Chiếc xe dừng lại trước cửa quán. Lý Cao Minh vội vàng bước xuống xe rồi chạy nhanh vào bên trong quán, nhìn mọi thứ trong quán khiến hắn khựng lại.
Những chiếc bàn bị xê dịch và những chiếc ghế ngả nghiêng tứ tung, hắn nhíu mày nhìn xung quanh thì thấy chiếc vòng tay nhỏ đang nằm trong một góc tường.
Không nhanh không chậm, hắn nhặt chiếc vòng tay lên rồi siết chặt, chiếc vòng này là chính tay hắn tặng cho con trai nhưng giờ chỉ còn lại chiếc vòng còn người thì biến mất.
Lưu Triều Hân bên này nghe một khoảng không im lặng thì lo lắng, cô lên tiếng.
"Sao rồi anh?"
"Mất tích rồi!"
Nghe cô hỏi, hắn ngồi xuống ghế rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn vang lên rất điểm đạm khiến tim cô như muốn ngừng đập, những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống gò má chảy dài.
Cô ngờ vực mà nhìn về một nơi vô định, đứa con trai của cô đã mất tích mà cô lại không thể làm gì được. Bà Nhung đứng trước mặt nhưng lại để bà ta chạy thoát, tiếng khóc của con trai cứ vang lên bên tai khiến lòng cô đau như cắt.
Lý Cao Minh thấy cô im lặng thì lo lắng, lúc nãy cô đã không ổn rồi mà giờ lại nghe được tin này chắc sẽ rất sốc, hắn không muốn nói dối cô vì cô là người báo tin cho hắn biết.
Không đành lòng, hắn lên tiếng.
"Tôi đến đón em nhé?"
Giờ con trai cũng đã mất tích, kế hoạch của hắn đã có một kẽ hở rất lớn mà hắn đã quên mất, đứa con trai và bà Lê cũng có thể sẽ biết thành mục tiêu của kẻ thù ghét hắn.
"Được."
Cô chậm rãi lên tiếng, khuôn mặt đã không còn sức sống nữa, những giọt lệ rơi xuống cũng đã khô, cô chỉ biết mỉm cười trước tình cảnh khổ sở này.
Cuộc đời cô chưa bao giờ được suôn sẻ một thứ gì, mẹ mất rồi đến ba mất, mẹ kế thì ham tiền bắt ép cô phải đi ra ngoài làm đủ trò để kiếm tiền cho bà ta tiêu xài hoang phí, cha dượng thì luôn muốn đụng chạm vào cơ thể của cô.
Sống trong ngôi nhà của chính mình nhưng lại có cảm giác như địa ngục trần gian, cô luôn phải cảnh giác trước người cha dượng ghê tởm kia và đến khi thoát khỏi ngôi nhà đó, số phận của cô vẫn chưa được thay đổi mà nó còn tệ hơn.
Chứng kiến tiếng khóc của con trai ở trước mắt nhưng lại không thể làm gì được, lòng cô vừa đau lại vừa hận, giọt nước mắt khô rồi đôi mắt cô hiện lên tia tức giận, cô đã khóc quá nhiều đến mức một cú sốc lớn như vậy mà cô cũng có thể nở một nụ cười.
Nhìn thấy chiếc xe của Lý Cao Minh dừng cách đó không xa, cô vẫn ngồi im không động đậy, từng bước chân như chạy đến của hắn rồi ôm chầm lấy cô.
"Tôi xin lỗi, tôi đến trễ rồi!"
Nhìn khuôn mặt bơ phờ của cô mà lòng hắn cũng đau lắm, tim nhói lên liên hồn như nó đang không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cô vậy. Lưu Triều Hân trong mắt hắn luôn là người lạc quan, vui vẻ và hài hước vậy mà giờ lại bơ phờ đến đau lòng.
"Không sao, em đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi."
Lời nói cô vang bên tai, hắn chỉ biết cười chua xót mà nhìn cô.
"Chúng ta về nhà nhé, ở đây để lại cho Vĩnh Hải lo, cậu ấy sẽ lo liệu được tất cả."
Lý Cao Minh lên tiếng, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của cô rồi xoa mu bàn tay, những cảm xúc và tình cảm trong lòng của hắn trong giây phút này như bộc lộ hết tất cả, nhìn người con gái mình yêu phải chịu thiệt thòi hết lần này đến lần khác, hắn cũng tự trách trong lòng rất nhiều.
Nghe theo lời hắn, cô cùng hắn bước lên xe rồi rời khỏi nơi này. Vĩnh Hải nghe thấy tiếng xe thì xoay người lại nhìn thấy chiếc xe của ông chủ mình, cậu cũng đã yên tâm hơn một chút.
Nhưng sự mất tập trung của cậu như đang tạo cơ hội cho hai người kia, một cú đấm từ người đối diện khiến cậu mất đà mà ngã xuống đất.
Vĩnh Hải đứng dậy rồi lên tiếng, bàn tay lau đi vết máu trên khóe môi. Cũng vì có vị phu nhân của cậu ở đây mà nãy giờ cậu chỉ thăm dò đối phương chứ chưa thật sự đánh.
Nghe thấy lời nói của cậu, hai người họ bật cười đầy khinh bỉ.
"Nghe sợ quá, có giỏi thì đánh thử xem!"
"Này này, làm oai với ai thế?"
Từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, Vĩnh Hải nhíu mày nghiêng đầu nhìn thì thấy Duệ Khải và Việt Nguyên đi đến, trên cơ thể của họ không ít vết thương vừa mới được tạo ra, khóe môi rỉ máu không ngừng mà mỉm cười chào Vĩnh Hải.
"Hai người gặp chuyện gì rồi à?"
Khi cả ba đã hợp lại, Vĩnh Hải lên tiếng.
"Ừm, bọn này phải đánh nhau nên không thể đến được. Giờ thì cùng nhau đánh nhau đi, tôi vẫn còn đủ sức hạ đám này!"
Việt Nguyên lên tiếng, bọn họ trong lúc đi đến đây đã bị một nhóm người gồm hơn năm người chặn được mà giở trò, chiếc xe cũng bị bỏ lại ở đó vì đã không còn có thể duy chuyển nữa, người đầy vết thương nhưng không khiến họ thấy mệt mỏi.
Đã lâu rồi không vật động tay chân, một chút vết thương nhỏ sẽ không khiến họ thấy đau được. Duệ Khải nhìn ngó xung quanh rồi lên tiếng hỏi.
"Phu nhân đâu?"
"Ông chủ đón đi rồi, giải quyết đám này nhanh rồi về đợi lệnh, đừng ở đây lâu kẻo cảnh sát đến đấy!"
Vĩnh Hải lên tiếng, cậu phải nhanh chóng kết thúc cuộc đụng độ này nếu không thì sự bất thường của bọn họ sẽ khiến những người đi đường chú ý, cảnh sát mà đến thì không tốt một tí nào.
Bên này, Lưu Triều Hân ngồi trên xe nhưng tâm trí lại chìm vào thế giới riêng, cuộc đời cô như một cuốn phim được chiếu đi chiếu lại nhiều lần, bàn tay trong vô thức siết chặt đến ửng đỏ.
Cô biết rõ người bắt con trai cô đi là ai, cơn tức giận trong lòng như một ngọn lửa chỉ có càng lúc càng lớn chứ không dập tắt được, người đã xúc phạm đến mẹ của cô và cũng là người đã khiến cho ba cô chết mà không được bình yên. Bà Nhung.
Những gì bà ta làm điều đã đạt đến giới hạn của cô, và đứa con chính là hàng rào chắn cuối cùng nhưng bà ta đã vượt quá giới hạn và sức chịu đựng của cô. Lưu Triều Hân cô sẽ không bỏ qua cho bà ta lần này, con trai chính là sinh mạng của cô.
"Con xin lỗi ba, người phụ nữ ba rước về bằng cửa chính này con sẽ không giữ phận hiếu, bà ta đã vượt quá mức quy định rồi, mong ba ở nơi suối vàng hiểu cho con!"
Lòng cô nhớ lại người ba đã mất, lời nói sâu trong lòng cô muốn gửi đến người đàn ông đó. Ngày ông ấy rước bà ta về cô cũng là người chứng kiến được vẻ mặt vui vẻ của ông nhưng cô sẽ lại chẳng quên được cái ngày, trong đám tang bà ta dẫn về một người đàn ông mà ân ái trên chính chiếc giường đó.
Ngày đám tang cô quàng khăn màu trắng, lòng cô đã đau hết không thể khóc được khô nước mắt, cảm giác buồn cười nhất là khi cô chứng kiến cảnh bà Nhung cùng người cha dượng ân ái trên chính chiếc giường mà ba mẹ cô đã từng nằm trên đó.
Sau ngày hôm đó, cuộc đời của cô đã bắt đầu những tháng ngày sống trong địa ngục, nghĩ lại mà cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, lúc đó cô không đủ dũng cảm đến nói lên tất cả mà lại chọn cách im lặng.
Những giọt nước mắt tưởng chừng như đã khô một lần nữa rơi xuống. Lý Cao Minh nhìn cô mà thở dài, bàn tay đặt lên khuôn mặt đã ửng đỏ vì những giọt nước mắt nóng chảy trên khuôn mặt.
Bàn tay ấm áp chạm lên làn da nóng rực của cô khiến cô giật mình mà thoát ra khỏi những suy nghĩ to lớn như những tảng đá đang đè nén cô, nhìn thấy cô giật mình hắn vội vàng lên tiếng, đồng thời cũng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.