Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 13



Sau khi Momo đưa ra cược mà cậu cảm thấy có lời, Văn Khê không thèm nhìn đã đáp "Đồng ý."

Nhìn kỹ lại một chút, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Cậu thắng, Momo tặng quà và mời cậu ăn tối.

Cậu thua, cậu mời Momo ăn tối, Momo trả tiền...

Không phải tất cả đều là Momo trả tiền sao!

Đặt cược như này mà công bằng à!

Momo: Cậu đã nói đồng ý, nam tử hán đại trượng phu, bốn con ngựa đuổi cũng không kịp.

Wency:...... Không phải, nó có lợi gì cho anh đâu?

Một người sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, giống như Khê Mị quăng cho cậu mười nghìn tệ quà tặng, là bởi vì thưởng thức cậu.

Còn Momo thì sao?

Kỹ thuật của anh tốt như thế, làm sao phải ban đãi ngộ tốt như vậy với người mới chơi SGH hai ngày như cậu?

Còn luôn bảo cậu đi đánh chuyên nghiệp...

Chỉ vì cậu dùng cung?

Phóng mắt nhìn toàn bộ giới chuyên nghiệp SGH, đúng thật tuyển thủ dùng cung như lông phượng sừng lân  —— chi bằng nói căn bản không có.

Cho nên Momo muốn xem một người chơi dùng cung có thể đi bao xa trong giới chuyên nghiệp? Bây giờ mới luôn giật dây cậu đi đánh chuyên nghiệp sao?

Sau đó, để đạt được mục đích này, muốn sử dụng tiền để có được thiện cảm của cậu.

Văn Khê bày tỏ - Cậu hoàn toàn không bị cảm động! Hoàn toàn không!

Wency: Anh đừng nhìn vào vũ khí của tôi chỉ có cây cung, tôi không nghèo, tôi chỉ thích sử dụng cung.

Momo: Tôi biết.

Không, anh không biết! Tôi là nghèo thật!

Số tiền kiếm được trong tháng này phải tháng sau mới lấy được đây...

Văn Khê rưng rưng gõ máy.

Wency: Cho nên một bữa ăn tôi vẫn có đủ khả năng trả.

Cậu gửi xong những lời này, thở dài, nghĩ nếu thật sự thua Momo, hỏi vay Khê Mị chút tiền là được rồi.

Cho dù là một nghìn tệ một bữa cơm cậu cũng nhận —— đánh cược được thì phải chịu thua được.

Tuy nhiên, sau một lúc thì Momo trả lời:

Momo: Đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ cậu nghèo. Mời khách ăn cơm tôi trả tiền chủ yếu là vì, ăn cơm với người khác luôn là tôi trả tiền, người khác trả tiền tôi sẽ không quen.

Văn Khê không hiểu ý nghĩ của dân tư sản lắm?

Momo: Với cả, thắng thua cũng được, ăn uống cũng được, không quan trọng, chủ yếu tôi muốn gặp cậu một lần.

Hóa ra là như vậy!

......Chẳng qua Văn Khê vẫn cảm thấy tiền đặt cược này một chút cũng không bình đẳng.

Wency: Có phải anh nghĩ tôi rất ngốc không?

Momo: Sao lại nói vậy?

Wency: Đặt cược này, tôi có kiếm được lời mà không bị lỗ không?

Momo: Tỉnh ngủ nào, cậu thua sẽ không có quà tặng. Tôi muốn tặng khẳng định mười nghìn, tương đương cậu thua thì mất mười nghìn.

Wency: Không, chỉ năm nghìn. Phải chia 5:5 với nền tảng.

Momo: Vậy tôi sẽ tặng hai mươi nghìn.

Wency:......

Văn Khê im lặng.

Làm sao mà từ "Ai thắng ván tiếp theo" thành "Tặng quà bao nhiêu tiền" vậy?

Nhưng nói đến đây, xem như Văn Khê biết Momo rất giàu.

Nếu anh muốn tiêu tiền như vậy, đương nhiên cậu không có đạo lý ngăn cản anh.

Wency: Ok, nghe anh.

Wency: Chuẩn bị quà cho tốt. Chắc chắn tôi sẽ giành chiến thắng!

Đáp lại câu này, Momo chỉ trả lời một từ: A

Hai người tán gẫu xong, lại qua tầm năm sáu phút, cuối cùng Thương Lang cũng đổ rác xong trở về.

"Tôi về rồi, livestream thôi!"

Nghe được câu này, Văn Khê nhìn thời gian, cách 8 giờ chưa đầy 5 phút —— thật đúng là người này đổ rác gần 20 phút!

Phát sóng trước 5 phút, ngược lại Văn Khê không có ý kiến gì "Ừ" một tiếng, mở toàn bộ hình ảnh và giọng nói trong livestream ra.

Kết quả lúc mở ra quên tắt lịch sử trò chuyện, một hòn đá khơi dậy nghìn tầng sóng.

[Tôi thấy gì đó!]

[Momo muốn tặng quà cho Khê Khê?]

[Nói đi! Các người đã lén làm giao dịch tɦôиɠ ɖâʍ gì rồi phải không!!]

Mưa đạn liên tiếp chạy qua khiến Văn Khê ngẩn người, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cuống quýt giải thích: "À, là như này, tôi với Momo đánh cược, chính là ván sau gặp chung một ván, nếu như tôi còn có thể chiến thắng hắn giành vị trí thứ nhất, hắn sẽ tặng quà cho tôi..."

[Vì sao hai người nhất định phải yêu nhau gϊếŧ nhau, chỉ yêu nhau không tốt hả?]

Văn Khê: "Khi nào chúng tôi yêu nhau... Đừng nói bậy."

[Vậy nếu người thắng là hắn thì sao?]

Văn Khê: "Thì là... Không có quà."

[Sao cảm thấy bất kể ai thua ai thắng cũng không có ảnh hưởng gì đến cậu?]

[Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn Momo không nỡ để Khê Khê tiêu tiền!]

[!!! ]

[Người bạn mù, cậu đã phát hiện mấu chốt!!]

[Thì ra là như thế! Momo rất cưng chiều nha! Yêu yêu.]

Văn Khê: "..."

Có vẻ như cậu nói bất cứ điều gì, tất cả mọi người sẽ não bổ là Momo có ý với cậu.

Được rồi, cậu không nói nữa.

Nhưng mà cái đánh cược này... Quả thật Văn Khê không có cách nào giải thích vì sao Momo lại đặt cược như vậy, nhìn như không có bất kỳ lợi ích gì với chính anh.

Nhưng Văn Khê cảm nhận được, thắng thua và tiền không quan trọng với Momo, anh chỉ muốn gặp cậu.

Mà ván cược này, vô luận ai thắng ai thua, một bữa cơm hình như là không trốn thoát.

Theo ý này, Momo cũng kiếm được lời phải không?

Cứ như vậy, một trận đấu với hai bên mà nói đều là "kiếm lời không lỗ" bắt đầu.

Khi còn đang ở trong bản đồ, Thương Lang đã cảm nhận được có gì đó không đúng: "Chuyện gì thế? Sao mưa đạn đang nhắc nhở tôi cẩn thận với Momo? Momo là ai?"

Văn Khê chột dạ, Văn Khê không muốn trả lời.

Thương Lang: "Họ bảo tôi hỏi cậu."

Văn Khê: "..."

Có vẻ như không thể không trả lời.

"Thì... Là một người bạn bèo nước gặp nhau. Cậu nói, "Kỹ thuật rất tốt, cầm được 29 cái đầu một ván."

[Bèo nước gặp nhau?]

[Khê Khê, anh vuốt lương tâm của mình rồi nói thử lại lần nữa đi?]

[Rõ ràng là cuộc gặp gỡ định mệnh!]

Văn Khê muốn cười: "Nhất định mấy người phải để cho tôi và hắn xảy ra chút gì à?"

[Chẳng lẽ không phải đã xảy ra rồi sao?]

[Đầu 29 người, một nửa trong đó là để bảo vệ cậu!]

[Momo: Rank thấp này cho em tha hồ quẩy. Anh thầu.]

"......" Văn Khê không muốn để ý tới bọn họ.

Ở phía bên kia, Thương Lang còn đang suy nghĩ về đầu người: "Người này rất lợi hại nha, mặc dù là pro, nhưng đổi lại tôi đánh, ước chừng một ván cũng chỉ có 30 đầu."

Nghe được đoạn này, Văn Khê đột nhiên nhớ tới chuyện Momo mời cậu đi đánh chuyên nghiệp, chần chờ một chút vẫn hỏi ra: "Kỹ thuật của anh rất tốt, không xem xét đi đánh chuyên nghiệp sao?"

“...... Cậu có ý định mỉa mai tôi hả?" Thương Lang nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng không có nửa điểm trách cứ Văn Khê, hiển nhiên biết không phải cậu cố ý, "Tuổi này của tôi còn đi đánh chuyên nghiệp? Tự tìm tai vạ hả? Tuyển thủ chuyên nghiệp người ta đến tuổi của tôi, căn bản đều đã giải nghệ!"

Thật đúng là Văn Khê không biết tuổi của Thương Lang, cũng không dám hỏi...

"Sao thế? Cậu muốn đi đánh chuyên nghiệp à?" Rất nhanh Thương Lang cảm nhận được tâm tư nhỏ bé trong lời nói của Văn Khê.

Văn Khê sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Tạm thời không có ý định này."

"À, tạm thời." Thương Lang cười vài tiếng, "Người trẻ tuổi có ước mơ là chuyện tốt, cậu luyện súng nhiều hơn cho kỹ thuật và xếp hạng lên, sẽ có chiến đội chuyên nghiệp chủ động tới tìm cậu."

Cứ như vậy, Văn Khê bị hiểu lầm hoàn toàn.

Sau một vài phút, số lượng người trong phòng ghép đôi là 99 và trò chơi chính thức bắt đầu!

Văn Khê và Thương Lang đánh 2vs2, số người mở màn là 99, chứng tỏ ít nhất có một người chơi một mình.

Chú ý tới chi tiết này, Văn Khê không ý thức được mình đang cong khóe môi.

"Ván này khu C rất xa." Thương Lang nhìn bản đồ, "Chúng ta nhảy sớm một chút, nhảy khu D đi."

Khu D, khu vực sa mạc.

Văn Khê sửng sốt một chút.

Không thể không nói Thương Lang rất tự tin.

Khu sa mạc nhìn không sót một chút nào, gần như không có chỗ ẩn thân, sau khi nhảy xuống sẽ tranh tài thiện xạ.

Lựa chọn nhảy khu sa mạc, không phải người mới hoàn toàn không biết gì về trò chơi thì chính là đại thần có tốc độ hạ cánh nhanh, năng lực bắn súng mạnh.

Vì vậy, nhảy vào khu sa mạc, thường chỉ có hai kết quả: rơi xuống đất thành hòm hoặc đi hút máu.

Hiển nhiên Thương Lang là người thứ hai.

Chỉ riêng lúc nhảy dù, Văn Khê đã cảm nhận được sự cường đại của Thương Lang.

Cậu và Ngải Triết cùng nhảy, tốc độ hạ cánh cơ bản bằng nhau, cho nên thời gian đáp xuống đất cũng không khác biệt lắm.

Nhưng nhảy với Thương Lang, Thương Lang lấy một tốc độ rõ ràng nhanh hơn mãnh liệt hơn đáp xuống đất, sau khi đáp xuống đất thì cầm súng bắn tỉa hướng về phía quân địch còn chưa đáp đất cho một phát súng!

[Hệ thống] JJ-SBW đã hạ gục XXlili bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] JJ-SBW đã gϊếŧ XXlili bằng súng bắn tỉa.

Rõ ràng, lúc Thương Lang hạ cánh căn bản không nhìn vị trí của quân địch, là sau khi đáp xuống đất mới nhìn.

Sau khi hắn đáp đất gần như là nhìn một người gϊếŧ một người, hung tàn không chịu nổi.

Ở góc trên bên phải không ngừng xoẹt qua ID của Thương Lang, sau khi hắn gϊếŧ liên tiếp ba người thì có người hoảng hốt, sớm thả hồn khỏi dù rơi tự do.

"Ha ha ha ha ha! Vỗ béo hộ 4 tên!" Thương Lang chú ý tới hệ thống nhắc nhở ở góc trên bên phải, "Tại sao ư?"

Tuy nhiên, lúc sau hắn không thể cười nữa.

Bởi vì rất nhiều mưa đạn chất vấn tại sao ID của hắn lại có chữ SB như vậy.

Thương Lang: ???

"Cái ĐM? Mấy người chưa bao giờ học tiếng Anh hả! Không phải acc lớn của tôi là Blue Wolf sao? Acc nhỏ tôi để là Small Blue Wolf thì làm sao?! Small, không biết Small là gì à! tiếng Anh ở trường tiểu học học kiểu gì đấy??"

Small Blue Wolf......

Văn Khê "Ha ha——" một tiếng.

"Cậu haha cái gì mà haha? Ý cậu là gì?" Thương Lang lập tức điên đầu.

Văn Khê vô tội trả lời: "Không, tôi chỉ đang suy nghĩ, kỳ thật anh có thể đặt là Little Blue Wolf, viết tắt LBW, thế nào so với SB cũng..."

"Tôi thích gọi SBW đó! Ai dám có ý kiến?!" Thương Lang như gà cãi nước sôi "ID tiếp theo tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi! Gọi là SSBW!"

Thật sự Văn Khê rất muốn nói, không phải ở phía trước thêm Small thì là nhỏ... Nhưng mà chắc là Thương Lang sẽ không nghe, cho nên cậu lười khuyên, rất có lệ phụ họa một câu: "Ừ, anh nói đúng."

[Ha ha ha, Khê Thần chính là giọng điệu qua loa!]

[Cười chết tôi! Cặp đôi này cùng nhau livestream cũng vui vẻ!]

Rất nhanh, vòng bo đầu tiên mở, khu an toàn quét ở phía bắc khu C, đối với Văn Khê và Thương Lang mà nói là trong tai họa có tai họa, bọn họ phải chạy tới trong vòng 5 phút, nếu không sẽ bắt đầu tụt máu.

Nếu đổi lại là Ngải Triết, nhất định sẽ điên cuồng quăng nồi, nói là Văn Khê không hát tốt.

Tuy nhiên, đầu tiên Thương Lang tự cõng nồi: "Nồi của tôi, nồi của tôi, số tôi có mười trong mười là tai hoạ. Nhưng không sao, tôi có kinh nghiệm chạy độc nha! Hoàn toàn có thể đưa cậu vào vòng bo an toàn! Một sợi lông của cậu cũng không rơi!"

Văn Khê dở khóc dở cười: "Mười trong mười là tai hoạ. Đúng chuẩn có kinh nghiệm chạy độc."

Thương Lang: "..."

[Ha ha ha, Khê Thần đá đểu!]

[Lời này thật sự là bơ phệch!]

Chẳng qua sự thật chứng minh, Thương Lang thật sự có kinh nghiệm chạy độc.

Chỗ nào có người chắn, chỗ nào vào vòng tròn tương đối an toàn, trong lòng hắn đều biết rõ, như là có năng lực dự đoán.

Nhiều lần hắn giơ súng bắn, đầu người đến tay, Văn Khê còn chưa kịp phản ứng quân địch ở đâu.

Nhưng mà Văn Khê học rất nhanh, lúc tiến vào vòng tròn, cậu đã có thể đuổi kịp tốc độ tìm kiếm quân địch của Thương Lang, thậm chí có thể sau khi Thương Lang gϊếŧ chết một người, dứt khoát lưu loát giúp hắn giải quyết đồng đội người kia.

"Được nha!" Thương Lang nhìn lời nhắc gϊếŧ chết trên màn hình của mình, không chút nào ngại ngùng khen ngợi Văn Khê, "Thật sự trình độ này của cậu có tiềm lực đánh chuyên nghiệp! Sau này khi không livestream thì luyện súng nhiều hơn... À đúng, sao cậu cứ dùng cung? Súng của cậu đâu?"

Văn Khê: "..."

Đại ca, giờ anh mới phát hiện ra sao?

Mưa đạn cũng không nói gì với phản xạ dài như xích đạo của Thương Lang.

[Rốt cuộc giờ mới chú ý tới hả?]

[Chúng ta có nên khen ngợi hắn không?]

[Phản xạ của Thương Lang cũng quá —— lâu rồi~]

Văn Khê bất đắc dĩ thở dài: "Kỹ thuật bắn súng của tôi không tốt... Thế nên tạm thời dùng cung."

[Hả? Tạm thời là, về sau sẽ định dùng súng hở?]

[Sau này nhất định sẽ dùng súng đi!]

[Dùng cung mãi cũng không ổn.]

Văn Khê không biết cậu dùng cung có thể đi được bao xa trong trò chơi SGH này, chẳng qua khẳng định phải luyện súng.

Cậu đã quyết định, chờ tháng sau cậu lấy tiền từ JJ Live, sẽ mua toàn bộ súng đột kích, súng bắn tỉa, shotgun các loại!

"Ừm, nếu cậu muốn đánh chuyên nghiệp, nhất định phải luyện súng." Thương Lang bật chế độ Đường Tăng, "Kỹ thuật này chính là phải luyện, luyện mới có thể tiến bộ. Bây giờ mỗi ngày tôi dậy lúc bảy tám giờ, không làm cái gì khác, chỉ luyện súng, luyện liên tục hai tiếng đồng hồ sau đó chơi thử, buổi trưa ăn cơm xong tiếp tục luyện. Tôi nói thật, thật sự thiên phú của tôi không tốt như Ái Trư, tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn nhiều so với tôi, nhưng về sự siêng năng, chắc chắn hắn không siêng năng như tôi. Tôi ở cùng một căn nhà với hắn cho nên tôi biết, mỗi ngày hắn không ngủ đến trưa là đánh chết cũng sẽ không đứng dậy..."

Sau đó Thương Lang lại nói gì đó, nhưng Văn Khê không chú ý nghe.

Cảm giác giống như đang nghe ba mẹ răn dạy, không để ý sẽ ngẩn ngơ...

Nhưng mà Văn Khê thừa nhận, Thương Lang nói rất có lý.

Kỹ năng bắn cung của cậu cũng không phải bẩm sinh, mà là dựa vào trò chơi Linh Tích mài giũa ra.

Thiên phú tất nhiên là quan trọng, nhưng người có thiên phú, không siêng năng cuối cùng sẽ tự tay chôn vùi thiên phú của mình.

Cứ như vậy, trong "lời răn dạy" của Thương Lang, hai người một đường gϊếŧ vào đến khu an toàn.

Nhưng mà, không đợi hai người thở phào nhẹ nhõm, một tiếng súng vang lên từ tòa nhà nào đó truyền đến, ngay sau đó là một hệ thống nhắc nhở.

[Hệ thống] Momo đã hạ gục JJ-SBW bằng súng bắn tỉa.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

11/11/2021

#NTT

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.