Động tác của Lộc Hành Ngâm rất ổn định và tỉ mỉ. Bàn tay của cậu trời sinh thon thả, theo lời của mấy ông già, đó là bàn tay của một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có. Không biết vì sao, mặc dù bây giờ tay cậu có chút thô ráp, mùa đông lạnh cóng, da dẻ nứt nẻ, nhưng chỉ cần cậu ở dưới đèn cúi mắt xuống, hơi nghiêng đầu liền có thể điều chỉnh vị trí ánh sáng, cả người sinh ra một loại bình tĩnh, quý phái đến.
Nhìn cậu sửa chữa đồ, dường như thời gian có thể yên lặng.
Cố Phóng Vi kiên nhẫn chờ đợi ở cuối hàng, sau đó phát hiện ra ký túc xá của Lộc Hành Ngâm quá lạnh —— Trường Trung học số 7 Thanh Mặc vẫn chưa bắt đầu sưởi ấm, tay chân của đã lạnh trong một thời gian dài. Cố Phóng Vi không thể chịu được cái lạnh, nên hắn đi theo người anh kia quấn chăn của Lộc Hành Ngâm thảo luận: "Anh em sít qua chút, chia tôi một nửa chăn đi?"
Người ngồi trên giường của Lộc Hành Ngâm bất động như một ngọn núi: "Chăn bông nhỏ, chỉ đủ cho một người."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn lại nhịn.
Nửa giờ sau, Lộc Hành Ngâm cuối cùng cũng xử lý xong những người trước mặt, người ngồi trên giường của Lộc Hành Ngâm từ từ đứng dậy —— cậu ta một mình đến sửa chiếc ô bị hỏng, cuối cùng chiếm trên giường của Lộc Hành Ngâm lâu nhất. Phải mất hai tệ để sửa nó, cũng nói bóng gió với Lộc Hành Ngâm, có thể lấy đi linh kiện nhỏ con lăn của cậu hay không.
Lộc Hành Ngâm lịch sự từ chối.
Cố Phóng Vi đã nhịn cậu ta từ lâu: "Sửa xong thì đi ngay, sao dong dài quá vậy!"
"Gì mà hung dữ vậy, chậm trễ cậu làm gay à. "Người nọ hùng hổ chửi: "Cửa chính không đi đi leo cửa sổ... độc lạ bình dương à".
Cố Phóng Vi còn chưa lên cơn động kinh, nhưng Lộc Hành Ngâm đã cười, cậu đứng dậy: "Được rồi, cậu mau trở về đi, một lát giáo viên sẽ kiểm tra giường."
Người nọ oán giận rời đi.
Lúc này đã là mười hai giờ mười lăm.
Hôm nay là thứ sáu, sau hai tiết học ngày mai là sáng thứ bảy sẽ được nghỉ —— cơ bản sẽ không có ai nghe hai tiết học này, tâm trí bồn chồn đã lâu không thể kìm nén được, hắn mong Lộc Hành Ngâm sẽ không vội đi ngủ, nên vừa mở ba lô vừa run lên vì lạnh: "Em nhìn xem Máy Tính Nhỏ."
"Đây, đây, tất cả những vấn đề tôi gặp phải cho đến nay." Người máy được mang ra và đặt trên bàn của cậu rất nhẹ nhàng, "Trước đây tôi gặp quá nhiều vấn đề. Để chạy phần cứng, tôi đã bỏ qua rất nhiều nơi lẽ ra không cần phải bỏ qua..."
Lộc Hành Ngâm sau khi xem một lúc, Cố Phóng Vi rất tùy tiện ghi chép, với nhiều loại chữ viết tắt lẫn lộn giữa tiếng Trung với tiếng Anh.
Cậu nhìn nó cẩn thận, thành thật nói: "Xem không hiểu. Không biết."
Cố Phóng Vi: "Sao tôi thấy em làm có lệ quá vậy?"
Hắn nhìn Lộc Hành Ngâm, Lộc Hành Ngâm cũng nhìn hắn.
Sau một lúc, Lộc Hành Ngâm nói, "Mấy kiến thức anh nói ban ngày, em chưa học qua, nên em xem không hiểu."
"Em không hiểu cũng không sao." Cố Phóng Vi thuyết phục, "Tôi vẽ cho em phiên bản trước của con rô bốt nhỏ này, cái này sẽ không khó, bọn tôi chủ yếu làm phương hướng lập trình, nhưng cần thiết —— hay nói là, bây giờ em nghĩ phần cứng và phần vỏ của máy cần một người gỡ lỗi và sửa chữa. Bọn tôi định vị thứ này như một trợ lý cuộc sống, bọn tôi sẽ kiểm soát phần cứng, còn em có thể làm máy móc cơ bản linh hoạt hơn, nhu cầu càng nhỏ càng tốt. Đợi anh đưa sách cho em, em thông minh như vậy, hẳn nắm nhanh thôi."
Lộc Hành Ngâm dụi dụi mắt: "Nói sau đi."
Nhìn dáng vẻ Cố Phóng Vi cũng không thể giải quyết những vấn đề này ngay lập tức.
Cố Phóng Vi ngay lập tức bắt được sự dung túng nhượng bộ của cậu, khóe miệng cong lên nói: "Vậy tôi coi là em đồng ý rồi nhá?"
Lộc Hành Ngâm hoang mang nhìn hắn.
Cố Phóng Vi trực tiếp thừa nhận cậu đã đồng ý, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu: "Được, không hổ là Máy Tính Nhỏ của tôi!"
Hắn nhét người máy nhỏ vào trong lòng Lộc Hành Ngâm, sau đó thoải mái ngã xuống giường: "Đơn giản như vậy, được rồi, cũng muộn rồi, đi ngủ thôi."
Lộc Hành Ngâm không nhúc nhích, vẫn như cũ nhìn hắn.
Cố Phóng Vi nghiêng đầu: "Làm sao, anh không cho phép ngủ cùng em à? Chính là em nói, trèo lên xuống rất nguy hiểm, dù sao ngày mai là ngày nghỉ, kiểm tra giường cũng không nghiêm ngặt, ngủ cùng đi."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Anh chưa tắm."
Cố Phóng Vi: "?"
Lộc Hành Ngâm ngồi xổm xuống, lôi vali ra, tìm một chiếc khăn tắm dự phòng bên trong, lấy ra đưa cho hắn: "Anh dùng đi cái này trước. Sữa tắm ở trong phòng tắm, còn dầu gội thì ở ngoài ban công. Em không có bộ đồ ngủ nào cho anh."
Quả thật, quần áo của cậu quá nhỏ để Cố Phóng Vi có thể mặc, nhưng Cố Phóng Vi không quan tâm: "Không mặc cũng không sao, mùa đông lạnh mặc đồ ngủ mới lạnh."
Lộc Hành Ngâm liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Tùy anh."
Cố Phóng Vi từ trong phòng tắm đi ra, lạnh đến nổi hút khí, vội vàng trèo lên giường. Hơi nước hơi mát phả vào người, thấm đẫm làn da, lúc này đã không còn mùi gì, chỉ còn lại mùi bạc hà đặc trưng của thiếu niên.
Căn phòng im lặng, Cố Phóng Vi nghiêng người sang xem, Lộc Hành Ngâm đã ngủ rồi.
Lộc Hành Ngâm đã cởi bộ đồ ngủ mềm mại ra, bên trong là một chiếc áo phông mùa hè với quần đùi, sạch sẽ trần đầy mùi xà phòng.
Giường ký túc xá quá hẹp, cậu ngủ dựa vào tường, Cố Phóng Vi cẩn thận vén chăn chui vào.
Lộc Hành Ngâm ngủ thiếp đi như một con vật nhỏ, cuộn tròn thành một quả bóng, lưng hơi cong, hai tay đặt trên chóp mũi, thở hổn hển trong lồng, trông ngây thơ không biết gì.
Giường trong căn phòng thuê của hắn rất lớn nên không cần phải chen chúc, nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Vì không muốn rơi xuống mép giường, Cố Phóng Vi chỉ có thể chen vào, vươn tay ôm lấy vai Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm khó chịu động đậy.
Đèn ở hành lang bên ngoài vẫn còn sáng, Cố Phóng Vi có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Lộc Hành Ngâm trong trạng thái mơ hồ.
Hắn chọc chọc cậu: "Máy Tính Nhỏ, ngủ rồi hả?"
Lộc Hành Ngâm không nhúc nhích.
Cố Phóng Vi tiếp tục nói: "Ngày mai là ngày nghỉ, cuối cùng ngủ chung ký túc xá với anh trai. Chúng ta không nên nói chuyện một chút —— về chuyện của những người đàn ông à?"
Hắn chưa bao giờ đến trường nội trú, ngay cả khi hắn ở nước ngoài, hắn vẫn bình thường mỗi ngày về nhà, nhận thức của hắn về cuộc sống tập thể kiểu này luôn là một trí tưởng tượng đẹp đẽ.
"Hả? Máy Tính Nhỏ, em trai yêu quý của anh, cục cưng Tiểu Lộc, mới giờ này, đi ngủ —— "
Lộc Hành Ngâm đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy dụi dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn.
Cố Phóng Vi nằm bên cạnh cậu, chớp chớp mắt.
Không biết vì sao, Lộc Hành Ngâm vừa ngước mắt lên thời điểm, trong lòng liền cảm thấy có cái gì bị trêu chọc, tựa hồ lúc ngủ bộ dáng kia rất nghe lời, rất... đẹp mắt.
Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu —— duỗi tay ra bắt đầu kéo chiếc gối. Cố Phóng Vi đang đè, cậu không thể sử dụng sức thoát, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng rút ra từ từ.
Cố Phóng Vi hét lên: "Ui ui ui, em đang làm gì vậy, sao không để tôi ngủ trên gối ——"
Lộc Hành Ngâm kéo chiếc gối từ dưới đầu ra, ngái ngủ ôm lấy nó, muốn trèo ra khỏi người hắn: "Anh đi tìm Trần Viên Viên ngủ cùng đi."
Cố Phóng Vi nhanh chóng ôm lại cậu: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngủ ngon, ngoan nha."
Hắn rốt cuộc cũng không nói nữa, Lộc Hành Ngâm bị hắn kéo vào trong lòng. Sau khi bò vài lần, Cố Phóng Vi đè ôm cậu vào lòng.
Cố Phóng Vi thoải mái với chiếc gối mềm màu trắng mềm mại hình người: "Được rồi, đừng cử động, ngủ ngon."
Lộc Hành Ngâm buồn ngủ đến mức không thèm nói chuyện với hắn, vì cứ vậy ngủ thiếp đi.
Khi Lộc Hành Ngâm tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu cảm thấy Cố Phóng Vi đang nghịch mái tóc trên đỉnh đầu của cậu, đầu ngón tay của hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, hất qua hất lại.
Lộc Hành Ngâm ngọ nguậy, và Cố Phóng Vi lười biếng nói: "Tỉnh à?"
Nhưng động tác này đã khiến Lộc Hành Ngâm phát hiện ra chuyện gì đó.
Hô hấp áp vào nhau, đầu cùng cổ chạm vào nhau, trong nháy mắt cảm nhận được, cậu đầu tiên là giật mình, sau đó sững sờ, phảng phất như bị lửa đốt, toàn thân nóng rực.
Cố Phóng Vi nhếch mép cười xấu xa, "Sao vậy?"
Cả người Lộc Hành Ngâm được bao bọc trong vòng tay hắn, siết thật chặt, da kề da, đầu ngón tay chạm lưng, hơi ấm truyền vào người cậu, khiến tim đập loạn xạ, như bị nhúng vào nước nóng lắc qua lắc lại một hồi.
Thấy lỗ tai cậu đỏ bừng, Cố Phóng Vi vẫn cười như vậy: "Làm sao vậy, con trai phản ứng bình thường mà, em chưa từng có hả, Máy Tính Nhỏ?"
Lộc Hành Ngâm không phát ra âm thanh nào, lại muốn bò ra ngoài, nhưng hắn lại bắt được cậu tiếp tục nhấn, chậm rãi hỏi: "Có không?"
Lộc Hành Ngâm im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "... Có."
Cậu thẳng thắn như vậy, ngược lại làm Cố Phóng Vi sửng sốt trong một lúc.
Lộc Hành Ngâm thân thể mềm mại, tràn ngập mùi xà phòng, khi Cố Phóng Vi ý thức được, hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khát khô, thậm chí cả bản thân —— một cảm giác tê dại nhàn nhạt bò lên lưng hắn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, như bị điện giật, trong nháy mắt buông tay ra, ném Lộc Hành Ngâm sang một bên, vùi vào trong chăn, nhịp tim có chút hỗn loạn.
Lộc Hành Ngâm "bịch bịch" chìm vào chiếc chăn bông mềm mại, vò tóc rồi đứng dậy, sau đó quay lại nhìn hắn.
Cố Phóng Vi nhanh chóng kéo chăn lên quấn lấy mình, giống như khuê nữ hoa cúc cảnh giác: "Em đang làm gì vậy?"
Lộc Hành Ngâm thở dài: "Em vào lớp trước."
Vừa nói, lỗ tai cậu bắt đầu ù đi. Lại đỏ mặt, tựa hồ có chút không hiểu tại sao: "Anh... Anh tự, tự giải quyết đi."
Nói xong, cậu nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm, vội vàng đánh răng rửa mặt, cầm lấy cặp sách đi ra ngoài. Bóng lưng của cậu mảnh khảnh thon dài, lộ ra một chút non nớt hoảng loạn.