Ngoại trừ Lộc Hành Ngâm, các học sinh khác trong lớp cũng làm như vậy.
Sự xuất hiện của Tạ Điềm đã mở ra một bầu không khí mới trong ban 27, và cho họ một lý do để học tập chăm chỉ: thời học sinh không cần lý do để học, đây là điều đúng đắng không cần nghi ngờ nhất.
Trong buổi tập thể dục của tiết thứ hai vào buổi sáng, chủ nhiệm lớp thông báo mở lớp nâng cao bằng loa phóng thanh.
Lộc Hành Ngâm không cần chạy thể dục, cậu đang cầm một cuốn sách sinh học ngồi ở bên cạnh đường biên, lúc chạy ngang, tầm mắt từ bốn phương tứ hướng lia tới.
Khác với "Hạn chế đăng ký 200 hạng đầu tiên" của Trần Xung, tổ phụ trách dạy học sau khi suy nghĩ đã thay đổi một chút và chỉ nói: "Khuyến nghị 200 học sinh đăng ký đầu tiên để tham khảo, đồng thời cũng là không nên hy sinh nhiều thời gian trong lớp nâng cao. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là kỳ thi tuyển sinh đại học! Hiểu chưa!"
Các học sinh vừa chạy vừa thở dốc và hét lên: "Đã hiểu!"
Chủ nhiệm giảng dạy đứng phía sau Lộc Hành Ngâm cách đó khôgn xa, ông thở dài: "Tôi cũng không đồng ý với lớp học này. Tôi sợ ngay cả mười học sinh thực sự hữu ích cũng không có. Vào thời điểm này, chúng ta nên tìm kiếm sự ổn định hơn là tiến bộ, mặc dù trường chúng ta bây giờ không thể đào tạo ra học sinh Thanh Bắc, nhưng nhất khối ít nhất cũng vào được đại học hạng nhất."
Phó chủ nhiệm nói: "Cũng không có cách nào, thầy Trần Xung và cô Khang Mân hướng dẫn. Nếu hai người kia muốn làm thì làm đi, bọn họ đâu cần lo sau khi sửa biên chế bị điều đi đâu."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng đặt cuốn sách sinh học trong tay xuống.
Trong văn phòng tổ hóa học, cậu gõ cửa, mở cửa và bước vào. Trần Xung tình cờ cũng ở đó.
Ông vài ngày trước cho bọn họ làm bài lớp nâng cao, Lộc Hành Ngâm làm được 95%, còn 5% thì không nghĩ ra được cách giải.
Trần Xung thấy cậu nộp bài thi, muốn sửa mấy câu, lắc đầu cười nói: "Em Lộc, hiện tại tôi không thể chấm cho em, tôi cho bài thi là để em tham khảo, làm thử một lần. Về nghĩ thử mấy ngày đi, tuần sau cả khối nộp em hẳn nộp. Câu nào không biết, hỏi thử các bạn học xung quanh, thảo luận cùng nhau chút— tôi hiện tại không thể chấm cho em được."
Lộc Hành Ngâm hiểu ý của ông, có hơi thất vọng, nhưng cậu vẫn nói: "Vâng, cảm ơn thầy."
Trần Xung nhân cơ hội gõ cậu: "Tiếng Anh bây giờ thế nào?"
Lộc Hành Ngâm hơi cong đầu ngón tay và khẽ trả lời: "Em đang cố gắng đọc các từ với đang học thuộc lòng sinh học những ngày này."
"Không vội, chỉ cần nổ lực lên," Trần Xung nói. "Mới học kỳ một lớp 11 thôi."
Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh cũng chăn chỉ làm bài thi trong vài ngày qua, về cơ bản, họ cảm thấy rất khó khăn. So với Lộc Hành Ngâm đã làm được 95%, hai người thậm chí còn chưa làm được một nửa.
Họ đến gặp Lộc Hành Ngâm để dò đáp án với câu hỏi, nhưng Lộc Hành Ngâm cũng không chắc nữa.
Vì thế, họ đã tìm đến Dịch Thanh Dương giúp đỡ.
Lần trước gặp nhau trong văn phòng tổ hóa học, Dịch Thanh Dương đã trở nên quen thuộc với hai người, cậu ta thường chào hỏi khi họ gặp nhau trên đường.
"Dịch Thanh Dương, bên ngoài có người tìm cậu, có một nữ sinh ban 27."
"Một nữ sinh? Cậu với ban 27 thân thiết từ khi nào vậy?
"Cậu ta với cái cậu Lộc Hành Ngâm thi 143 ban 27 hình như có quan hệ rất tốt."
Dịch Thanh Dương khoát tay áo: "Bọn tớ là bạn bè."
Cậu sáng sớm liền đoán được mục đích của bọn họ, cầm bài thi trong tay đi ra ngoài.
Học sinh ban 1 bọn họ mấy ngày nay cũng đang nghiên cứu và thảo luận về các câu hỏi trong bài thi của lớp nâng cao, mấy ông lớn xúm nhau kiểm tra, miễn cưỡng viết ra một đáp án chuẩn, nhưng không ai động đến câu hỏi cuối cùng.
Bài thi của Lộc Hành Ngâm khớp với đáp án của bọn họ.
Một vài người gặp nhau, vừa đặt câu hỏi trong khi sao chép câu trả lời, Dịch Thanh Dương cau mày nói với Lộc Hành Ngâm: "Tớ không làm được câu cuối của mỗi môn toán và khoa học tổng hợp, giờ làm gì đây? Thầy Trần không nói thang điểm, nhưng theo bài thi hiện tại của mỗi lớp, nếu bọn mình thảo luận bài làm, mọi người sẽ có điểm bằng nhau, cũng không chắc làm được nữa. Mấy câu này tạm thời tớ chưa có ý tưởng nào..."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Tôi biết câu cuối môn hóa, những môn khác thì cũng không biết cách giải."
Cậu dừng lại, đột nhiên nói, "Tôi biết còn một người khác, chút nữa tôi sẽ hỏi cậu ấy. "
Dịch Thanh Dương hỏi: "Cố Phóng Vi hả?"
Mạnh Tòng Chu cũng do dự: "Cố Phóng Vi mấy ngày nay không đến."
Lộc Hành Ngâm nói: "Tôi sẽ thử, tôi muốn hỏi cậu ấy một chút."
Cố Phóng Vi không xuất hiện mấy ngày, nhiệm vụ đưa cơm của [ 15th ] cũng không làm, Thẩm Nộ đã đưa cho Lộc Hành Ngâm thẻ cơm, Lộc Hành Ngâm theo giao ước lúc trước "Hứa giữ lấy lời", đưa cho Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi ngay lập tức liên lạc với cậu trên mạng, nói hắn đã đổi lại thẻ trường của mình, cho nợ trước, khi hắn không có cơm ăn sẽ tìm đến cậu.
Sau tiết tự học buổi tối, Lộc Hành Ngâm cõng cặp sách đi đến căn tin, trước khi bước qua bức tường, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đến căn tin mua hai hộp cơm đông lạnh và trà sữa ô long.
Đồ ăn nhẹ tươi ở quầy ăn vặt Thanh Mặc bán không ngon, giá còn đắt nữa, nhưng điều này không ngăn cản chúng được các học sinh săn lùng vì bao bì hấp dẫn và giá lên tới 25 nhân dân tệ một bịch.
"Được, tổng cộng 70, nhập mật khẩu đi." Bà chủ nói.
Khi Lộc Hành Ngâm đưa tay ấn mật khẩu, cậu đột nhiên cảm thấy có ai đó phía sau đang nhìn mình.
Một nam sinh đang đợi phía sau lẩm bẩm: "Bảy mươi tệ, giàu quá vậy."
Do kinh nghiệm thời thơ ấu, Lộc Hành Ngâm nhạy cảm hơn với những thứ này, cậu nghiêng sang một bên, che tay để nhập mật khẩu, sau đó rời đi với một chiếc túi nhựa.
Hôm nay trăng sao đã thưa thớt, đèn cảm biến trong hành lang hình như hỏng, trời tối om.
Cố Phóng Vi sống ở tầng ba, Lộc Hành Ngâm trong bóng tối đi lên, phát hiện cửa nhà Cố Phóng Vi mở toang, nhưng trong nhà không bật đèn, không một tiếng động, trống rỗng và im lặng. Ánh đèn đường màu cam bên ngoài nhàn nhạt chiếu vào, chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn có vẻ có chút cổ quái cùng đáng sợ.
Trong nháy mắt, thứ xuất hiện trong đầu Lộc Hành Ngâm là "vụ án giết người cướp của ở hành phố Đông Đồng năm XX", cậu siết chặt chiếc túi nhựa trong tay, nhìn lại, nín thở tìm thấy một cây chân bàn gãy trong đống đổ nát ở cửa, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Rồi nhẹ bước vào.
Không có cảnh lộn xộn bên trong cửa như cậu dự đoán. Bàn máy tính của Cố Phóng Vi được đặt ở một góc phòng khách, đối diện với bệ cửa sổ.
Lộc Hành Ngâm quay đầu nhìn sang.
Thiếu niên có đôi mắt đào hoa lẳng lặng ngồi bên bàn học, quay lưng về phía cậu, không để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Khi cậu dần dần đi vào, Cố Phóng Vi mơ hồ nghe thấy giọng nói của cậu và quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài bóng đèn chiếu vào trên mặt hắn, khác với thường ngày phóng túng vô kỷ luật như chơi đùa nhân gian, trên mặt Cố Phương Vệ lúc này lộ ra nhất định kiên định cùng nghiêm nghị, phảng phất màn đêm bị nhẹ nhàng nhấc chiếc vỏ của hắn, tiết lộ một mặt chưa ai biết.
Nhìn thấy thanh gỗ trong tay, hắn khàn giọng nói: "Bé cưng, em làm gì vậy?"
Hắn cũng không hỏi cậu tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, chỉ là vươn tay bật đèn, mệt mỏi xoa xoa thái dương, sau đó khẽ thở dài.
Lộc Hành Ngâm có chút xấu hổ, đang nghĩ nên nói cái gì thời điểm, đèn bật lên, Cố Phóng Vi trong mắt lộ ra vài tia mệt mỏi nụ cười: "Làm sao, em cho rằng tôi bị giết người cướp của sao?"
Lộc Hành Ngâm không có trả lời, cậu nhìn đồ trên bàn Cố Phóng Vi: một gói bưu phẩm được niêm phong, được đặt ở đây một cách có trật tự.
Cậu nhớ Cố Phóng Vi vài ngày trước đã nói hắn sẽ đến bưu điện ở thị trấn nhỏ để gửi một thứ gì đó, nhưng món đồ này vẫn được đặt ở đây.
"Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi nhỏ giọng nói, "Ca ca muốn hỏi em một chuyện."
Lộc Hành Ngâm khẽ nói: "Vậy anh phải giúp em giải đề."
Cố Phóng Vi lại cười nhẹ: "Hiểu chuyện rồi, biết ra điều kiện với anh luôn, này thì có gì khó."
Hắn đứng dậy và đưa bưu kiện cho Lộc Hành Ngâm: "Nếu em có thời gian, hai ngày nữa gửi dùm anh."
Lộc Hành Ngâm trùng hợp cũng cần gửi tiền cho bà nội Lộc, ngân hàng của trường không tương thích với loại tài khoản ngân hàng mà bà nội Lộc mở.
Cậu liếc nhìn Cố Phóng Vi và nói, "Được."
Cố Phóng Vi nhanh chóng giải đề bài thi của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm nói: "Anh phải viết vào chỗ trống trong giấy thi, em muốn biết đáp án mấy câu trước nữa."
"Cũng đủ phiền nha, bé học giỏi." Cố Phóng Vi vừa hút trà sữa cậu mua, vừa lật qua viết đáp án từ đầu, "Cũng không khó lắm, nhưng không có ích gì. Nếu độ khó chỉ đến vậy, sẽ không giúp ích gì cho thi đại học, lại không tới độ khó thi đua, em vẫn quyết định đi?"
"Ừm." Lộc Hành Ngâm nói nghiêm túc, "Em muốn đi."
Cố Phóng Vi ngừng nói.
Lộc Hành Ngâm chạy vào bếp, hâm nóng mấy hộp cơm tiện lợi nguội ngắt rồi mang về cho Cố Phóng Vi.
Mỗi người một suất, của Cố Phóng Vi là cơm trứng ốp la, của cậu là cơm thịt heo vụn tiêu xanh.
Cố Phóng Vi vừa ăn vừa giải đề cho cậu, nửa giờ sau, hắn đưa tờ giấy cho cậu: "Rồi đó."
Lộc Hành Ngâm từng thìa ăn cơm thịt lợn vụn tiêu xanh của mình, không nhúc nhích, chỉ đột nhiên nói: "Em có thể hiểu được một vài câu, nhưng em không nhớ từ."
Cố Phóng Vi nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Làm phần điền chỗ trống, em không cần phải ghi nhớ kỹ cách viết của từng từ. Nhìn thoáng biết được nghĩa là được rồi."
Lộc Hành Ngâm đặt cái muỗng xuống, trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh."
Cố Phóng Vi dần dần quen với lối sống cậu, nên hắn chỉ đưa tay ra và xoa đầu cậu.
"Em hôm nay ở lại đây sao?" Cố Phóng Vi đứng dậy đóng cửa — buổi chiều hắn lau sàn, mở cửa thông gió, bên ngoài một mảnh im lặng.
Lộc Hành Ngâm lần này lắc đầu: "Em sẽ trở lại ký túc xá."
Như vậy có thể ngủ thêm 20 phút.
Cũng tránh bị phân tâm.
Cầm bài thi trong tay, cậu chối lời đề nghị đưa về của Cố Phóng Vi, và nói, "Đối diện đường mà, nhanh lắm." Hôm nay cậu đến sớm, tiết tự học buổi tối lớp 11 mới tan có tiếng trước, lớp 12 thì vừa vào tiết, người đông không nguy hiểm chút nào.
Cố Phóng Vi nghĩ chút cũng cảm thấy yên tâm, vừa lúc nổi lòng tham, vì vậy hắn nói: "Được rồi, chúc ngủ ngon."
Gió đêm se lạnh.
Lộc Hành Ngâm cầm những cuốn sách và túi thư của Cố Phóng Vi và nhìn về phía thị trấn bên kia.
Cậu chưa bao giờ đến đó, nhưng Trần Viên Viên nói rất dễ tìm, sẽ không bị lạc, bởi vì có một con hẻm dài hẹp nối từ trường Trung học số 7 Thanh Mặc đến bưu điện ở thị trấn nhỏ, chỉ là ánh sáng không tốt ngay cả vào ban ngày, nhiều học sinh đã gặp cướp trong con hẻm, mấy nữ sinh đi thị trấn mua đồ phải kéo bạn đi theo.
Cậu trở về ký túc xá.
Đáp án của Cố Phóng Vi đều đúng, để thuận tiện cho cậu hiểu, mỗi câu đều có một quy trình rõ ràng.
Trong khi đọc nó, cậu tự tính lại, sau khi chắc chắn mình đã hiểu mọi thứ, cậu cất tờ giấy thi của mình đi.
Ngay sau đó, cậu lấy ra bài thi mà Cố Phóng Vi đã làm, đầu ngón tay cầm bút hơi dừng lại.