Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 16



Tôi sẽ mắng cậu - Cái quỷ gì?

Mạc Thần dở khóc dở cười.

Tuy đập nhiều tiền như vậy, nói nhiều điều như thế cũng không thể lừa Văn Khê vào chiến đội của mình, vẫn khiến Mạc Thần cảm thấy có chút thất bại.

Nhưng mà, không biết vì cái gì, hắn không chút nào cảm thấy tiền mình bỏ ra cho Văn Khê có nửa phần không đáng, đối với Văn Khê người này lại càng không chán ghét nổi.

Thậm chí có một chút thích?

Thật ra, trước khi gặp mặt, phần lớn tất cả "sủng" và "trêu chọc" của Mạc Thần với Văn Khê là xuất phát từ thưởng thức cậu, mặt khác cũng có tâm tư muốn tăng hảo cảm, cảm thấy sau khi gần gũi thì chuyện gì cũng dễ nói.

Nhưng sau khi gặp mặt thực tế, thật sự Mạc Thần cảm thấy hứng thú với Văn Khê.

Tại sao cậu có thể đáng yêu như vậy?

"Anh muốn mắng như thế nào?" Gần như là Mạc Thần nghẹn cười hỏi ra những lời này.

Văn Khê thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ —— cơm là Momo mời, chỗ này cũng là Momo đưa cậu tới.

Nếu cậu mắng hắn, làm ầm ĩ, chọc giận Momo, bỏ lỡ một bữa trưa miễn phí không nói, còn phải tự bỏ tiền đi xe về nhà, ngẫm lại hơi đáng sợ.

Nhưng mà mắng nhỏ một chút lại... Lại giống như tán tỉnh.

Trong lúc nhất thời, Văn Khê có chút khó xử, không biết nên trả lời như thế nào.

Cũng may Mạc Thần không để cho cậu tiếp tục khó xử như vậy, rất nhanh lên tiếng thỏa hiệp: "Quên đi, không nói nữa, tạm thời không đề cập tới. Đúng là vẫn phải có một quá trình tiến theo từng bước."

Văn Khê: "..."

Cậu nghe ra được, Mạc Thần vẫn không buông tha dụ dỗ cậu đánh chuyên nghiệp.

Thật sự Văn Khê rất tò mò: "Tại sao cậu phải lôi tôi đi đánh chuyên nghiệp?"

Mạc Thần nhìn cậu nhíu mày: "Lần này là do chính anh nhắc tới, tôi có thể trả lời chứ?"

Văn Khê: "... Được."

Mạc Thần nở nụ cười: "Thì cảm thấy, anh có kỹ thuật tốt như vậy, không đi đánh chuyên nghiệp thì thật đáng tiếc. Livestream gì đó, chỉ cần anh còn chơi game thì vẫn tiếp tục làm được, nhưng thi đấu chuyên nghiệp, bây giờ anh không đánh, sau này tuổi tác lớn hơn, muốn đánh cũng không được."

Lời này nói rất có lý, khiến Văn Khê sửng sốt một lát.

Thế nhưng, nhớ tới tình hình kinh tế hiện tại của mình, nhớ tới chênh lệch thực lực giữa mình và Momo... Văn Khê mím môi, cuối cùng vẫn kiên định đưa ra suy nghĩ ban đầu: "Về sau lại nói."

Mạc Thần nhún vai.

Câu trả lời này chắc chắn làm cho hắn có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn duy trì một thái độ tương đối lạc quan và tích cực.

Dù sao thì "Về sau lại nói", "Tạm thời chưa suy nghĩ", những câu trả lời này dịch là "Mặc dù bây giờ không có ý định này, nhưng sau này thì chưa biết được."

Cái khác Mạc Thần không có, nhưng tính kiên trì đặc biệt tốt.

Hắn đã vừa ý "con mồi", trừ khi bị chiến đội khác mổ đi trước, nếu không, cho dù chạy tới chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm mọi biện pháp đuổi theo đối phương.

Nếu không muốn nhắc đến thì không nhắc đến, kế tiếp, mãi cho đến khi đưa Văn Khê về nhà, Mạc Thần cũng không nhắc đến hai chữ "chuyên nghiệp".

Thay vào đó, hắn hỏi vài câu về cuộc sống.

Mạc Thần: "Anh ở một mình à? Có bạn bè gần đó không?"

Văn Khê: "Không có... Nhà tôi không ở khu H, tôi chỉ vì tiện cho công việc mới thuê nhà ở khu H, mặc dù bây giờ đã nghỉ việc, nhưng tiền thuê nhà đã trả cũng không thể lấy lại..."

Mạc Thần: "Thuê bao lâu?"

Văn Khê: "Nửa năm."

Được rồi.

Mạc Thần im lặng, còn đang tự hỏi có thể giúp chuyện này cho Văn Khê không, đột nhiên, cửa phòng bị người gõ nhẹ nhàng hai cái.

Hai tiếng gõ này rất nhẹ, nhưng hai người vẫn nghe thấy, gần như là đồng thời chuyển tầm mắt về phía cửa.

Thật ra khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Văn Khê đã cảm thấy không thích hợp —— Tiếng nhân viên phục vụ gõ cửa sẽ lớn và vang dội hơn, vừa nghe đã biết không phải phục vụ.

Quả nhiên, hai giây sau, cửa bị mở ra một khe nhỏ, một nữ sinh mặc trang phục học sinh, tướng mạo rất ngọt ngào thăm dò đi vào, có chút thận trọng chào hỏi hai người: "Xin chào... Tôi, tôi vào được không?"

Văn Khê gần như là theo bản năng nghiêng đầu nhìn Mạc Thần, bảo hắn đưa ra quyết định.

Mạc Thần híp mắt nhìn về phía nữ sinh, thay đổi dịu dàng khi đối mặt với Văn Khê thành giọng điệu có chút lạnh như băng nói một câu: "Chuyện gì?"

Chắc là nữ sinh không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử lạnh lùng như thế, sửng sốt một chút mới nói: "À, tôi có một người bạn rất thích anh, nếu không để ý anh có thể cho cách thức liên lạc không?"

"Để ý." Mạc Thần thốt ra.

"Vậy tôi nói, là tôi thích..."

"Nếu như không có chuyện gì khác, mời cô ra ngoài." Ngay cả cơ hội nói chuyện Mạc Thần cũng không cho cô.

Nữ sinh sững sờ tại chỗ, đứng rất lâu mới phản ứng lại, liên tục nói xin lỗi rồi rời khỏi phòng.

Ngay khi cô rời khỏi phòng, người phục vụ phụ trách phòng này đến, hỏi cô có chuyện gì, cô không nói gì hoảng sợ bước đi.

Mạc Thần hờ hững quay đầu lại, tầm mắt dừng trên mặt Văn Khê, lập tức lại cong khóe môi: "Nãy nói đến đâu rồi?"

Văn Khê chớp chớp mắt nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn —— Thì ra không phải Mạc Thần đều dịu dàng với tất cả mọi người...

Lại nói nữ sinh vừa nãy rất đáng yêu, là sau khi nhìn thấy Mạc Thần bị nhan sắc của hắn hấp dẫn, do dự thật lâu mới lấy dũng khí tiến vào xin liên lạc hả?

Được nữ sinh như vậy xin liên lạc, phần lớn nam sinh đều sẽ không đành lòng từ chối mới đúng, thế mà Mạc Thần từ chối dứt khoát như vậy.

Từ trên mặt Văn Khê nhìn ra do dự của cậu, Mạc Thần nhíu mày, thăm dò nói: "Sao thế? Anh thích cô gái vừa rồi à?"

"Làm sao có thể." Văn Khê thốt ra, sau đó cảm thấy mình trả lời quá quyết đoán, lại theo bản năng bổ sung một câu, "Tuy rằng rất đáng yêu..."

"Không đáng yêu như anh."

Văn Khê: !!!

Văn Khê đang dùng đũa gắp thức ăn chuẩn bị ăn, nghe được bốn chữ này thì trượt tay, đồ ăn cứ như vậy rơi lại trong bát.

Cậu có chút bất đắc dĩ lại oán trách nhìn Mạc Thần một cái, đã thấy đối phương đang nhìn cậu cười.

"Tôi nói nghiêm túc." Mạc Thần lại cười bổ sung một câu.

Văn Khê thở dài, cam chịu số phận buông đũa xuống: "Cậu có biết người xem trong livestream của tôi đều đang gặm CP của hai chúng ta không?"

"Ừm, thấy rồi." Mạc Thần nhàn nhạt đáp lại, một bộ dáng hoàn toàn không để ở trong lòng.

"Cậu cảm thấy không sao cả à?" Văn Khê vẫn không nhịn được xác nhận.

Mạc Thần không trả lời ngay mà hỏi ngược cậu một câu: "Gây phiền phức cho anh à?"

Văn Khê suy nghĩ một chút: "Cái đó thì không."

Ngược lại, làm cho độ hot của cậu tăng gấp mấy lần...

"Vậy thì không sao cả." Mạc Thần đáp lại, "Anh cảm thấy không sao cả thì tôi cũng vậy."

Nghe được những lời này, gần như Văn Khê muốn thốt ra "Có phải thật sự cậu thích tôi không", nhưng mà, nghĩ đến ngày hôm qua bọn họ mới add nhau, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt... Cậu vẫn cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Nếu là sự thật, sẽ là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trên đời này làm gì có nhiều tình yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ.

Đó còn chưa kể cả hai đều là đàn ông.

"Được rồi." Cuối cùng, Văn Khê rất có lệ đáp lại hai chữ này.

Mạc Thần cũng không để ý, tiếp tục tán gẫu cái khác với cậu.

Sau đó, dùng xong bữa trưa, Mạc Thần lái xe đưa Văn Khê về nhà.

Trên đường đi, cuối cùng hai người cũng trao đổi tên thật của nhau.

Thì ra tên là Mạc Thần.

Trong lòng Văn Khê lặp đi lặp lại cái tên này mấy lần, khóe môi tự cong lên.

Xuống xe xong nói lời tạm biệt - Tất cả những chuyện này đều không có gì đáng ngạc nhiên.

Trước khi đi, Mạc Thần nói câu cuối cùng với Văn Khê cũng rất bình thường: "Chờ tôi về rồi chơi 4vs4 với anh."

Văn Khê "Ừ" một tiếng.

Tuy nhiên, khi Văn Khê lên lầu trở về phòng mình, đóng cửa lại, tim cậu lập tức đập thình thịch.

Khoảnh khắc vào phòng ngủ, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Tự dưng khẩn trương.

Không phải chỉ là gặp mặt bạn trên mạng à? Sao lại khẩn trương như vậy?

Là bởi vì hình tượng Mạc Thần so với tưởng tượng của cậu còn ưu tú hơn, nên là cảm thấy áp lực?

Hay là bởi vì, phải luôn luôn đề phòng để không bị đối phương lừa gạt đi đánh chuyên nghiệp?

Trong lúc nhất thời, não Văn Khê có chút rối loạn, khiến cậu không cách nào bình tĩnh suy nghĩ.

Cũng may năng lực điều chỉnh của cậu coi như mạnh, lúc 1 giờ lên livestream, đã đặt tâm tình vào trạng thái ổn định nhất.

"Chào buổi chiều, Khê của tôi ~"

Trong tai nghe truyền đến giọng nam dễ nghe của Ngải Triết.

Rõ ràng lần đầu tiên nghe thấy rất rung động, nhưng sau khi gặp mặt Mạc Thần, đột nhiên Văn Khê cảm thấy, giọng Ngải Triết cũng chỉ có như vậy.

"Chào buổi chiều, Ái Trư." Cậu ngoan ngoãn đáp lại một câu.

"Cái gì mà Ái Trư! Phải gọi Triết Soái!" Ngải Triết trong nháy mắt xù lông, xù xong lại nháy mắt chuyển sang giọng điệu đứng đắn, "Hôm nay Momo cũng sẽ tổ đội với chúng ta hả?"

Văn Khê bị thuyết phục bởi sự thay đổi chóng mặt của hắn: "... Ừ."

"Bên tôi cũng có người." Ngải Triết nói xong, lập tức hỏi một câu, "Có vào không?"

Lời này rõ ràng là nói với cộng sự của hắn.

Chẳng bao lâu, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Vào, vào!"

Một cô gái?

Văn Khê ngẩn người.

Không đợi cậu hoàn hồn, Ngải Triết đã giới thiệu: "Hẳn là lần đầu tiên tổ đội, tôi giới thiệu một chút —— Bạn tôi, Wency. Người phụ nữ của tôi, Ruby."

Vừa dứt lời, đã bị giọng nữ vừa rồi quát: "Cậu biến, ai là phụ nữ của cậu!"

Cô quát Ngải Triết xong, lập tức thay đổi giọng điệu dịu dàng nói với Văn Khê: "Xin chào Khê Khê ~ Tôi là Lộ Bỉ, là cộng sự của Ái Trư ~"

"A, xin chào..." Văn Khê đáp lại, có chút khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên cậu chơi game với người khác giới.

Cậu đáp lại, gần như là tìm cách mở danh sách bạn bè, thấy Momo online, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Ngải Triết kéo cậu vào đội, trước tiên cậu kéo Momo vào.

[Ha ha ha, Khê Thần kéo người ta rất thuận tay!]

[Rốt cuộc Khê Khê và Momo cũng kề vai chiến đấu!]

[Rốt cuộc không phải yêu nhau lắm cắn nhau đau! Tôi đã rơi nước mắt hạnh phúc như một người mẹ già!]

Văn Khê thấy mưa đạn như vậy cũng không thể trách, sau khi cậu kéo Momo vào đội, lập tức gõ chữ hỏi hắn: Vào giọng nói à?

Mạc Thần nhìn thấy tin nhắn này, nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng huấn luyện.

Nhìn qua cửa kính trong phòng huấn luyện có thể thấy, giờ phút này, ba đồng đội của hắn đang ngủ trên sô pha trong phòng khách...

Hắn quay đầu lại, bất đắc dĩ cười, trả lời hai chữ: Không được.

Hắn nói với Văn Khê rằng giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 16 của SGH sắp bắt đầu.

Nhưng hắn không nói cho Văn Khê biết, hắn cũng sẽ tham gia.

Hai tuần sau chính là tuyển chọn trong nước, mặc kệ đối với cá nhân hắn mà nói, hay đối với chiến đội và câu lạc bộ của hắn mà nói, đều rất quan trọng.

Vì vậy, những ngày này, hắn và đồng đội của mình không phải huấn luyện thì chơi huấn luyện thi đấu.

Ngay cả khi hẹn với Văn Khê, buổi sáng hắn cũng không vắng mặt trong buổi huấn luyện. Thay vào đó, hắn dậy sớm hơn gần ba tiếng so với bình thường để huấn luyện thêm.

Hắn có mệt không?

Nói không mệt là không đúng.

Đó là lý do tại sao đồng đội của hắn đang ngủ vào lúc này.

Thế nhưng, nếu đã đồng ý với Văn Khê mỗi ngày 1 giờ chiều đánh 2vs2 với cậu, Mạc Thần sẽ không nuốt lời.

Nhìn thấy Mạc Thần trả lời, Văn Khê có chút mất mát, mưa đạn cũng thở dài tiếc nuối.

Tuy nhiên, có thể thấy Văn Khê và Momo kề vai chiến đấu, fan CP của hai người vẫn tương đối thỏa mãn, rất tò mò họ sẽ tạo ra tia lửa như thế nào trong trò chơi.

"Nếu Momo không nói lời nào, thì để tôi chỉ huy!" Ngải Triết rất không biết xấu hổ nói, ấn ghép đôi.

Bây giờ bốn người bọn họ đều đã ở trong bản đồ ghép đôi 4vs4.

Chẳng bao lâu, số lượng người trong bản đồ là hơn 90. Trò chơi chính thức bắt đầu.

"Vẫn nhảy khu F đi! Đừng nhảy nhầm nha anh em!" Ngải Triết nói.

Văn Khê nghe thấy nói "Được", cộng sự của Ngải Triết, Lộ Bỉ lại chửi hắn: "Chơi 2vs2 cũng suốt ngày khu F, không có thủ đoạn mới à!"

Ngải Triết: "Này, có đồng đội mới thì bành trướng phải không? Nếu cô có thể dẫn chúng tôi leo top 1, cô cũng có thể chỉ huy chúng tôi nhảy ở đâu!"

Lộ Bỉ: "Tôi nói thì không tính, chủ yếu là người xem, cậu xem, người xem đều bảo tôi nói đúng!"

Ngải Triết: "Họ thì hiểu gì chứ!"

Lộ Bỉ: "Đây là ý dân! Ý dân có hiểu không! Cậu không muốn quà nữa hả?"

Không hổ hai người là cộng sự nhiều năm, cứ như vậy cậu một lời tôi một câu hàn huyên rất lâu.

Văn Khê đáng thương không chen vào được nửa câu.

Nhưng Văn Khê không quá để ý, vốn cậu không giỏi nói chuyện phiếm, nếu không phải vì hiệu quả livestream, cậu có thể không hé răng.

Tuy nhiên, ngay khi cậu im lặng giả chết, một giọng nói hơi trầm thấp và đầy từ tính đột nhiên vang lên: "Vậy chúng tôi nhảy khu C."

Ý thức được đây là giọng của Mạc Thần, Văn Khê hơi sửng sốt.

"Chúng tôi" trong miệng của hắn, rõ ràng đề cập tới hắn và chính cậu.

Nghe được những lời này, phản ứng đầu tiên của Văn Khê là —— Không phải cậu nói không vào giọng nói à? Sao vẫn mở giọng nói đội thế?

Vừa định hỏi, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Ngải Triết nói: "Anh em, cậu cũng quá hài rồi... Nào có chung một đội mà nhảy hai chỗ?"

Momo trả lời ngay lập tức: "Cậu chưa thấy không có nghĩa là không có."

Ngải Triết: "Đừng tưởng tôi không biết, cậu chỉ muốn hai người một thế giới với Văn Khê!"

Momo: "Đúng vậy, còn tốt hơn để anh ấy một mình kẹp giữa hai người các cậu như một bóng đèn."

Nghe được những lời này, Văn Khê bỗng nhiên ý thức được chắc là Mạc Thần cho rằng cậu bị xa lánh, có chút buồn cười.

Cậu phải mở miệng để giải thích: "... Tôi chỉ lười nói chuyện thôi. Họ chịu trách nhiệm nói chuyện, chúng ta chịu trách nhiệm bắn gϊếŧ, phân công rõ ràng, cũng tốt mà."

Rốt cuộc nghe được giọng của cậu, Mạc Thần mở miệng lần nữa, giọng điệu lập tức mềm xuống: "Được, nếu anh muốn nhảy khu F, tôi sẽ nhảy cùng anh."

Xem như đã giải trừ hiểu lầm.

Văn Khê vừa nói như vậy, Ngải Triết lại không thể coi như không nghe thấy: "Khê, cậu có chút quá đáng nha! Tốt xấu gì tôi cũng là một streamer kỹ thuật, làm sao có thể không có tôi trong danh sách bắn gϊếŧ đây!"

Văn Khê lơ đãng: "Có Momo ở đây, cậu thử xem ván này của cậu lấy được mấy cái đầu."

Ngải Triết: !!!

"ĐM! Tôi không nghĩ Khê biến thành như vậy!" Ngải Triết sợ hãi,"Nói! Khi nào cậu bắt đầu thổi phồng cho Momo? Có phải hai người đã lén lút làm chuyện mờ ám không?"

Văn Khê: "Không, tôi chỉ nói sự thật."

Văn Khê thề, thật sự cậu chỉ nói sự thật.

Nhưng mà rõ ràng thái độ của mưa đạn không đúng lắm.

[Hahaha, trong lòng Khê Thần đều nói: Momo nhà tôi là tốt nhất!]

[Câu nói tôi nhảy cùng anh vừa rồi của Momo thật sự chọc tim tôi rồi!]

[Mời hai người kết hôn tại chỗ được không!]

Mưa đạn bắn liên thanh khiến Văn Khê có chút im lặng, nhưng rõ ràng, bầu không khí trong livestream đã được cứu lại một cách hoàn hảo.

Tiếp theo, lại là "bộ đôi chuyển mình" của Ngải Triết và Lộ Bỉ.

Thừa dịp bọn họ không để ý đến Văn Khê, Mạc Thần chuyển sang mic trò chuyện riêng với Văn Khê: "Chỉ nghe thấy bọn họ nói chuyện, còn tưởng anh bị lạnh nhạt."

Lời này vừa nói ra, màn hình trực tiếp của Văn Khê nháy mắt sôi trào.

[Vừa rồi quả nhiên là Momo bênh Khê Khê sao!]

[Không thể thấy Khê Khê chịu một chút uất ức, chuyện này cũng quá cưng chiều đi!]

Văn Khê có chút bất đắc dĩ mở cửa sổ trò chơi, mở phần mềm giọng nói, đóng mic của mình lại, sau đó đổi mic chỉ có Mạc Thần và người xem livestream của cậu mới có thể nghe được đáp lại: "Tuy rằng đúng là không xen vào được, nhưng vốn tôi cũng không có gì muốn nói, cho nên không sao... Nếu như cậu sợ bọn họ hiểu lầm, đợi lát nữa tôi sẽ giúp cậu giải thích một chút..."

"Không cần." Mạc Thần bình tĩnh cắt ngang cậu, "Tôi không quan tâm bọn họ nhìn tôi như thế nào. Tôi đến để chơi với anh, không phải chơi với họ."

Văn Khê ngẩn người.

[A a a a a!]

[Rụng tờ rứng rồiii!]

[Nói cũng đến nước này rồi mà anh còn nói bọn anh không phải thật?!]

Hơn nửa ngày Văn Khê mới phục hồi tinh thần nhìn mưa đạn.

Tuy cậu không ngại người xem gặm cp của bọn họ, nhưng vẫn sợ bọn họ não bổ quá độ, nghe nhầm đồn bậy, cho nên định giải thích một chút.

Tuy nhiên, không đợi cậu sắp xếp ngôn ngữ xong, Ngải Triết đã nhắc nhở: "Chuẩn bị nhảy!"

Văn Khê gần như luống cuống tay chân mở mic ra, mở lại giao diện trò chơi nhìn bản đồ.

Còn chưa thấy rõ khu F ở đâu, Mạc Thần đã mở miệng nói với cậu một câu: "Để tôi dẫn bay, anh nằm xuống đi."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

15/11/2021

#NTT

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.