Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 64



Góc nhìn cá nhân của tuyển thủ không thể giúp bình luận viên phán đoán chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể dựa vào góc nhìn.

Thời gian trở lại vài phút trước, chỉ thấy lúc đó, Giang Tân Dực còn ở gần CC, Lăng Sơ Dật thì cách hai người hơn 300 mét.

Thoạt nhìn CC không chú ý tới Giang Tân Dực, nhưng Giang Tân Dực chú ý tới hắn, cho nên chạy về phía xa hắn.

Nhưng mà hướng hắn chạy chính là chỗ Lightning đứng.

Lightning vừa dùng shotgun bắn chết một người, liếm hòm rồi chuẩn bị chuồn.

Mới chuồn ra được vài bước, Giang Tân Dực đã bắn một mũi tên về phía hắn!

Một mũi tên kia không thể bắn trúng Lightning, mà cắm vào bên chân hắn, rõ ràng Lightning sửng sốt một chút, ngay sau đó đuổi theo bắn Giang Tân Dực một đường.

Thảm kịch song sát chính là phát sinh lúc này —— Lightning một đường đuổi theo Giang Tân Dực, tiến vào tầm nhìn của CC.

Khi CC nổ súng về phía Lightning, Giang Tân Dực trốn đi, sau đó ném một quả lựu đạn vào Lightning.

Sự chú ý của Lightning ở chỗ CC bị lựu đạn Giang Tân Dực nổ tung trở tay không kịp, chết tại chỗ. Mà lúc này, vốn Lăng Sơ Dật đang ở cách đó không xa nghe được động tĩnh tiến lại gần.

Lăng Sơ Dật nhìn thấy CC, đương nhiên là không chút do dự khiêng súng đột kích xông tới, CC bắn trúng hai phát, nhưng cũng trúng hai phát của Lăng Sơ Dật, hai người nhìn như thế lực ngang nhau, mắt thấy sắp phân ra thắng bại, Giang Tân Dực cho một phát nổ đầu gϊếŧ chết CC!

Cứ như thế, đầu người của Lightning cũng vậy, đầu người CC cũng vậy, toàn bộ thuộc về Giang Tân Dực.

[Nhìn qua, người mới Newing này chỉ làm hai việc!] Sau khi A Dịch bình luận rõ ràng toàn bộ quá trình, kinh ngạc tổng kết, [Sau khi hắn dẫn Lightning đến trước mặt CC, kế tiếp gần như toàn bộ trốn ở chỗ tối thu đầu người!]

[Ý cậu là, cậu ấy cố ý đúng không?] Vẻ mặt Thỏ Kỷ không dám tin.

Thật ra sau khi xem xong phát lại góc nhìn, cô cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng luôn cảm thấy không có khả năng, bởi vì, nếu như người mới thật sự cố ý, vậy cũng quá đáng sợ —— Đội trưởng của hai đội mạnh đều bị người mới này đùa giỡn xoay quanh!

Thậm chí ngay cả Lăng Sơ Dật cùng đội cũng nằm trong tay người mới này.

Hắn giống như có góc nhìn nhìn xuống, đối với bạn địch đều hiểu rõ như lòng bàn tay, khống chế toàn bộ cuộc chiến.

A Dịch chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu khẳng định phán đoán của mình: [Đúng, tôi cảm thấy kết quả này là do một tay Newing bày ra. Hắn cố ý nhảy cùng một chỗ với mèo con, có thể là muốn mượn sức mạnh của đồng đội cùng gϊếŧ chết quân địch, nếu không điều này đối với chiến đội CLM mà nói quá mạo hiểm!]

Nghe xong đoạn này, khán giả trong sân đấu đều thổn thức, thậm chí có một bộ phận người không rét mà run.

"Không thể nào..."

"Rốt cuộc người mới này có lai lịch là gì?"

"Không biết, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, trên mạng cũng không tra được."

Mà hưng phấn nhất lúc này, không ai khác chính là người của chiến đội CLM.

Lúc Giang Tân Dực gϊếŧ chết CC, Trần Tiêu thiếu chút nữa vỗ Mạc Thần một cái, Mạc Thần đúng lúc đứng dậy né tránh.

Vì thế Trần Tiêu vỗ một phát vào ghế Mạc Thần đang ngồi.

"Á——" Trần Tiêu vung vẩy bàn tay đau đớn, nhưng không để ý, có chút kích động nói, "Người mới này còn rất lợi hại nha!"

Mạc Thần ngồi trở lại ghế: "Không phải anh vẫn luôn rất tin tưởng ánh mắt của quản lý à?"

"Đúng đúng, A Triết nhìn người luôn rất chuẩn." Trần Tiêu đáp lại, "Nhưng tôi cũng không nghĩ tới người mới lại có thể làm được tình huống này! Không phải cậu nói, hắn solo với mèo con là mèo con thắng hả?"

"Solo và chơi 1vs1 vẫn có sự khác biệt rất lớn." Mạc Thần đáp lại, "Năng lực của Giang Tân Dực, càng nhiều người càng có thể phát huy ra. Bởi vì đối với hắn mà nói, tất cả mọi người trên sân đều là quân cờ trong tay hắn, đều là chiến lực hắn có thể lợi dụng. Hắn rất biết tạo ra cục diện khiến quân địch giao đấu, tự mình nhặt thành quả."

"Thì ra là như thế!" Trần Tiêu nghe hiểu, "Khó trách cậu nói hắn có tiềm lực làm chỉ huy, tôi còn suy nghĩ mấy người chưa từng cùng nhau tổ chức chơi thì làm sao biết được."

"Nhưng kỹ thuật của hắn..." Mạc Thần chuyển đề tài, "Từ khi bắt đầu trận đấu đến bây giờ, hắn chưa từng bắn tỉa mục tiêu di động, cái này cần phải luyện. Còn có đọ súng, dưới tình huống hắn nắm giữ quyền chủ đạo cũng không thể thắng mèo con, chứng tỏ hắn ghìm tâm không ổn định, cái này cũng cần luyện."

"OK, tôi nhớ kỹ, chờ giải đấu mùa xuân kết thúc tôi sẽ đốc thúc hắn luyện." Trần Tiêu đáp lại.

Lúc hai người nói chuyện, sự chú ý của Văn Khê từ trên màn hình rời đi, rơi vào trên mặt Mạc Thần.

Mạc Thần nói xong lời muốn nói, cảm giác được tầm mắt của cậu, theo bản năng nhìn về phía cậu: "Làm sao vậy?"

Văn Khê cười cười: "Không, chính là cảm thấy, tuy cậu nói rất nhiều vấn đề của Giang Tân Dực, nhưng tôi cảm giác cậu rất vui vẻ."

Mạc Thần sửng sốt một chút, sau đó sảng khoái thừa nhận: "Đúng, là rất vui."

Chiến đội của họ luôn ở trên đầu ngọn gió đang trên bờ vực sụp đổ, rốt cuộc lại một lần nữa được rót máu tươi, đây không chỉ là chiến lực tăng lên, mà còn là sự tiếp nối của chiến đội.

Nghĩ như vậy, hắn với tư cách là đội trưởng kiêm ông chủ của chiến đội này, có thể mất hứng hả?

"Xem ra cậu rất hài lòng với người mới." Văn Khê nói.

Trong thực tế, cậu nói những lời này chỉ là để trình bày một thực tế, cũng không muốn ám chỉ bất cứ điều gì.

Nhưng mà, giống như nhận được ám chỉ gì đó, Mạc Thần cười khẽ một tiếng nói: "Mặc kệ người mới lợi hại cỡ nào, đối với em mà nói anh là người đặc thù nhất."

Trần Tiêu ngồi bên cạnh hai người: .....

Hai người kết hôn tại chỗ, hoặc là bế con chó độc thân như tôi đi được không?

Chỉ trêu chọc không ngủ đều là đùa giỡn lưu manh!

Lần này, cuối cùng Lăng Sơ Dật và Giang Tân Dực vẫn không thể sống đến vòng chung kết, nhưng khi bọn họ chết trận, trên sân cũng không còn mấy người.

Hơn nữa đầu người trong tay bọn họ cộng lại vượt qua 20, cho nên một ván này, điểm tích lũy cuối cùng đưa ra, thế mà họ xếp thứ hai!

Mấu chốt là, bởi vì Lightning và CC chết sớm, hai đội mạnh YEY và MQ cả ván đều không thể lọt vào top 5!

Nói cách khác, tổng điểm tích lũy của CLM dưới sự nỗ lực của Lăng Sơ Dật và Giang Tân Dực, thành công kéo đến gần YEY!

Fan CLM không ôm hy vọng gì với Giang Tân Dực, nhìn thấy kết quả này đều không nhịn được hoan hô thành tiếng!

"Vì sao CLM luôn có thể tuyển đến thần tiên vậy!"

"Xem trận 4vs4 ngày hôm qua, trận đấu hôm nay thiếu chút nữa tôi không dám đến xem, may mắn đã tới rồi!"

"CLM cố lên! Với cả... Windy thật sự không đến sân đấu hả? Sẽ không vì sai lầm ngày hôm qua mà bị đá khỏi chiến đội chứ? Tôi cũng thích cậu ấy."

Đương nhiên Trần Úy không bị đá ra khỏi chiến đội, cho dù Mạc Thần muốn đá, Liễu Vĩ Triết cũng sẽ không cho phép.

Họ đã mất một số người thay thế và không thể chịu đựng được sự ra đi của bất kỳ tuyển thủ nào nữa.

"Người mới thật lợi hại." Trần Úy nhìn hình ảnh livestream, cảm thán xong đột nhiên có loại cảm giác buồn bã như mất gì đó.

Hắn biết, sau Lam Ngạn, khả năng phải rời đi tiếp theo chính là mình, mà người mới tới chính là điềm báo.

Tựa như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Liễu Vĩ Triết ở một bên thản nhiên mở miệng: "Đã là tháng tư rồi. Khi giải xuân kết thúc, đó là thời gian nâng cao tiền lương của cậu."

"Phụt." Trần Úy vừa nghe đã biết hắn đang tính toán cái gì, cười nói, "Bất luận kẻ nào cũng có thể đi, tôi sẽ không. CLM là sự tồn tại giống như nhà cho cả tôi và hắn. Vì vậy, ngay cả khi tôi là một người dự bị, miễn là CLM cần tôi, tôi sẽ không đi."

Đoạn này của hắn không thể nghi ngờ đã an ủi Liễu Vĩ Triết rất nhiều, thế cho nên thân thể Liễu Vĩ Triết trong nháy mắt thả lỏng, đổi quỳ thành ngồi, không ngồi được một lát thì biến thành nằm.

Toàn thân hắn thả lỏng dựa vào gối đầu, cả người thoạt nhìn lười biếng.

Trước kia Trần Úy nhìn không hiểu Liễu Vĩ Triết, cảm thấy hắn là người kiêu ngạo, tùy hứng, phần lớn thời gian trên mặt sẽ không có biểu cảm gì, cho dù là cười cũng là loại cười rất khinh miệt.

Nhưng sau đó, hắn phát hiện thật ra Liễu Vĩ Triết rất dễ hiểu.

Muốn biết cảm xúc của Liễu Vĩ Triết, không cần nhìn biểu cảm, nhìn toàn thân là được.

Lúc tâm trạng hắn khẩn trương, bất kể là đứng hay là ngồi, thân thể đều thẳng tắp, trạng thái tao nhã giống như một người quý tộc.

Nhưng trên thực tế, đây chỉ là một loại phương thức tự ngụy trang của hắn —— hắn càng không muốn bị người ta cảm nhận được sự khẩn trương của mình, trạng thái chính là càng tao nhã đến không hề sơ hở.

Mà lúc hắn chân chính thả lỏng, lập tức từ một quý tộc biến thành một vũng nước, sẽ không hề có hình tượng nằm sấp trên bàn, cũng sẽ giống như bây giờ, lười biếng tựa vào gối đầu.

Làm sao còn có nửa điểm bộ dáng quý tộc, rõ ràng giống như một con mèo thỏa mãn.

Trần Úy bị não bổ của mình chọc cười, cười một tiếng: "Không phải anh nói là không có hứng thú với trận đấu hả? Sao anh quay lại?"

Liễu Vĩ Triết híp mắt lại, tay ấn lên giường, giống như muốn chống đỡ thân thể mình, nhưng cuối cùng mặc kệ bỏ lực đạo trên tay, dựa vào chỗ cũ: "Ai cần cậu lo."

"A." Trần Úy thật sự là càng nhìn quản lý càng cảm thấy người này đáng yêu quá đáng.

Khi một con mèo cao quý tao nhã đột nhiên thu hồi móng vuốt sắc bén, thu hồi "vương chi miệt thị*" của nó, thỏa mãn ở một chỗ, bất cứ ai nhìn cũng không nhịn được đi qua sờ lên hai cái.

(*) Chủ yếu là khinh thường.

Hiện tại, Trần Úy cảm thấy Liễu Vĩ Triết chính là con mèo kia.

Nhưng hắn không dám sờ, chỉ có thể mặc kệ Liễu Vĩ Triết tựa vào bên cạnh mình, tiếp tục xem livestream.

Mà Liễu Vĩ Triết nằm bên cạnh hắn một hồi, cảm thấy hơi lạnh, đạp chân vào chăn hắn.

Trần Úy: "..."

Lúc này, trận đấu 2vs2 sắp bắt đầu, các tuyển thủ đang lần lượt ra sân khởi động thiết bị.

Mạc Thần với Văn Khê cũng lên sân đấu.

Chân trước của bọn họ vừa mới ra sân, chân sau Giang Tân Dực đã bắt đầu thực hiện "điều tra" của hắn: "Rốt cuộc đội trưởng với Văn Khê ở cùng nhau chưa?"

Vấn đề này, hắn nhìn Lăng Sơ Dật hỏi, cho nên trả lời hắn cũng là Lăng Sơ Dật: "Vậy phải hỏi bọn họ, dù sao theo tôi thấy là ở cùng nhau."

Giang Tân Dực: "Quản lý thật sự là nam?"

Lăng Sơ Dật: "Cậu muốn vén váy anh ấy lên xác nhận hả?"

Giang Tân Dực: "Được không?"

"Đương nhiên không thể!!!" Lăng Sơ Dật dở khóc dở cười, "Chàng trai, suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm!"

"Không thể anh nói làm quỷ gì." Giang Tân Dực trợn mắt, sau đó tiếp tục nói chuyện, "Quản lý thích nam hay nữ?"

"Sao tôi biết?" Lăng Sơ Dật thật sự không biết, "Anh ấy học hành rất bận rộn, không thường xuyên đến câu lạc bộ."

"Quả nhiên anh ấy là học sinh." Giang Tân Dực vẫn gật gật đầu, "Đại học hả?"

Lăng Sơ Dật: "Nghiên cứu sinh."

Giang Tân Dực: "Há..."

Vốn hắn còn tưởng Liễu Vĩ Triết không sai biệt lắm so với tuổi mình, không nghĩ tới kém nhiều như vậy.

Hắn mới 18 tuổi, Liễu Vĩ Triết là nghiên cứu sinh, bây giờ 24? Hay 25? Hoàn toàn không nhìn ra...

"Nghiên cứu sinh thì sao lại kiêm quản lý chiến đội?" Giang Tân Dực không hiểu được.

"Tôi không biết nha." Lăng Sơ Dật cũng không quá để ý đến những chuyện này, hắn cũng giống như Mạc Thần, cơ bản chỉ quan tâm đến trận đấu, sau đó thỉnh thoảng ăn dưa của đồng đội và các chiến đội khác.

Nhưng có một điều hắn biết: "Tôi chỉ biết quản lý là bạn cùng phòng đại học của huấn luyện viên, và sau đó bối cảnh gia đình không tốt lắm, nhận được rất nhiều sự giúp đỡ tài chính từ huấn luyện viên."

"Ồ, vì tiền?" Giang Tân Dực nhún vai, tự cho là biết lý do Liễu Vĩ Triết nguyện ý làm quản lý chiến đội, không hỏi nhiều nữa, đề tài vừa chuyển đã hỏi cái khác, "Người lớn tuổi nhất và nhỏ tuổi nhất của chiến đội các anh là ai?"

"Lớn nhất là Văn Khê, anh ấy 23 rồi." Lăng Sơ Dật đáp lại, "Nhỏ nhất thì tôi đi, 18, sắp 19 rồi."

"Vậy tôi nhỏ hơn anh, tôi vừa mới 18!" Giang Tân Dực đắc ý một chút.

"Ha ha ha, cậu gọi tôi một tiếng anh là đúng rồi!" Lăng Sơ Dật thốt ra.

Giang Tân Dực: "..."

Người của chiến đội này luôn ra bài không theo lẽ thường.

Được rồi.

Hắn phớt lờ những lời này của Lăng Sơ Dật, tiếp tục hỏi: "Đội trưởng bao nhiêu tuổi thế?"

Lăng Sơ Dật: "20."

Giang Tân Dực: "Người tôi thay thế?"

Lăng Sơ Dật: "22."

Giang Tân Dực có chút kinh ngạc.

Thật sự là không hỏi không biết, vừa hỏi đã hoảng sợ.

Vốn hắn tưởng Mạc Thần có quyền nói chuyện như vậy, hẳn là tuổi tác rất lớn, không nghĩ tới mới 20.

Quản lý và Văn Khê nhìn nhỏ như vậy, kết quả Văn Khê 23, quản lý gần 25.

Huấn luyện viên và Trần Úy là anh em —— Giang Tân Dực còn chưa gia nhập đội đã biết, nhưng cũng không nghĩ tới hai người không phải là song sinh, mà là kém 2-3 tuổi.

Không đợi Giang Tân Dực tiêu hóa xong những tin tức này, cuộc thi 2vs2 bắt đầu.

Mạc Thần và Văn Khê chơi 2vs2 cho tới bây giờ chưa từng làm cho người ta thất vọng.

Thực lực cá nhân của Mạc Thần mạnh, sau khi có Văn Khê đúng như hổ thêm cánh.

Nếu như mấy tuần trước bọn họ phối hợp có chút khó hiểu, còn có chỗ trống có thể bị người của chiến đội khác chui vào, như vậy, bây giờ quả thật có thể nói họ là đánh đâu thắng đó.

A Dịch: [Ming của DOL ngắm vào Momo, Á, cậu ấy không có cơ hội bắn! Cậu ấy bị một mũi tên của Wency nổ đầu trực tiếp hạ gục!]

Thỏ Kỷ: [Đồng đội của Ming muốn đỡ, bị Momo bắn trúng đầu!]

A Dịch: [Wency kết liễu Ming! WAN cũng bị Momo gϊếŧ chết, cả đội DOL bị diệt!]

Thỏ Kỷ: [Trời ơi! Quá nhanh! Hoàn toàn là chuyện trong nháy mắt!]

Kèm theo tiếng nói kích động của bình luận viên, có một số khán giả trực tiếp đứng dậy thét chói tai, thật sự là Mạc Thần với Văn Khê đánh quá khiến người ta kinh diễm.

Kỹ thuật của hai người đã đủ tốt, hết lần này tới lần khác lại có mười phần ăn ý, cả trận đấu phối hợp với nhau, gần như nghiền ép cả trận!

Giang Tân Dực nhìn mà ngây người, hắn là fan của hai người, nhưng ở sân đấu xem hai người thi đấu vẫn là lần đầu tiên, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Tiếng la hét của khán giả như là tiếng la hét của hắn, trái tim hắn sẽ reo hò với sự cổ vũ của khán giả, và cảm xúc của hắn sẽ nhấp nhô theo phản ứng của khán giả.

Giang Tân Dực thích chơi game lúc nào cũng nắm giữ mọi thứ, từ trước đến nay hắn là bên thống trị.

Nhưng giờ khắc này, sức hấp dẫn lớn mạnh tại sân đấu triệt để thống trị hắn, ảnh hưởng đến hắn, làm cho hắn không cách nào khống chế được.

Vốn hắn không coi trọng đánh chuyên nghiệp, trong tiếng hoan hô của khán giả, đột nhiên máu lửa trở nên sôi trào —— hắn hâm mộ hai người đang chém gϊếŧ trên sân, hắn cũng muốn đặt mình trong tiếng hoan hô như vậy.

Giờ này khắc này, hai người kia như trung tâm của cả thế giới, tất cả ánh đèn trên sân đấu tập trung lên người họ, tất cả tinh thần vì bọn họ mà lóng lánh, làm cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt.

Cùng lúc đó, Giang Tân Dực cũng đột nhiên hiểu được cảm giác của hai người trên sân chơi với nhau, đại khái giống như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ.

Họ có trái tim và tâm trí.

Bọn họ là bạn chiến đấu, càng là tri âm.

Giang Tân Dực đột nhiên cười một tiếng.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Lăng Sơ Dật cảm thấy hắn cười có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ theo hướng kỳ quái, "Thế nào? Đội trưởng và Khê Khê rất mạnh đó! Trận đấu của họ gần như là số một!"

"Là rất mạnh." Giang Tân Dực thừa nhận, "Với cả tôi cảm thấy họ rất xứng đôi."

"Đúng không? Hả?" Lăng Sơ Dật đột nhiên nhận ra được cái gì đó, một phen ôm lấy cổ hắn, "Ha ha ha ha ha, cậu cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi đi! Tôi cũng nghĩ vậy! Tôi cảm thấy họ không ở bên nhau thì phải xin lỗi lẽ trời, xin lỗi tất cả những người ship CP của họ!"

"Chậc." Giang Tân Dực có chút ghét bỏ đẩy hắn ra, không muốn thừa nhận mình và hắn có ý nghĩ giống nhau.

Nhưng từ trong lời nói của Lăng Sơ Dật hắn nghe ra một tin tức rất mấu chốt: "Cho nên bọn họ còn chưa ở cùng nhau?"

Lăng Sơ Dật: "Ừm... Sao lại hỏi? Có thể thấy họ đều rất thích đối phương, nhưng chưa từng thấy họ thừa nhận."

"Làm sao có thể được!" Giang Tân Dực không bình tĩnh, "Chờ bọn họ đánh xong tôi đi hỏi một chút!"

Lăng Sơ Dật: ???

"Hỏi... Cậu định hỏi gì vậy?" Đột nhiên Lăng Sơ Dật có dự cảm không tốt.

"Hỏi bọn họ có ở cùng nhau không!" Giang Tân Dực nói ra.

Lần đầu tiên ship CP, còn là hai vị thần tượng mình thưởng thức, hắn dễ dàng bỏ qua sao!

Nếu đôi CP này là giả, một đời anh danh của hắn có thể bị huỷ toàn bộ.

"Cái ĐM, bình tĩnh nha người anh em!" Lăng Sơ Dật vội vàng giữ chặt hắn, "CP mà thôi... Đừng phấn khích! Vẫn còn một trận đấu vào buổi chiều! Đừng ảnh hưởng đến trạng thái trận đấu của họ!"

Lúc này, Trần Tiêu ngồi bên cạnh hai người, vốn tưởng Giang Tân Dực chỉ vì muốn hiểu rõ tình huống chiến đội cho nên mới túm Lăng Sơ Dật hỏi chuyện vụn vặt, cho nên để hắn hỏi.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn hỏi hỏi liền ship CP Mạc Khê, còn ship ra tật xấu.

—— Chắc CP Mạc Khê có độc.

Trần Tiêu có chút không nói gì, nhưng vì chiến đội, vẫn không thể không giúp Lăng Sơ Dật giữ chặt hắn: "Làm ầm ĩ cái gì? CP lúc khác ship, cứ phải ở thời điểm thi đấu à?"

Lăng Sơ Dật: "Đúng vậy! Cậu cũng đã gia nhập CLM, CP đội trưởng với Khê Khê ship lúc nào chả được, chờ giải đấu mùa xuân đánh xong cũng không muộn!"

"Vậy cho tôi đáp án chính xác, rốt cuộc bọn họ có ở cùng nhau hay không?" Giang Tân Dực cũng không nghĩ tới mình lại có thể hỏi tận gốc vấn đề này, nhưng không hỏi rõ ràng thật sự cả người hắn không thoải mái, "Cho tôi một đáp án xác thực, nếu không buổi chiều thi đấu 4vs4 tôi không có cách nào chuyên tâm đánh!"

Khóe môi Trần Tiêu giật giật, trong nháy mắt, giống như nhìn thấy Liễu Vĩ Triết trong trường đại học.

Lúc đó Liễu Vĩ Triết còn chưa "chói lọi" như bây giờ, hắn không mặc đồ nữ, cũng không có mái tóc dài xinh đẹp, mà là tóc ngắn, mái tóc che mắt, cả người rụt vào trong quần áo rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác u ám lại yếu đuối, rất muốn bắt nạt.

Nhưng khi giải quyết vấn đề, hắn luôn luôn hét lên như thể hắn đã thay đổi thành một người đàn ông khác: "Đừng nói chuyện với tôi! Chờ cho đến khi tôi giải quyết vấn đề này! Không thể giải quyết được tôi không ăn cơm nữa! Không có tâm trạng để tắm! Và tôi không muốn ngủ nữa!"

Giống như một con mèo gặp phải quân địch, lông cả người đều nổ tung.

Mỗi một lần, cho dù là Trần Tiêu có quan hệ tương đối thân mật với hắn cũng chỉ có thể yên lặng lùi ra, chờ hắn cởi bỏ đề tài, thoải mái trở về "bình thường".

Cho nên, giờ này khắc này, đối mặt với sự phát điên của Giang Tân Dực, gần như là Trần Tiêu có cách, dùng giọng điệu rất khẳng định nói với hắn một câu: "Bọn họ ở cùng nhau."

Giang Tân Dực trong nháy mắt ngừng giãy giụa: "Thật sao?"

Trần Tiêu: "Thật đấy."

Trần Tiêu nhìn người không chuẩn như Liễu Vĩ Triết, nhưng cho dù là hắn cũng có thể nhìn ra, căn bản Văn Khê không mâu thuẫn với Mạc Thần lấy lòng, hai người ở cùng nhau chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày mốt.

Cho nên hắn không ngại tiêu hao đáp án này, chỉ vì ổn định Giang Tân Dực, để cho hắn không ầm ĩ nữa.

Muốn ầm ĩ cũng phải để sau giải đấu mùa xuân.

"Thật sự, bọn họ ở cùng nhau, chính miệng A Thần nói cho tôi biết." Trần Tiêu nói đến là hợp tình hợp lý, ngay cả chính mình cũng thiếu chút nữa tin, "Nhưng họ không thích bị người ta vạch trần trước mặt, cho nên đừng nói trước mặt họ."

"Như vậy à..." Lăng Sơ Dật bừng tỉnh hiểu ra.

Trần Tiêu: "..." Con mẹ nó cậu đừng tin!

Đúng như Trần Tiêu dự đoán, sau khi Giang Tân Dực nghe xong câu trả lời khẳng định này, quả nhiên thoải mái, không chỉ thở phào nhẹ nhõm, ngay cả thân thể cũng thả lỏng: "Được, họ không thích, tôi sẽ không nói."

Ngẫm lại cũng đúng, không ai thích bị người ta vây quanh xem như khỉ.

Không phải là hai người ở cùng nhau sao? Đều là nam thì có gì đặc biệt?

Hắn suy nghĩ như vậy, lại qua một lát, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra được —— Ngày hôm qua mình còn không cách nào chấp nhận hai tên đàn ông ở cùng một chỗ, hôm nay thế mà thuyết phục chính mình.

Chậc, quả nhiên CLM có độc!

Rất nhanh, thi đấu 2vs2 phân ra thắng bại, thành công sống sót đến vòng chung kết không thể nghi ngờ là Mạc Thần với Văn Khê, hơn nữa hôm nay bọn họ tiếp thu bài học ngày hôm qua, nhảy ra chỗ đông người, đầu người trên tay nhiều đến mức khiến người ta không rét mà run.

[Trạng thái hôm nay của CLM rất tốt!] Thỏ Kỷ cảm thán, [Trạng thái của Momo và Wency cứ rất tốt là được rồi!]

[Mấu chốt vẫn phải xem trận 4vs4 buổi chiều.] A Dịch cho một mũi tên trúng đích, [Từ lúc bắt đầu giải mùa xuân đến giờ, chiến đội CLM phát huy giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, thăng trầm, không phải vào vòng chung kết thì là rơi xuống đất thành hòm, khiến người ta kinh hồn bạt vía.]

[Ừm.] Thỏ Kỷ cho rằng đúng, [Nhưng tôi vẫn khá coi trọng chiến đội này, đặc biệt là người mới Newing kia, rất mong chờ cậu ấy phát huy ở trận 4vs4!]

[Đúng vậy! Tôi cũng mong được xem!] A Dịch nói, [Biểu hiện của cậu ấy ở trận 1vs1 không tính là nổi bật, nhưng thể hiện ra năng lực chiến lược kinh người, không biết cậu ấy có thể vận dụng năng lực này vào trận 4vs4 buổi chiều hay không!]

Lúc này, Giang Tân Dực có thể nghe được giọng của bình luận viên, không nghĩ tới bọn họ sẽ đột nhiên nói đến hắn, cho nên sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh hắn hồi phục tinh thần, giơ tay sờ cằm rơi vào im lặng.

Áp dụng khả năng chiến lược vào trận 4vs4? Đương nhiên có thể, nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ... đội trưởng đồng ý giao quyền chỉ huy cho người mới như hắn sao?

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

•Nay 3 chương nhaa

30/12/2021

#NTT

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.