Editor: YuuNgôn Trạm chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ.
Đương nhiên, vị “tài xế” đẳng cấp này tuyệt đối không được xuất hiện trong khuôn viên Sáng Ý, nếu không mọi người sẽ dìm chết cô bằng đống nước bọt đó mất.
Khi người đàn ông kéo cô đè xuống ghế sofa, cô đã cắn một cái vào cổ tay anh ta, sau đó còn tức tốc giẫm lên mu bàn chân của anh ta, đấm một cú chuẩn xác vào bụng dưới của anh ta. Cuối cùng, dùng đòn tấn công mà bà cô đã chỉ cho.
Nam Chức cầm tập tài liệu lên, là một bản thoả thuận cho chức vô địch của chương trình《Bên trong giọng nói》.
Giống như có một bàn tay vô hình xuyên qua lồng ngực anh, hung bạo bóp lấy trái tim anh, vô cùng đau đớn.
Bộ dạng cố kìm nén nước mắt và nói mình “không có nhà” của cô xuất hiện trong giấc mơ của Ngôn Trạm.
Còn chưa nói xong, cô đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Nâng khuôn mặt cô gái lên, anh giúp cô gạt những sợi tóc mai rối bù đang vương trên má, động tác dịu dàng đến nỗi như đang nâng niu một báu vật.
Đây chính là cảm giác tự do!
Nam Chức siết chặt nắm tay, quay đầu lại nói: “Mở cửa.”
“Em có.”
Ngôn Trạm chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ.
Nam Chức chớp mắt, nước mắt vô tình rơi xuống trên mu bàn tay của người đàn ông. Cô trầm giọng nói: “Không có, không có.”
Nam Chức thấy lòng mình lạnh đi, hỏi lại: “Có cô gái nào lấy chuyện này ra để đùa giỡn không ạ?”
Kiệt Tử, người phụ trách “kịch bản” lần trước có vẻ không ưa cô chút nào, anh ta luôn nói nhẹ nhàng với những người khác, nhưng đến lượt cô, nhiều hơn một dấu phẩy anh ta cũng không muốn nói.
Ngôn Trạm cầm điện thoại lên, bấm số của Tăng Tuyền.
Ngôn Trạm nhíu mày lại, anh không biết phải làm gì ngoài việc lau nước mắt cho cô. Mà cô thì cứ lặng lẽ khóc như vậy, không ồn ào náo loạn, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Đây chính là cảm giác được bay lượn!
Liếc nhìn người đàn ông đang mở cửa nhà, cô ấy đột nhiên hỏi một câu: “Anh nghiêm túc sao?”
“Anh ôm em, được không?” Người đàn ông đột nhiên nói.
“Anh không sợ tôi ăn đậu hũ của anh à?”
Giọng nói dịu dàng tràn đầy sự dỗ dành suýt chút nữa khiến tài xế chệch tay lái, mà ngay cả trợ lý Phương vốn quen với sự sắt đá tàn nhẫn của Boss cũng phải kinh ngạc.
Nam Chức xoay người mở cửa, nhưng vặn nắm cửa hai lần cũng không thể mở được.
“Mà này, không phải hôm nay anh mới về sao?” Nam Chức nóng lòng muốn tìm một chủ đề nói chuyện nào đó để xác minh.
“Nam Chức? Nam Chức có ở đây không?”
Trần Diệp An và Viên Tây ở phía bên kia màn hình cũng —— Buổi livestream tối nay thật cứu rỗi tâm hồn.
“…”
Nam Chức ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, trên lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Giang Nguyên mỉm cười, vỗ vỗ tay rồi nói: “Sao phải hối hận chứ? Nói cho người khác biết là tôi muốn dìm em, áp đặt em sao? Em cứ đi ra ngoài nói thử xem, xem ai tin em chứ. Một người mới tép riu đơn thân độc mã được một nhà sản xuất át chủ bài cho cơ hội, em nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Nếu tôi nói, mọi người sẽ khen tôi là người sáng suốt, chọn được một con ngựa chiến. Nhưng nếu em nói, mọi người sẽ chỉ nghĩ em là đồ rẻ tiền.”
Ngôn Trạm sợ cô hiểu lầm, liền giải thích: “Anh chỉ muốn…”
Nam Chức siết chặt chai nước pha bột ớt trong túi, đóng cửa lại.
*
Nâng khuôn mặt cô gái lên, anh giúp cô gạt những sợi tóc mai rối bù đang vương trên má, động tác dịu dàng đến nỗi như đang nâng niu một báu vật.
“Anh…” Nam Chức mím môi.
Thà im lặng cho xong, hỏi cũng như không hỏi.
“Sao vậy?”
“Tối nay Tây ngốc sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy.” Cô ấy nói: “Ngôn tổng, hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Anh không sợ tôi ăn đậu hũ của anh à?”
Giang Nguyên sợ tới mức nhanh chóng mở khóa chạy ra khỏi phòng.
Nam Chức không nhúc nhích. Giang Nguyên bật cười: “Cô không muốn biết tại sao mình lại được tổ sản xuất lựa chọn sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, đóng cửa lại đi. Nghe lời.”
“…”
Thang máy tới, Ngôn Trạm giơ tay chặn cửa để cô vào.
Làn gió đêm luồn qua khe hở do cửa kính để lại, thổi tung tấm rèm vải trắng, lay động từng góc giường.
“Anh đẹp trai như vậy.”
Nam Chức đứng lên, nghiêm túc nói: “Em đã kể cho thầy nghe toàn bộ câu chuyện rồi, em mong thầy sẽ cho em một lời giải thích và một lời xin lỗi chính thức. Nếu thầy chọn việc qua loa tắc trách, với cái thời đại Internet phổ biển như thế này, đối phó với một tên cặn bã là một chuyện vô cùng dễ dàng.”
“…”
“Bây giờ thì hiểu rồi chứ?” Giang Nguyên nói: “Muốn trở thành ngôi sao thì cũng phải nhìn xem mình có khuôn mặt của một ngôi sao không đã. Nam Chức, cô rất đẹp, cô có thể trở thành nữ thần của toàn dân.”
“Meow ~ Meow ~~~”
Nam Chức ăn xong bữa sáng phải rời đi luôn, vì dưới nhà đã có xe chờ sẵn.
“…”
“…”
“…”
Đêm khuya.
“Cô gái này thật ngây thơ.” Giang Nguyên lắc lắc cái khóa điện tử trong tay.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên im ắng, mọi người đều ngừng lại hoạt động mình đang làm.
“…”
Phương Bác: Cô Nam, thứ lỗi tôi nói thẳng, suy nghĩ của cô rất nice.
Một lúc sau, Trần Diệp An đi ra.
Giang Nguyên gấp gáp nhào tới ôm lấy cô.
Anh Trần: Nhìn Chức Chức Tử của chúng ta này, con nhóc này rất giống tôi, trượng nghĩa! Khí phách! Không ham sắc đẹp!
Sự an ủi của anh không có bất cứ tác dụng gì, cô gái cũng không quay đầu lại, một mình đi tới nơi anh không thể tìm thấy. Và từ đó, cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh…
Tây ngốc: Nở nụ cười của bà dì.JPG
Tài xế: Người trẻ tuổi bây giờ, thật biết cách chơi đùa.
Viên Tây: Rốt cuộc hai chúng ta ai mới là đồ ngốc chứ?
Nam Chức bĩu môi, giống như cô không thể chạm vào món đồ chơi đắt tiền yêu thích của mình, ỉu xìu một hồi mới nói: “Bỏ đi, tôi không muốn soi gương đâu. Tôi chỉ muốn…”
Nếu không, cô sẽ tự lên tiếng vì bản thân.
Còn chưa nói xong, cô đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Ngày mai đi làm,” Nam Chức nói: “Em muốn câu trả lời chính thức.”
Vòng tay này mang theo hương thơm mát lạnh của gỗ mộc, nhẹ nhàng, thoang thoảng. Nó chui vào khoang mũi cô, dọc theo mạch máu tiến thẳng đến trái tim, có chút ngứa ngáy.
“Cứ ôm đi.”
Quýt nhỏ sợ người lạ nên nó co rúm lại đằng sau cái gối ôm của mình.
Ngôn Trạm ôm chặt lấy cô.
Thầy Trần nâng kính lên, trả lời: “Tiểu Nam, tôi có thể đi tìm hiểu trước được không? Tôi sẽ cho em một câu trả lời thích đáng, đừng nóng vội.”
Nam Chức không nghe thấy, mà dù cô có nghe thấy thì cô bây giờ cũng không thể hiểu được ý của câu nói này.
Cô vuốt lại mái tóc, đưa ra lời cảnh báo thân thiện cuối cùng: “Mở cửa. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Anh…” Nam Chức mím môi.
Cô chỉ biết vòng tay này thật ấm áp, thật đáng tin cậy, cảm xúc kia dồn nén trong lòng khiến cô thấy nghẹt thở. Và rồi cuối cùng, cô cũng tìm được một nơi để giải tỏa.
“Cứ ôm đi.”
Nhắm mắt lại, Nam Chức bật khóc lớn.
Bật đèn lên, 1 giờ sáng.
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô, lặp đi lặp lại câu: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Trong lòng Viên Tây gào thét: Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Tớ thật sự muốn đưa hai người đến Cục Dân Chính lắm rồi đó!
*
Ngôn Trạm bế Nam Chức lên nhà.
“Dáng người phổng phao thật đó!” Giang Nguyên không còn giữ được thái độ ôn tồn nhã nhặn nữa, bộc lộ hoàn toàn bản chất bỉ ổi của mình: “Không có ai tới đâu. Em có thể hét lên, tôi thích nghe em hét!”
Trần Diệp An và Viên Tây đều biết mật khẩu nhà Nam Chức. Vừa bước vào nhà, hai người họ cùng hiệp lực chăm sóc cho cô bạn thân “ma men” của mình.
Anh có biết mình đã hại tôi phải đi làm trên chiếc xe sang trọng mỗi ngày không hả?
Quýt nhỏ sợ người lạ nên nó co rúm lại đằng sau cái gối ôm của mình.
Đây chính là kế khôn lỏi mà bà cô đã dạy cho kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Ngôn Trạm từ từ nhắm mắt lại.
Ngôn Trạm đi tới xoa xoa đầu nó.
Nhân viên công tác gật đầu, sau đó chỉ về phía bên trái: “Tới phòng 1703, có người tìm.”
“Meow ~ Meow ~~~”
Nam Chức dần tỉnh táo trở lại.
Quýt nhỏ nhân cơ hội làm nũng để anh mở đồ ăn hộp cho nó. Nhưng ngặt nỗi người đàn ông này lại là một người có trái tim sắt đá, anh vuốt ve nó, nhưng lòng lại không hướng đến nó.
Cô ấn ấn đầu. Viên Tây vừa chuẩn bị bữa sáng cho cô, vừa kể lại tường tận đầu đuôi sự việc.
Cô phải ngồi thứ còn đắt tiền hơn tàu điện ngầm sao!!!
Một lúc sau, Trần Diệp An đi ra.
Nam Chức lại làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Ngoại trừ việc có thêm một “tài xế” đẳng cấp ra thì không có gì khác cả.
Thầy Trần không nói gì cả.
“Tối nay Tây ngốc sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy.” Cô ấy nói: “Ngôn tổng, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Trần Diệp An và Viên Tây ở phía bên kia màn hình cũng —— Buổi livestream tối nay thật cứu rỗi tâm hồn.
Nam Chức gặm cái bánh mì, trong lòng thầm nghĩ cũng may mình không làm điều gì kỳ lạ cả.
Trần Diệp An nói: “Mơ mơ màng màng thôi. Nhưng anh yên tâm, lát nữa cho con nhóc đấy uống chút nước mật ong là được rồi. Ngôn tổng, cũng không còn sớm nữa, chúng ta…”
Ai tìm cô vậy?
Ngôn Trạm hiểu. Anh nhìn xung quanh một vòng rồi đổ một ít thức ăn cho mèo ra cho Quýt nhỏ, sau đó rời đi cùng Trần Diệp An.
“Em có.”
Trần Diệp An nhấn nút đợi thang máy.
Nhưng dù có thế nào thì Nam Chức cũng rất may mắn khi có một người bạn như cô ấy.
Cô thật sự không to gan đến nỗi làm gì đó với lão Phật gia đâu, đúng không?
Ngôn Trạm đi tới xoa xoa đầu nó.
Liếc nhìn người đàn ông đang mở cửa nhà, cô ấy đột nhiên hỏi một câu: “Anh nghiêm túc sao?”
“…”
Ngôn Trạm nghe vậy thì dừng động tác lại, quay đầu nhìn Trần Diệp An.
“…”
Anh Trần: Nhìn Chức Chức Tử của chúng ta này, con nhóc này rất giống tôi, trượng nghĩa! Khí phách! Không ham sắc đẹp!
Tăng Tuyền đang đi công tác ở Vancouver, lúc này ở bên đó mới hơn 7 giờ sáng. Mà dù là đang ở Trung Quốc hay ở Vancouver thì đây cũng là giờ đi ngủ.
Nhắc tới cũng không biết nên cảm ơn hay oán trách anh Trần này nữa.
Ngôn Trạm thở dài, đáp lại: “Con cúp máy đây.”
Nam Chức tự do bay nhảy suốt chặng đường, suýt chút nữa quên mất rằng mình đang phải tới ghi hình cho chương trình mà người khác “bố thí” cho.
Nếu không phải vì cô ấy, anh sẽ không hiểu nhầm là Nam Chức có sở thích đặc biệt; Nhưng nếu không có cô ấy, anh cũng không biết liệu sợi dây duyên phận gắn kết mình và Nam Chức có bị đứt hay không.
Ngôn Trạm đút một tay vào túi quần, nhìn đồng hồ ở tay còn lại, trả lời: “Mọi chuyện diễn ra thuận lợi nên về sớm.”
Nhưng dù có thế nào thì Nam Chức cũng rất may mắn khi có một người bạn như cô ấy.
—— Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với bản thân, anh cũng chỉ muốn có cô.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Có rất nhiều người, nhất là sau khi cấp trên biết được, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải bảo vệ quyền lợi và tôn nghiêm của nhân viên nữa, mà là tìm cách để “che giấu” đi.
Ngôn Trạm nhíu mày lại, anh không biết phải làm gì ngoài việc lau nước mắt cho cô. Mà cô thì cứ lặng lẽ khóc như vậy, không ồn ào náo loạn, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Nói xong câu đó, Ngôn Trạm khẽ gật đầu rồi bấm mật khẩu để vào nhà.
Bộ dạng cố kìm nén nước mắt và nói mình “không có nhà” của cô xuất hiện trong giấc mơ của Ngôn Trạm.
Nam Chức đi vào trong.
Sự an ủi của anh không có bất cứ tác dụng gì, cô gái cũng không quay đầu lại, một mình đi tới nơi anh không thể tìm thấy. Và từ đó, cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh…
“Anh đẹp trai như vậy.”
“Anh ôm em, được không?” Người đàn ông đột nhiên nói.
Ngôn Trạm bừng tỉnh.
Không chỉ không đồng ý mà tôi còn muốn cho anh hai cái bạt tai nữa. Nhưng tôi là người có đạo đức.
Bật đèn lên, 1 giờ sáng.
*
Ngôn Trạm cầm điện thoại lên, bấm số của Tăng Tuyền.
“Đóng cửa lại.” Anh ta nói.
Tăng Tuyền đang đi công tác ở Vancouver, lúc này ở bên đó mới hơn 7 giờ sáng. Mà dù là đang ở Trung Quốc hay ở Vancouver thì đây cũng là giờ đi ngủ.
Ngôn nhị cẩu (nằm ngửa ra): Tới đi, anh không sợ.
Nam Chức thực sự không thể chịu nổi.
“…”
Đột nhiên bị đánh thức, Tăng Tuyền rất muốn giết người.
“Ngồi đi.” Giang Nguyên gác chân lên: “Trước khi nói lý do thì tôi có chuyện này muốn nói với cô trước. Tôi rất ngưỡng mộ cô.”
Ngôn Trạm sợ cô hiểu lầm, liền giải thích: “Anh chỉ muốn…”
“Con thật sự muốn cắt đứt quan hệ với mẹ đúng không?” Tăng Tuyền nghiến răng nói: “Thằng con bất hiếu!”
Nam Chức quyết định tránh đi trước.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Ngôn Trạm nhíu mày. Anh rất muốn hỏi giữa ba mẹ Nam Chức đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên bị đánh thức, Tăng Tuyền rất muốn giết người.
Nhưng câu hỏi đã tới đầu môi lại không thể nói ra.
Nhưng một giây sau, cô lại giơ nắm đấm lên: “Nhưng tớ không thể dừng công việc được, tớ là người có đạo đức nghề nghiệp!”
Tăng Tuyền ở đầu dây bên kia vô cùng sốt ruột, kêu lớn: “Nói mau! Hay là con bị bịt miệng rồi? Vậy cứ trực tiếp giết con tin đi, tôi không phản đối!”
Nhưng nếu cô thực sự đã làm chuyện gì, lão Phật gia chăc chắn sẽ không giữ vẻ mặt hiền hòa như này với cô đâu nhỉ?
Ngôn Trạm thở dài, đáp lại: “Con cúp máy đây.”
“…”
Một tiếng “tít” vang lên, cách đó không xa, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen sáng đèn.
Cái thằng con bất hiếu mắc bệnh tâm thần xui xẻo này!
“Sao vậy?”
Căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Làn gió đêm luồn qua khe hở do cửa kính để lại, thổi tung tấm rèm vải trắng, lay động từng góc giường.
Nhắm mắt lại, Nam Chức bật khóc lớn.
Ngôn Trạm từ từ nhắm mắt lại.
Cũng không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy hình như mình đã làm một chuyện gì đó khó có thể diễn tả với lão Phật gia.
—— Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với bản thân, anh cũng chỉ muốn có cô.
Nam Chức dần tỉnh táo trở lại.
Trọng tâm là những việc làm hiển hách của sứ giả bảo vệ người đẹp lão Phật gia. Còn về chuyện ôm, đừng để cô bạn thân chưa có kinh nghiệm yêu đương là cô ấy kể lại.
“Hôm nay có cần xin nghỉ phép nửa ngày không?” Viên Tây trấn tĩnh lại, cố tỏ ra bình thường: “Đầu còn đau không?”
Cô ấn ấn đầu. Viên Tây vừa chuẩn bị bữa sáng cho cô, vừa kể lại tường tận đầu đuôi sự việc.
Cứ tưởng lại thêm một Tạ Hoài Thâm gây nuối tiếc nữa chứ, nói chung Ngôn chó vẫn là best:)))
Trọng tâm là những việc làm hiển hách của sứ giả bảo vệ người đẹp lão Phật gia. Còn về chuyện ôm, đừng để cô bạn thân chưa có kinh nghiệm yêu đương là cô ấy kể lại.
Nam Chức gặm cái bánh mì, trong lòng thầm nghĩ cũng may mình không làm điều gì kỳ lạ cả.
Nam Chức né không kịp, bị người đàn ông này ôm lấy, có cố gắng hết sức cũng không thể trốn thoát.
Nam Chức ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, trên lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
“Sau này tớ sẽ cảm ơn anh ta thật nhiều.” Cô nói.
Trong lòng Viên Tây gào thét: Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Tớ thật sự muốn đưa hai người đến Cục Dân Chính lắm rồi đó!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Trần Diệp An và Viên Tây đều biết mật khẩu nhà Nam Chức. Vừa bước vào nhà, hai người họ cùng hiệp lực chăm sóc cho cô bạn thân “ma men” của mình.
“Hôm nay có cần xin nghỉ phép nửa ngày không?” Viên Tây trấn tĩnh lại, cố tỏ ra bình thường: “Đầu còn đau không?”
“Được.”
Nam Chức ấm ức gật đầu: “Đau.”
Nhưng một giây sau, cô lại giơ nắm đấm lên: “Nhưng tớ không thể dừng công việc được, tớ là người có đạo đức nghề nghiệp!”
“Chào buổi sáng.”
Viên Tây: Rốt cuộc hai chúng ta ai mới là đồ ngốc chứ?
Chỉ có thể đợi lão Phật gia này thỏa mãn cơn nghiện của một người anh trai tốt thì cô mới được trả tự do.
Nam Chức ăn xong bữa sáng phải rời đi luôn, vì dưới nhà đã có xe chờ sẵn.
Nếu như cấp trên là nữ thì sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không suy bụng ta ra bụng người; Nhưng nếu cấp trên là nam, bọn họ sẽ nghĩ rằng tại sao người ta không quấy rối người khác mà lại quấy rối nhân viên của mình.
Về phần Viên Tây, cô ấy là bà chủ nên có quyền đến cửa tiệm muộn, ngang nhiên ôm lấy Quýt nhỏ rồi chui vào chăn ngủ bù.
Ngôn Trạm ôm chặt lấy cô.
Yuu: Đến chương này mới nói rõ giới tính của nhân vật “Trần lão sư” nên trước đây mình có để là “Cô Trần”. Mình đã sửa mấy chương trước rồi nhưng chắc chắn vẫn còn sót, mọi người đọc mà thấy thì comment để mình sửa lại nha. Cảm ơn mọi người
Trên hành lang, Ngôn Trạm đang đứng đợi thang máy.
“Chào, chào buổi sáng.”
Nhưng người đàn ông lại nhấn nút đóng cửa lại trước khi cô đi ra ngoài, nói: “Không phải tầng này.”
Yuu: Đến chương này mới nói rõ giới tính của nhân vật “Trần lão sư” nên trước đây mình có để là “Cô Trần”. Mình đã sửa mấy chương trước rồi nhưng chắc chắn vẫn còn sót, mọi người đọc mà thấy thì comment để mình sửa lại nha. Cảm ơn mọi người
“Chào, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Nam Chức nhớ lại những gì Viên Tây đã nói với mình lúc nãy, chủ động nói: “Hôm qua tôi say quá, gây thêm phiền phức cho anh rồi. Sau này tôi nhất định sẽ mời anh một bữa.”
Trên hành lang, Ngôn Trạm đang đứng đợi thang máy.
~
“Được.”
Ngôn Trạm đi tới mở cửa ghế phụ ra, xoay người lại nói: “Từ nay về sau, anh sẽ đưa đón em.”
Thang máy tới, Ngôn Trạm giơ tay chặn cửa để cô vào.
Xuống tầng một.
Nam Chức đi vào trong.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Cô nói: “Còn nữa, nếu ngay từ đầu tôi đã không thích hợp với chương trình này, anh không cần phải miễn cưỡng để nói giúp tôi đâu. Lúc về tôi sẽ nói lại với ban lãnh đạo, nhờ lãnh đạo thương lượng với đài truyền hình.”
Cũng không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy hình như mình đã làm một chuyện gì đó khó có thể diễn tả với lão Phật gia.
“Tôi đã phải rất vất vả mới giúp em được xuất hiện trong chương trình, có phải em nên báo đáp tôi đúng không nhỉ?” Anh ta nói: “Hơn nữa, nếu em theo tôi, sau này có bất kỳ cơ hội nào em cũng sẽ độc chiếm vị trí đầu tiên. Nam Chức, ở bên tôi em sẽ không lỗ!”
Nhưng nếu cô thực sự đã làm chuyện gì, lão Phật gia chăc chắn sẽ không giữ vẻ mặt hiền hòa như này với cô đâu nhỉ?
“Mà này, không phải hôm nay anh mới về sao?” Nam Chức nóng lòng muốn tìm một chủ đề nói chuyện nào đó để xác minh.
Ngôn Trạm đút một tay vào túi quần, nhìn đồng hồ ở tay còn lại, trả lời: “Mọi chuyện diễn ra thuận lợi nên về sớm.”
“À, ra là vậy.”
Ngôn Trạm vỗ vỗ lưng cô, lặp đi lặp lại câu: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“À, ra là vậy.”
Nam Chức bĩu môi, giống như cô không thể chạm vào món đồ chơi đắt tiền yêu thích của mình, ỉu xìu một hồi mới nói: “Bỏ đi, tôi không muốn soi gương đâu. Tôi chỉ muốn…”
Thà im lặng cho xong, hỏi cũng như không hỏi.
Nam Chức khép tập tài liệu lại, hỏi: “Vậy thì ngay từ đầu, chương trình không phải là để khán giả hiểu thêm về nghề lồng tiếng, đúng không?”
Nhưng Nam Chức vẫn không từ bỏ, cô nói: “Tài xế mà anh sắp xếp cho tôi ý, hôm qua tôi đi ăn với bạn cho nên không phiền tới người ta. Còn nữa, chủ thầu nói với tôi là bọn họ sẽ tăng cường tuần tra, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Anh không cần bố trí tài xế cho tôi nữa.”
Giang Nguyên khẽ cười: “Chuyện này mà cô cũng tin sao? Lưu lượng là thứ tốt như vậy, tôi chỉ có nhiệm vụ tạo ra các ngôi sao thôi.”
Sau khi cô nói một tràng dài như vậy nhưng Ngôn Trạm cũng chỉ đáp lại một chữ “Ừ”.
“…”
Cô đã gặp nhiều chuyện kinh tởm nhưng chưa chuyện nào kinh tởm như thế này.
“…”
Cô thật sự không to gan đến nỗi làm gì đó với lão Phật gia đâu, đúng không?
Xuống tầng một.
Nam Chức quyết định tránh đi trước.
Nếu không phải vì cô ấy, anh sẽ không hiểu nhầm là Nam Chức có sở thích đặc biệt; Nhưng nếu không có cô ấy, anh cũng không biết liệu sợi dây duyên phận gắn kết mình và Nam Chức có bị đứt hay không.
Nhưng người đàn ông lại nhấn nút đóng cửa lại trước khi cô đi ra ngoài, nói: “Không phải tầng này.”
Nam Tiểu Chức: Tôi uống say, chỉ là mê sảng thôi. Anh không muốn…
“…”
Nam Chức không nghe thấy, mà dù cô có nghe thấy thì cô bây giờ cũng không thể hiểu được ý của câu nói này.
Cô thật sự xuống tầng này mà.
Cô yêu thích công việc này, nhưng là một người phụ nữ đi làm, cô kiên quyết chống lại những hành vi quấy rối nơi công sở.
Nam Chức khó hiểu đi theo Ngôn Trạm xuống gara dưới tầng hầm.
Một tiếng “tít” vang lên, cách đó không xa, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen sáng đèn.
Nam Chức đứng dậy: “Tôi có.”
Ngôn Trạm đi tới mở cửa ghế phụ ra, xoay người lại nói: “Từ nay về sau, anh sẽ đưa đón em.”
Nhắc tới cũng không biết nên cảm ơn hay oán trách anh Trần này nữa.
“…”
Cô phải ngồi thứ còn đắt tiền hơn tàu điện ngầm sao!!!
“…”
*
“Sau này tớ sẽ cảm ơn anh ta thật nhiều.” Cô nói.
Ngôn nhị cẩu: Vợ à, thì ra em không dám lại gần anh vì sợ ăn đậu hũ của anh sao
Thời gian trôi đi theo quỹ đạo đã thiết lập.
Công việc này là nhiệm vụ mà thầy Trần đã giao cho cô sau khi cân nhắc. Cô là nhân viên của công ty, hoàn thành nhiệm vụ là điều cơ bản nhất. Nhưng cho tới bây giờ, dù ở bất cứ đâu, bên trong lẫn bên ngoài cô đều không được coi là con người.
Nam Chức lại làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Ngoại trừ việc có thêm một “tài xế” đẳng cấp ra thì không có gì khác cả.
Về phần Viên Tây, cô ấy là bà chủ nên có quyền đến cửa tiệm muộn, ngang nhiên ôm lấy Quýt nhỏ rồi chui vào chăn ngủ bù.
Đương nhiên, vị “tài xế” đẳng cấp này tuyệt đối không được xuất hiện trong khuôn viên Sáng Ý, nếu không mọi người sẽ dìm chết cô bằng đống nước bọt đó mất.
Chỉ có thể đợi lão Phật gia này thỏa mãn cơn nghiện của một người anh trai tốt thì cô mới được trả tự do.
Nam Chức không nhịn được nữa.
Buổi sáng, Nam Chức nhận được thông báo đến đài truyền hình để diễn tập.
Nam Chức nghĩ thầy Trần chắc chắn trở thành tấm gương tốt cho những người khác, mà cô thì cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng giữa cô và đài truyền hình, anh ta hiển nhiên sẽ muốn giữ danh tiếng cho lồng tiếng Linh Khuynh.
Trừ thời gian đưa đi làm ra thì lão Phật gia không rảnh để làm “anh trai tốt”, vì vậy Nam Chức đã đi bằng tàu điện ngầm.
“Mở, cửa.” Cô gằn từng chữ một: “Đừng để tôi khiến anh phải hối hận.”
Đây chính là cảm giác tự do!
Yuu: Đến chương này mới nói rõ giới tính của nhân vật “Trần lão sư” nên trước đây mình có để là “Cô Trần”. Mình đã sửa mấy chương trước rồi nhưng chắc chắn vẫn còn sót, mọi người đọc mà thấy thì comment để mình sửa lại nha. Cảm ơn mọi người
Đây chính là cảm giác được bay lượn!
Nam Chức tự do bay nhảy suốt chặng đường, suýt chút nữa quên mất rằng mình đang phải tới ghi hình cho chương trình mà người khác “bố thí” cho.
Kiệt Tử, người phụ trách “kịch bản” lần trước có vẻ không ưa cô chút nào, anh ta luôn nói nhẹ nhàng với những người khác, nhưng đến lượt cô, nhiều hơn một dấu phẩy anh ta cũng không muốn nói.
Nam Chức hít một hơi thật sâu, cô tức nhưng lại không thể làm gì được.
Nam Chức thật sự… Rất bất lực.
Nam Chức cười như không cười: “Anh ngưỡng mộ gì tôi?”
Công việc này là nhiệm vụ mà thầy Trần đã giao cho cô sau khi cân nhắc. Cô là nhân viên của công ty, hoàn thành nhiệm vụ là điều cơ bản nhất. Nhưng cho tới bây giờ, dù ở bất cứ đâu, bên trong lẫn bên ngoài cô đều không được coi là con người.
Tuy nhiên, cô vẫn phải chấp nhận và tích cực hợp tác.
Giang Nguyên cởi cà vạt ra, đi về phía Nam Chức.
Giang Nguyên đứng bất động.
Bởi vì cô không đại diện cho cá nhân mình, mà là cho lồng tiếng Linh Khuynh.
“Nam Chức? Nam Chức có ở đây không?”
Nam Chức đứng dậy: “Tôi có.”
Nhân viên công tác gật đầu, sau đó chỉ về phía bên trái: “Tới phòng 1703, có người tìm.”
Ai tìm cô vậy?
Nam Chức nói cảm ơn rồi đi dọc theo hành lang tới phòng 1703. Đó là văn phòng nằm tận trong cùng, khuất ở trong góc, không có ai đi ngang qua.
Vòng tay này mang theo hương thơm mát lạnh của gỗ mộc, nhẹ nhàng, thoang thoảng. Nó chui vào khoang mũi cô, dọc theo mạch máu tiến thẳng đến trái tim, có chút ngứa ngáy.
Tương đối tách biệt.
Thầy Trần nghe cô nói toàn bộ những chuyện xảy ra, im lặng một hồi lâu.
Nam Chức không vội bước vào, dựa vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong. Cô quay lại phòng chờ lúc nãy, lấy trong túi xách ra một chai nước pha bột ớt.
Giống như có một bàn tay vô hình xuyên qua lồng ngực anh, hung bạo bóp lấy trái tim anh, vô cùng đau đớn.
Đây chính là kế khôn lỏi mà bà cô đã dạy cho kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Nam Chức ấm ức gật đầu: “Đau.”
Gõ cửa, bên trong vang lên tiếng “Vào đi”.
Giang Nguyên ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà còn có một tập tài liệu.
Giọng nói dịu dàng tràn đầy sự dỗ dành suýt chút nữa khiến tài xế chệch tay lái, mà ngay cả trợ lý Phương vốn quen với sự sắt đá tàn nhẫn của Boss cũng phải kinh ngạc.
“Đóng cửa lại.” Anh ta nói.
Thời gian trôi đi theo quỹ đạo đã thiết lập.
Nam Chức không nhúc nhích. Giang Nguyên bật cười: “Cô không muốn biết tại sao mình lại được tổ sản xuất lựa chọn sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, đóng cửa lại đi. Nghe lời.”
Tuy nhiên, cô vẫn phải chấp nhận và tích cực hợp tác.
Nam Chức siết chặt chai nước pha bột ớt trong túi, đóng cửa lại.
“Ngồi đi.” Giang Nguyên gác chân lên: “Trước khi nói lý do thì tôi có chuyện này muốn nói với cô trước. Tôi rất ngưỡng mộ cô.”
Cô thật sự xuống tầng này mà.
Nam Chức cười như không cười: “Anh ngưỡng mộ gì tôi?”
Khuôn mặt sao?
Giang Nguyên không trả lời mà chỉ đẩy tập tài liệu tới: “Cô xem trước đi.” Nói xong, anh ta đứng dậy đi vòng vòng trong phòng.
Nam Chức cầm tập tài liệu lên, là một bản thoả thuận cho chức vô địch của chương trình《Bên trong giọng nói》.
Trên đó có nêu rõ đài truyền hình sẽ đầu tư bao nhiêu tiền vào việc hoàn thiện Nam Chức, thậm chí cả việc tuyên truyền trên Weibo và các tài khoản chính thức, chắc chắn sẽ biến cô thành ngôi sao trong ngành lồng tiếng.
“Bây giờ thì hiểu rồi chứ?” Giang Nguyên nói: “Muốn trở thành ngôi sao thì cũng phải nhìn xem mình có khuôn mặt của một ngôi sao không đã. Nam Chức, cô rất đẹp, cô có thể trở thành nữ thần của toàn dân.”
Nam Chức khép tập tài liệu lại, hỏi: “Vậy thì ngay từ đầu, chương trình không phải là để khán giả hiểu thêm về nghề lồng tiếng, đúng không?”
Nam Chức chớp mắt, nước mắt vô tình rơi xuống trên mu bàn tay của người đàn ông. Cô trầm giọng nói: “Không có, không có.”
Giang Nguyên khẽ cười: “Chuyện này mà cô cũng tin sao? Lưu lượng là thứ tốt như vậy, tôi chỉ có nhiệm vụ tạo ra các ngôi sao thôi.”
Anh ta cúi người ghé vào tai Nam Chức, thở ra một hơi rồi nói: “Em có đồng ý không?” Anh ta vươn tay muốn ôm lấy Nam Chức.
Nam Chức thấy buồn nôn, cô đứng bật dậy, nói: “Nhà sản xuất Giang, tôi không đồng ý.”
Ngôn Trạm nhíu mày. Anh rất muốn hỏi giữa ba mẹ Nam Chức đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ không đồng ý mà tôi còn muốn cho anh hai cái bạt tai nữa. Nhưng tôi là người có đạo đức.
Nam Chức phủi phủi quần áo. Trên người cô dường như còn lưu lại cái mùi của sự biến thái này, cô nhăn mũi tỏ vẻ chán ghét.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Cô nói: “Còn nữa, nếu ngay từ đầu tôi đã không thích hợp với chương trình này, anh không cần phải miễn cưỡng để nói giúp tôi đâu. Lúc về tôi sẽ nói lại với ban lãnh đạo, nhờ lãnh đạo thương lượng với đài truyền hình.”
Nam Chức xoay người mở cửa, nhưng vặn nắm cửa hai lần cũng không thể mở được.
Khuôn mặt sao?
Anh ta cúi người ghé vào tai Nam Chức, thở ra một hơi rồi nói: “Em có đồng ý không?” Anh ta vươn tay muốn ôm lấy Nam Chức.
“Cô gái này thật ngây thơ.” Giang Nguyên lắc lắc cái khóa điện tử trong tay.
Nam Chức siết chặt nắm tay, quay đầu lại nói: “Mở cửa.”
Quýt nhỏ nhân cơ hội làm nũng để anh mở đồ ăn hộp cho nó. Nhưng ngặt nỗi người đàn ông này lại là một người có trái tim sắt đá, anh vuốt ve nó, nhưng lòng lại không hướng đến nó.
Giang Nguyên đứng bất động.
“Mở, cửa.” Cô gằn từng chữ một: “Đừng để tôi khiến anh phải hối hận.”
Nhưng Nam Chức vẫn không từ bỏ, cô nói: “Tài xế mà anh sắp xếp cho tôi ý, hôm qua tôi đi ăn với bạn cho nên không phiền tới người ta. Còn nữa, chủ thầu nói với tôi là bọn họ sẽ tăng cường tuần tra, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Anh không cần bố trí tài xế cho tôi nữa.”
Giang Nguyên mỉm cười, vỗ vỗ tay rồi nói: “Sao phải hối hận chứ? Nói cho người khác biết là tôi muốn dìm em, áp đặt em sao? Em cứ đi ra ngoài nói thử xem, xem ai tin em chứ. Một người mới tép riu đơn thân độc mã được một nhà sản xuất át chủ bài cho cơ hội, em nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Nếu tôi nói, mọi người sẽ khen tôi là người sáng suốt, chọn được một con ngựa chiến. Nhưng nếu em nói, mọi người sẽ chỉ nghĩ em là đồ rẻ tiền.”
Nam Chức hít một hơi thật sâu, cô tức nhưng lại không thể làm gì được.
Trừ thời gian đưa đi làm ra thì lão Phật gia không rảnh để làm “anh trai tốt”, vì vậy Nam Chức đã đi bằng tàu điện ngầm.
Cô vuốt lại mái tóc, đưa ra lời cảnh báo thân thiện cuối cùng: “Mở cửa. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Giang Nguyên nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Thấy cô do dự nửa giây, Giang Nguyên lại nói: “Lần trước lúc ở gần nhà em, tôi đã muốn làm như thế này rồi. Em có biết tôi đã phải chịu đựng vất vả như thế nào không?”
Anh ta đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không ai trong số họ có cái khí chất như Nam Chức —— Ẩn trong sự ngọt ngào đó chính là sự mạnh mẽ, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Giang Nguyên cởi cà vạt ra, đi về phía Nam Chức.
Trần Diệp An nói: “Mơ mơ màng màng thôi. Nhưng anh yên tâm, lát nữa cho con nhóc đấy uống chút nước mật ong là được rồi. Ngôn tổng, cũng không còn sớm nữa, chúng ta…”
“Tôi đã phải rất vất vả mới giúp em được xuất hiện trong chương trình, có phải em nên báo đáp tôi đúng không nhỉ?” Anh ta nói: “Hơn nữa, nếu em theo tôi, sau này có bất kỳ cơ hội nào em cũng sẽ độc chiếm vị trí đầu tiên. Nam Chức, ở bên tôi em sẽ không lỗ!”
Nam Chức khó hiểu đi theo Ngôn Trạm xuống gara dưới tầng hầm.
Giang Nguyên gấp gáp nhào tới ôm lấy cô.
Nam Chức né không kịp, bị người đàn ông này ôm lấy, có cố gắng hết sức cũng không thể trốn thoát.
“Dáng người phổng phao thật đó!” Giang Nguyên không còn giữ được thái độ ôn tồn nhã nhặn nữa, bộc lộ hoàn toàn bản chất bỉ ổi của mình: “Không có ai tới đâu. Em có thể hét lên, tôi thích nghe em hét!”
“…”
Nhưng câu hỏi đã tới đầu môi lại không thể nói ra.
Cô đã gặp nhiều chuyện kinh tởm nhưng chưa chuyện nào kinh tởm như thế này.
Nam Chức trở về lồng tiếng Linh Khuynh, lập tức nói rõ chuyện xảy ra cũng như quan điểm của mình với thầy Trần, đồng thời nói rằng cô sẽ rút khỏi chương trình《Bên trong giọng nói》.
Nam Chức thực sự không thể chịu nổi.
Nam Chức thấy buồn nôn, cô đứng bật dậy, nói: “Nhà sản xuất Giang, tôi không đồng ý.”
Nam Chức thật sự… Rất bất lực.
Thấy cô do dự nửa giây, Giang Nguyên lại nói: “Lần trước lúc ở gần nhà em, tôi đã muốn làm như thế này rồi. Em có biết tôi đã phải chịu đựng vất vả như thế nào không?”
“…”
Ngôn Trạm nghe vậy thì dừng động tác lại, quay đầu nhìn Trần Diệp An.
Hóa ra người đó là anh.
Anh có biết mình đã hại tôi phải đi làm trên chiếc xe sang trọng mỗi ngày không hả?
~
Nam Chức không nhịn được nữa.
Tương đối tách biệt.
Khi người đàn ông kéo cô đè xuống ghế sofa, cô đã cắn một cái vào cổ tay anh ta, sau đó còn tức tốc giẫm lên mu bàn chân của anh ta, đấm một cú chuẩn xác vào bụng dưới của anh ta. Cuối cùng, dùng đòn tấn công mà bà cô đã chỉ cho.
Cái thằng con bất hiếu mắc bệnh tâm thần xui xẻo này!
Giang Nguyên ôm mặt kêu thảm thiết.
Nam Chức phủi phủi quần áo. Trên người cô dường như còn lưu lại cái mùi của sự biến thái này, cô nhăn mũi tỏ vẻ chán ghét.
“Tôi định đổ vào miệng anh nhưng lại lỡ tay làm bắn vào mắt anh.” Cô nói: “Tốt nhất là anh nên đi rửa sạch đi, đừng để bị mù.”
Giang Nguyên sợ tới mức nhanh chóng mở khóa chạy ra khỏi phòng.
Nam Chức đương nhiên không tham gia vào buổi diễn tập tiếp theo.
Ngôn Trạm bế Nam Chức lên nhà.
Cô yêu thích công việc này, nhưng là một người phụ nữ đi làm, cô kiên quyết chống lại những hành vi quấy rối nơi công sở.
Nam Chức trở về lồng tiếng Linh Khuynh, lập tức nói rõ chuyện xảy ra cũng như quan điểm của mình với thầy Trần, đồng thời nói rằng cô sẽ rút khỏi chương trình《Bên trong giọng nói》.
Thầy Trần nghe cô nói toàn bộ những chuyện xảy ra, im lặng một hồi lâu.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Tây ngốc: Nở nụ cười của bà dì.JPG
“Những gì em nói đều là sự thật sao?” Anh ta mở miệng liền hỏi câu này.
Nam Chức thấy lòng mình lạnh đi, hỏi lại: “Có cô gái nào lấy chuyện này ra để đùa giỡn không ạ?”
Thầy Trần không nói gì cả.
Nam Chức nói cảm ơn rồi đi dọc theo hành lang tới phòng 1703. Đó là văn phòng nằm tận trong cùng, khuất ở trong góc, không có ai đi ngang qua.
Ở nơi làm việc, những điều như vậy không có gì là mới cả.
Có rất nhiều người, nhất là sau khi cấp trên biết được, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải bảo vệ quyền lợi và tôn nghiêm của nhân viên nữa, mà là tìm cách để “che giấu” đi.
Nếu như cấp trên là nữ thì sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không suy bụng ta ra bụng người; Nhưng nếu cấp trên là nam, bọn họ sẽ nghĩ rằng tại sao người ta không quấy rối người khác mà lại quấy rối nhân viên của mình.
Nam Chức nghĩ thầy Trần chắc chắn trở thành tấm gương tốt cho những người khác, mà cô thì cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng giữa cô và đài truyền hình, anh ta hiển nhiên sẽ muốn giữ danh tiếng cho lồng tiếng Linh Khuynh.
Nam Chức đứng lên, nghiêm túc nói: “Em đã kể cho thầy nghe toàn bộ câu chuyện rồi, em mong thầy sẽ cho em một lời giải thích và một lời xin lỗi chính thức. Nếu thầy chọn việc qua loa tắc trách, với cái thời đại Internet phổ biển như thế này, đối phó với một tên cặn bã là một chuyện vô cùng dễ dàng.”
Thầy Trần nâng kính lên, trả lời: “Tiểu Nam, tôi có thể đi tìm hiểu trước được không? Tôi sẽ cho em một câu trả lời thích đáng, đừng nóng vội.”
Anh ta đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không ai trong số họ có cái khí chất như Nam Chức —— Ẩn trong sự ngọt ngào đó chính là sự mạnh mẽ, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
“Ngày mai đi làm,” Nam Chức nói: “Em muốn câu trả lời chính thức.”
Nếu không, cô sẽ tự lên tiếng vì bản thân.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn nhị cẩu: Vợ à, thì ra em không dám lại gần anh vì sợ ăn đậu hũ của anh sao
Trên đó có nêu rõ đài truyền hình sẽ đầu tư bao nhiêu tiền vào việc hoàn thiện Nam Chức, thậm chí cả việc tuyên truyền trên Weibo và các tài khoản chính thức, chắc chắn sẽ biến cô thành ngôi sao trong ngành lồng tiếng.
Nam Tiểu Chức: Tôi uống say, chỉ là mê sảng thôi. Anh không muốn…