng may mà trong khu vui chơi có rất nhiều cặp đôi tình tứ với nhau, thế nên không ai cảm thấy hành động thân mật của bọn họ có gì bất thường.
Phó Tuấn bế Đường Đường tới trước một tòa lâu đài. Anh vừa đặt cô xuống là cô lập tức không nhịn được, vươn tay ra bóp “bức tường thành” mềm nhũn ấy. Sau đó, cô thò đầu vào, trông thấy một con búp bê bằng bông rất lớn đang ngồi bên trong, bèn ôm nó ra, hưng phấn nói: “Con búp bê lớn quá! Đáng yêu ghê!” “Hi, anh đẹp trai đằng trước!” Có mấy cô gái chạy từ sau lâu đài ra, cười với Phó Tuấn. Một cô gái dong dỏng cao hỏi anh: “Anh đẹp trai, có thể giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh được không?”
Nói xong, cô ấy đưa chiếc máy ảnh trong tay cho Phó Tuấn.
Phó Tuấn đồng ý, nhận lấy máy ảnh, chụp mấy bức cho mấy cô gái ngoài lâu đài.
“Cảm ơn anh nhé!” Lúc nhận lại máy ảnh, cô gái kia cười với Phó Tuấn: “Bạn gái anh thật xinh đẹp!”
Hử? Bạn gái?
Đường Đường nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra có không ít cặp đôi trong khu vui chơi, thảo nào người ta lại tưởng rằng cô là bạn gái của Phó Tuấn.
Có vẻ như Phó Tuấn không hề để bụng chuyện đó, xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: “Bọn họ khen cô xinh đẹp kìa.”
Đường Đường xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, ôm con thú bông không nói câu nào. “Đi thôi, Đường Đường.” Phó Tuấn kéo tay Đường Đường, nói: “Tôi dẫn cô vào trong lâu đài xem.”
“Được...”
Đường Đường đồng ý, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới lời nói của cô gái vừa rồi, quên luôn chuyện mình không đứng lên được. Thế là cô vịn vào tay Phó Tuấn, đứng lên theo lực kéo của anh, sau đó hai chân mềm nhũn ra, suýt thì ngã xuống. May mà Phó Tuấn phản ứng nhanh, lập tức ôm lấy cô: “Đường Đường, cẩn thận.”
Anh rất cao, Đường Đường phát hiện ra lúc đứng, mình chỉ đến với anh. Mặc dù hai chân không có sức lực, cảm giác như sắp ngã xuống, nhưng Phó Tuấn cứ ôm cô như thế, cô cũng miễn cưỡng đứng được.
Đường Đường nhìn hai chân mình với vẻ khó tin, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Tuấn, không nói được một câu nào.
Cô, cô đứng lên được rồi? Sao, sao lại thế được cơ chứ? Phó Tuấn dùng hai tay ôm lấy cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Bởi vì hai người cách nhau quá gần, giọng nói của anh cũng mềm nhẹ hơn: “Đường Đường, cô không sao chứ?”
Đường Đường túm chặt tay áo Phó Tuấn, không dám buông tay ra, sợ mình mà buông ra là sẽ ngã xuống. Cô vừa nôn nóng, lại vừa kích động: “Bác Sĩ Phó, tôi, tôi... tôi đứng lên được rồi!”
Đường Đường nhìn mà nuốt một ngụm nước miếng, đẹp thật đó.
Phó Tuấn ôm vòng eo thon thả của cô, dịu dàng nói: “Đường Đường giỏi quá, đứng lên được rồi.”
Đường Đường nhìn Phó Tuấn, vừa mừng vừa kích động, sắp khóc đến nơi rồi.
Cô thật sự chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình đứng lên được. Tuy rằng lúc trước Phó Tuấn đã đảm bảo là có thể chữa khỏi chân cho cô, nhưng dù sao cũng thất vọng nhiều lần như thế rồi, cô không dám ôm hy vọng quá nhiều, hơn nữa mới điều trị mấy ngày mà cô đã đứng lên được rồi. Đường Đường vịn vào vai Phó Tuấn, nghệt mặt ra nhìn anh. Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, ngơ ngác hỏi: “Bác sĩ Phó, chuyện này là thật sao? Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Tôi, tôi... tôi đứng lên được rồi! Tôi thật sự đứng lên được rồi...”
Còn chưa nói hết câu, nước mắt đã tuôn ra. Không kìm nén được cảm xúc, cô nhào vào lòng anh, khóc nức nở: “Bác sĩ Phó, tôi đứng lên được rồi, tôi thật sự đứng lên được rồi, hu hu...”
Phó Tuấn ôm chặt Đường Đường, lén hôn lên mái tóc dài của cô, dịu dàng nói bên tai cô: “Đúng thế, Đường Đường, cuối cùng thì cô cũng đứng lên được rồi.”
Đường Đường khóc nức nở, nước mắt làm ướt cả lồng ngực của anh: “Cảm ơn anh, bác sĩ Phó.”
Phó Tuấn được lợi, ôm cô một cách đương nhiên và thoải mái: “Đường Đường, cô thấy đó, tôi không lừa cô, đúng không? Thế nên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với tôi để điều trị, như vậy thì chân cô sẽ khỏi nhanh thôi.” Nói thì nói như vậy, nhưng anh vẫn sợ Đường Đường đứng lâu chưa quen, bèn bể cô vào lâu đài, tìm một chỗ ngồi đặt cô xuống: “Đường Đường, chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, đừng gấp gáp, cứ từ từ thôi.
Đường Đường gật đầu, Phó Tuấn vươn tay ra, lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, mặt mũi lem nhem là xấu lắm.”
Vừa nói, anh vừa massage hai chân cho cô, hỏi: “Có mệt không?”
“Cũng bình thường...”
Lúc này Đường Đường vẫn còn lơ ngơ lắm, chuyện xảy ra quá đột nhiên, chính cô cũng không biết vì sao mình lại đứng lên được.
Phó Tuấn vừa massage hai chân cho cô, vừa nói: “Đường Đường, đừng nóng lòng, chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, phải tiến hành từng bước một. Đừng lo, có tôi đây rồi, càng ngày sẽ càng tốt hơn thôi.”
Đường Đường lại kích động nhào tới ôm cổ Phó Tuấn. Cô rất muốn khóc, thực sự rất muốn khóc, vừa vui mừng vừa kích động. Cuối cùng cô cũng đứng lên được rồi, bác sĩ Phó quả là người tốt, còn giỏi như thế nữa, càng ngày cô càng thích bác sĩ Phó rồi! “Hu hu...” Đường Đường không kìm được, thốt lên: “Bác sĩ Phó, anh tốt quá! Tôi thích anh nhất!”
Phó Tuấn cảm thấy ngọt như ăn đường: “Tôi cũng rất thích Đường Đường.”
Vừa nói, anh vừa đỡ Đường Đường lên. Đôi mắt to của cô vẫn còn đọng nước, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
“Không được khóc nữa.” Phó Tuấn lau nước mắt cho cô: “Tôi sợ nhìn con gái khóc nhất đấy, cô khóc là tôi cuống hết cả lên. Nào, Đường Đường ngoan, cười lên nào.”
Đường Đường không nhịn được, cười phì ra tiếng.
“Đường Đường...” Phó Tuấn nói một cách chân thành: “Ngày mai chúng ta điều trị tiếp đi, tôi sẽ cho cô tắm nước thuốc, sau đó massage toàn thân...”
Đường Đường không hiểu ẩn ý trong câu nói của Phó Tuấn. Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “ồ.” Phó Tuấn rất hài lòng, Đường Đường đúng là một đứa bé ngoan.
Sau đó, anh lại xoa mái tóc dài mượt mà của cô, khen ngợi: “Ngoan!”