Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 38: Tên chó này càng ngày càng không có phép tắc!



Editor: YuuNam Chức đến thành phố D để phỏng vấn.

Lúc làm việc, anh đặc biệt nghiêm túc.

Không lâu sau khi phim trường ở thành phố D được hoàn thành, các công trình kiến trúc và khu chợ từ thời nhà Thanh cũng đã được trùng tu từng cái một, vô cùng tuyệt đẹp.

“Không hề.”

Cũng biết chọn thời điểm đó, chậm thêm chút nữa là cô tắt máy rồi.

Vừa mới đứng dậy, một tiếng hét lớn chợt vang lên khiến mọi hành khách đang chờ chuyến bay đều phải giật mình, có mấy người già lớn tuổi đang xem tin tức cũng phải ngước mắt lên nhìn.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà phim trường, Nam Chức gặp giám đốc lồng tiếng của bộ phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, thầy Lỗi Gia.

Cô ta nói rằng mình chưa từng phải chịu cảnh bất bình như vậy, ba mẹ cô ta thương cô ta đến nhường nào, muốn gì cũng có. Chu Trạch không thể đối xử với cô ta như vậy được, không ai được đối xử với cô ta như vậy…

Nam Chức dẫn theo người máy mà lão Phật gia tặng cô về nhà.

Mấy năm trước Lỗi Gia rất nổi tiếng trong giới phát thanh, sau khi có tuổi và lập gia đình, sự nghiệp càng ngày càng phát triển hơn, từ từ trở thành đạo diễn lồng tiếng của các tổ sản xuất, rất có danh tiếng trong ngành.

Anh liếc nhìn cô gái, cố gắng hết sức để gạt bỏ chiếc váy chiết eo màu đen, thậm chí là đôi tai thỏ bông trong đầu.

“Đợi một chút.”

“Mắt nhìn người của Tử Lâm không tệ chút nào.” Lỗi Gia nói: “Cô gái, em đã học nó ở đâu vậy?”

“Cô nhìn lại mình xem, trông có giống một con điên không! Đừng có đi theo tôi nữa!”

Ngôn Trạm ngẩn người, trong đầu hiện lên chiếc váy chiết eo màu đen —— Da trắng, eo nhỏ, chân dài.

Nam Chức nói: “Em cũng không hẳn là học qua các lớp học chính thống, em ở nước ngoài học tập cũng chỉ có đi xem các vở kịch. Nếu có chỗ nào có vấn đề hoặc thầy thấy chưa ổn thì thấy cứ nói với em, em không phải là người dễ bị tổn thương đâu ạ, có gì thầy cứ phê bình em.”

Nam Chức mua sữa chua và bánh quy, nghĩ nghĩ một hồi, lại mua thêm một thanh chocolate nữa.

Lỗi Gia cười.

Các cô gái: “Nhìn bạn trai của người ta mới đẹp trai làm sao.”

Cô gái này không tệ chút nào, có nền tảng và chuyên môn tốt, còn chịu khó học hỏi nữa.

Anh ta không phải đứa con được ông trời ưu ái, dù rằng từ nhỏ đến lớn cũng tính là giỏi giang, nhưng anh ta chưa từng phải đối diện với cảnh tượng như vậy.

“Ok, thế là xong rồi đó.” Ông ấy nói: “Mấy ngày nay nhân viên của đoàn phim cũng mới bắt đầu đến thôi, loạn lắm. Diễn viên đóng vai Liên Phi vẫn chưa đến đoàn làm phim, chắc phải mai hoặc ngày kia. Em cứ về thành phố B đợi tin tức trước nhé, đến lúc diễn viên đó đến đoàn thì em lại tới tiếp xúc với cô ấy một chút, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”

Nam Chức nói cảm ơn.

Ở ngoại ô thành phố D có rất nhiều thành cổ, phong cảnh tuyệt đẹp, là một danh lam thắng cảnh mới nổi mấy năm trở lại đây.

Dưới sự tiếp đãi ân cần của thầy Lỗi Gia, cô đã có một bữa ăn ngon miệng với một số nhân viên phụ trách thu thanh và âm thanh của đoàn phim. Chuyến đi công tác đến thành phố D cũng kết thúc.

Sau khi hoàn thành một loạt chuỗi hành động này thì Nam Chức mới hoàn hồn. Cô đã có khóa vào Từ Ninh Cung rồi sao?

Nam Chức: [Tôi đã mua vé máy bay về thành phố B rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay]

“Lên cao.” Ngôn Trạm không ngẩng đầu lên, nói: “Trên báo cáo viết rõ ràng như vậy, cậu không đọc được sao?”

Không ngờ chuyến đi này lại suôn sẻ như vậy, phòng khách sạn cũng có thể trả lại luôn

Tên chó này càng ngày càng không có phép tắc!

Trước tiên Nam Chức kiểm tra xem còn vé máy bay cho chuyến bay sớm nhất về thành phố B hay không rồi đi trả phòng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô rời khỏi khách sạn rồi đi tới sân bay, như chưa từng đến thành phố này vậy.

Chu Trạch sửng sốt. Khi nhìn thấy đó là ai, anh ta lúng túng cầm lấy thanh chocolate.

Giám đốc thị trường đang báo cáo về dự án ở phía chéo đối diện anh, anh ta chưa từng nhìn thấy boss của mình cười bao giờ, lại còn cười một cách khó hiểu như vậy nữa, còn tưởng rằng có gì đó không ổn, giọng báo cáo cũng trở nên lắp bắp.

Trong phòng chờ ở sân bay.

Kết quả người đàn ông lại kéo cô về phía nhà mình trước, cô cảm thấy bực dọc liền kêu lên: “Anh làm gì vậy? Đã một ngày rồi tôi không gặp Quýt nhỏ, chắc Quýt nhỏ nhớ tôi lắm. Tôi muốn Quýt nhỏ hơn.”

“Mọi chuyện coi như đã xong xuôi rồi ạ.” Nam Chức uống một ngụm nước trái cây: “Sư phụ, lần này cảm ơn cô rất nhiều.”

Lý Tử Lâm nói: “Cũng là do em có năng lực đấy chứ. Vừa rồi Đại Lỗi đã gọi điện cho cô rồi, còn khen em rất thấu tình đạt lý, không kén cá chọn canh.”

Vua chó: [Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp chứ?]

Nam Chức khẽ cười, cười không thể ngậm miệng lại được.

Lý Tử Lâm nói: “Cũng là do em có năng lực đấy chứ. Vừa rồi Đại Lỗi đã gọi điện cho cô rồi, còn khen em rất thấu tình đạt lý, không kén cá chọn canh.”

Buổi sáng còn khen ngợi cô sinh ra là để dành cho Liên Phi, vậy mà bây giờ lại nói cô không thích hợp với Liên Phi.

Tinh ——

Vừa dứt lời, người máy giống như nhận được chỉ thị, đi tới bên cạnh Nam Chức, nghiêm túc giới thiệu: “Có rất nhiều đồ ăn ngon trong bữa tiệc, kiểu Tây có mà kiểu Trung cũng có, rất nhiều món mà bạn thích. Ngoài ra còn có bốc thăm trúng thưởng. Giải nhất là một chuyến du lịch châu Âu sang trọng. Còn rất nhiều điều tuyệt vời nữa, tôi rất mong bạn sẽ tới.”

Ánh sáng trắng lạnh lẽo của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt cương nghị và điển trai của anh.

Vỏ máy hơi nóng khi chạm vào, xem ra nó đã hoạt động trong một thời gian khá dài.

Có tin nhắn Wechat.

*

“Em đang bận thì cứ làm việc tiếp đi, có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.” Lý Tử Lâm nói, còn dặn dò thêm một câu: “Phải nắm chắc cơ hội để ký hợp đồng đó, đừng để lỡ mất.”

“…”

Nhà hàng đạt đến level đẳng cấp như Phồn Phủ cũng có dịch vụ giao hàng sao? Chủ nghĩa tư bản đúng là đáng sợ thật.

Chu Trạch thở dài, không kìm được sự bất bình trong lòng.

Cúp máy, Nam Chức mở Wechat lên.

Nam Chức: [9:20]

Vua chó: [Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp chứ?]

Ban đầu Nam Chức không hiểu ý anh là gì.

Nam Chức cứng họng, ngươi dám coi thường trình độ của bà đây thế sao?

“… Chuyện đó, tôi…”

Nam Chức: [Vỗ tay tán thưởng đi, vỗ tay lớn vào]

Ngôn Trạm đang họp, khi nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lỗi Gia: [Sau khi thảo luận với đạo diễn, chúng tôi đều nhất trí cho rằng giọng của em không phù hợp với vai Liên Phi. Hy vọng sẽ được hợp tác với em vào lần sau.]

Giám đốc thị trường đang báo cáo về dự án ở phía chéo đối diện anh, anh ta chưa từng nhìn thấy boss của mình cười bao giờ, lại còn cười một cách khó hiểu như vậy nữa, còn tưởng rằng có gì đó không ổn, giọng báo cáo cũng trở nên lắp bắp.

Chu Trạch nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.

“Chỉ số, chỉ số…”

Chu Trạch nói xong cũng dần bình tĩnh trở lại.

“Lên cao.” Ngôn Trạm không ngẩng đầu lên, nói: “Trên báo cáo viết rõ ràng như vậy, cậu không đọc được sao?”

Ngôn Trạm cầm iPad lên, rũ mắt xuống: “Anh cần thêm một chút thời gian nữa, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”

“…”

Giám đốc thị trường lau mồ hôi, vội nói: “Đọc, đọc được ạ.”

Nam Chức gấp gọn chiếc áo khoác lại rồi ngồi xuống, liếc nhìn chiếc iPad trên ghế.

Mẹ nó, boss đừng cười nữa, boss mà cười anh ta không đọc nổi đâu!

Nam Chức không biết mình đã ngắm nhìn được bao lâu.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Các sếp của các bộ phận khác cũng nhận thấy trong phòng họp như có một bầu không khí quỷ dị đang bao quanh, ai cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

“0422.”

Chỉ có trợ lý trưởng Phương ở một bên không khỏi ngáp dài một cái.

Không lâu sau khi phim trường ở thành phố D được hoàn thành, các công trình kiến trúc và khu chợ từ thời nhà Thanh cũng đã được trùng tu từng cái một, vô cùng tuyệt đẹp.

“Chỉ số, chỉ số…”

Một đám người ngốc nghếch, ông chủ đang hồi xuân đó.

Nam Chức: [Vỗ tay tán thưởng đi, vỗ tay lớn vào]

Cảm động cái mẹ nó!!!

Không ít hành khách bị thu hút bởi người đàn ông đẹp trai và cô gái xinh đẹp này, còn nói bọn họ đúng là một cặp tình nhân.

Nam Chức: [Tôi đã mua vé máy bay về thành phố B rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay]

Ngôn Trạm gắp thêm đồ ăn vào bát cô, nói: “Em rất gầy.”

Vua chó: [Có muốn anh giơ tay lên một cái là mọi phương tiện đều chặn không cho em lên không?]

Vua chó: [Mấy giờ thì hạ cánh?]

Ra khỏi sân bay, một làn gió lạnh ập đến.

“Tính tình cô ấy rất tiểu thư. Lúc mới hẹn hò, cô ấy che giấu rất kỹ, hiền lành lại dịu dàng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bộc lộ bản chất thật của mình. Cái vé máy bay kia là cô ấy tự đặt, không phải tôi đặt. Cô ấy khăng khăng phải ngồi khoang hạng nhất, mà tôi cảm thấy đi một đoạn ngắn như vậy không cần phải lãng phí thế làm gì, nhưng cô ấy vẫn không chịu. Kết quả cô ấy tự đặt, tôi không đặt, hai chúng tôi đi hai chuyến khác nhau.”

Nam Chức: [9:20]

“Nói trước cho tôi concept, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cẩn thận.”

Nếu anh dám nói lấy thân báo đáp, tôi sẽ cho anh thành thái giám phụ trách Từ Ninh Cung luôn.

Vua chó: [Anh sẽ tới đón em]

Trận cãi vã đó qua đi, phòng chờ lại trở lại bình thường.

“…”

Quản lý của Phồn Phủ mới đến sảnh lớn không lâu.

Không phải anh bận đến nỗi phải nhờ đến kẹo bạc hà mới giữ được tinh thần tỉnh táo sao?

Vậy là sao?

Cô nhếch môi, lại nhận ra được nụ cười đang hiện trên mặt mình, lập tức thu nó lại, trở nên nghiêm túc hơn.

Tên chó này còn rất kiên trì nữa.

Cháo Phồn Phủ, được coi là LV của các loại cháo.

Nam Chức: [Tôi sẽ tự bắt xe về, không cần phiền tới anh đâu]

Trên tầng cao nhất của tòa nhà phim trường, Nam Chức gặp giám đốc lồng tiếng của bộ phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》, thầy Lỗi Gia.

Ai đã vứt cho tên chó này bản mặt dày như vậy!

Vua chó: [Có muốn anh giơ tay lên một cái là mọi phương tiện đều chặn không cho em lên không?]

“Lẽ ra anh phải đưa cho em từ lâu.” Ngôn Trạm đi theo sau Khang Ni phiên bản hai: “Gần đây anh hơi bận, chậm trễ không ít thời gian rồi.”

Chỉ có trợ lý trưởng Phương ở một bên không khỏi ngáp dài một cái.

“…”

Vua chó: [Chờ em về]

Tên chó này càng ngày càng không có phép tắc!

Cũng không còn sớm nữa, cô không thể ở lại lâu được.

Nam Chức đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh một vòng, cách đây khoảng 50 mét có một máy bán hàng tự động.

Vừa mới đứng dậy, một tiếng hét lớn chợt vang lên khiến mọi hành khách đang chờ chuyến bay đều phải giật mình, có mấy người già lớn tuổi đang xem tin tức cũng phải ngước mắt lên nhìn.

“Suốt cả chuyến đi anh như vậy là sao? Anh muốn chia tay với em đúng không? Em nói cho anh biết, em không đồng ý, anh có chết cũng đừng nghĩ tới chuyện vứt em đi chỗ khác!”

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô lại thấy không ổn.

Anh giơ ngón trỏ của cô lên, đặt nó trên khóa mật mã, sau đó cô nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên: “Đăng ký vân tay thành công.”

Nam Chức khẽ cười, cười không thể ngậm miệng lại được.

Chu Trạch nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.

Nam Chức bảo anh đợi một lát, cô định về đón Quýt nhỏ.

Cái giọng nói băng giá đáng sợ này không khác gì giọng nam trầm thấp bá đạo, khinh thường mọi thứ của người nào đó. Ngoài lão Phật gia ra thì còn ai vào đây được nữa?

Anh ta không phải đứa con được ông trời ưu ái, dù rằng từ nhỏ đến lớn cũng tính là giỏi giang, nhưng anh ta chưa từng phải đối diện với cảnh tượng như vậy.

Chu Trạch ở bên cạnh nhắc cô đã đến lúc phải đi rồi thì cô mới định thần lại.

Ngay chính khoảnh khắc đó, phẫn nộ, bất mãn, xấu hổ, rất nhiều trạng thái tiêu cực đều đè lên người, anh ta không thể nhịn được nữa!

“…”

Sau một hồi suy nghĩ, cô lập tức đẩy anh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

“Cô nhìn lại mình xem, trông có giống một con điên không! Đừng có đi theo tôi nữa!”

Chu Trạch xoay người rời đi. Đổng Tình muốn đuổi theo, nhưng vé máy bay của cô ta lại đặt nhầm ngày, khi tới cổng soát vé, nhân viên sân bay không cho cô ta qua.

Nhưng cô không nói ra, bởi vì cô cảm thấy lão Phật gia lúc này thật ngốc nghếch và đáng yêu.

Đôi khi lông mày của anh sẽ hơi nhíu lại, đôi khi mắt anh lại thể hiện sự không hài lòng hoặc tán thành, đôi khi, anh sẽ nhắm mắt trong ba hoặc bốn giây rồi mở ra…

Đổng Tình vừa khóc vừa gào lớn.

Nam Chức cảm thấy mình cứ ăn chùa đồ ăn nhà người ta như vậy không ổn chút nào, mà lương rửa bát thì cũng không bằng được tiền bát cháo kia, nên cô đã đề nghị mời lão Phật gia một bữa.

Chắc chắn là kiệt sức lắm rồi.

“Xe ở đằng kia.”

Cô ta nói rằng mình chưa từng phải chịu cảnh bất bình như vậy, ba mẹ cô ta thương cô ta đến nhường nào, muốn gì cũng có. Chu Trạch không thể đối xử với cô ta như vậy được, không ai được đối xử với cô ta như vậy…

Nam Chức có chút cảm động khi anh đến đón mình, nhưng giây tiếp theo ——

Nam Chức lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.

Chu Trạch đeo tai nghe Bluetooth lên, chỉnh nhạc ở mức to nhất.

Trận cãi vã đó qua đi, phòng chờ lại trở lại bình thường.

Nam Chức mua sữa chua và bánh quy, nghĩ nghĩ một hồi, lại mua thêm một thanh chocolate nữa.

Yết hầu của anh cuộn lên xuống, giọng nói cũng khàn đi: “Anh sẽ chuẩn bị.”

Máy bay hạ cánh đúng giờ.

“Tôi sẽ không nói thật trùng hợp nữa, nói nhiều lắm rồi.”

Nam Chức: [Tôi sẽ tự bắt xe về, không cần phiền tới anh đâu]

Chu Trạch sửng sốt. Khi nhìn thấy đó là ai, anh ta lúng túng cầm lấy thanh chocolate.

Cuối cùng còn phàn nàn: “Đêm hôm khuya khoắt ăn nhiều như vậy không tốt chút nào, khổ quá!”

Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh bất giác truyền đến làn da của cô.

Nam Chức ngồi xuống bên cạnh anh ta, chợt nhớ hình như lần trước ở cửa hàng quần áo, anh ta có nói là mình được nghỉ phép, sẽ tới thành cổ chơi.

Lúc đầu Nam Chức không thấy đói bụng, nhưng sau đó cô không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn mà nếm thử một chút.

Ở ngoại ô thành phố D có rất nhiều thành cổ, phong cảnh tuyệt đẹp, là một danh lam thắng cảnh mới nổi mấy năm trở lại đây.

Có tin nhắn Wechat.

“Hai người đi chơi với nhau, tại sao lại vứt cô ấy ở lại như vậy?”

Chu Trạch thở dài, không kìm được sự bất bình trong lòng.

“Suốt cả chuyến đi anh như vậy là sao? Anh muốn chia tay với em đúng không? Em nói cho anh biết, em không đồng ý, anh có chết cũng đừng nghĩ tới chuyện vứt em đi chỗ khác!”

“Tính tình cô ấy rất tiểu thư. Lúc mới hẹn hò, cô ấy che giấu rất kỹ, hiền lành lại dịu dàng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bộc lộ bản chất thật của mình. Cái vé máy bay kia là cô ấy tự đặt, không phải tôi đặt. Cô ấy khăng khăng phải ngồi khoang hạng nhất, mà tôi cảm thấy đi một đoạn ngắn như vậy không cần phải lãng phí thế làm gì, nhưng cô ấy vẫn không chịu. Kết quả cô ấy tự đặt, tôi không đặt, hai chúng tôi đi hai chuyến khác nhau.”

Ngay chính khoảnh khắc đó, phẫn nộ, bất mãn, xấu hổ, rất nhiều trạng thái tiêu cực đều đè lên người, anh ta không thể nhịn được nữa!

Tình cảm là vấn đề của người khác, Nam Chức không tiện xen vào.

“Nếu em muốn trả nợ anh thì chi bằng đồng ý với anh một chuyện đi.”

Người đàn ông lên xe từ phía bên kia, bảo tài xế lái xe về Vân Nặc.

Nhưng dù sao hai người cũng là bạn, cô chỉ muốn giúp Chu Trạch được giải tỏa bằng cách nói ra hết, còn cô cũng không hỏi nhiều về những chuyện khác.

Giám đốc thị trường lau mồ hôi, vội nói: “Đọc, đọc được ạ.”

Chu Trạch nói xong cũng dần bình tĩnh trở lại.

Tự luyến nhất mà tôi từng gặp.

Không lâu sau đó, nhân viên sân bay thông báo đã đến giờ làm thủ tục đăng ký.

Không ngờ chuyến đi này lại suôn sẻ như vậy, phòng khách sạn cũng có thể trả lại luôn

Nam Chức đứng dậy, điện thoại cũng vừa lúc đổ chuông.

Nam Chức thở dài. Đúng lúc này điện thoại rung lên.

“Bạn muốn nghe tôi nói gì?”

Cũng biết chọn thời điểm đó, chậm thêm chút nữa là cô tắt máy rồi.

Có lật mặt cũng không cần nhanh như vậy đâu!

Vua chó: [Bớt ăn đồ ăn vặt đi, lát nữa sẽ dẫn em đi ăn cháo Phồn Phủ]

Ngôn Nhị Cẩu: Mỗi ngày đều được nghe giọng nói của anh, em sẽ luôn nhớ tới anh.

Cháo Phồn Phủ, được coi là LV của các loại cháo.

“Tôi sẽ không nói thật trùng hợp nữa, nói nhiều lắm rồi.”

“Em kén ăn quá.” Cô ôm con mèo vào lòng, cười: “Không ăn là đúng rồi. Những thứ này em không thể ăn được, lát nữa về chị sẽ mở đồ hộp cho em ăn nhé.”

Nam Chức: [Anh lại chưa ăn cơm để chờ tôi sao?]

Nam Chức đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh một vòng, cách đây khoảng 50 mét có một máy bán hàng tự động.

Vua chó: [Quan tâm anh thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co như vậy đâu]

“…”

Ai đã vứt cho tên chó này bản mặt dày như vậy!

Nam Chức đến thành phố D để phỏng vấn.

Cô gái này không tệ chút nào, có nền tảng và chuyên môn tốt, còn chịu khó học hỏi nữa.

Vua chó: [Anh sẽ ăn cơm đúng giờ]

“…”

Đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc cũng có tiếng động.

Vua chó: [Chờ em về]

Nam Chức nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối thật lâu.

Nam Chức không biết người nào đó muốn dùng bữa ở bên nào?

Chu Trạch ở bên cạnh nhắc cô đã đến lúc phải đi rồi thì cô mới định thần lại.

Các chàng trai: “Nhìn bạn gái của người ta mới xinh đẹp làm sao.”

Sau khi tuần tra địa bàn xong, Quýt nhỏ hài lòng uốn éo trên ghế sofa.

Máy bay hạ cánh đúng giờ.

Nam Chức và Chu Trạch cùng nhau đi lấy vali, sau đó mỗi người đi một ngả.

Nam Chức: [Anh lại chưa ăn cơm để chờ tôi sao?]

Ra khỏi sân bay, một làn gió lạnh ập đến.

Bảo cô đi tham dự buổi họp báo còn được, dù sao cô cũng là nguồn âm thanh gốc của Khang Ni phiên bản hai. Còn về bữa tiệc nội bộ, cô không thể đi được.

Nam Chức bất giác run lên, định rút điện thoại ra hỏi anh đang ở đâu thì một mùi gỗ nhè nhẹ quen thuộc vây lấy cô.

Hừ, ít nhất còn biết nói một câu dễ nghe.

“Xe ở đằng kia.”

Hai má Nam Chức ửng đỏ, hơi cúi đầu xuống, giật giật áo khoác của người đàn ông: “Anh chờ lâu lắm rồi phải không?”

Nam Chức nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không thèm để ý đến anh nữa. Người đàn ông sau lưng cô bất giác mỉm cười, phần lớn sự mệt mỏi đều đã tiêu tan.

Ngôn Trạm mặc một bộ vest đen, cà vạt được thắt chỉnh tề, cả người toát lên khí chất kiêu ngạo của một vị doanh nhân.

Không ít hành khách bị thu hút bởi người đàn ông đẹp trai và cô gái xinh đẹp này, còn nói bọn họ đúng là một cặp tình nhân.

“… Không phải.”

Ngôn Trạm thấy cô nhíu mày liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Các cô gái: “Nhìn bạn trai của người ta mới đẹp trai làm sao.”

Các chàng trai: “Nhìn bạn gái của người ta mới xinh đẹp làm sao.”

Các cô gái và các chàng trai: “…”

Nam Chức nói: “Em cũng không hẳn là học qua các lớp học chính thống, em ở nước ngoài học tập cũng chỉ có đi xem các vở kịch. Nếu có chỗ nào có vấn đề hoặc thầy thấy chưa ổn thì thấy cứ nói với em, em không phải là người dễ bị tổn thương đâu ạ, có gì thầy cứ phê bình em.”

Thôi được, hai người họ đúng là sự kết hợp hoàn hảo.

Các cô gái và các chàng trai: “…”

Thấy có người tới, anh ta cung kính đưa hộp đồ ăn: “Chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Hai má Nam Chức ửng đỏ, hơi cúi đầu xuống, giật giật áo khoác của người đàn ông: “Anh chờ lâu lắm rồi phải không?”

“Không hề.”

Anh che chắn cho cô rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh chiếc Bentley, mở cửa ra.

“Đẹp trai không?”

Nam Chức ngồi xuống bên cạnh anh ta, chợt nhớ hình như lần trước ở cửa hàng quần áo, anh ta có nói là mình được nghỉ phép, sẽ tới thành cổ chơi.

Nhiệt độ phù hợp trong xe lập tức khiến cô thấy thoải mái hơn.

Nam Chức gấp gọn chiếc áo khoác lại rồi ngồi xuống, liếc nhìn chiếc iPad trên ghế.

Cô ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học vừa mới bắt đầu đi học vậy, không sờ mó đụng chạm, chỉ trợn tròn mắt giống như một đứa trẻ tò mò, cuối cùng quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Vỏ máy hơi nóng khi chạm vào, xem ra nó đã hoạt động trong một thời gian khá dài.

Người đàn ông lên xe từ phía bên kia, bảo tài xế lái xe về Vân Nặc.

“Anh thật sự là người…”

“Không phải là đi ăn cháo sao?”

Vua chó: [Quan tâm anh thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co như vậy đâu]

Người máy Khang Ni phiên bản hai đi từ bên trong ra một cách trôi chảy tới trước mặt Nam Chức, nói: “Chào buổi tối.”

“Em đói lắm rồi à?”

“Anh đi dọn bàn, em về đón Quýt nhỏ đi.”

“… Không phải.”

Cô đã không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà ăn một chút bánh quy rồi.

Ngôn Trạm cầm iPad lên, rũ mắt xuống: “Anh cần thêm một chút thời gian nữa, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Nam Chức lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.

Cô ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học vừa mới bắt đầu đi học vậy, không sờ mó đụng chạm, chỉ trợn tròn mắt giống như một đứa trẻ tò mò, cuối cùng quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Không lâu sau đó, nhân viên sân bay thông báo đã đến giờ làm thủ tục đăng ký.

Lúc làm việc, anh đặc biệt nghiêm túc.

Đôi khi lông mày của anh sẽ hơi nhíu lại, đôi khi mắt anh lại thể hiện sự không hài lòng hoặc tán thành, đôi khi, anh sẽ nhắm mắt trong ba hoặc bốn giây rồi mở ra…

Ngôn Trạm mặc một bộ vest đen, cà vạt được thắt chỉnh tề, cả người toát lên khí chất kiêu ngạo của một vị doanh nhân.

Các sếp của các bộ phận khác cũng nhận thấy trong phòng họp như có một bầu không khí quỷ dị đang bao quanh, ai cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt cương nghị và điển trai của anh.

Quýt nhỏ vừa rồi còn rất hứng thú với người máy to xác này, nhưng sau khi trở về địa bàn của mình, nó lại ra vẻ ta đây với người máy.

Chiếc kính gọng vàng dừng trên sống mũi, chẳng những không thể khiến mũi anh xấu đi, ngược lại còn khiến mũi anh như cao thêm vài phần.

Nam Chức nói cảm ơn.

Nam Chức không biết mình đã ngắm nhìn được bao lâu.

Cho đến khi người đàn ông tắt iPad, tháo kính ra và nhắm mắt lại.

Nam Chức muốn nói cô không thể nhận nó được, nhưng khi lời nói ra đến miệng, cô lại chợt nhận ra được một vấn đề.

Chắc chắn là kiệt sức lắm rồi.

Nam Chức cứng họng, ngươi dám coi thường trình độ của bà đây thế sao?

Nam Chức có chút cảm động khi anh đến đón mình, nhưng giây tiếp theo ——

“Đẹp trai không?”

“Hả?”

“Em đang bận thì cứ làm việc tiếp đi, có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.” Lý Tử Lâm nói, còn dặn dò thêm một câu: “Phải nắm chắc cơ hội để ký hợp đồng đó, đừng để lỡ mất.”

“Anh đẹp trai không?”

“…”

Cảm động cái mẹ nó!!!

“Meow!”

Nam Chức nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không thèm để ý đến anh nữa. Người đàn ông sau lưng cô bất giác mỉm cười, phần lớn sự mệt mỏi đều đã tiêu tan.

Cho đến khi người đàn ông tắt iPad, tháo kính ra và nhắm mắt lại.

“Muốn nhìn thì cứ nhìn, anh không thu phí đâu.” Anh khẽ cười, nói.

Xe về đến Vân Nặc thì đã gần 10 giờ.

Chu Trạch đeo tai nghe Bluetooth lên, chỉnh nhạc ở mức to nhất.

Chu Trạch xoay người rời đi. Đổng Tình muốn đuổi theo, nhưng vé máy bay của cô ta lại đặt nhầm ngày, khi tới cổng soát vé, nhân viên sân bay không cho cô ta qua.

Quản lý của Phồn Phủ mới đến sảnh lớn không lâu.

Đồ ăn của Phồn Phủ đương nhiên không thể chê được chỗ nào cả.

Thấy có người tới, anh ta cung kính đưa hộp đồ ăn: “Chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Cô nhếch môi, lại nhận ra được nụ cười đang hiện trên mặt mình, lập tức thu nó lại, trở nên nghiêm túc hơn.

Nhà hàng đạt đến level đẳng cấp như Phồn Phủ cũng có dịch vụ giao hàng sao? Chủ nghĩa tư bản đúng là đáng sợ thật.

Hai người đi thang máy lên nhà.

Nam Chức không biết người nào đó muốn dùng bữa ở bên nào?

Lão Phật gia trả lời: “Tới nhà anh đi.”

Nam Chức nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối thật lâu.

Nam Chức bảo anh đợi một lát, cô định về đón Quýt nhỏ.

Kết quả người đàn ông lại kéo cô về phía nhà mình trước, cô cảm thấy bực dọc liền kêu lên: “Anh làm gì vậy? Đã một ngày rồi tôi không gặp Quýt nhỏ, chắc Quýt nhỏ nhớ tôi lắm. Tôi muốn Quýt nhỏ hơn.”

Lão Phật gia trả lời: “Tới nhà anh đi.”

Ngôn Trạm đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

“Anh cũng không được gặp em một ngày mà?” Người đàn ông quay đầu liếc nhìn cô.

“… Chuyện đó, tôi…”

Anh che chắn cho cô rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh chiếc Bentley, mở cửa ra.

“0422.”

“Anh đẹp trai không?”

Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh bất giác truyền đến làn da của cô.

Anh giơ ngón trỏ của cô lên, đặt nó trên khóa mật mã, sau đó cô nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên: “Đăng ký vân tay thành công.”

Vua chó: [Anh sẽ tới đón em]

“Anh đi dọn bàn, em về đón Quýt nhỏ đi.”

Sau khi hoàn thành một loạt chuỗi hành động này thì Nam Chức mới hoàn hồn. Cô đã có khóa vào Từ Ninh Cung rồi sao?

Ngôn Trạm lại nói: “Còn về chuyện tiệc mừng…”

*

Không phải anh bận đến nỗi phải nhờ đến kẹo bạc hà mới giữ được tinh thần tỉnh táo sao?

Đồ ăn của Phồn Phủ đương nhiên không thể chê được chỗ nào cả.

Lúc đầu Nam Chức không thấy đói bụng, nhưng sau đó cô không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn mà nếm thử một chút.

Cuối cùng còn phàn nàn: “Đêm hôm khuya khoắt ăn nhiều như vậy không tốt chút nào, khổ quá!”

“Tôi sẽ tới buổi họp báo, dù sao thì tôi cũng là…”

Ngôn Trạm gắp thêm đồ ăn vào bát cô, nói: “Em rất gầy.”

Hừ, ít nhất còn biết nói một câu dễ nghe.

Sau khi tuần tra địa bàn xong, Quýt nhỏ hài lòng uốn éo trên ghế sofa.

Ngôn Trạm đang họp, khi nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trong phòng ăn, ánh sáng từ đèn tuýp chiếu vào thức ăn nóng hổi, khiến cho ánh đèn cũng mang theo cảm giác ấm áp hơn, xung quanh tràn ngập hơi ấm dịu nhẹ.

Nhưng dù sao hai người cũng là bạn, cô chỉ muốn giúp Chu Trạch được giải tỏa bằng cách nói ra hết, còn cô cũng không hỏi nhiều về những chuyện khác.

Nam Chức cảm thấy mình cứ ăn chùa đồ ăn nhà người ta như vậy không ổn chút nào, mà lương rửa bát thì cũng không bằng được tiền bát cháo kia, nên cô đã đề nghị mời lão Phật gia một bữa.

Nam Chức đứng dậy, điện thoại cũng vừa lúc đổ chuông.

Ngôn Trạm xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

“Nếu em muốn trả nợ anh thì chi bằng đồng ý với anh một chuyện đi.”

Nhiệt độ phù hợp trong xe lập tức khiến cô thấy thoải mái hơn.

“…”

Nếu anh dám nói lấy thân báo đáp, tôi sẽ cho anh thành thái giám phụ trách Từ Ninh Cung luôn.

Ngôn Trạm rút một tờ giấy ra lau miệng, hai bàn tay giao nhau đặt lên bàn, nói: “Tuần sau sẽ có buổi họp báo về người máy Khang Ni phiên bản hai, sau đó còn có tiệc mừng nội bộ của L.Z nữa. Anh hy vọng em sẽ làm bạn nữ đồng hành của anh.”

Còn tưởng chuyện gì chứ.

Mấy năm trước Lỗi Gia rất nổi tiếng trong giới phát thanh, sau khi có tuổi và lập gia đình, sự nghiệp càng ngày càng phát triển hơn, từ từ trở thành đạo diễn lồng tiếng của các tổ sản xuất, rất có danh tiếng trong ngành.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô lại thấy không ổn.

Bảo cô đi tham dự buổi họp báo còn được, dù sao cô cũng là nguồn âm thanh gốc của Khang Ni phiên bản hai. Còn về bữa tiệc nội bộ, cô không thể đi được.

“Không phải là đi ăn cháo sao?”

“Tôi sẽ tới buổi họp báo, dù sao thì tôi cũng là…”

“Hả?”

“Đợi một chút.”

Ngôn Trạm đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

Nam Chức ngồi ngay ngắn trên ghế, Quýt nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn liền nhảy lên bàn đi xung quanh một vòng, nhưng lại kiêu ngạo không ăn.

“Em kén ăn quá.” Cô ôm con mèo vào lòng, cười: “Không ăn là đúng rồi. Những thứ này em không thể ăn được, lát nữa về chị sẽ mở đồ hộp cho em ăn nhé.”

Nam Chức và Chu Trạch cùng nhau đi lấy vali, sau đó mỗi người đi một ngả.

“Meow!”

Cũng không còn sớm nữa, cô không thể ở lại lâu được.

Nam Chức nghĩ sẽ đi chào tạm biệt Ngôn Trạm, nhưng lại sợ anh đang giải quyết công việc.

Đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc cũng có tiếng động.

“Anh không nhìn nhầm được đâu.”

Người máy Khang Ni phiên bản hai đi từ bên trong ra một cách trôi chảy tới trước mặt Nam Chức, nói: “Chào buổi tối.”

“Lẽ ra anh phải đưa cho em từ lâu.” Ngôn Trạm đi theo sau Khang Ni phiên bản hai: “Gần đây anh hơi bận, chậm trễ không ít thời gian rồi.”

Nam Chức muốn nói cô không thể nhận nó được, nhưng khi lời nói ra đến miệng, cô lại chợt nhận ra được một vấn đề.

“Giọng nói vừa rồi không phải của tôi.” Cô dừng lại: “Có hơi giống…”

Ngôn Trạm xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Nam Chức tò mò chạy tới trước mặt người máy: “Hello, mày nói thêm gì đó đi?”

Mẹ nó, boss đừng cười nữa, boss mà cười anh ta không đọc nổi đâu!

“Bạn muốn nghe tôi nói gì?”

Cái giọng nói băng giá đáng sợ này không khác gì giọng nam trầm thấp bá đạo, khinh thường mọi thứ của người nào đó. Ngoài lão Phật gia ra thì còn ai vào đây được nữa?

“Có muốn anh dạy em cách sử dụng nó không?”

Người máy này bị anh chơi hơi quá rồi đúng không. Dù sao nó cũng đáng giá 59999 tệ đó.

Ngôn Trạm hắng giọng, đi tới: “Anh đã thiết kế một chương trình, nó còn có thể giúp em cho Quýt nhỏ ăn. Hơn nữa, nó còn có thể…”

“Anh thật sự là người…”

Chiếc kính gọng vàng dừng trên sống mũi, chẳng những không thể khiến mũi anh xấu đi, ngược lại còn khiến mũi anh như cao thêm vài phần.

Tự luyến nhất mà tôi từng gặp.

Nhưng cô không nói ra, bởi vì cô cảm thấy lão Phật gia lúc này thật ngốc nghếch và đáng yêu.

Cô quay lưng lại, mím môi cười: “Hôm nay cũng muộn rồi, hôm sau tôi sẽ nghe anh hướng dẫn sau.”

“Anh chuẩn bị?” Nam Chức lắc đầu: “Anh làm sao biết được số đo của tôi? Cứ để tôi…”

Ngôn Trạm lại nói: “Còn về chuyện tiệc mừng…”

“…”

Vừa dứt lời, người máy giống như nhận được chỉ thị, đi tới bên cạnh Nam Chức, nghiêm túc giới thiệu: “Có rất nhiều đồ ăn ngon trong bữa tiệc, kiểu Tây có mà kiểu Trung cũng có, rất nhiều món mà bạn thích. Ngoài ra còn có bốc thăm trúng thưởng. Giải nhất là một chuyến du lịch châu Âu sang trọng. Còn rất nhiều điều tuyệt vời nữa, tôi rất mong bạn sẽ tới.”

“…”

Người máy này bị anh chơi hơi quá rồi đúng không. Dù sao nó cũng đáng giá 59999 tệ đó.

Nam Chức thở dài. Đúng lúc này điện thoại rung lên.

Vua chó: [Mấy giờ thì hạ cánh?]

Tác giả có lời muốn nói:

Cô mở ra xem, là một tin nhắn.

Lỗi Gia: [Sau khi thảo luận với đạo diễn, chúng tôi đều nhất trí cho rằng giọng của em không phù hợp với vai Liên Phi. Hy vọng sẽ được hợp tác với em vào lần sau.]

Vậy là sao?

Buổi sáng còn khen ngợi cô sinh ra là để dành cho Liên Phi, vậy mà bây giờ lại nói cô không thích hợp với Liên Phi.

“…”

Có lật mặt cũng không cần nhanh như vậy đâu!

Ngôn Trạm thấy cô nhíu mày liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nam Chức khóa màn hình điện thoại lại, lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là chút rắc rối trong công việc thôi.”

Nam Chức dẫn theo người máy mà lão Phật gia tặng cô về nhà.

Quýt nhỏ vừa rồi còn rất hứng thú với người máy to xác này, nhưng sau khi trở về địa bàn của mình, nó lại ra vẻ ta đây với người máy.

“Em sẽ tới tham dự tiệc mừng chứ?”

~

Tên chó này còn rất kiên trì nữa.

Nam Chức liếc nhìn người máy vẫn bất động mặc dù bị Quýt nhỏ quấy nhiễu, trong lòng dịu đi một chút.

“Nói trước cho tôi concept, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cẩn thận.”

Ngôn Trạm ngẩn người, trong đầu hiện lên chiếc váy chiết eo màu đen —— Da trắng, eo nhỏ, chân dài.

Cúp máy, Nam Chức mở Wechat lên.

Yết hầu của anh cuộn lên xuống, giọng nói cũng khàn đi: “Anh sẽ chuẩn bị.”

Tình cảm là vấn đề của người khác, Nam Chức không tiện xen vào.

Nam Chức ngồi ngay ngắn trên ghế, Quýt nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn liền nhảy lên bàn đi xung quanh một vòng, nhưng lại kiêu ngạo không ăn.

“Anh chuẩn bị?” Nam Chức lắc đầu: “Anh làm sao biết được số đo của tôi? Cứ để tôi…”

“Anh không nhìn nhầm được đâu.”

Trong phòng ăn, ánh sáng từ đèn tuýp chiếu vào thức ăn nóng hổi, khiến cho ánh đèn cũng mang theo cảm giác ấm áp hơn, xung quanh tràn ngập hơi ấm dịu nhẹ.

Anh liếc nhìn cô gái, cố gắng hết sức để gạt bỏ chiếc váy chiết eo màu đen, thậm chí là đôi tai thỏ bông trong đầu.

Ban đầu Nam Chức không hiểu ý anh là gì.

Sau một hồi suy nghĩ, cô lập tức đẩy anh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

“Anh cũng không được gặp em một ngày mà?” Người đàn ông quay đầu liếc nhìn cô.

“Lưu manh!”

Người đàn ông loạng choạng nửa bước, sau đó chạm vào nơi mà cô gái vừa đẩy mình, đầu lưỡi lướt qua môi dưới.

Khẽ cười.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Nhị Cẩu: Mỗi ngày đều được nghe giọng nói của anh, em sẽ luôn nhớ tới anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.