Cách Sơn Hải

Chương 17: Em đi, được chưa?



“Còn đây, bạn trai tớ.”

Lịch sử luôn là tương tự kinh người. Lần trước, Từ Minh cũng là dùng cùng một động tác, cùng một câu nói, giới thiệu cậu với bạn trai.

Nhưng lần này Lục Hoằng còn muốn giãy giụa một chút: “Có phải cậu thiếu một chữ ‘cũ’ không?”

“Cậu nói xem?” Mặt Từ Minh đen lại.

Giang Yến lặng yên lấy bàn tay đang sờ đùi hắn của Từ Minh ra, Từ Minh lại dựa cằm vào bả vai hắn, tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Giang Yến một cách không kiêng nể gì, hoàn toàn mặc kệ phản ứng cả người cứng ngắc của hắn, cũng không để ý ánh mắt không nỡ nhìn thẳng của Lục Hoằng.

“……”

Lục Hoằng che mặt, không xem.

Thư ký Đỗ thì im hơi lặng tiếng bay trở lại phòng cho khách.

/

Cơ mặt Lục Hoằng giật giật, chân bắt chéo bắt đầu run rẩy: “Tớ lòng như lửa đốt chạy tới, kết quả cậu liền cho tớ xem cảnh này… tiểu Minh, con thật sự khiến cha thất vọng rồi.”

Từ Minh ôm người tâm tâm niệm niệm, vốn là có chút tâm viên ý mã*, nghe Lục hoằng ba hoa xong, đáp lại không chút nghĩ ngợi:

(*心猿意 马: tư tưởn g, tâ m tìn h khô ng kh ống c hế đư ợc, s uy ng hĩ lu ng tu ng.)

“Không có chuyện gì liền mau cút đi, đừng quấy rầy ông đây yêu đương.”

“Cậu… không lương tâm!” Lục Hoằng mắng một câu bất hiếu, phẫn nộ đứng lên khỏi ghế sô pha, làm bộ làm tịch đi hai bước, lại không nghe thấy động tĩnh giữ lại của người phía sau, nhịn không được quay đầu nhìn lại….

Tên chết bầm, miệng đều dán đến lỗ tai người ta.

(*Ai thiên đao( 挨千刀): chịu ngàn đao | chỉ ngườ i cực ác; đồ qu ỷ sứ; đồ á c ôn (chịu ngàn đao còn c hưa h ết tộ i)| l ời mắ ng ma ng tí nh tr ách m óc: q uỷ sứ ; đồ chết bầm;… (cha mẹ m ắng c on ha y chu yện n am nữ )

/

Cậu đành phải nghẹn khuất* mà đi trở về ngồi xuống, chân bắt chéo rung rung trừng mắt đôi cẩu nam nam đang tình chàng ý thiếp phía đối diện ——

(*Ngu yên v ăn 憋屈 biệt khuấ t: tâ m lý trạng thái bị đ è nén , ủy khuất , bực mình khó chịu. Tỏ v ẻ k c ông b ằng k thuậ n lợi tron g một tình cảnh , lại k cá ch nà o kể ra ho ặc lý giải cho những ngườ i khá c.)

Nói chính xác, là chỉ có Từ Minh đơn phương tình chàng ý thiếp, người bên cạnh lại giống như khúc gỗ, không hề có chút phản ứng nào.

Lục Hoằng nhìn không vừa mắt, môi mấp máy, nhưng vẫn là nuốt ngược lại mấy lời đã đến bên cổ họng.

Mặc kệ thế nào, Từ Minh đã nói người nọ là bạn trai cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn không thích nghe có người nói người của cậu ấy không tốt, Lục Hoằng đã được lĩnh giáo điểm này từ mấy năm trước rồi.

Cho nên dù cậu có bất mãn với Giang Yến đi nữa, lúc này cũng phải ngậm miệng không đề cập tới.

“Sao cậu còn chưa đi?” Từ Minh cọ cọ bả vai Giang Yến, nghiêng đầu thúc giục bóng đèn đối diện.

“Đi đi đi…. đi ngay!” Lục Hoằng cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng quả thật là có chuyện còn chưa hỏi, quỷ biết tên nhãi chết tiệt này có nghe điện thoại nữa hay không. Cậu chỉ có thể mang theo lửa giận, chân bắt chéo rung đến sắp bay lên:

“Đã nói với cậu trong điện thoại, cuộc hẹn đêm nay, đã định rồi. Cậu có tới không?”

/

Từ Minh thật vất vả hợp lại với Giang Yến, tạm thời không đề cập tới phải nắm chặt thời gian mài giũa cảm tình với hắn, chỉ nói đến vấn đề tâm lý trước mắt của Giang Yến, Từ Minh liền không có khả năng để hắn một mình, nghe vậy liền đáp lại một câu “không đi” theo bản năng.

Ngay sau đó bỗng nhiên cậu nghĩ tới cái gì, cuối cùng ngồi thẳng người, đưa mắt về phía Lục Hoằng:

“Lão Tiết có đến không?”

Lục Hoằng không chút do dự: “Đến.”

Hai mắt Từ Minh sáng lên.

Lão Tiết là chuyên gia tâm lý được công nhận trong ngành, điều trị thành công cho rất nhiều người bệnh tâm lý. Cộng với cậu ta và mình chung phòng ngủ ở ba năm cấp ba, người đáng tin, nếu có thể cho Giang Yến cùng Lão Tiết gặp mặt, nhất định cậu ta có thể nhìn ra Giang Yến có bệnh tâm lý gì.

“Tớ đi!” Từ Minh kích động đến nắm chặt tay Giang Yến, nói thật nhanh:

“A Yến đêm nay anh đi cùng em đi, đi gặp Lão Tiết —— Tiết Diêm, anh đã từng gặp cậu ấy rồi….”

“Không đi.” Người vẫn luôn trầm mặc liền mở miệng.

Từ Minh dừng một chút, bình thường người có vấn đề tâm lý đều sẽ kháng cự đi xem bác sĩ, đoán chừng Giang Yến cũng không ngoại lệ. Cậu đành phải mềm giọng dỗ hắn:

“Đi đi, cậu ấy là bạn em, tuyệt đối đáng tin. Anh và cậu ấy còn từng trò chuyện….”

Giang Yến rút tay về, gằn từng chữ:

“Không đi.”

/

Thái độ của Giang Yến đối với chuyện này cứng rắn ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải là mấy cái ôm ấp hôn hít dụ dỗ là có thể giải quyết, Từ Minh không khỏi nhụt chí.

Cậu không muốn nổi lên tranh chấp với Giang Yến vì chuyện này. Tuy rằng Lão Tiết khó hẹn một chút, nhưng muốn gặp cậu ta cũng không phải chỉ có mỗi cơ hội ở đêm nay, điều kiện tiên quyết là phải thuyết phục Giang Yến ngoan ngoãn đi xem bác sĩ tâm lý trước tiên.

Không thể nóng vội.

Từ Minh không khuyên nữa, chỉ quay đầu nói với Lục Hoằng: “Tớ không đi.”

Lục Hoằng: “….”

“Vì sao không đi.” Giang Yến đột nhiên hỏi cậu.

Hiện tại Giang Yến giống như đặc biệt thích hỏi vì sao, Từ Minh có chút buồn bực: “Không rảnh đi.”

Cậu ở đây xem Giang Yến. Bằng không chờ cậu vừa đi, Giang Yến lại cắt cổ, vậy cậu tìm ai khóc?

Ánh mắt Giang Yến quét qua từng tấc một trên khuôn mặt cậu, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.

Từ Minh trực giác hắn lại muốn nói ra mấy lời không dễ nghe.

“Em vẫn là xem anh thành người bệnh.” Giang Yến nói.

/

“Đệch!” Lục Hoằng đứng bật dậy, mẹ nó sao sẽ có một người không biết tốt xấu như thế!

Cậu giận đến mức muốn bay qua bàn trà cho Giang Yến một đấm, Từ Minh bỗng quay đầu quát cậu một câu: “Câm miệng, ngồi xuống!”

Lục Hoằng nổi trận lôi đình ngồi lại.

Từ Minh đưa tay vò vò đầu, tâm tình thật bực bội.

“Được, nói nhiều như vậy, anh chính là muốn cho em đi đi,” Cậu cắn răng đến kêu ken két, hận không thể cắn một ngụm vào cổ Giang Yến:

“Em đi. Được chưa?”

Khóe miệng Giang Yến giật giật, không nói gì.

Cậu nén giận đứng lên, nổi giận đùng đùng đi tới cửa, Lục Hoằng thấy vậy thì vui vẻ, vội vàng đứng dậy đi theo, trước khi đi thuận tiện giơ ngón giữa về phía Giang Yến.

Từ Minh sắp tới cửa lại bỗng nhiên dừng lại, thoáng cái xoay người.

Người nọ đang im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu, hoàn toàn không ngờ tới cậu lại đột nhiên xoay người, biểu tình không kịp giấu đi chui trọn vào trong đôi mắt của Từ Minh.

Trái tim Từ Minh bỗng siết một cái, đau đến mũi cậu cay cay.

Vì sao Giang Yến phải lộ ra biểu tình này? Giống như là cậu vứt bỏ hắn.

Nhưng rõ ràng là Giang Yến muốn đuổi cậu đi a.

Lục Hoằng theo tới một nửa thấy cậu vòng về, nhịn không được oán giận: “Này này, cậu lại….”

Từ Minh lướt qua cậu ta, đi từng bước về phía người trên sô pha, cúi người hôn nhẹ một cái ở giữa lông mày hắn.

“Đêm nay em về, ngoan ngoãn ở nhà chờ em,” Cậu vuốt băng gạt trên cổ người đàn ông, nói khẽ:

“Một sợi tóc cũng không được thiếu, nghe không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.