Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 66



Đối mặt với vấn đề của Mạc Thần, não bộ Văn Khê trống rỗng, hai chữ "Thích" ở bên miệng thế nào cũng không nói nên lời.

Bởi vì cậu không dám xác định vừa rồi Mạc Thần nói có phải là những gì cậu đã hiểu hay không.

Nếu như lúc này cậu lại nói "Thích", có phải là tương đương với việc thổ lộ Mạc Thần không?

Không đợi Văn Khê sửa sang rõ ràng lại suy nghĩ hỗn loạn, Mạc Thần bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Anh không phủ nhận."

Nghe được bốn chữ này, suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của Văn Khê càng trở nên hỗn loạn.

Cậu há miệng, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng nói ra một chữ "Đúng".

- Anh không phủ nhận.

- Đúng.

Câu trả lời này, tương đương với thừa nhận.

Mạc Thần kích động, cũng có chút dở khóc dở cười.

Tại sao lại có một người đáng yêu như vậy?

"Được, em biết chuyện này nên giải quyết như thế nào." Mạc Thần nói xong, đột nhiên cầm lấy điện thoại, mở weibo, chuyển sang tài khoản cá nhân của mình.

Vẻ mặt Văn Khê mê man nhìn hắn, trong đầu đều là mấy câu đối thoại vừa rồi của bọn họ, cũng quên mất trước đó còn xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi Mạc Thần buông di động xuống, nói với cậu một câu: "Anh tự xem weibo đi."

Văn Khê nghe lời cầm lấy điện thoại của mình vào weibo.

Có rất nhiều người để lại bình luận cho cậu, rất nhiều người tin tưởng cậu, rất nhiều người @cậu, để cho cậu nhất thời không biết nên xem cái gì.

Cậu xin giúp đỡ ngẩng đầu nhìn Mạc Thần một cái, đã thấy Mạc Thần cầm lấy bữa sáng của mình ăn, một bộ trạng thái "Anh chậm rãi nghiên cứu".

Văn Khê chấp nhận ấn từng chấm đỏ kia, sau đó rốt cuộc ấn vào giao diện bài đăng @cậu, liếc mắt một cái đã thấy weibo mới nhất.

@CLM-Momo: Là tôi thích anh ấy trước. @Khê Thần cầm ô trong tay: A...A...A rốt cuộc Khê Thần thừa nhận cậu ấy thích Momo! Đây là tuyên bố đi! Chắc chắn rồi! @Văn Khê Wency.

Văn Khê không dám tin nhìn bài viết này.

Câu nói kia được Mạc Thần chuyển tiếp không ngừng phóng đại trong mắt cậu, làm cho cậu một trận đầu váng mắt hoa.

—— Mạc Thần nói thích cậu!

Mạc Thần trực tiếp lên mạng công khai nói thích cậu!!!

Rốt cuộc xác định không phải mình hoa mắt, Văn Khê được sủng mà sợ nhìn Mạc Thần bên cạnh, lại thấy hắn đang uống nước.

Văn Khê nghiêng đầu, muốn chờ hắn uống nước xong rồi nói.

Nhưng mà, Mạc Thần uống nước xong buông cốc giấy xuống, không đợi Văn Khê phản ứng lại đột nhiên cúi đầu kề sát vào cậu, dùng môi chạm vào môi cậu.

Một nụ hôn bất thình loát mà dứt khoát khiến đầu óc Văn Khê ầm ầm nổ tung.

Mà thủ phạm Mạc Thần, ở trên môi cậu để lại nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước lại không đợi cậu phản ứng đã đứng dậy lùi ra, nhìn cậu cười: "Anh nói không ra thì để em nói —— em thích anh, Văn Khê."

Biết một người có hảo cảm với mình, cùng trực tiếp nghe được người kia thổ lộ, quả nhiên vẫn là khác biệt.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên Văn Khê có cảm giác cả người chìm vào bông, thoải mái mà sa ngã.

Cậu mím môi, rốt cuộc không có băn khoăn nữa, trả lời Mạc Thần bằng nụ cười xán lạn hơn hắn: "Anh cũng thích em ~"

Cứ như vậy, vào sáng hôm sau khi kết thúc vòng loại mùa xuân, hai người không chỉ bày tỏ tình cảm với nhau mà còn công khai thừa nhận mối quan hệ của mình với toàn mạng xã hội.

Hôm đó Mạc Thần đã nói tin tức tốt này với ba mẹ mình, phản ứng của ba mẹ hắn là:

Ba Mạc Thần: Được rồi.

Mẹ Mạc Thần: Rất tốt, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy cậu ấy cũng đã rất thích. Nhân tiện, con nói xem có nên tặng một món quà hay gì đó không? Cậu ấy thích gì?

Mạc Thần: Sau này có cơ hội mẹ có thể tự hỏi anh ấy.

Mẹ Mạc Thần: Được rồi, vậy khi nào con lại đưa cậu ấy về nhà? Khẳng định hiệu quả cách âm ở câu lạc bộ của con không tốt bằng nhà mình, muốn làm gì thì mang về rồi nói sau.

Mạc Thần:.........

Mẹ hắn... Thật sự là một chút cũng không bận tâm đến sự riêng tư với tôn nghiêm của con trai mình.

Nhưng quan hệ gia đình của hắn, Văn Khê vẫn tương đối hâm mộ.

Sau khi Văn Khê xác định quan hệ với hắn, căn bản không dám nói với gia đình, tuy cậu biết mẹ cậu không phải là người ngoan cố như vậy, luôn đặt hạnh phúc của cậu lên hàng đầu, nhưng đồng thời cậu cũng biết, mẹ vẫn hy vọng cậu có một gia đình ổn định, có giấy chứng nhận đàng hoàng.

Tuy nhiên, giấy chứng nhận đồng tính, trong nước không thể, một số nơi ở nước ngoài mới có thể.

Văn Khê nghĩ tìm cơ hội nói chuyện này với Mạc Thần sau.

Buổi chiều, Mạc Thần triệu tập người trong câu lạc bộ lại với nhau, chọn mấy trận đấu trong giải xuân để xem lại một chút.

Trần Úy và Giang Tân Dực hắn cũng nói, bảo Trần Tiêu hỗ trợ nhớ kỹ, chờ hai người đến hắn phụ trách thuật lại.

Sau khi xem lại xong, Mạc Thần không đốc thúc mọi người huấn luyện, mà lựa chọn giải tán tại chỗ.

SGH chỉ có ba ngày nghỉ ngơi giữa trận đấu thường và vòng loại trực tiếp, ba ngày này là để đội điều chỉnh.

Điều chỉnh này có thể là điều chỉnh chiến thuật (thường được gọi là đào tạo) hoặc điều chỉnh trạng thái (thường được gọi là nghỉ ngơi).

Nhưng mà ý của Mạc Thần là: "Hôm nay mọi người tự làm việc của mình, muốn huấn luyện thì huấn luyện, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."

Lăng Sơ Dật có chút kinh ngạc: "Tốt như vậy hả?"

Phải biết rằng, cuộc thi tuyển chọn trong nước năm ngoái, mấy ngày nghỉ ngơi giữa vòng sơ tuyển và vòng chung kết, hắn sống dở chết dở chỉ còn thiếu khóc nháo, Mạc Thần cũng không chịu để cho hắn nghỉ ngơi.

Nhưng quả thật lúc đó hắn đánh thối nát, cho nên cũng không có mặt mũi nghỉ ngơi, dù sao ngay cả Mạc Thần chơi như thần cũng liều mạng huấn luyện.

Mạc Thần nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó tầm mắt chuyển sang người Văn Khê, ánh mắt với giọng điệu hòa hoãn lại: "Trạng thái của bản thân thì mình là người rõ nhất, cho nên tôi cảm thấy không cần thiết phải ép các cậu huấn luyện, hiệu quả chưa chắc đã tốt." Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía Trần Tiêu, "Chiều hôm sau Trần Úy sẽ tới, anh giúp cậu ấy xem lại một chút. Mấy ngày nay cảm cúm của cậu ấy khá hơn chút rồi, hẳn là vòng tứ kết có thể lên."

Trần Tiêu "Ừ" một tiếng.

"Tiểu Tân đâu?" Lăng Sơ Dật thăm dò hỏi một câu.

Rõ ràng "Tiểu Tân" trong miệng hắn chỉ Giang Tân Dực, cũng không biết từ khi nào quan hệ của bọn họ trở nên thân mật như vậy.

"Hắn phải thi đại học." Mạc Thần nói một câu, trong nháy mắt đánh tan Lăng Sơ Dật.

Khác với Mạc Thần đã thi đỗ đại học, nghỉ học để chơi thể thao điện tử, Lăng Sơ Dật thì từ bỏ thi đại học để chơi thể thao điện tử.

Nói cách khác, giữa học tập và thể thao điện tử, hắn phá nồi dìm thuyền lựa chọn con đường E-Sports này, chắc là tương lai giải nghệ cũng chỉ có thể tham gia vào công việc liên quan đến game, ví dụ như streamer hoặc bình luận viên.

Muốn nói hối hận, là không có khả năng hối hận, dù sao Lăng Sơ Dật thích game, chơi game cả đời cũng cam tâm tình nguyện.

Thế nhưng, nghe được bạn bè cùng trang lứa không chỉ chơi tốt, học tập cũng không bỏ cuộc, hắn thật sự có loại cảm giác người so với người tức chết người.

Thấy Lăng Sơ Dật bĩu môi không nói lời nào, Mạc Thần chuyển tầm mắt sang Văn Khê.

Không đợi người xung quanh phản ứng lại, hắn đột nhiên đi tới, một tay tự nhiên đỡ thắt lưng Văn Khê: "Chơi 2vs2 hả?"

"Được~" Văn Khê vui vẻ đáp lại, thân thể gần như là tự giác dựa vào người Mạc Thần.

Lăng Sơ Dật và Trần Tiêu nhìn thấy một màn này: ...

CMN! Hai người này, còn có biết cái gì là quy củ hay không! Có ra cái thể thống gì không?

Nếu như nói trước hôm nay, còn chỉ là Mạc Thần đơn phương bảo vệ vợ, Văn Khê an tâm thoải mái tiếp nhận. Như vậy, giờ phút này, cảm giác thân mật giữa hai người đều sắp tràn ra cả câu lạc bộ!

Chờ hai người vào phòng huấn luyện, Lăng Sơ Dật mở miệng: "Tối hôm qua anh nói cho tôi biết, thật ra bọn họ cũng không ở cùng nhau, nói ở cùng nhau chỉ là vì để cho Tiểu Tân an tâm thi đấu... Hôm nay anh định giải thích sao đây?"

"Chậc, họ xác định quan hệ còn phải cố ý tới nói với cậu một tiếng hả?" Trần Tiêu nói ra.

Tuy nhiên, vài phút sau, hắn cảm thấy khuôn mặt của mình đau đớn.

Hai người này, quả thật sau khi xác định quan hệ không nói cho đồng đội biết, lại trực tiếp công khai trên mạng!

Bây giờ các bình luận dưới weibo của cả hai đều tăng lên:

[A a a a, CP của tôi đã trở thành sự thật!]

[Mẹ ơi Momo chuyển tiếp! Trái tim thiếu nữ của tôi!]

[Hai người nhất định phải hạnh phúc!]

[Sao mấy người vẫn còn bình luận! Khê Khê đang livestream chơi 2vs2 với Momo kìa, mau đi xem đi!]

[Cɦịƈɦ tôi đi!]

Trần Tiêu: "..."

Lăng Sơ Dật vừa nhìn biểu cảm của huấn luyện viên thì đã biết sự tình không đơn giản.

Vì vậy, hắn cũng lấy điện thoại ra, nhấn vào weibo xem, trong nháy mắt đều hiểu tất cả mọi thứ, ném tầm nhìn đồng cảm cho huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, muốn tôi giúp anh xoa mặt không?"

Trần Tiêu: "Biến."

Lăng Sơ Dật: "Huấn luyện viên, tôi muốn yêu đương."

Trần Tiêu: "Cậu hâm hấp rồi, thế mà nói chuyện này với một huấn luyện viên chó độc thân như tôi, là trông cậy vào tôi có thể giúp cậu thoát khỏi chuyện gì à?"

Lăng Sơ Dật ngẫm lại cũng đúng, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Quấy rầy rồi!"

Mà lúc này, Mạc Thần đang vui vẻ livestream 2vs2 với Văn Khê.

Mặc dù chơi giải trí, nhưng ý thức nghề nghiệp và trí nhớ cơ bắp của tuyển thủ chuyên nghiệp không thể che giấu được —— Hai người tàn sát khắp nơi, thật sự đánh rank cao thành rank thấp, chọc cho mưa đạn điên cuồng thét chói tai, quăng vô số quà.

Bọn họ liên tục livestream ba ván, ba ván đều vị trí thứ nhất, hơn nữa mỗi người lấy được đầu người cộng lại đều vượt qua 30, trình độ này không phải streamer game bình thường có thể đạt tới.

Trong lúc nhất thời, gần như toàn bộ độ hot truy cập của toàn bộ nền tảng trò chơi JJ Live đều tập trung vào livestream của Văn Khê, mưa đạn nhanh chóng lăn qua một góc màn hình của cậu, căn bản không thấy rõ người xem đã nói cái gì.

Văn Khê chỉ có thể chọn một ít mưa đạn quăng ngư lôi nước sâu cho cậu để trả lời.

[Hai người thật sự ở bên nhau sao! Đó có phải là loại mối quan hệ mà chúng tôi nghĩ không?]

"Đúng vậy." Chuyện cho tới bây giờ Văn Khê đã không có bất kỳ lý do gì để né tránh những vấn đề này, "Chúng tôi ở cùng nhau, là loại quan hệ mà mọi người nghĩ."

[A a a a a! Khê Thần xem của em! Em tự hỏi khi nào anh sẽ tổ chức đám cưới, em có thể đến tham dự không?]

"À..." Vấn đề này Văn Khê không trả lời được, quyết định hỏi Mạc Thần, "Đội trưởng, có người hỏi khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ."

"Khi nào anh muốn làm?" Mạc Thần nói ra.

Văn Khê suy nghĩ một chút: "Sau khi giành được quán quân lại suy nghĩ những thứ này được hay không?"

Nghe được những lời này, Mạc Thần nở nụ cười: "Đúng vậy. Nếu giải đấu toàn cầu được tổ chức tại Hoa Kỳ, sau khi chúng tôi giành chức vô địch, chúng tôi có thể thuận tiện lấy giấy chứng nhận luôn."

Văn Khê sửng sốt một chút.

Cậu còn đang suy nghĩ khi nào nói việc này với Mạc Thần, không nghĩ tới hắn sẽ chủ động nói ra miệng.

Khoảnh khắc đó, thật sự Văn Khê cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, cho nên cậu cũng không nhịn được cười.

Nghe thấy tiếng cười của hai người, một làn sóng lớn mưa đạn ập tới, cả 10 cái đều là [Ôi mẹ ới!!!].

[Cái ĐM, giọng của Momo quá ấm! Tại sao trước đây tôi không nghe ra!]

[Năm nay nhất định hai người phải đoạt quán quân! Em sẽ đợi hai người kết hôn!!!]

[Khê Thần, em muốn nhìn mặt Mạc Thần, có thể cho một cảnh quay không? Làm ơn! Em sẽ quăng ngư lôi nước sâu cho anh!]

Trong mưa đạn của một đám [Ôi mẹ ới!!!], mưa đạn này đặc biệt nổi bật.

Nếu đổi lại là trước kia, nhìn thấy bốn chữ "Ngư lôi nước sâu", Văn Khê nói cái gì cũng sẽ làm cho Mạc Thần lộ mặt, cho dù là ấn đầu hắn.

Tuy nhiên, tại thời điểm bây giờ, nhìn thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Văn Khê là: "Không cho xem." Dừng một chút, nói câu tiếp theo, "Mạc Thần là của một mình tôi."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

31/12/2021

#NTT

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.