Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 20: Ca ca rất khó chịu



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

"Tổng điểm của thiếu gia là 598, tỷ lệ phần trăm của điểm là 0.85. Nhân nó với hệ số độ khó của kỳ thi hàng tháng này, điểm là 3.84."

Quý Băng Phong sau khi nắm rõ tình hình tử đoàn chấp hành Cố thị, gọi điện thoại báo cha mẹ Hoắc.

Cha Hoắc không thể tin được: "Cậu nói tổng điểm của nó là bao nhiêu?"

"598." Quý Băng Phong nói.

Cho đến bây giờ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, loại không ổn này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hồ sơ của Lộc Hành Ngâm.

Loại học sinh nào có thể đạt điểm tiêu chuẩn bất kể độ khó của đề?

Bây giờ, kết quả của kỳ thi tháng này đột nhiên đưa anh trở lại ký ức về đêm trước khi Lộc Hành Ngâm đến tỉnh S, hoàn cảnh giống hệt như lúc đó.

Lộc Hành Ngâm không có nền tảng trung học, chỉ trong một tháng, cậu đã trực tiếp giành được hạng 120 với độ khó của bài thi 4.5, thực lực thực sự của cậu ta là bao nhiêu?

Hai vợ chồng Hoắc thị bên kia không có động tĩnh gì nửa ngày.

Rõ ràng, mặc dù kết quả của Lộc Hành Ngâm không tốt lắm, nhưng nó đã vượt xa sự mong đợi của họ.

Mẹ Hoắc đột nhiên hỏi: "Có phải Thanh Mặc sẽ sửa biên chế không? Tiến độ ở đó thế nào rồi?"

Quý Băng Phong nói: "Hội đồng nhà trường vẫn chưa đạt được sự đồng thuận, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có. Lớp thực nghiệm của trường trung học Ưng Tài đến đây để so đấu giảng dạy, thực chất là để kiểm tra cho việc sửa biên chế trong tương lai."

Quý Băng Phong nhìn xuống kiểm tra thông tin, rồi nói: "Kế hoạch sửa biên chế là dành cho nhóm của các giáo viên có trình độ trươg đối tốt ở trung học cơ sở số 7 Thanh Mặc ban đầu. Ví dụ lớp 11 có Trần Xung, Khang Mân và các giáo viên đặc cấp khác sẽ được giữ lại làm giáo viên ở trường mới hoặc chuyển trực tiếp đến Ưng Tài điểm chính hoặc trường điểm phụ. Những giáo viên còn lại sẽ được đánh giá, nhưng hầu hết trong số họ sẽ bị sa thải. Sẽ tuyển dụng những giáo viên ở nơi khác đếm. Ưng Tài rất tin tưởng vào việc thành lập các trường lưu ban."

"Còn các học sinh ban đầu sau khi sửa biên chế, cũng ở lớp cuối cùng." Quý Băng Phong nói,"Nói cách khác là bị vứt bỏ. Tình cảnh dạy học hỗn loạn như vậy, không cần lo lắng, nếu ngài hỏi bên chúng tôi sẽ phái người phụ trách gây áp lực lên tiến trình sửa biên chế."

*



598 điểm đã trong dự tính của Lộc Hành Ngâm, nhưng thứ hạng vượt xa mong đợi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hai môn đạt điểm cao nhất là toán và hóa, cậu đều làm rất tốt, nên mặc dù tổng điểm nằm trong tầm dự đoán của cậu, nhưng thứ hạng cao hơn nhiều so với cậu mong đợi.

Học sinh tự học buổi tối trở lại lớp từ từ đến đủ. Rất ít học sinh trong lớp 27 chú ý đến điểm số của mình, khi đi ngang qua bảng điểm, tất cả đều cúi đầu bước nhanh đi, như thể coi hàng cột sỉ nhục không tồn tại.

Mỗi kỳ thi hàng tháng đều là một cuộc hành quyết công khai của các học sinh lớp 27. Có thể có người vất vả, có người cố gắng, nhưng lần nào cũng không khỏi bị hiện thực tát vào mặt, chút cố gắng ấy cũng như tro tàn bị gió cuốn đi.. Cuối cùng cũng chấp nhận sự thật thầm lặng rằng họ là kém cỏi nhất.

Ngay cả bố mẹ bọn họ cũng không có mặt mũi ra đường mỗi khi công bố kết quả kỳ thi tháng.

Chuông sắp vào lớp vang lên, trong góc đột nhiên có một nam sinh hét lớn: "Chết tiệt, học sinh chuyển trường lần này hạng 112 hả??? Vai lon, 598 điểm, cao hơn Thái Tĩnh luôn sao?"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Mọi người đều chú ý đến nó.

Trên bàn nam sinh là một bảng phân bổ chi tiết các môn học và thứ hạng cả năm cho bài kiểm tra tháng của cả lớp.

Thông thường, bảng thống kê do chủ nhiệm làm và in, lớp không chủ nhiệm nên tiết sinh hoạt cũng giống như tiết tự học buổi tối, vì thế phó chủ nhiệm Tống Lý sẽ không đánh văn bản.

Người đưa bảng thống kê là Mạnh Tòng Chu, cậu ta là lớp trưởng, không nghe được cậu ta thống báo cái gì, chỉ thấy một đám người vây quanh xem.

Mọi người vội vàng đọc một lúc lâu, sau đó lại xác nhận lần nữa: "Đúng, đúng rồi!"

Trần Viên Viên mừng rỡ: "Gom tiền! Gom tiền! Lúc trước Thẩm Nộ nói cái gì? Thua năm ngàn tệ!"

"Lại thêm một bữa sáng gấp đôi trong tháng." Cố Phóng Vi lười biếng nói thêm: "Người anh em, đã đánh cược thì phải chịu thua nha."

Thẩm Nộ sắc mặt tái nhợt nói: "Lát nữa tôi đến ngân hàng trường học rút tiền. Thêm 1.000 cho thẻ ăn, thế đủ chưa?"

Cậu ta cố ý cắn thật mạnh chữ "đủ chưa", như thể cậu ta vẫn có thể dùng tiền của mình để sỉ nhục họ.

Lộc Hành Ngâm chưa kịp nói chuyện, Cố Phóng Vi đã nheo mắt tính toán: "Nhà cậu mỗi tháng chỉ cần 1.000 tệ để ăn? Theo tiêu chuẩn của tôi, bữa sáng thịt nướng với trứng rán với sữa dừa, cơm thân tử tỉnh với trà sữa vào buổi trưa, Vào buổi tối, mì lát và..."

Trên thực tế, căn tin của trường trung học số 7 Thanh Mặc được phục vụ một nồi hầm nhỏ, giá 25 tệ một người, cho dù ăn theo cách này trong ba bữa và mang theo đồ uống, sẽ mất chưa đến 1.000 tệ một tháng.

Thẩm Nộ không chịu nổi nữa: "Tôi thêm cho cậu hai ngàn! Cậu không phải không có tiền, sao lại tính toán chi li như vậy?

"Tôi cái này gọi là biết mưu sinh."Cố Phóng Vi nở một nụ cười tiêu chuẩn, mắt đào hoa toàn là phong lưu,"Không ra đời không biết củi gạo quý, có phải hay không, em trai ơi?."

Lộc Hành Ngâm nói, "Đừng gọi tôi như vậy trong lớp."

Ngay khi cậu vừa dứt miệng, liền nhận ra rằng mình không nên nói như vậy, quả nhiên, cậu đã thấy Cố Phóng Vi nghiêng đầu nghiêng người, kề sát bên tai cậu thấp giọng nói: "Em không gọi tôi là anh, cũng không cho phép gọi em là em trai? Ca ca rất khó chịu."

Mắt đào hoa xinh đẹp nhìn xuống cậu, đáy mắt đen nhánh như mực.

Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn sách giáo khoa, không nhìn hắn, cũng không lên tiếng.

Trần Viên Viên không thể chịu đựng được nữa: "Mẹ nó hoa khôi cút chỗ khác đi! GAY muốn chết!"



Cố Phóng Vi cười, sau đó dựa lưng vào tường móc chiếc ghế, lấy tạp chí ngoại ngữ trong ngăn kéo ra đọc.

Cấu trúc hình tam giác ổn định giữa người-bàn-ghế của hắn dường như là một bùa chú bí ẩn thuộc về kết giới cá nhân của Cố Phóng Vi, từ giờ phút này trở đi, sự hối hả và náo nhiệt trong lớp dường như không liên quan gì đến hắn, ngay cả Lộc Hành Ngâm thi hạng nhất đang được thảo luận sôi nổi, hắn chỉ cười nhẹ, đầu ngón tay lướt qua mái tóc rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Có vẻ như hắn thực sự không quan tâm lắm đến vụ cá cược trẻ con này, và hắn cũng không quan tâm đến học sinh trong trường này.

Lộc Hành Ngâm nhớ lại những gì hắn đã nói vào ngày đầu tiên gặp hắn- Cố Phóng Vi nói rằng Trường trung học cơ sở số 7 Thanh Mặc sắp được sửa biên chế và sẽ sớm trở thành trường lưu ban đặc biệt của trường trung học Ưng Tài.

Nếu hắn đã biết chuyện này, sao hắn lại chọn học ở đây?

*

Trong tiết đầu tự học buổi tối, Mạnh Tòng Chu không có gì đặc biệt, không lặng lẽ làm bài tập về nhà mà lấy bảng thành tích của lớp ra.

Cậu ta cúi xuống chiếu bảng điểm lên chiếc máy chiếu đã lâu không dùng đến của Lớp 27, rồi hắng giọng.

Các học sinh bên dưới nhìn cậu ta một cách khó hiểu.

Cậu ta tựa hồ cũng lấy hết dũng khí, thanh âm có chút run rẩy: "Hôm nay kết quả kỳ thi tháng sẽ được công bố, với tư cách là lớp trưởng, tớ sẽ cùng các bạn phân tích kết quả kỳ thi hàng tháng của lớp này."

Âm thanh của cậu ta có chút nhỏ, không có nhiều tự tin.

Tầng tự học buổi tối hoàn toàn yên tĩnh, cách đó một lớp, chủ nhiệm lớp 25 đang tổng kết tình hình thi tháng của lớp.

Phía dưới ồ lên một mảnh, còn có tiếng cười trào phúng.

Phân tích điểm thường do giáo viên chủ nhiệm làm, chủ nhiệm lớp 27 đã nghỉ việc được một tháng, bọn bọ vẫn là quần long vô chủ, chẳng sợ phó chủ nhiệm Tống Lê ngẫu nhiên đến quản, phân tích từng môn học cho học sinh lớp 27.

Không học viên nào quan tâm, việc phân tích chỉ đẩy họ lún sâu hơn vào vũng lầy. Đây là một vũng nước tù đọng vô vọng, chỉ có tiêu cực, vui tươi cùng tự đày ải.

Trong mắt họ, Mạnh Tòng Chu thật buồn cười, bao biện là không thể nghi ngờ.

Mạnh Tòng Chu dường như không nghe thấy những thanh âm này, lúng túng lắp bắp nói: "Kỳ thi lần này tôi làm không tốt, không đảm đương được vai trò lớp trưởng. Xin lỗi mọi người."

Cậu ta dừng lại chút, sau đó nói: "Nhưng lần này, lớp chúng ta có hai học sinh làm bài rất tốt. Một là Thái Tĩnh. Mặc dù so với hạng 217 lần trước có chút thụt lùi nhưng đã ổn định trong top 300 của khối, sau đó còn có Lộc Hành Ngâm, một người bạn mới đến lớp chúng ta, lần này thi được 598 điểm, xếp hạng 120 khối. "

Các học sinh ở phía dưới dần im lặng.

"117, toàn khối có 28 lớp, trong đó có bảy lớp là lớp ánh dương chiếm một phần tư, ban tự nhiên tổng cộng có 1000 học sinh, đứng đầu một phần tư, tức là 250 học sinh đứng đầu."

"Nói cách khác, lớp chúng ta cho đến nay đã có bốn người ít nhất chạm đến vạch tiêu chuẩn của lớp Ánh Dương—tôi, Thái Tĩnh, Liêu Thanh và Lộc Hành Ngâm." Mạnh Tòng Chu nói, giọng nói chậm rãi, không còn run nữa, "Ít nhất có nghĩa là lớp chúng ta cũng không tệ như vậy."

Học sinh phía dưới thờ ơ.

Liêu Thanh nói "chậc" một tiếng: "Lão Tống đã nói hàng trăm lần rồi, để ổng nói lại lần nữa? Canh gà độc hại người."



Mạnh Tòng Chu nói xong câu đó sau, lấy bút đỏ ra, ở bảng thành tích đánh dấu mấy cái con số.

Lộc Hành Ngâm nhìn lên, thấy rằng tất cả điểm từ đơn tiếng Anh.

"Nhìn tổng thể lớp chúng ta, điểm trung bình môn tiếng Anh so với trước kia tiến bộ rất nhiều." Mạnh Tòng Chu vừa nói như vậy, phía dưới một đám học sinh ngẩng đầu lên.

Những sinh viên này đều nhìn thấy tên của họ được khoanh tròn.

"Số lượng bạn thi môn tiếng Anh đã tăng 7 người so với tháng trước và điểm trung bình cũng tăng 5 điểm. "Mạnh Tòng Chu nói. "Tớ vừa lên văn phòng hỏi giáo viên tổ tiếng Anh, họ nói điểm tiếng Anh trung bình của lớp mình không phải đếm ngược hạng nhất mà là đếm ngược hạng hai."

Những học sinh đó nhận ra một điều.

Nhóm học sinh này là nhóm học sinh đã theo Lộc Hành Ngâm và Mạnh Tòng Chu ra ngoài tự học buổi sáng mỗi ngày vào tuần trước. Vừa vặn, lần kiểm tra tiếng Anh này càng tập trung vào nội dung kiểm tra một tháng của học kỳ này, cũng có nghĩa là nó càng đánh trúng phương hướng nỗ lực của bọn họ.

Kết quả ngay lập tức rõ ràng.

Rất nhiều học sinh ngồi thẳng dậy, ngay cả Trần Viên Viên đang vẽ người que trong sách giáo khoa ngữ văn cũng không khỏi ngẩng đầu lên.

Mạnh Tòng Chu nói tiếp: "Ngữ văn cũng vậy, mặc dù điểm trung bình ngữ văn lần này vẫn là thấp nhất trong khối, nhưng giáo viên ngữ văn nói điểm trung bình của mọi người lần này so với trước tăng khoảng năm điểm., điểm này đều là điểm phần điền thơ vào chỗ trống. Công sức của mọi người đã được đền đáp. Mới có một tuần mà, chúng ta mới bước vào học kỳ một lớp 11 nên chúng ta còn rất nhiều thời gian để nỗ lực chăm chỉ.

"Tớ... không biết nhiều về việc phân tích những điều này tớ chỉ có thể chỉ ta những điểm tiến bộ của mọi người, tớ hy vọng mọi người có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ trong tương lai." Mạnh Tòng Chu nói, "Chúng ta sẽ ngày càng tiến bộ, cảm ơn mọi người, mình tiếp tục tiết tự học buổi tối đi."

Mạnh Tòng Chu ngồi xuống bục giảng, không nhìn người khác, mà lật xem sách bài tập toán, bắt đầu viết lên.

Tiết tự học buổi tối thứ nhất im ắng đến không ngờ. Không có ai đứng ra quản lý kỷ luật, học sinh tự giác ghi đề. Khi giáo viên của ủy ban kỷ luật của khối lớp đến kiểm tra ngẫu nhiên, còn quay lại nhìn vào bảng tên lớp lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, lớp 27 đây à?"

Khi lớp học kết thúc, Lộc Hành Ngâm đã chỉ chỗ làm sai trong đề cho Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh, tình cờ lại nhận được một ghi chú.

Mạnh Tòng Chu viết thư cho cậu: "Cảm ơn cậu, vì cậu, tớ và Thái Tĩnh đã thảo luận, mới quyết định đi làm bảng tổng kết này. May mắn thay, cậu đã đến lớp bọn tớ."

Giấy ghi chú màu xanh nhạt, từng nét bút vô cùng nghiêm túc, lộ ra niềm hy vọng mới của các thiếu niên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.