Quý Minh Lan đang ở nước Anh. Bay liên tục mười mấy tiếng khiến cô thấy không khỏe lắm, cố gắng gượng tới khi về nhà.
Người giúp việc xách hành lí lên lầu giúp cô, tiện thể rót một cốc nước ấm để ở tủ đầu giường rồi mới ra khỏi phòng.
Quý Minh Lan nằm vật xuống giường, toàn thân rã rời chẳng nhấc nổi, xây xẩm hết mặt mày. Do chênh lệch múi giờ nên ở Anh đang là hai giờ chiều.
Chẳng thể ngờ cô lại say máy bay nặng đến thế, như bị rút hết sức lực vậy. Mi mắt cô nặng dần, không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, lúc cô mở mắt đã thấy trời tối đen, giờ là tám giờ. Cô đã ngủ li bì suốt sáu tiếng đồng hồ.
Quý Minh Lan chống người trước bồn rửa mặt, hất nước lên mặt khiến phần tóc mai ướt sũng. Nước lạnh buốt khiến cô chợt run rẩy, vội lau mặt rồi thay quần áo.
Bước xuống cầu thang, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tỉnh rồi à?”
Quý Minh Lan sững sờ, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, không khỏi cau mày: “Sao anh lại ở đây?”
Quân Lam Thành tắt ipad đi, đối mặt với cô: “Dậy rồi thì ăn tối đi. Để anh đi hâm lại cho.”
Quý Minh Lan nhăn mày xoa hai bên thái dương, gần như gằn từng chữ: “Tôi hỏi tại sao anh lại ở đây.”
Quân Lam Thành im lặng, rồi tiến lên ôm cô từ phía sau: “Anh lo lắng cho em mà, để anh ở lại cạnh em đi. Mình quay lại được không em?”
Chà, qua nước ngoài được mấy tiếng mà ông chồng đang ly thân đã vác xác tới tận đây tìm cô này.
Quý Minh Lan mệt mỏi chẳng buồn tránh khỏi hắn, hơn nữa vòng tay ấm áp của hắn khiến cô thấy an tâm đến lạ, hai người cứ đứng ôm nhau trên cầu thang chẳng rời.
Trong lòng Quân Lam Thành đầy ngọt ngào, có lẽ cô đã tha thứ cho hắn rồi. Quý Minh Lan dựa vào lồng ngực Quân Lam Thành, ngổn ngang suy nghĩ. Rồi cô hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên mặt đối mặt với hắn: “Đến lúc anh phải đi rồi. Đừng để tôi nhắc lại.”
Quân Lam Thành sững sờ trong giây lát, rồi ôm chặt cô, cánh tay vững chắc giam cô lại bên mình, cằm tựa vào vai cô. Quý Minh Lan cứ ngửa cổ như vậy, lặng lẽ nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có này, trong đầu thầm nhẩm đếm từng giây trôi qua.
“Anh có quyền lựa chọn mà đúng không?” Quý Minh Lan bỗng nghe thấy hắn nói vậy, hơi nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, sẵng giọng, “Đừng có tự hạ thấp bản thân mình với tôi như thế”, rồi dùng hết sức đẩy hắn ra.
Quân Lam Thành cố chấp không buông, cắn vào cổ Quý Minh Lan. Trên cổ đột ngột đau nhói, cô cắn môi, nhưng cổ họng vẫn truyền ra tiếng kìm nén. Miệng Quân Lam Thành nếm được vị máu nhàn nhạt, hơi hé miệng liếm vết cắn ban nãy.
Đồ điên này!
Quý Minh Lan không chịu nổi, tức giận chửi mắng hắn, dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng sự cố gắng của cô là vô ích, Quân Lam Thành chỉ thấy sự phản kháng của cô nhỏ như kiến, không xi nhê gì với hắn.
Cổ cô cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt ở cổ, bèn hít một hơi thật sâu rồi hất đầu ra sau, đập vào vai Quân Lam Thành. Bị lực tác động đột ngột, hắn loạng choạng không vững, ngã ngồi xuống bậc thang.
Quý Minh Lan dựa vào ngực hắn nên không hề hấn gì, đang đắc ý định đứng lên vẫn thấy tay hắn bám chặt lấy mình. Quý Minh Lan điên tiết hét lên, không còn để ý đến hình tượng nữa: “Đồ thần kinh, não anh có vấn đề à! Bây giờ, một là anh đi, hai là tôi đi!”
Quân Lam Thành chẳng có cách nào khác ngoài thỏa hiệp với cô, dụi đầu vào cổ cô một lát rồi mới đứng dậy. Trước khi rời đi còn quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt ai oán. Quý Minh Lan quay đầu đi, chẳng muốn thấy hắn nữa.
Nghe tiếng động cơ xe bên ngoài, cô mới đứng dậy đi vào trong bếp. Trên bàn toàn các món cô thích ăn, có một tờ giấy nhớ dán bên cạnh.
“Đồ ăn tôi đã làm xong, cô chỉ cần hâm nóng lại là được.”
Không phải nét chữ của tên kia, vậy là của người giúp việc.
Quý Minh Lan để xuống, vô tình thấy phía sau còn có gì đó. “Các món này là chồng cô yêu cầu làm theo khẩu vị của cô, hi vọng cô thích.”
Quý Minh Lan trầm ngâm, lấy nĩa chọc bát salad hoa quả kế bên, không đụng vào các món chính. Cuối cùng vẫn không chống nổi cơn đói, cắn một miếng thịt nữa rồi ngồi phịch xuống ghế.