Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 27



Ba chữ "Tôi đồng ý", Văn Khê nói bất ngờ , khiến Mạc Thần không kịp đề phòng, sửng sốt thật lâu.

Khi Mạc Thần phản ứng lại Văn Khê đã "Đồng ý đánh chuyên nghiệp" thì kích động thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.

"Vậy..." Mạc Thần muốn nói ' vậy anh gia nhập CLM đi!'

Kết quả mới nói một chữ, đã bị Văn Khê cắt ngang: "Nhưng hiện tại kỹ thuật của tôi còn chưa cao, tôi sẽ luyện tập thật tốt. Cho tôi nửa năm... Không, ba tháng —— Chậm nhất là năm sau, tôi sẽ đạt được trình độ cậu yêu cầu, lọt vào top 10 trong nước, top 50 nước ngoài, sánh vai chiến đấu với cậu, tuyệt đối không kéo chân cậu!"

Mạc Thần ngây ngẩn cả người.

Vốn hắn tưởng Văn Khê chỉ là tâm huyết dâng trào, cho nên hắn muốn Văn Khê nhanh chóng tham gia vào CLM, phòng cho sau này cậu đổi ý.

Thế nhưng nghe Văn Khê nói những lời này, Mạc Thần biết cậu nghiêm túc.

Im lặng một lát, Mạc Thần cười khẽ một tiếng: "Đồ ngốc."

Văn Khê: ???

"Anh là người tôi nhìn trúng, cho dù không đạt được yêu cầu mà tôi nói, cánh cửa CLM bất cứ lúc nào cũng mở ra để chào đón anh." Mạc Thần nói xong, hít một hơi thật sâu "Chẳng qua, nếu đây là quyết định của anh, tôi nguyện ý chờ. Khi nào anh sẵn sàng thì khi đó anh sẽ vào vòng tay tôi."

Văn Khê "Ừ" một tiếng.

Làm sao cậu lại không muốn lập tức sánh vai chiến đấu với Mạc Thần chứ? Nhưng cậu biết rõ hiện tại mình còn chưa đủ tư cách.

Thi đấu cùng Mạc Thần rất dễ, nhưng "Kề vai chiến đấu" với hắn rất khó.

Nói một câu hơi mạo phạm CLM nhưng Văn Khê cảm thấy chiến đội CLM hiện tại, không ai có tư cách sánh vai chiến đấu với Mạc Thần.

Và cậu, sẽ cố gắng trở thành người đó!

Chờ một chút, vừa rồi Mạc Thần nói cái gì? Vào vòng tay tôi?

Đây là cái lời kịch kiểu gì?

Văn Khê cũng im lặng: "Lúc nói chuyện cậu không thể nói bình thường một chút hả?"

"Ừ?" Mạc Thần lười biếng đáp lại một tiếng, không cảm thấy lời vừa rồi của mình có chỗ nào không đúng.

Chiến đội CLM được tạo ra bởi hắn.

Gia nhập vào vòng tay của CLM cũng chả khác nào vào vòng tay của hắn, không có vấn đề gì cả.

Văn Khê cũng lười sửa: "Hôm nay nghỉ sớm đi, trận đấu ngày mai cố lên!"

Mạc Thần "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Anh cũng vậy, ăn cơm đầy đủ. Hai tuần nay tôi bận thi đấu không có cách nào xem anh livestream, cũng may có quay màn hình, chờ tôi rảnh sẽ bổ sung sau."

Văn Khê theo bản năng nói "Được", nói xong mới nhớ hôm nay lúc mình livestream đã nói cái gì... Vội vàng nâng cao giọng nói: "Chờ đã, đừng xem!"

Mạc Thần sửng sốt một chút: "Làm sao thế?"

Văn Khê: "Ừm, cái kia... Tôi không biết phải nói như nào, dù sao cũng đừng xem!"

Hôm nay livestream, toàn bộ quá trình cậu đều thổi phồng Mac, nếu bị Mac nhìn thấy, cậu sẽ xấu hổ đến nỗi ngay cả nói cũng không nói được—— Hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh đó sẽ xấu hổ như thế nào!

Mạc Thần không ngốc, hơi suy tư một chút là cái gì cũng hiểu, nhịn không được cười ra tiếng.

Sao anh có thể dễ thương như vậy?

Cho nên mới đột nhiên đồng ý đánh nghề nghiệp ư?

"Được, không xem. Tôi sẽ không xem nếu anh không cho tôi xem." Ngoài miệng Mạc Thần nói như vậy nhưng trong lòng đã định đêm nay sẽ đi xem lại livestream của Văn Khê.

Văn Khê lại tin lời hắn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."

"Được." Mạc Thần đáp lời tạm biệt với Văn Khê.

Văn Khê cúp điện thoại, đầu óc trống rỗng  ba giây.

—— Cậu không thể tin được một quyết định liên quan đến cuộc sống mấy năm sau của cậu, cứ như vậy chỉ "qua loa" một cuộc điện thoại là xong.

Nhớ tới cách đây không lâu, cậu còn mắng Mạc Thần không quý trọng cuộc đời của mình, cái gì cũng dám đánh cược.

Nhưng hiện tại cậu phát hiện, cậu cũng nửa cân tám lạng với Mạc Thần! Thậm chí so với hắn còn quyết đoán hơn, ngay cả một cái đánh cược cũng không có, một câu "Tôi đồng ý" đã đem mình bán đi.

Chẳng qua khi nói ra ba chữ "Tôi đồng ý", Văn Khê rất nghiêm túc, nếu đã nói ba chữ này ra, cậu không có ý định thu hồi.

Vì thế, sau ba giây suy nghĩ, Văn Khê lại tự khai sáng não mình vài phút, kiên định quyết tâm đánh chuyên nghiệp.

Khi rốt cuộc cậu nhớ tới còn có việc muốn thương lượng với Lộ Bỉ, Lộ Bỉ cũng sắp ngủ gục trước máy tính.

"Lộ Bỉ, tôi về rồi!" Văn Khê hơi luống cuống tay chân mở mic, "Gọi điện hơi lâu, xin lỗi nha..."

"So với xin lỗi, tôi càng muốn biết cậu nói chuyện với ai?" Lộ Bỉ trả lời ngay, rõ ràng cô vẫn chờ ở trước máy tính, "Người đàn ông có thể nói chuyện với cậu lâu như vậy, chắc hẳn là rất quan trọng ?"

"Ừm..." Văn Khê không biết trả lời như nào.

Mạc Thần có quan trọng với cậu không?

Có quan trọng chứ!

Hắn là thần tượng của cậu, và là nguyên nhân dẫn đến quyết định cuối cùng khiến cậu chơi chuyên nghiệp.

Nói là Văn Khê đặt cược cuộc sống mấy năm tới của mình lên người Mạc Thần cũng không quá mức.

Nhưng Văn Khê cảm thấy, nếu cậu trả lời "Đúng" thì nhất định Lộ Bỉ sẽ suy nghĩ nhiều.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp Lộ Bỉ.

Bởi vì, ngay cả khi cậu không trả lời, Lộ Bỉ sẽ suy nghĩ nhiều hơn: "Câu hỏi này khó trả lời như thế hả? Có vẻ như người đó thực sự quan trọng với cậu."

Văn Khê dở khóc dở cười.

Không nói nên lời, chỉ biết im lặng.

Cũng may Lộ Bỉ nhanh chóng dừng lại: "Được rồi, không trêu cậu, vẫn nên thương lượng nên làm cái gì bây giờ đi." Dừng một chút, cô thay đổi giọng điệu nghiêm túc nói, "Chúng ta là fan Mac và đã công khai, chắc chắn phải cho Ái Trư biết. Trực tiếp nói cho hắn biết chắc là cũng không sao, dù sao hắn cũng là fan Mac, có thể hiểu cho chúng ta. Câu hỏi đặt ra là, chúng ta phải làm gì để giảm thiểu tác động của chúng tôi với hắn?"

Văn Khê suy nghĩ một chút: "Nếu như hắn không muốn bị liên lụy, trực tiếp giải tán với chúng ta là được? Dù sao độ hot của hắn vẫn bày ở đó..."

"Không không không, cậu nghĩ vấn đề quá đơn giản." Lộ Bỉ ngắt lời, "Tôi biết cậu nghĩ như thế nào, cậu cho rằng Ái Trư giải tán với chúng ta, hắn có thể làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì? Không phải như vậy."

Văn Khê sửng sốt một chút: "Được rồi, cô nói tiếp đi."

Cho nên Lộ Bỉ nói tiếp: "Đầu tiên cậu phải rõ ràng một điểm là cho dù Ái Trư áp dụng loại biện pháp gì thì hắn cũng đã liên quan đến chúng ta, phải làm một cái thái độ. Nếu hắn tiếp tục livestream với chúng ta, hắn sẽ được coi là fan Mac và bị tấn công bởi anti của Mac. Nhưng nếu hắn giải thể với chúng ta, bo bo giữ mình? Không có đâu. Fan của hắn sẽ cho rằng hắn là anti Mac, và sau đó hắn sẽ bị tấn công bởi fan Mac."

Văn Khê không rõ lắm... Được rồi, cậu vẫn hiểu một chút —— Nói cách khác, Ngải Triết đã không còn con đường "bo bo giữ mình" để đi, rốt cuộc là fan hay antifan, nhất định hắn vẫn phải tự tỏ thái độ.

Lần đầu tiên Văn Khê cảm thấy hối hận vì hành động của mình hôm nay: "Hôm nay tôi có quá bốc đồng không?"

"Có." Lộ Bỉ khẳng định, "Nhưng cũng không thể trách cậu, dù sao antifan của Mac cũng mẫn cảm như vậy, đừng nói cậu thổi phồng Mac một câu, khi Mac một phát nổ đầu cười một tiếng cũng đã có người chửi cậu, đây là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, bây giờ cậu đã chọn đứng lên công khai hỗ trợ Mac, đừng hối hận. Mặc dù tôi cũng bị cậu liên lụy, nhưng tôi đứng ra không phải vì tình hình, chỉ là không muốn để cậu giả vờ một mình, cho nên cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi với tôi hoặc bất cứ điều gì - Cậu chỉ cần cảm thấy áy náy với Ái Trư thôi."

Những lời này của Lộ Bỉ để Văn Khê nghe được mà tâm trạng phập phồng, biến đổi bất ngờ.

Lúc đầu nghe được "Có", cậu còn tưởng Lộ Bỉ chuẩn bị mắng cậu, không nghĩ tới là an ủi.

Sau đó nói đến "Không muốn để cậu giả vờ một mình", thiếu chút nữa chọc cười cậu, kết quả cuối cùng lại hung hăng đâm cậu một đao.

Chẳng qua, không thể không thừa nhận, Lộ Bỉ nói từng câu từng chữ đều hợp lý.

Lúc Văn Khê giúp Mạc Thần nói chuyện, không muốn liên lụy bất luận kẻ nào, nhưng sự thật chính là sự xúc động nhất thời của cậu khiến Lộ Bỉ và Ngải Triết đều không còn đường lui.

"Được, xác định rõ điều kiện trước tiên, chúng ta có thể nói tiếp." Từ đầu đến cuối giọng nói của Lộ Bỉ đều rất bình tĩnh, khiến Văn Khê vô cùng bội phục.

Không nói gì khác, thật sự tâm tính của Lộ Bỉ rất tốt: "Cho nên nói, hiện tại chúng ta muốn thảo luận, không phải là có nên giải tán với Ái Trư hay không, mà là lời giải tán như thế nào, dùng lý do gì để giải tán, nếu giải tán thì phải dùng lý do gì để duy trì quan hệ giữa chúng ta."

Vấn đề này, Văn Khê với Lộ Bỉ thảo luận rất lâu, lúc sắp kết thúc còn kéo Khê Mị vào.

Mà Khê Mị chỉ nói một câu với loại chuyện này: "Chờ Ngải Triết về rồi mọi người cùng thương lượng, mặc kệ kết quả cuối cùng thỏa thuận là cái gì, tôi cũng không ngại cõng nồi thay mọi người."

Ý tứ là, nếu sau khi Ngải Triết về, quyết định tách ra livestream riêng, Khê Mị không ngại làm kẻ xấu "Tay không hủy hợp tác", để cô ra mặt phát thông báo giải thích lý do cô để Ngải Triết tách ra livestream riêng.

Tuy nhiên, tối hôm đó, sau khi Lộ Bỉ nói cái này với Ngải Triết, Ngải Triết trả lời: "Mấy người có bị bệnh không! Thổi phồng Mac mà lại không cho tôi một slot!"

Lộ Bỉ thề, đây chắc chắn là câu nói man nhất mà cô đã nghe kể từ khi cô biết Ngải Triết.

Vòng tuyển chọn trong nước kéo dài hai tuần, sau tuần thi đấu đầu tiên kết thúc, chiến đội CLM dưới sự dẫn dắt của Mạc Thần có tổng điểm xếp thứ hai.

Đầu tiên là YEY và thứ ba là MQ.

Sau đó, trong tuần thứ hai của vòng đấu, điểm cuối cùng của CLM rơi xuống vị trí thứ ba.

Đầu tiên là YEY và thứ hai là MQ.

Kết quả này chắc chắn làm thất vọng tất cả người hâm mộ CLM - Chỉ có hai đội hàng đầu mới đủ điều kiện tham gia cuộc thi toàn cầu.

Đêm trận đấu kết thúc, thế nào Văn Khê cũng không liên lạc được với Mạc Thần, có chút lo lắng.

Cũng may sáng hôm sau, Mạc Thần chủ động gửi tin nhắn cho cậu.

Mạc Thần: Tôi không sao, đừng lo lắng. Thi đấu là như vậy, có thua có thắng.

Văn Khê tỉnh lại rất sớm, cho nên sau khi Mạc Thần gửi tin nhắn này cậu đã đọc được ngay, vừa định trả lời, còn chưa kịp gõ chữ, đã nhận được tin nhắn thứ hai.

Mạc Thần: Chờ anh tới cứu tôi.

Văn Khê sửng sốt một chút, vừa thấy rõ Mạc Thần gửi cái gì thì tin nhắn này đã bị thu hồi.

Sau đó Mạc Thần lại gửi một tin nhắn khác tới, làm bộ vừa rồi là đánh sai chữ.

Mạc Thần: Chờ anh ôm ấp yêu thương.

Văn Khê nhìn tin nhắn này sửng sốt nửa ngày, sau đó âm thầm thở dài.

Cậu muốn mắng cách Mạc Thần dùng từ, nhưng cậu không dám trả lời.

Cậu không tin vừa rồi Mạc Thần đánh sai chữ.

Văn Khê có thể cảm nhận được mệt mỏi với áp lực sau khi Mạc Thần thua trận —— Rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, lại bởi vì không có đồng đội tốt, điểm số ở 2vs2 và 4vs4 không thể gánh nổi, loại cảm giác này hẳn là tương đối vô lực?

Tuy nhiên, đây cũng là lý do để Văn Khê dậy sớm.

—— Cậu, Muốn, Luyện, Súng!!

Từ trước khi đáp ứng Mạc Thần đi đánh chuyên nghiệp, Văn Khê đã quyết định luyện súng.

Sau khi đáp ứng Mạc Thần, cậu càng thêm kiên định luyện súng, sau đó giải đấu chuyên nghiệp vừa chấm dứt đã bắt đầu hành động.

Ngay từ đầu, cậu tự mình tra hướng dẫn, căn cứ vào hướng dẫn để luyện.

Sau đó phát hiện thao tác thực tế luôn có mâu thuẫn với hướng dẫn, muốn có người thật chỉ đạo, nên gọi điện cho Thương Lang.

Cậu nhớ mỗi ngày Thương Lang đều dậy sớm luyện súng.

Tuy nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, rõ ràng giọng nói của Thương Lang cố ý hạ thấp: "Có việc gì thế? Gọi cho tôi sớm như vậy."

Văn Khê sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là Thương Lang vừa tỉnh, nhưng giọng lại không giống...

Phản ứng thứ hai mới đúng —— Giọng này là cố ý hạ thấp? Có ai ngủ trong phòng hắn hả?

Nghĩ đến là hỏi: "Ngải Triết ở nhà anh? Hay anh đang ở nhà Ngải Triết?"

Thương Lang: "..."

Thương Lang im lặng thật lâu, nhưng đầu kia điện thoại không có âm thanh gì —— Văn Khê nghe được các loại tiếng quần áo ma sát, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa.

Lại sau đó, mới là giọng nói đúng bản chất của Thương Lang: "Nói bậy cái gì thế? Tôi đang ở nhà tôi, cậu ta ở nhà cậu ta... Cậu tìm tôi có việc gì à?"

Anh ở nhà mình mà phải ra ngoài gọi điện hả?

Tôi trúng tà mới tin anh.

Văn Khê cho điện thoại di động của mình một ánh mắt khinh bỉ, sau đó giả vờ cái gì cũng không biết, hỏi chuyện chính: "Về ghìm tâm, có chút vấn đề muốn anh dạy."

"Ồ, vậy hả, thế thì cậu nói đi." Thương Lang người này tương đối trọng nghĩa, hơn nữa tính kiên nhẫn rất tốt, bình thường hỏi hắn vấn đề hắn đều sẽ nghiêm túc giải đáp, rất ít khi từ chối.

Vì thế Văn Khê yên tâm hỏi hắn vấn đề gặp phải, Thương Lang giải đáp toàn bộ xong, bấy giờ mới nhắc nhở một câu: "Về sau buổi sáng đừng gọi điện thoại cho tôi."

Sợ làm ồn đến Ngải Triết ngủ hả?

Văn Khê nhún vai.

Trước kia cậu vẫn cảm thấy kỳ quái, Thương Lang muốn tách biệt thời gian livestream với Ngải Triết, cho nên chọn phát sóng lúc 3 giờ, nhưng thời gian livestream của Ngải Triết đều là buổi chiều, rõ ràng Thương Lang có thể dậy sớm, vì sao buổi sáng không livestream, buổi chiều luyện súng?

Hiện tại, Văn Khê cảm thấy cậu đã biết nguyên nhân —— bởi vì livestream phải nói chuyện, mà luyện súng không cần!

Suy cho cùng, vẫn không muốn ầm ĩ khi Ngải Triết ngủ đi.

Cái gì mà sống trong một tòa nhà? Rõ ràng hai người này là ở với nhau!

Sau khi cúp điện thoại với Thương Lang, trong nháy mắt, Văn Khê thật muốn tìm Lộ Bỉ chia sẻ phát hiện kích động này, cùng cô lén lút ship CP Lang Trư, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại vẫn là quên đi.

Rõ ràng Thương Lang với Ngải Triết không muốn cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ, đã như vậy thì cậu sẽ làm bộ không biết đi.

Kế tiếp, Văn Khê lại chuyên chú luyện súng, liên tục luyện cả buổi sáng, suýt nữa ngay cả cơm trưa cũng quên ăn.

Lúc ăn cơm trưa, rốt cuộc trả lời tin nhắn của Mạc Thần, làm bộ mình vừa mới rời giường.

Văn Khê: Cậu dùng từ bớt liêm sỉ lại!

"Ôm ấp" cái gì đó, nếu không phải Mạc Thần thu hồi một tin nhắn có chút xấu hổ, thật sự Văn Khê sẽ thổ huyết ngay tại chỗ.

Vì tôn nghiêm của Mạc Thần, thật sự cậu nghẹn đến giữa trưa mới nôn ra, chính mình cũng cảm thấy mình thật vĩ đại.

Vốn tưởng Mạc Thần sẽ không trả lời ngay, không nghĩ tới tin nhắn mới gửi đi một giây, vừa mới tắt màn hình điện thoại, đã nghe được một tiếng "Ting ~" —— nhận được hồi âm!

Văn Khê nghiêm túc nghi ngờ người này vẫn ở bên cạnh điện thoại chờ cậu trả lời.

Mạc Thần: Liêm sỉ ở đâu bé cưng?

Văn Khê:... Bé cưng là để cậu gọi đấy à? Cậu lại dùng từ bừa bãi nữa, tôi không đánh chuyên nghiệp nữa.

Mạc Thần: Được được, tôi sai rồi.

Nhìn thấy bốn chữ "Không đánh chuyên nghiệp", một giây Mạc Thần đã nhận ra, làm cho Văn Khê cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được cười vài tiếng.

Kết quả còn chưa cười xong, chuông điện thoại di động vang lên, khiến Văn Khê hoảng sợ!

Bây giờ Văn Khê đang ngồi trước máy tính, mở đồ ship đến chuẩn bị ăn, chần chờ một chút, vẫn nhận điện thoại: "Alo?"

"Văn Khê." Giọng Mạc Thần vẫn dễ nghe như vậy, nhưng giờ phút này nghe có chút mệt mỏi "Đột nhiên muốn hẹn hò với anh lần nữa."

Khóe môi Văn Khê giật giật: "Đã bảo cậu chú ý cách dùng từ rồi. Chúng ta gọi là diện cơ*, không gọi hẹn hò."

(*) Gặp mặt bạn trên mạng.

Mạc Thần: "Hẹn hò là ước định gặp mặt, ý của diện cơ là gặp mặt làm cơ, anh xác định muốn dùng từ 'diện cơ'?"

Văn Khê:??

Diện cơ có nghĩa như này à? Đừng tưởng tôi ít đọc sách mà lừa dối tôi!!

Không đợi Văn Khê mắng, Mạc Thần lại mở miệng: "Vậy chúng ta diện cơ đi."

A a a a, cút cho tôi! Từ nay về sau không thể nhìn thẳng vào từ "diện cơ" nữa!

Trong lòng Văn Khê gào thét, thật vất vả mới ổn định được tâm trạng của mình, có chút bất đắc dĩ đáp lại: "Quên đi, cậu cứ nói là hẹn hò đi, khi nào?"

Mạc Thần nhíu mày, không nghĩ tới Văn Khê lại đồng ý sảng khoái như vậy, nhịn không được cong khóe môi: "Trưa mai?"

Văn Khê: "Được."

Mạc Thần: "Thời gian cũ đón cậu. ”

Văn Khê: "Được."

Mạc Thần: "Dẫn anh đi ăn ngon."

Văn Khê nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Không ngon thì tôi cắn cậu."

Mạc Thần: "Ha ha ha, được ~"

Lúc Mạc Thần gọi cuộc điện thoại này, là ở trong sảnh lớn câu lạc bộ CLM.

Lăng Sơ Dật bởi vì rót nước mà vô tội đi ngang qua nghe được tiếng cười của hắn, nổi da gà, run rẩy quay đầu nhìn hắn một cái.

Trong trí nhớ của Lăng Sơ Dật, cho tới bây giờ đội trưởng chưa từng cười thoải mái như vậy, nhất là sau khi trận toàn cầu thất bại năm ngoái, cả người hắn giống như biến đen, cả ngày nồng đậm mùi tử khí nặng nề, không biết khi nào sẽ làm ra chuyện gϊếŧ người phóng hỏa...

Lăng Sơ Dật còn đang sững sờ, Mạc Thần đã nói lời tạm biệt với Văn Khê cúp điện thoại, sau đó bất ngờ xoay người lại.

Một khắc kia, Lăng Sơ Dật tin mình nhìn thấy nụ cười trên môi Mạc Thần, là dịu dàng với cưng chiều, làm cho da gà của hắn thật vất vả mới biến mất lại nổi toàn thân.

Mà lúc Mạc Thần nhìn thấy hắn, trong nháy mắt thu liễm tất cả biểu cảm trên mặt, lạnh lùng mở miệng: "Huấn luyện."

Lăng Sơ Dật: "... Đi ngay đây."

Trong mắt Văn Khê, Mạc Thần là một người rất dịu dàng, rất biết quan tâm đến người khác, vô cùng biết trêu chọc, hoàn toàn là hình tượng cao thủ tình trường.

Nhưng cậu không biết là, trong mắt đồng đội Mạc Thần, hắn chính là một quả bom hẹn giờ tùy thời có thể nổ tung.

Đừng nhìn lúc hắn thi đấu vừa cứu đồng đội vừa giúp đồng đội báo thù, bộ dáng rất trọng nghĩa.

Thi đấu xong, hắn sẽ mắng một trận, hoặc chiến tranh lạnh im lặng không nói, vừa lạnh lẽo lại u ám, ngay cả huấn luyện viên với quản lý cũng sợ hắn ba phần.

Đó là lý do Lăng Sơ Dật nghe được tiếng cười của Mạc Thần lại kinh sợ như vậy.

Hơn nữa còn không phải cười lạnh, là thoải mái cười to!

Cái này thậm chí còn khủng khiếp hơn Sadako chui ra từ máy tính!!

Chẳng lẽ là yêu đương hả?

Lăng Sơ Dật bưng nước trở lại phòng huấn luyện nghĩ như vậy.

1 giờ chiều livestream, Văn Khê vẫn cùng Ngải Triết với Lộ Bỉ chơi 4vs4.

Sau hai tuần, Ngải Triết phát hiện điểm số và thứ hạng của cả hai đã tăng lên rất nhiều: "Không tệ! Hai người chơi thêm vài tuần nữa, acc nhỏ của tôi sẽ không thể chơi với hai người nữa."

Lộ Bỉ trả lời ngay: "Đúng vậy, Khê Khê dẫn tôi leo nhanh hơn nhiều so với cậu! Tôi đã suy nghĩ có nên bỏ cậu đi nương nhờ Khê Khê không đó!!"

Ngải Triết: "ĐM! Anh em mà chả có tình nghĩa gì! Tôi chỉ mới đi được hai tuần mà cậu đã dụ dỗ cô gái nhỏ của tôi!"

Văn Khê sững sờ chớp mắt: "Cô gái nhỏ của cậu?"

Lộ Bỉ: "Cút! Ai là cô gái của cậu?"

Bầu không khí livestream của ba người vẫn thoải mái vui vẻ như hai tuần trước, tuy có rất nhiều antifan Mac khống chế tiết tấu mưa đạn, nhưng siêu quản lý và quản lý của ba người đều không phải ăn chay, các loại cấm chat acc, thật sự khống chế được tiết tấu, làm cho ba người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng làm cho Khê Mị nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng rồi, Momo còn chơi với chúng ta chứ?" đột nhiên Ngải Triết hỏi.

Đây cũng là điều mà fan CP của Văn Khê với Momo muốn biết.

Văn Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy chiến đội CLM thua, Mạc Thần không cần chuẩn bị cho trận đấu toàn cầu, hẳn là thời gian sẽ nhàn hơn chút, nhưng có tâm trạng hay không thì...

Vì thế Văn Khê thuận miệng nói: "Cậu ấy thi xong, gần đây tâm trạng không tốt lắm, mấy ngày nữa tôi sẽ hỏi cậu ấy."

"À." Ngải Triết trả lời, nghĩ thầm: Chiến đội CLM không thể giành được vị trí á quân, chắc chắn tâm trạng của Mac sẽ không tốt...

"Nói đi, cậu đi xem trận đấu, cảm giác thế nào?" Văn Khê rất tò mò.

"Thì bầu không khí sân đấu rất tuyệt vời." Ngải Triết đáp lại, "Nhưng nếu thật sự phải xem chi tiết trận đấu, vẫn xem livestream thì tương đối rõ ràng."

"Hứ, đừng có mà được hời xong khoe khoang." Lộ Bỉ mắng, "Livestream có thể về xem lại được nhưng sân đấu thì không có cách nào cảm thụ lần thứ hai."

Ngải Triết cũng không phản bác: "Haha, đây là ~ hâm mộ tôi chứ gì!"

Văn Khê dở khóc dở cười.

Lúc chơi với Ngải Triết và Lộ Bỉ, Văn Khê vẫn dùng cung, hơn nữa còn đánh hung tàn hơn.

Nếu như nói, hai tuần trước cậu suy nghĩ làm sao để đến vòng chung kết kiếm điểm tích lũy với vàng, vậy thì sau khi xem hai tuần giải đấu, hiện tại cậu càng muốn làm sao để lấy đầu người.

Đột nhiên nhớ tới lúc mới gặp Mạc Thần trong game, Mạc Thần gϊếŧ đến hơn hai mươi đầu người, đánh rất hung ác, muốn đầu người không muốn sống.

Bây giờ xem như Văn Khê hiểu rồi —— Có lẽ chính là "ý thức chuyên nghiệp" của một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Dù sao giải đấu cũng tính điểm đầu người.

Nếu đã quyết định đánh chuyên nghiệp, đương nhiên Văn Khê phải bồi dưỡng "ý thức chuyên nghiệp" của mình.

Cho nên dù có cướp danh tiếng của Ngải Triết, cậu cũng dốc hết tất cả khả năng trong mỗi trận đấu để lấy đầu người.

Trong nháy mắt Ngải Triết còn tưởng Văn Khê bị Mac ám lên người...

Sau đó, buổi tối chơi 2vs2 với Thương Lang, Văn Khê bỏ cung xuống, cầm lấy súng.

Bởi vì buổi sáng được hỏi vấn đề ghìm tâm, cho nên thấy cậu cầm súng, Thương Lang không quá kinh ngạc, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: "Bắt đầu luyện súng hả?"

Văn Khê "Ừ" một tiếng, sau đó nhớ tới Thương Lang thường xuyên đánh rank nước ngoài, nên thăm dò hỏi một câu: "Anh Lang, bây giờ xếp hạng của anh ở nước ngoài là bao nhiêu?"

"Tầm hơn sáu mươi." Thương Lang đáp lại, sau đó bỗng dưng ý thức được cái gì đó, "Sao thế? Định chơi ở rank nước ngoài?"

Văn Khê cũng không có ý định che giấu: "Đúng vậy, tôi muốn lọt vào top 10 trong nước để chơi rank nước ngoài."

"Được rồi!" Thương Lang cười nói, "Đang lo không có người chơi rank nước ngoài với tôi, nhưng mà chỉ đánh cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta lập một cái thề đi!"

Văn Khê sửng sốt một chút, không kịp phản ứng: "Thề?"

Thương Lang: "Ví dụ như xếp hạng trong vòng một tháng không lọt vào top 30 thì livestream trang phục nữ gì đó."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

29/11/2021

#NTT

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.