Cấm Đình

Chương 97: Vào Đông



Khi Thái Bình cùng Uyển Nhi đi xuống bến tàu, vừa lúc Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ mới từ chợ phía Bắc lại đây.

Từ xa đã nhìn thấy mắt phải Xuân Hạ sưng đỏ, Thái Bình không khỏi hỏi: “Trên đường gặp phải kẻ xấu sao?”

“Kẻ xấu thì không có, kẻ ngốc lại có một tên.”

Xuân Hạ liếc mắt nhìn Hồng Nhụy, chỉ thấy Hồng Nhụy áy náy cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ cho rằng…… gặp phải đăng đồ tử……”

Thái Bình cùng Uyển Nhi không có lập tức đáp lại.

Xuân Hạ vội la lên: “Nô tỳ đã giáo huấn Hồng Nhụy lỗ mãng, điện hạ cùng đại nhân không cần giáo huấn nàng ấy nữa.”

“Một người muốn đánh, một người sẵn sàng chịu đựng, bổn cung còn giáo huấn cái gì đây?” Thái Bình nhịn cười, giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, “Sắc trời không còn sớm……”

“Ở bên kia!”

Thái Bình còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Vũ Lâm tướng sĩ vang lên cách đó không xa.

Sao lại tìm được bên này?!

Thái Bình theo bản năng muốn dắt Uyển Nhi rời đi, Uyển Nhi lại đứng yên bất động, lắc lắc đầu với Thái Bình. Mấy người này là tâm phúc của Võ Hậu, nếu chạy đi trước mặt bọn họ, truyền tới tai Võ Hậu, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Thái Bình không cam lòng mà nắm thật chặt tay Uyển Nhi.

Uyển Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Thái Bình, ý bảo nàng buông tay ra trước.

Thái Bình bất đắc dĩ, chỉ phải buông ra.

Uyển Nhi thuận thế hành lễ nhất bái với Thái Bình, đợi Vũ Lâm tướng sĩ chạy tới gần, nàng nghiêm mặt nói với Vũ Lâm tướng sĩ: “Các ngươi tới vừa lúc, điện hạ muốn du hồ, ta nhìn thấy sắc trời đã muộn, vẫn nên hộ tống điện hạ tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Thái Bình muốn nói lại thôi, căm giận trừng mắt nhìn bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ vừa tới một cái, “Không nghe thấy Thượng Quan đại nhân nói sao?”

Mấy người mới vừa rồi còn hoảng sợ vì lạc mất công chúa, hiện giờ thật vất vả tìm được rồi, nào dám chậm trễ, lập tức ôm quyền nói với Thái Bình: “Điện hạ, mời.”

“Ừ.” Thái Bình đi vài bước, phát giác Uyển Nhi kéo Hồng Nhụy lại, cũng không có ý định đi theo, không khỏi dừng chân quay đầu lại, “Sao còn không đi?”

“Thần còn muốn đến chợ phía Bắc mua vài thứ.” Uyển Nhi cúi đầu.

Thái Bình nhíu mày, “Ta cũng đi nhìn một cái.”

“Điện hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Uyển Nhi quyết tâm muốn ở chỗ này cùng Thái Bình đường ai nấy đi, chỉ vì nàng cảm thấy ánh mắt bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ chú ý nhìn nàng có quá nhiều nghi ngờ.

Thái Bình đến gần Uyển Nhi một bước, Uyển Nhi lại lui về sau một bước.

Đều là những người này……

Thái Bình hiểu rõ Uyển Nhi đang tránh hiềm nghi, nhưng bỏ lỡ tối nay, cũng không biết ngày sau còn có thể tình cờ gặp lại hay không. Qua Tết Thượng Nguyên này, nếu muốn nói chuyện thoải mái, lại phải chờ đến mấy năm.

“Cung tiễn điện hạ.” Uyển Nhi không giương mắt, lại thúc giục một câu.

Thái Bình hít sâu một hơi, “Được.” Nàng xoay người sang chỗ khác, tức muốn hộc máu mà phẫn nộ quát: “Còn thất thần làm cái gì?! Đi!”

Xuân Hạ đi theo Thái Bình vài bước, quay đầu lại nhất bái với Uyển Nhi, lại mong mỏi nhìn Hồng Nhụy một cái, lúc này mới vội đi theo công chúa.

Chờ công chúa đi xa, Hồng Nhụy nhịn không được nhỏ giọng nói: “Thật vất vả mới gặp được, đại nhân hà tất phải như vậy.”

“Lúc này cần phải thật cẩn thận.” Uyển Nhi cũng muốn ở cùng Thái Bình một đêm, chỉ là phóng túng tham lam như vậy sợ sẽ dẫn đến tai họa bất ngờ. Hiện nay Lạc Dương nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng càng bình tĩnh, lốc xoáy ẩn giấu bên dưới lại càng nhiều.

Uyển Nhi không thể ngã ở chỗ này, điện hạ càng không thể.

“Đi thôi.” Uyển Nhi chờ vơi đi mất mát, nhìn về phía Hồng Nhụy, “Đêm nay ngươi đánh Xuân Hạ, không phải nên mua cái gì cho nàng ấy sao?”

Lúc này Hồng Nhụy chỉ lo lắng đại nhân khổ sở, “Nhưng mà……”

“Ngày tháng thế này, rồi sẽ quen mà.” Uyển Nhi cười khẽ, hẳn là nói như vậy, nàng cũng đã quen với điều này từ đời trước rồi.

“Vâng.” Hồng Nhụy không dám nhiều lời, chuyện duy nhất nàng có thể làm đó là làm bạn.

Sau khi hai người trở lại chợ phía Bắc, Uyển Nhi trước tiên mua bánh của người Hồ cho Hồng Nhụy, sau đó đến quán hương liệu chọn một lọ hương liệu an thần cho Thái Bình, lại đi mua túi thơm ở cửa hàng túi thơm, đem hương liệu cho vào túi thơm, chuẩn bị sau khi hồi cung tìm một cơ hội đưa cho Thái Bình.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi cửa cung mở ra, Uyển Nhi liền mang theo Hồng Nhụy trở về Trinh Quán Điện.

Uyển Nhi thay y phục nữ quan, sau khi dặn dò Hồng Nhụy đem lễ vật đưa cho điện hạ, liền đến bên cạnh Võ Hậu hầu hạ.

Võ Hậu từ trước đến nay thức dậy sớm, nhìn thấy Uyển Nhi vào trong điện hầu hạ, cười nói: “Hôm nay là Tết Thượng Nguyên ngày thứ ba, Uyển Nhi không ra ngoài một chút sao?”

“Đêm qua đã mua được thứ muốn mua, hôm nay thần sẽ không ra ngoài.” Uyển Nhi đứng ở bên long án, nghiêm túc sửa sang lại tấu chương, phê duyệt xong đặt qua một chồng, lại tiếp tục phân loại tấu chương chưa phê duyệt.

Võ Hậu nhìn Uyển Nhi sửa sang lại đâu vào đấy, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói…… tối hôm qua ngươi có gặp Thái Bình?”

Động tác của Uyển Nhi không có chậm lại một khắc, ngược lại giương mắt đối diện với con ngươi của Võ Hậu, cười nói: “Vừa lúc gặp phải ở bờ Lạc Thủy, liền cùng điện hạ tán gẫu vài câu.”

“Chỉ là tán gẫu? Vì sao bổn cung nghe nói, Thái Bình đã bộc phát tính tình không nhỏ.” Võ Hậu đơn giản chỉ ra.

Uyển Nhi tươi cười như cũ, “Buổi đêm điện hạ lại muốn du thuyền Lạc Thủy, thần cảm thấy không ổn, liền khuyên nhủ vài câu.” Võ Hậu không hỏi chuyện Thái Bình mang mặt nạ trốn đi, chắc là tối hôm qua Thái Bình đã giáo huấn bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ kia. Trông công chúa không cẩn thận, suýt nữa để công chúa một mình phiêu bạt, đây là tội lớn, Thái Bình chỉ cần uy hiếp thêm, liền có thể áp việc này xuống.

Võ Hậu cũng nở nụ cười, “Vẫn là ngươi hiểu chuyện.”

“Thần tự chủ trương, có một chuyện cần phải bẩm báo với Thiên Hậu.” Uyển Nhi bỗng nhiên thu lại ý cười, cung kính mà quỳ xuống đất dập đầu.

Võ Hậu nhìn nàng ấy trở nên nghiêm túc, liền biết sự tình cũng không đơn giản. Nàng đưa ánh mắt cho Bùi thị, Bùi thị liền mang các cung nhân lui khỏi chính điện trước.

Uyển Nhi thẳng lưng, nói đúng sự thật: “Tối hôm qua Thái Tử Phi cho mời, thần không có làm thơ, chỉ có hiến kế.”

Võ Hậu cười như không cười, “Ngươi cho nàng ta chủ ý gì?”

“Bồi dưỡng công chúa, đề bạt Vi thị.” Uyển Nhi bằng phẳng đón nhận ánh mắt sắc bén của Võ Hậu, nói ra tám chữ này, con ngươi Võ Hậu rõ ràng đã trầm xuống.

“Lá gan của ngươi thật không nhỏ.” Lời này của Võ Hậu làm cho người khác phải rùng mình.

Uyển Nhi lại lần nữa lễ bái, “Nếu thần làm sai, xin Thiên Hậu trị tội.”

“Trị tội?” Võ Hậu đứng dậy, đi đến trước người Uyển Nhi, chắp tay mà đứng, cảm giác uy áp đột nhiên sinh ra, “Một thần phò tá hai chủ, cũng làm khó cho ngươi phải phí sức như thế.”

Thiên Tử Lý Trị bệnh nặng không dậy nổi, khẳng định không thể trông cậy vào hắn hạ chỉ bồi dưỡng Thái Bình. Uyển Nhi đem việc đẩy tới Đông Cung, làm thần tử của Thái Bình, nàng không sai, làm thần tử của Võ Hậu, nàng xem như đi quá giới hạn. Nhưng nha đầu này tâm tư tinh tế, đằng sau lại lưu lại một chiêu cho Võ Hậu, cho Võ Hậu ngày nào đó có lý do để phế đế, thật là bưng nước hai bên không nghiêng bên nào.

Lúc trước lựa chọn Thái Tử Phi là Vi Diễm, một vì coi trọng gia thế của nàng ta, hai vì coi trọng bên trong Vi thị xác thật không có mấy người có thể đề bạt. Một khi những người đó tiểu nhân đắc chí, chắc chắn lộ ra nguyên hình, chỉ cần phạm sai lầm, liền có thể thêu dệt tội danh, chỉa mũi giáo về phía tân quân.

Uyển Nhi nói thẳng: “Thần chỉ có một chủ, đó là Thiên Hậu.”

“Ngẩng mặt.” Võ Hậu mệnh nàng ngẩng đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Kẻ bất trung, phải chết.”

“Bồi dưỡng công chúa chỉ vì thử phản ứng của triều thần.” Uyển Nhi nói một cách bằng phẳng, “Thần chỉ có một đầu, chỉ có thể tận trung vì một mình người. Nếu thần có tư tâm, sao dám ở trước mặt người nói ra những lời này? Nếu Thiên Hậu không tin, thần nguyện uống rượu độc, đổi lấy sự an tâm của người.”

“Ha.” Võ Hậu hơi hơi cong eo, vỗ vỗ sau gáy Uyển Nhi, “Bổn cung còn nhớ rõ, ngươi đã nói sĩ vi tri kỷ giả tử.”

“Thần nhớ rõ.” Uyển Nhi đáp đến dứt khoát.

Võ Hậu tiếp tục nói: “Bổn cung hiện giờ cũng coi như là tri kỷ sao?”

“Thiên Hậu là quân, thần là thần, quân muốn thần chết, thần không dám có hai lời.” Uyển Nhi tránh đi lời nói của Võ Hậu, “Thần tin tưởng quân chủ mà thần nguyện trung thành, ngày nào đó nhất định có thể lưu danh sử sách, là quân vương độc nhất vô nhị từ xưa đến nay.” Khi nói lời này, trong ánh mắt nàng nhiều thêm một phân sùng kính.

Võ Hậu gặp qua quá nhiều kẻ a dua nịnh nọt, gặp qua quá nhiều loại ánh mắt sùng kính này, nhưng bên trong ánh mắt những kẻ đó mang theo tham vọng, mang theo khát cầu. Ánh mắt Uyển Nhi hoàn toàn bất đồng với bọn họ, đó là một loại kính ngưỡng cùng mong chờ như hài tử, không mang theo tham lam, không mang theo khát cầu, tựa như đang ngưỡng mộ thần linh.

Võ Hậu thích ánh mắt như vậy, càng hy vọng về sau có nhiều người dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng.

“Bổn cung thật sự cần phải quản giáo ngươi nghiêm khắc.” Tuy lời nói của Võ Hậu tàn nhẫn, ý cười trên mặt lại chưa tan nữa điểm, “Ngươi đã quên cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi sao?”

“Thần biết sai.” Uyển Nhi dập đầu.

Võ Hậu đứng dậy, “Lên hầu hạ đi.”

“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh, lúc đứng dậy, cảm giác sau lưng đã một mảnh lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, Hồng Nhụy đi tới Lưu Bôi Điện của công chúa.

Hiện nay công chúa chưa hồi cung, Hồng Nhụy chỉ phải đem túi thơm cùng lễ vật dành cho Xuân Hạ giao thác cho cung nhân trong điện, liền rời khỏi Lưu Bôi Điện, trở về thiên điện Trinh Quán Điện.

Khi Thái Bình từ ngoài cung hậm hực trở về, đã là hoàng hôn.

Các cung nhân vội vàng chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm gội thay quần áo, nhất thời cũng quên đề cập chuyện lễ vật. Cho đến lúc Thái Bình rửa mặt chải đầu xong, dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, cung nhân mới trình lễ vật lên.

“Điện hạ, buổi sáng cung nhân bên cạnh Thượng Quan đại nhân đã tới đây……”

Nghe thấy bốn chữ “Thượng Quan đại nhân”, Thái Bình lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng ý cười trên mặt chợt lóe lên, rất nhanh lại trầm xuống, “Nàng tới làm gì?”

Cung nhân trình túi thơm lên trước, “Hồng Nhụy nói, đây là túi thơm cùng hương liệu do đại nhân tự tay lựa cho điện hạ, đeo lúc nghỉ ngơi, có hiệu quả dưỡng thần.”

Thái Bình ra vẻ xem thường, một tay nhận lấy, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

Các cung nhân không dám ứng lời, đem lễ vật của Hồng Nhụy đưa cho Xuân Hạ ở một bên, “Xuân Hạ tỷ tỷ, đây là lễ vật mà Hồng Nhụy đưa cho ngươi, nói là tối hôm qua không cẩn thận làm ngươi bị thương, xem như tạ tội.”

“Cũng còn có tâm.” Xuân Hạ tiếp nhận, tháo cái túi nhỏ bên ngoài, hóa ra là một chiếc lược gỗ đàn hương. Muốn mua một chiếc lược như vậy, chỉ sợ đã tốn nửa năm bổng lộc của nàng ấy, cũng không biết nàng ấy tích trữ bao lâu mới đủ số tiền này. Chỉ cần nghĩ đến đây, Xuân Hạ liền cảm thấy lễ vật này thật sự trân quý.

“Khụ khụ.” Thái Bình nhìn thấy Xuân Hạ vui vẻ tươi cười, không vui mà ho nhẹ hai tiếng.

Xuân Hạ biết Thái Bình có chuyện muốn nói, liền ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài, “Nô tỳ lưu lại hầu hạ công chúa, các ngươi đều đi xuống đi.”

Các cung nhân lui ra.

Thái Bình xòe lòng bàn tay với Xuân Hạ, “Đưa đây bổn cung nhìn một cái.”

Xuân Hạ chỉ phải cung kính dâng lên.

Thái Bình cẩn thận mở ra, lễ vật này thật sự tinh xảo, một mặt chiếc lược gỗ khắc hải đường ngày Xuân, một mặt khác lại khắc bạch liên ngày Hạ, ẩn giấu hai chữ “Xuân Hạ”.

“Hồng Nhụy còn có tâm hơn chủ tử của nàng ta nhiều!” Thái Bình trả lại lược gỗ, cúi đầu nhìn chiếc túi thơm mà Uyển Nhi tặng cho nàng, cực kỳ tầm thường, không khỏi lẩm bẩm: “Không có lương tâm.”

Xuân Hạ nhanh chóng giảng hòa: “Điện hạ đừng trách oan đại nhân.”

“Bổn cung trách oan nàng ấy chỗ nào chứ?” Thái Bình cầm túi thơm để sát vào ngửi một chút, nhíu mày nói, “Ngay cả mùi hương cũng chọn nhạt như vậy, túi thơm này sợ là không cần đến nửa tháng, một chút mùi hương cũng không còn.”

“Mùi hương quá nồng, không giúp ngủ ngon được.” Xuân Hạ giải thích, vội vàng nhìn đến hoa văn thêu trên túi thơm, “Trên túi thơm này có thêu voi trắng, trên thân voi còn chở chiếc bình, điện hạ không biết đây là có ý gì sao?”

“Thái bình cát tường……” Thái Bình thuận miệng đáp, đột nhiên phản ứng lại, cao hứng lật lật xem túi thơm.

Uyển Nhi dụng tâm, mặt trên cũng ẩn chứa tên nàng.

Nhìn thấy điện hạ lộ ra ý cười, Xuân Hạ cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

Thái Bình đơn giản ôm túi thơm vào trong lòng ngực, nhịn không được mà bật cười, nghĩ đến chỗ chua xót, Thái Bình than nhẹ một tiếng. Kỳ vọng mà Uyển Nhi dành cho nàng, nàng nhớ kỹ trong lòng, tuy nói sinh ly thực khổ, nhưng vì ngày nào đó bên nhau, sau này đường đi có gập ghềnh, nàng cũng sẽ cắn răng đi đến cùng.

Gió đêm thổi qua, rất nhanh Lạc Dương sẽ nghênh đón hoa nở Xuân về.

Nhưng đối với Thái Bình mà nói, nàng cùng Uyển Nhi chỉ mới vừa bắt đầu trời Đông giá rét.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.