Trong lúc bốn mắt đang nhìn nhau, từ phía sau lại vang lên âm thanh gọi tên Đắc Vũ, hoảng hốt Hà Uy liền đẩy nhẹ Đắc Vũ ra phía sau rồi đứng dậy nhìn cô nhân viên đang đứng.
"Cô bảo với khách là hôm nay nhà hàng nghỉ, tạm thời không nhận giao dịch nên hẹn lại vào ngày mai nhé!"
"Dạ vâng ạ!"
Nghe Hà Uy từ chối nhận khách anh liền nhíu mày mà nhìn cô, đợi đến khi cô nhân viên đã đi thì anh mới lên tiếng hỏi.
"Tại sao lại từ chối khách hàng giao dịch?"
"Chẳng phải tôi đã nói hôm nay không nhận khách hàng rồi sao, hơn nữa trên người cậu còn mang đầy vết thương như vậy thì giao dịch cái nỗi gì chứ!"
"Cô đang xem thường tôi sao, tôi không chỉ giao dịch được mà còn làm những việc khác rất được nữa đó!"
Nghe Hà Uy nói như coi thường sức khỏe của mình, anh liền mặc kệ những vết thương vừa mới băng bó mà đi đến gần cô, hạ thấp thân trên cho bằng với chiều cao của cô rồi lên tiếng trêu đùa.
Hà Uy nhíu mày nhìn những vết thương mà cô cực khổ băng bó bị Đắc Vũ xem như không có gì mà tự nhiên vận động mạnh, tay đẩy Đắc Vũ ngồi lại xuống ghế rồi lên tiếng nhắc nhở.
"Ngồi yên trên ghế một chút đi, vết thương vừa mới băng bó thì nên nhẹ nhàng với nó một chút, tôi đi đây!"
Nói rồi, cô liền nhanh chóng bước đi mà không xoay người lại nhìn anh thấy một cái, nhìn theo bóng dáng của cô mà khoé môi anh bỗng cong lên một nụ cười mỉm, bàn tay chạm lên đầu môi rồi nhớ lại diễn cảnh lúc nãy.
Lúc nãy cả hai đã chạm môi với nhau và giữ nguyên trong vài giây, không hiểu gì lý do vì anh lại không phản ứng mà đẩy cô ra khỏi người mình mà lại để cô làm điều đó với chính anh, cảm giác bối rối khiến tay chân anh lúc đó chưa không nghe theo sự điều khiển của bản thân mà ngồi yên không động đậy.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nụ hôn đầu của anh cứ như vậy mà biến mất dễ dàng như vậy sao?
Mặt khác, sau hơn vài tiếng đồng hồ thì Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh cũng được đẩy ra ngoài phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện, theo như lời Vĩnh Hải nói thì tạm thời cả nhà ba người sẽ ở riêng mỗi phòng khác nhau.
Bé Cam thì tình hình sức khỏe không ảnh hưởng gì nhiều và cũng không có vết thương ẩn vào trong người nên có thể không cần ở lại bệnh viện nhưng còn Lưu Triều
Hân và Lý Cao Minh thì vẫn trong tình yêu hôn mê mà vẫn chưa tỉnh lại.
"Cam Cam, cậu chủ nghĩ khi nào thì ông chủ và phu nhân sẽ tỉnh lại đây?"
Duệ Khải ôm bé Cam mà lên tiếng hỏi, việc chờ đợi một bệnh nhân đã rới vào hôn mê mà tỉnh lại thì còn phải phụ thuộc vào người đó nữa, nếu họ muốn tỉnh thì sẽ tỉnh lại còn nếu họ vẫn chưa thể thoát ra được suy nghĩ trong cơn mê, họ vẫn sẽ chìm vào trong trạng thái ngủ.
Thời gian trôi qua trong từng giây từng phút mà vẫn chưa thấy biểu hiện nào của cả hai do biết sẽ tỉnh giấc khiến những người con canh cũng phải thay phiên nhau mà ngủ.
Đến giữa đêm tại bệnh viện, đôi mày đang thả lỏng bỗng nhiên lại nhíu lại, đôi mắt mơ màng cố mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh nhưng vì ánh đèn chiếu thẳng vào con ngươi khiến Lưu Triều Hân không thể mở to mắt được.
Đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhìn chai nước biển bên cạnh rồi lại nhìn thấy những cậu đàn em của Lý Cao Minh vẫn ngủ gà ngủ gật mà cô khẽ mỉm cười.
"Con trai cũng ở đây sao?"
Nhìn thấy con trai đang ngủ yên giấc trong tay của Việt Nguyên cô liền thấy yên lòng, trong đầu cô chỉ nhớ lúc trước khi không còn ý thức nữa cô vẫn nhìn thấy bé
Cam trong tay của người khác, lúc đó cô đã rất sợ nhưng lại không thể nói được lời nào.
Giờ nhìn thấy mọi người không sao cô cũng biết tâm hơn một chút, trong lúc cô còn đang tự thở phào nhẹ nhõm trong lòng thì từ bên ngoài, Duệ Khải và Chí Tinh đi vào trong cùng một số đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện.
"Xin chào!"
AIn chao!
Cô lên tiếng, nghe thấy giọng nói quen thuộc Chí Tinh và Duệ Khải liền xoay mặt sang nhìn thì thấy cô đang mỉm cười chào với bọn họ, đã hơn mấy tiếng đồng hồ trôi qua thì cuối cùng cô cũng đã tỉnh giấc sau cơn mê.
"Phu nhân tỉnh rồi, mừng quá!"
Chí Tinh vui vẻ mà đi đến chỗ cô, cứ tưởng sẽ phải chờ đợi trong lo lắng không biết khi nào cô mới tỉnh lại nhưng giờ thì may rồi, vẫn chưa đầy một ngày mà cô đã tính.
"Ừm, mà Cao Minh đâu rồi. Sao tôi không thấy anh ấy?"
Lưu Triều Hân cũng rất vui nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có bao nhiêu đây người thôi, còn thiếu một người rất quan trọng mà không biết bây giờ hắn đang ở đâu.
Nghe thấy cô hỏi về ông chủ, Duệ Khải chậm rãi lên tiếng nói về tình hình sức khỏe của hắn cho cô nghe.
"Hiện tại ông chủ đang nằm ở phòng hồi sức chờ tỉnh lại giống như phu nhân vậy, do ông chủ đã bị đâm mà không sơ cứu ngay lập tức, lại còn vận động mạnh khiến vết thương bị hở dẫn đến số máu chảy ra là rất nhiều khiến ông chủ rơi vào hôn mê nhưng giờ thì ổn rồi, chúng ta chỉ cần chờ tỉnh nữa là được."
Lưu Triều Hân nghe vậy thì thấy tự trách trong lòng, lúc ấy cũng là do cô tự tiện mở cửa cho người khác mới khiến hắn rơi vào nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng là cô nghĩ nếu đi theo tên đàn ông đó thì cô sẽ biết được địa chỉ cụ thể nơi con trai đang bị nhốt mà thôi, chiếc điện thoại cũng là do cô đã bật định vị sẵn nhưng nào ngờ lại xảy ra tình huống xấu.
Bách Nhiên lại chơi trò hoán đổi thân phận khiến hắn quay cuồng mà không biết ai mới là Lưu Triều Hân thật rồi lại bị đau một phát dao rất mạnh, nghĩ lại cũng là do cô quá lo lắng cho con trai mà gây ra sự việc không hay này với hắn.
"Phu nhân đừng buồn."
Thấy khuôn mặt cô buồn bã bọn họ cũng hiểu chuyện lý do tại sao. Chuyện cô bị bắt cóc không ai ngờ đến cả, trong kế hoạch thì vẫn phải có lúc xảy ra sơ xuất mà thôi nhưng dù sao không ai xảy ra chuyện tồi tệ là được rồi.
Ngay cả những người được huấn luyện bàn bản như Chí Tinh, Duệ Khải, Việt Nguyên, Vĩnh Hải và Lương Hoàng lâu lâu xảy ra những sơ xuất không ai lường trước được thì huống hồ chi cô không phải người trong giới, cô chỉ là vợ của một ông trùm thì kinh nghiệm vẫn chưa có.
Sẽ không ai trách mắng cô một lời nào vì bảo vệ cô chính là trách nhiệm của bọn họ và là sự tự nguyện của Lý Cao Minh.
"Ma..ma."
Một âm thanh nhỏ tựa như tiếng mèo kêu vang lên xen vào cuộc trò chuyện của ba người. Lưu Triều Hân liếc nhìn sang con trai đang hướng về phía mình mà miệng không ngừng gọi mama.
Duệ Khải biết ý liền nhanh chóng bế cậu chủ đến giúp Lưu Triều Hân, mình còn trai gọi liên tục không ngừng mà không lòng cô đầy vui vẻ và hạnh phúc, điều tuyệt vời nhất trong lúc này có lẽ là nghe tiếng gọi trai gọi mình.
"Mẹ đây mẹ đây!"
Lưu Triều Hân yêu chiều mà ôm bé Cam vào lòng, cảm giác ấm áp như một cục bông mềm khiến cô thấy rất yêu, mọi thứ buồn phiền dường như đều tan biến khi cô ôm con trai vào trong lòng.
"Thật mong ba con sẽ mau chóng tỉnh dậy để nghe con nói những lời này."