Nhìn hai người phụ nữ với hai khuôn mặt giống hệt nhau khiến đầu óc hắn mơ màng, một bên quần áo tả tơi, tóc tai bù xù trên mặt còn mang theo những vết thương rất nặng, bên còn lại người chỉ mang một vài vết thương nhỏ, quần áo sạch sẽ không một vết bấn.
Lần đầu tiên hắn phải hoài nghi về một thứ gì đó, chẳng lẽ vợ hắn mà hắn không nhận ra hay sao?
Bách Nhiên nhìn hắn rồi nhìn sang hai người phụ nữ, chỉ có một trong hai là thật mà thôi. Và trong lúc hắn đang bị phân tâm với người phụ nữ đang nằm dưới đất, một con dao từ trong tay áo của Bách Nhiên xuất hiện và không ngần ngại đau thẳng vào bụng hắn khiến máu từ trong miệng hắn tuôn ra ngoài.
"Anh oi!!"
Lưu Triều Hân hoảng hốt nhìn chồng mình bị đâm, cô đứng dậy muốn chạy đến chỗ hắn nhưng lại bị đàn em của Bách Nhiên giữ lại cho không thể duy chuyển được.
Nhìn người mình yêu bị đâm mà lòng cô đau như ngàn cây kim đâm vào tim, từng giọt nước mắt theo cảm xúc đang dâng trào mà chảy xuống hai bên gò má khiến đôi mắt cô đỏ hoe, hai tay cố vùng vẫy muốn thoát khỏi để chạy đến chỗ hắn.
"Đau không? Sao không hốc hác như lúc ở bữa tiệc đó nữa đi, sao sợ im lặng để vợ mày phải khóc vì mày vậy?"
Bách Nhiên bật cười trước cảnh tượng lãng mạn này, chồng bị đâm đến máu trong người trong người chảy còn vợ thì bật khóc trong bất lực. Rất giống như những gì hắn đã nhìn thấy trên phim nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời thực.
Nhưng âm thanh lại không thấy dễ chịu một tí nào, tiếng la hét của cô thật ồn ào đến mức lỗ tai của gã như muốn nổ tung. Không thể chịu nổi được nữa, một cái tát liền được gã giáng xuống khuôn mặt trắng hồng của cô khiến phần gò má đỏ hẳn dấu tay.
"Câm miệng! Chồng mày chết rồi đừng kêu la nữa, nhức đầu quá!"
"Thằng khốn, mày mới chính là người nên câm miệng đấy! Tao đã nói rồi, vợ tao mày không đụng chạm vào!"
Lý Cao Minh tức giận mà mặc kệ vết thương đang chảy máu không ngừng mà siết chặt tay đấm vào mặt Bách Nhiên một cú thật mạnh khiến gã mất đà mà ngã xuống đất.
Dù rất mệt nhưng hắn vẫn đứng thẳng mà chưa từng ngã xuống đất, tay ôm vết thương ở bụng hắn lên tiếng.
"Cái gan của mày đúng là đã lớn hơn thật, vợ con tao mày đụng vào thích số mày tận rồi!"
Lời Lý Cao Minh vừa thốt ra thì tiếng súng liền vang lên từ bên ngoài, đám đông liền giật mình bởi tiếng súng nổ liên tục, những viên đạn không hề nhắm vào điểm chí mạng mà đều được chủ nhân của nó cố tình bắn lệch sang một bên.
Nhưng dù đạn có nhanh đến mấy thì những người đang giữ Lưu Triều Hân và Gia An lại không bị gì cả. Hà Uy và Vĩnh Hải cầm súng đi đến, nhìn khung cảnh này cả hai bọn họ cũng không biết nên nói lời nào.
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế thấy được sự bất lợi của Bách Nhiên liền lấy một khẩu súng được giấu gần đó ra rồi nhắm vào tấm lưng của Lý Cao Minh.
"Không! Không được bắn anh ấy!"
Lưu Triều Hân nhìn thấy người phụ nữ kia chĩa súng về phía hắn thì càng hoảng loạn hơn, tay cố vùng vẫy thoát ra khỏi móng vuốt mạnh mẽ đang giữ chặt mình.
Nhưng lời nói của cô nào lọt vào tai cô ta, khẩu súng lên nòng liền bóp cò mà không suy nghĩ. Lưu Triều Hân bật khóc mà dùng sức đẩy người đàn ông đang giữ chặt mình ra rồi chạy đến chỗ hắn, chỉ vừa mới chạy đến chỗ hắn mà chưa kịp kéo hắn ra khỏi chỗ này.
Viên đạn với tốc độ nhanh đã ghim thẳng vào tấm lưng nhỏ của cô khiến những bước chân cô dừng lại, cơn đau khiến cô sững người tại chỗ mà không còn có thể làm gì được.
"Phu nhân!"
Vĩnh Hải thấy vậy thì nhanh chóng nổ súng về phía người phụ nữ kia, cô ta ngã xuống ngay sau đó, anh liền chạy đến mà xem xét về người phụ nữ có khuôn mặt giống y hệt phu nhân của mình.
Một lớp mặt nạ được Vĩnh Hải tháo ra, Hà Uy cũng ngỡ ngàng trước tình huống hiện tại, bao năm làm việc cho hắn thì đây là lần đầu tiên cô ấy chỉ có thể đứng nhìn mà không can thiệp được.
"Triều Hân, em sao vậy?"
Nhìn cô ngã xuống trong vòng tay của mình, Lý Cao Minh bỏ mặc Bách Nhiên đang nằm xuống đất mà ôm chặt lấy cô, bàn tay hắn run rẩy mà che đi vết thương đang chảy máu không ngừng của cô.
"Con trai..anh con trai em."
Giọng nói yếu ớt vang lên, cô cố mở to mắt để nhìn con trai đang nằm trong vòng tay an toàn của Hà Uy, những giọt nước mắt vui mừng rơi xuống cánh tay của hắn, cơn đau của cô đã khiến cô không còn cảm nhận được gì cả, cô ngất lịm đi trong vòng tay của hắn.
Cơn tức giận của hắn như đạt đến đỉnh điểm, nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trong vòng tay của mình mà lại còn phải đỡ cho mình một viên đạn. Lời nói hắn bảo vệ cô còn đâu nữa.
"Vĩnh Hải, đưa phu nhân ra ngoài đi!"
"Vâng, Hà Uy chúng ta đi thôi!'
Vĩnh Hải nhìn vết thương trên bụng hắn rồi lên tiếng, nhận lấy phu nhân từ vòng tay của hắn anh chậm rãi bước ra bên ngoài, trong lòng rất muốn thay thế hắn giết chết Bách Nhiên nhưng đây là chuyện riêng của hắn.
Người bắt đầu cho mọi việc là Bách Nhiên thì bây giờ hãy để chính người trong cuộc giải quyết chuyện đó, anh sẽ không can ngăn mà mặc nhiên để những gì muốn xảy ra sẽ xảy ra. Trong giới, nợ máu phải trả bằng máu.
Cuộc chiến bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, Bách Nhiên mạnh mẽ đứng dậy rồi nhìn hắn, cơ thể mang đầy vết thương nhưng lại không chịu thua cuộc. Lý Cao Minh đúng thật khiến người khác phải cảm thán vì sức chịu đựng quá dữ dội.
"Tao sẽ không nói nữa, mày hại vợ tao, tao sẽ cho mày cảm nhận được những gì vợ con tao đã chịu!"
Nói rồi, hắn liền lao nhanh đến như một tên lửa mà vật Bách Nhiên một lần nữa ngã xuống đất, với kinh nghiệm nhiều năm không khó để hắn có thể nhìn ra điểm yếu trong người gã.
Từng cú đấm như chiếc búa lớn giáng xuống người, Bách Nhiên cực lực chống chọi lại với cơn tức giận của hắn nhưng sự cố gắng của gã đều trở nên vô ích vì điểm yếu chính là thứ sẽ khiến mình trở nên thua kém người khác khi để người khác nắm được điểm yếu của chính mình và Bách Nhiên chính là như thế.
Lý Cao Minh đã nắm được điểm yếu của gã thì dù gã có cố gắng thì mọi thứ cũng trở nên vô dụng đối với hắn. Lý Cao Minh như hóa điên mà đấm không ngừng khiến mu bàn tay cũng phải rỉ máu vì lực ma sát quá lớn và mạnh mẽ.
Tay tóm lấy con dao cách đó không xa hắn giơ lên như muốn đâm vào yết hầu của Bách Nhiên. Nếu hắn đâm vào thì mạng sống của gã sẽ chính thức khép lại ngay lúc này.
"Cao Minh! Con dừng tay lại ngay cho ta, không được giết nó!"
Con dao khựng lại trên không trung, bà Lê hoảng hốt chạy vào bên trong liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng. Bách Nhiên nằm trên đất với hơi thở yếu ớt, con dao may mắn vì lời bà nói mà hắn dừng lại kịp lúc vì nếu bà trễ 1 giây nữa thôi, sẽ không ai có thể cứu được gã ta nữa.
"Vợ con của con đang đợi con ở ngoài xe kìa, con nên lo cho vết thương của bản thân và vợ con của con. Để thằng nhóc này lại, ta sẽ giải quyết!"
"Con phải giết nó!"
"Hồ Đồ! Con làm vậy thì Bách Hào Gia sẽ để yên cho con sao hả? Mau bỏ dao xuống rồi quay về xe ngay cho ta!!"
Bà Lê nghe giống liền lớn giọng trách móc, bà là người đi trước và bước được những gì sẽ xảy ra còn tồi tệ hơn lúc này rất nhiều nếu như Lý Cao Minh xuống tay giết chết Bách Nhiên.
Vốn dĩ hai nhà Bách và Lý đã không chung đường, hắn giết con trai ông ta thì sẽ lại thêm một cuộc chiến lớn hơn sẽ xảy ra mà thôi. Vợ con của hắn chỉ mới nhiêu đây đã nguy hiểm đến tính mạng, bà không muốn phải nhìn con cháu mình rơi vào con đường nguy hiểm và dại dột mà ngày xưa bà đã rơi vào.
Lý Cao Minh siết chặt tay cầm mà đâm dao xuống sàn xem như một lời cảnh cáo rồi đứng yên mà lên tiếng.
"Tao đồng ý sẽ tha cho mày một mạng nhưng như vậy không có nghĩa những gì mày làm hôm nay tao sẽ quên. Mày nên nghe kỹ nhớ sâu vào trong đầu rằng, đụng vào vợ con của Lý Cao Minh mày sẽ một bước tiến vào quỷ môn quan!"
Nói xong, hắn liền rời đi ra không ngoái lại nhìn, vết thương ở bụng như đã mất cảm giác khiến hắn không còn thấy đau nữa mà ngược lại hắn đang rất lo lắng cho