Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 119: Hẹn một mai gặp lại



Không ai nghĩ tới Sở Tuyền rời đi. Trong thỏa thuận nhân tài mà cô ấy đã ký với Đại học HW ở nước A, kể từ khi thỏa thuận có hiệu lực, cô ấy bị hạn chế xuất cảnh hai lần một năm, lần đầu tiên cô ấy trở lại để tham gia vòng chung kết toàn quốc, lần thứ hai là cô tham gia tuyển chọn đội tập huấn.

Đối mặt với lựa chọn của đội tuyển quốc gia và vi phạm hợp đồng đại học, Sở Tuyền đã lựa chọn rời đi.

Tin tức này đã gây chấn động toàn bộ Đảo Hoá Học, suốt buổi chiều và cả đêm, vấn đề này vẫn tiếp tục được bàn tán: "Em gái đó giỏi thật đó! Vốn nghĩ có thể có thêm một cô gái để mang về vinh quang cho đất nước, nhưng không ngờ tới. Thật đáng tiếc, thôi vẫn chúc cô ấy tiền đồ như gấm."

"Chắc chắn rằng cô nàng có tiền đồ như gấm rồi. Huy chương vàng quốc tế không quan trọng với cô nàng mà phải không?"

...

Mà danh sách thành tích tuyển chọn cuối cùng đã lộ ra.

Lộc Hành Ngâm hạng nhất, Sữa Thần hạng nhì, Cố Phóng Vi hạng ba và Trần Phương hạng tư.

Điểm số của bốn người họ đều rất sít sao. Ngoại trừ Lộc Hành Ngâm gần đạt được đôi số trôn trĩnh, cách điểm cao nhất của Trần Phương, Cố Phóng Vi và Sữa Thần không quá 2 điểm.

Mà bảng xếp hạng điểm số này đã trở thành một tình huống cực kỳ khó xử —— hạng nhất và hạng ba trong cùng một tỉnh, hạng nhì và hạng tư trong cùng một tỉnh, trên lý thuyết, cả Cố Phóng Vi và Sữa Thần đều nên bị bỏ qua.

Nhưng vấn đề là sau hạng năm, khoảng cách điểm đột nhiên tăng lên thành 7 điểm, từ hạng sái đến hạng mười đều là thành viên của trường Trung học số 1 Công Ngọc và tỉnh Q.

Do chế độ tuyển chọn của đội tập huấn nên trong trường hợp này việc chọn thành viên cùng tỉnh —— cùng vào đội tuyển quốc gia là điều tất yếu, không thể chọn người không trong top 10.

Trong phòng họp, các giáo viên của đội tuyển quốc gia đang thảo luận, tổ chức các cuộc họp.

Những thiếu niên bị tạm ngừng đều đang chờ đợi bên ngoài, chán muốn chết. Ở nơi xa hơn, cha mẹ lần lượt trở về đón con, hoàng hôn mùa đông như máu, khung cảnh có chút hiu quạnh. Trong thâm tâm hầu hết mọi người đều biết rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội vào đội tuyển quốc gia, họ chỉ đến đây cho có lệ, rồi lần lượt kéo vali lên đường mà không cần đợi kết quả.

Xếp hạng tuyển chọn cuối cùng của Trình Khác giảm xuống dưới hạng 20, nguyên nhân cũng là do thực hành —— cậu ta đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, không những không nhìn thấy điểm cuối của phép chuẩn độ mà còn không nhìn thấy hố ngay từ đầu, cậu ta đã bỏ qua chuyện thực tế là bản thân carmine là thuốc nhuộm, và chọn một chất chỉ thị khác nên gần như không có được điểm nào trong phần thí nghiệm.

Lộc Hành Ngâm không đích thân gặp Trình Khác, cậu chỉ nghe nói từ Sữa Thần và một số người bạn thi đua khác. Những đứa trẻ của trường Trung học số 1 Công Ngọc ở tỉnh Q cũng đang lần lượt trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc, chờ đợi tin tức cuối cùng, chuẩn bị về nhà.

Trần Xung cau mày, không ngừng đi đi lại lại dưới cửa sổ, vẻ u ám cùng lo lắng trên mặt gần như tràn ra.

Lộc Hành Ngâm không hiểu mình đang lo lắng điều gì, cũng không hiểu tại sao Trần Xung lại xuất hiện ở đây—— huấn luyện viên của các đội cấp tỉnh không còn phụ trách trong giai đoạn huấn luyện đội tuyển quốc gia. Trong toàn bộ đội huấn luyện, chỉ có Trần Xung là huấn luyện viên đội tỉnh đến.

Cửa phòng họp chậm rãi mở ra, các giáo sư từ bên trong đi ra, một vị giáo sư đơn giản chỉ sáng tờ giấy trắng trong tay.

Một mảnh giấy trắng tinh với bốn cái tên được viết trên đó.

Lộc Hành Ngâm (Tỉnh S), Cố Phóng Vi (Tỉnh S), Trần Phương (Tỉnh H), Tống Vũ Nghi (Thành phố G).

Tống Vũ Nghi, một nữ sinh, đến từ trường Trung học trực thuộc trường đại học sư phạm ở thành phố G. Cô ấy cũng là một tuyển thủ ổn định trong top bốn.



Đây là danh sách cuối cùng các thành viên đội tuyển quốc gia.

*

"Mấy năm trước, khi thầy từ chức ở Phồn Tinh, thầy không ngờ sẽ có một ngày thầy có thể đưa các thành viên của đội tuyển quốc gia xuất ngoài —— còn là các tuyển thủ quốc gia nữa."

Ở tỉnh S, đôi mắt của Trần Xung đỏ hoe, ông tổ chức tiệc chiêu đãi tại nhà, mời Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm đến ăn tối.

Đây là lần đầu tiên Lộc Hành Ngâm đến nhà Trần Xung.

Nơi này cách trường Trung học số 7 Thanh Mặc không xa, tầng tiếp theo là lớp dạy kèm thi đua của Thẩm Thanh Vân. Vào ban đêm, khi ngọn đèn Vạn Gia được thắp sáng, cô con gái nhỏ của Trần Xung ra ngoài uống nước, nhân cơ hội uống nước để lén lút tò mò nhìn hai người họ.

Trên bàn có rượu trắng, Cố Phóng Vi uống cạn, đổi thành nước cốt dừa cho Lộc Hành Ngâm. Hắn chưa bao giờ uống loại rượu mạnh như vậy, uống hết một ly, mắt hắn đỏ lên, trong một lúc không biết đâu là đông tây nam bắc, nên hắn vô thức không ngừng nghiêng về phía Lộc Hành Ngâm, nhất định nắm lấy tay cậu.

"Chuyện Phồn Tinh gian lận một năm trước, từ trên xuống dưới, từ trường học đến học sinh đều không biết. Thầy biết, nhưng thầy không đồng ý, cho nên thầy —— trở thành người đội nồi, rồi từ chức. Học sinh của thầy—— Thẩm Thanh Vân, nó bị thầy liên luỵ tới, nó không ủng hộ việc tiết lộ đề với gian lận, nhưng nó chỉ là một học sinh đơn bạc thế hèn, làm sao nó có thể tranh với Phồn Tinh danh tiếng đây?" Trần Xung uống rượu Hết chén này đến chén khác, say khướt, cười chế nhạo, " Cao đến ánh sao lóng lánh... Cái khẩu hiệu trường nhảm nhí này, có ai tin không? Không ai tin."

"Hậu quả của việc không tin ai là họ bỏ xe để bảo vệ cái mã đẹp của mình, hy sinh thầy và một số học sinh khác, giữ thanh danh một lần, rồi dẫn đến chấn chỉnh chính sách, từ trên xuống dưới —— những học sinh Phồn Tinh năm nay, những học sinh Phồn Tinh đó tham gia thi đua mang theo thanh danh đáng sỉ nhục, dù họ có cố nỗ lưucj đến đâu thì mọi người cũng sẽ nói —— nhìn kìa, là bọn Phồn Tinh, trường bọn đó gian lận đấy, ai biết được thành tích nào của bọn đó mới là thật?"

Trần Xung nhún vai, lại dang tay với họ.

—— Cái giá của việc vi phạm sự công bằng lớn bao nhiêu?

Một lời dối trá để giữ thanh danh và vinh quang, đã hủy hoại tương lai của cả trường và thậm chí là cả thi đua sinh cả tỉnh.

"Các em đều là những đứa trẻ ngoan. Các em vào đội tuyển tỉnh rồi giành được huy chương vàng quốc gia, thầy cảm thấy tự hào vô cùng." Trần Xung lắc đầu, khóe mắt có chút ươn ướt, "Nhưng thầy sợ, thầy rất sợ, đội tuyển quốc gia xét tư cách là gì?"

"Chỉ cần kiểm tra mối quan hệ giữa trường học và lịch sử của đội trưởng. Thân thầy từng bị phạt vì tội gian lận, thầy là huấn luyện viên thi đua đầu tiên của các em. Nếu hai em không thể vào đội tuyển quốc gia vì có quan hệ với thầy, thì thầy thực sự không biết phải làm sao bây giờ." Trần Xung lau khóe mắt, "Thi tiếp là tốt rồi, thi tiếp là tốt rồi."

Ông nói hai lần liên tiếp.

*

Sau khi rời khỏi nhà của Trần Xung, vì Cố Phóng Vi say rượu không thể lái chiếc xe máy nhỏ của mình, cả hai quay trở lại căn phòng trọ nhỏ đó.

Lộc Hành Ngâm đỡ Cố Phóng Vi, nhỏ giọng hỏi hắn: "Cố Phóng Vi, anh để chìa khóa ở đâu?"

Cố Phóng Vi khẽ cười, vươn tay ôm lấy vai cậu, cả người cọ cọ vào người cậu: "Ở dưới đó, em tự tìm đi."

Hắn cúi người hôn cậu, cảm thấy thiếu niên trước mặt đáng yêu biết bao, hắn hôn lên khóe mắt cậu, hôn lên chóp mũi cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng trẻo nõn nà của cậu.

Hơi thở ngày càng đặc quánh, lẫn với mùi rượu và nước hoa thơm nhẹ.

Trong khi đẩy hắn, Lộc Hành Ngâm lấy chìa khóa xe từ trong túi quần của Cố Phóng Vi ——cậu cũng chạm vào một thứ khác cùng lúc đó, mặt cậu nóng lên, như thể chìa khóa nóng lên, cậu quay lại nhanh chóng tra vào ổ nhiều lần, nhưng chìa khoá vẫn không vào lỗ.

Cố Phóng Vi ôm lấy cậu, gần như treo trên người cậu, theo cậu một đường vào phòng ngủ, ôm chăn kéo người nhào xuống giường.

Trong bóng tối, Lộc Hành Ngâm bị ép vào bên giường, hai cổ tay đan vào nhau, hơi thở sát cận kề nhau.

Cố Phóng Vi rõ ràng không cử động nhiều, nhưng không biết vì sao, hô hấp của hắn có chút gấp gáp, trong mắt tràn đầy áp bức, như thể giây tiếp theo, hắn sẽ... làm gì đó.

Lộc Hành Ngâm có chút hồi hộp nhìn hắn, tim cậu đập dữ dội, dường như không còn sức lực để đứng dậy, nhưng cậu cứ để hắn đè xuống như thế này, hắn nhìn cậu bằng đôi mắt hoa đào gần như ác độc đó.

Sau đó, Cố Phóng Vi nghiêng người —— nhẹ nhàng vụi vào lòng cậu, nghiêng đầu cắn xương quai xanh của cậu.

Vết răng lành lạnh trên làn da ấm áp.

Cố Phóng Vi nhỏ giọng hỏi cậu: " Máy Tính Nhỏ, em tính thử đi, còn bao nhiêu ngày nữa mười tám tuổi?"

Lộc Hành Ngâm cảm thấy má mình nóng rát hơn: "Không, không biết."

"Có cái này cũng tính không được, vậy thì không phải cái Máy Tính Nhỏ thông minh đâu." Cố Phóng Vi lại nắm đầu ngón tay cậu, hơi thở nóng hầm hập, cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay cậu. "Em không nhớ, anh... nhưng anh thì có."

*



Ngày hôm sau, Lộc Hành Ngâm không biết đêm qua mình ngủ như thế nào.

Cố Phóng Vi say rượu giống như một con bạch tuộc, một hai phải bám lấy cậu mới chịu bỏ qua. Giữa đường cậu ngủ cuộn vào chăn tí, Cố Phóng Vi không cách nào ôm cậu vào lòng, đành phải từ bên trong kéo cậu ra, mỗi lần cậu sắp ngủ thì đều bị hắn đánh thức.

Khi ánh nắng ban mai chiếu vào, Lộc Hành Ngâm rất buồn ngủ, nhưng cậu không thể ngủ được nữa.

Một lúc sau cậu cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Phóng Vi, nên cậu theo thói quen đặt tay dưới gối, lấy điện thoại ra để đọc tin tức.

Danh sách cuối cùng của các ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia đã được công bố vào ngày hôm qua, Đảo Hóa Học lại bùng nổ như dự đoán.

Đúng là việc Sở Tuyền rời đi đã là một cú hích lớn, và cú hích lớn hơn chính là việc Sữa Thần không vào được đội tuyển quốc gia.

Hạng sáu trong trận chung kết, điểm trung bình cuối cùng trong đội tập huấn đứng top 3, nhìn nó như thế nào cũng không có lý do gì để Thần Sữa không vào đội tuyển quốc gia —— dù trực tuyến hay ngoại tuyến, tên của cậu ta đã được một số lượng lớn người ghi nhớ. Một nửa giang sơn là do cậu ta vẽ ra, những vấn đề bài hiếm thấy, đề khó, bao gồm cả những ý tưởng mới khơi gợi cho Lộc Hành Ngâm, cũng từ cậu ta đem đến cho mọi thi đua sinh.

Cậu ta từ trong lần thi đua này, được công nhận là thiên tài duy nhất có kho tàng kiến ​​thức hóa học vượt ngưỡng sau đại học trong số các thí sinh năm nay.

Một người như vậy đã không vào đội tuyển quốc gia mà bị thay thế bởi Trần Phương tầm thường, khiến Trần Phương bị bốn hướng chế giễu. Trên bài đăng HOT trên trang chủ của Đảo Hoá Học, tiêu đề in đậm với chữ đỏ cực kỳ bắt mắt: "Cái ngữ nào đã giành vị trí của Thần Sữa, tôi sẽ đăng ở đây để làm bằng chứng, tôi muốn xem cái loại này đi thi ICHO làm được trò gì."

Bài đăng này không phải của Sữa Thần. Sau khi công bố danh sách đội tuyển quốc gia ngày hôm qua, Sữa Thần đã thay đổi chữ ký của tài khoản xã hội: "Rút, không cần nhiều lời. Ta vẫn luôn luôn thích hóa học."

Đối mặt với tác động ngày càng không thể chịu nổi của dư luận, Trình Khác làm chủ diễn đàn đứng ra nói một câu: "Thần Sữa đã tút, xin đừng thảo luận về vấn đề này nữa. Tôi đã quen biết với cả hai tuyển thủ, và cả hai người, đều là Đua Hoá-ER rất xuất sắc. Theo tôi, sự việc lần này rất đơn giản, không có vấn đề gì mờ ám, bản chất là mâu thuẫn giữa hai trường này ở tỉnh H. Theo tôi được biết, trường Thần Sữa không có tuyển thủ đoạt huy chương vàng trước giừo, nhưng trường của Trần Phương đã giành được huy chương vàng quốc tế IPHO ba năm trước, cộng với Trần Phương đạt tròn điểm thực hành —— chỉ có cậu ấy và Lộc Hành Ngâm tròn điểm thực hành, vì thế đội tuyển quốc gia cũng sẽ cân nhắc khía cạnh này."

Lộc Hành Ngâm lần lượt lướt qua các bài đăng, sau khi đổi mới, một bài đăng mới hiện lên trên đầu trang, lúc đầu cậu không để ý, nhưng khi nhận ra thì sững người.

"Vấn đề của Thần Sữa là một vấn đề khác. Tại sao không ai nói gì chuyện tuyển thủ quốc gia Cố Phóng Vi là kẻ giết người?" ID của người đăng: Một người cha đáng thương, nội dung chính của bài đăng là: "Hơn ba năm trước, hắn đã giết Điền Thanh Hoa con của tôi, nó chỉ mới mười lăm tuổi, nhảy từ trên cao như vậy xuống, chỉ vì cái loại cậu ấm như Cố Phóng Vi thao túng điểm số của nó!"

"Tôi có bằng chứng chắc chắn đây. Tôi đã giữ tất cả đồ đạc và tiền bạc mà hắn gửi đến để làm hòa với nhà tôi! Dám hỏi một người như vậy, tại sao lại cho hắn đại diện cho đất nước ta tham gia các cuộc thi quốc tế?"

Khi Lộc Hành Ngâm nhìn thấy bài đăng này, số lượng phản hồi vẫn là 0. Nửa phút sau, số lượng phản hồi cho bài đăng này đã tăng vọt lên hàng nghìn.

Chủ nhà, chủ nhà lật từng lớp thông tin cá nhân của Cố Phóng Vi, thậm chí cả thông tin gia cảnh phía sau hắn: "Con trai duy nhất của nhà họ Cố, chưa bao giờ thi cử nhưng lại được vào học trong một ngôi trường danh giá như Trường Trung học số 7 Thanh Mặc. Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết kết quả của hắn có nước đục hay không, xin hỏi ở đây, vì sao lại để kẻ sát nhân đại diện cho quốc gia dự thi!"

Lộc Hành Ngâm ngón tay có chút run run —— ở tuổi mười tám, cậu rất ít trải qua cảm xúc "tức giận". Cậu gõ một đoạn dài, đang định gửi tin nhắn trả lời thì chợt nghe thấy người phía sau động đậy.

Cậu vô thức tắt màn hình, nhét điện thoại trở lại dưới gối, nhưng tay của Cố Phóng Vi còn nhanh hơn cậu, từ phía sau vươn tới chính xác chộp lấy điện thoại của cậu.

Thanh âm của hắn vẫn là lười biếng: " Máy Tính Nhỏ, em xem cái gì? Bị anh bắt được đang cùng thằng khác chat chít nhá."

Hắn cầm điện thoại qua, Lộc Hành Ngâm không ngăn được hắn, quay người định lấy điện thoại, nhưng thấy đôi mắt của Cố Phóng Vi thanh tỉnh, hắn đang đọc bài viết từ đầu đến cuối.

Rõ ràng hắn đã thức dậy từ sớm. Từ góc độ hắn ôm cậu, nhất định đã nhìn thấy bài đăng này.

Lộc Hành Ngâm yên lặng đợi một lúc, sau đó vươn tay kéo ống tay áo của Cố Phóng Vi: "Anh ơi."

"Hửm?"

Vẻ mặt Cố Phóng Vi không thay đổi, đầu ngón tay trượt xuống ô nháp mà Lộc Hành Ngâm vừa chỉnh sửa.

Hắn trầm giọng đọc: "Là bạn học và đồng đội của Cố Phóng Vi, tôi lấy danh nghĩa thành viên của đội tuyển quốc gia đảm bảo. Tình hình thực tế là Điền Thanh Hoa đã bị từ chối trợ cấp nghèo vì trượt hạng nhất, và hỏi Cố Phóng Vi nhường lại hạng nhất nhưng không thành công, nên cậu ta nhảy lầu tự tử. Cố Phóng Vi từ nhỏ đã xuất chúng, hiền lành tốt bụng. Có thể tìm thấy tường trình toàn bộ sự việc trên trang web chính thức của Hiệp hội Hóa học tỉnh S. Xin hỏi bạn xuyên tạc có mục đích gì và những chiêu trò kích nổ khi các tuyển thủ quốc gia chuẩn bị thi đấu? Nếu phỉ báng trên mạng thì cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý, mời ——"

Khúc sau Lộc Hành Ngâm chưa kịp viết.

Cậu nhìn Cố Phóng Vi.

Cố Phóng Vi cũng nhìn cậu, một lúc sau, hắn nở một nụ cười trên môi: "Anh tốt thế hả?"

Lộc Hành Ngâm không nói, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.

"Yên tâm đi, anh không sao." Cố Phóng Vi nhét điện thoại vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Một năm trước, anh có thể bị cái bài viết này đè bẹp, nhưng bây giờ thì không."

"Bởi vì có một người đã dạy anh cách sống thế nào rồi." Cố Phóng Vi nói, "Và bởi vì bây giờ anh có thể tự mình kiếm tiền, anh có thể nói thẳng với những người đó —— số tiền anh sử dụng bây giờ không liên quan gì đến Cố thị. Danh dự bà thành tựu anh có được không liên quan đến bất cứ ai."

Bàn tay hắn vươn ra, mảnh khảnh lại mạnh mẽ, siết chặt những đầu ngón tay của cậu.



"Anh sẽ nỗ nực. Anh sẽ cùng em sóng vai trên đài nhận giải Olympic".

*

Tháng 7, Tiệp Khắc Slovakia.

Kỳ thi Olympic Hóa học quốc tế ra đời từ đây, sau bao nhiêu năm, năm nay nó mới trở lại cội nguồn.

Họ đáp chuyến bay nối chuyến từ tỉnh S đến tỉnh Q, sau đó bay thẳng đến Hà Lan, rồi nối chuyến đến Cộng hòa Séc. Cổng tỉnh S chật cứng phương tiện truyền thông, có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Diệp Yến mang theo Hoắc Tư Đốc và Hoắc Tư Liệt để cổ vũ bọn họ. Cố Thanh Phong cũng đến —— theo sau là một cặp vợ chồng trẻ.

Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây, nhưng cậu nhìn thấy bóng dáng người yêu của mình từ khuôn mặt của hai người đó, biết đó là ba mẹ của Cố Phóng Vi.

Cho dù ngày xưa vinh dự ngang nhau, thì chuyện "Làm vẻ vang nước nhà" vẫn là vinh dự cao nhất khắc cốt ghi tâm của mỗi người.

Lộc Hành Ngâm cũng nhìn thấy vài người khác ——những người bạn nhỏ từ trường Trung học số 7 Thanh Mặc cũng đến, Thẩm Kha, Hoàng Phi Kiện, Dịch Thanh Dương, Khúc Kiều, Trần Viên Viên, đám bạn cậu trốn học đến tiễn. Hơn nữa, cậu nhìn thấy Trình Khác và Sữa Thần trong đội tiễn máy bay —— cậu từng nghĩ sau khi chia tay ở đội tập huấn quốc gia, sẽ không còn gặp những đồng đội xuyên quốc gia trong đội tập huấn nữa.

Trình Khác mỉm cười: "Mấy ông đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ vừa vặn đứng chuyển chuyến bay ở tỉnh S các cậu nhá, tui đến đây để tiễn biệt mấy người đẹp nhỏ trường Trung học số 1 Công Ngọc bọn tui thôi."

Thần Sữa chen vào: "Tôi tiễn Trần Phương."

Thái độ nói chuyện của cậu ta vẫn như trước, trong giọng điệu có một loại kiêu ngạo —— nhưng vào lúc này, Lộc Hành Ngâm đã hiểu ý của cậu ta.

Cậu ta đến để tiễn Trần Phương, cho phép tuyển thủ quốc gia thay thế cậu ta bước ra đấu trường quốc tế mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào. Dù đã rời xa sân khấu, nhưng cậu ta vẫn nhớ —— đây là niềm hy vọng của tỉnh yếu, hy vọng của tỉnh H.

"Kế hoạch Đại Đồng thi đua Hóa học" vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lộc Hành Ngâm bước tới, dung hết sức lực mở rộng vòng tay ôm lấy bọn họ.

"Hẹn gặp Bắc Kinh vào tháng 9!"

Trình Khác đặc biệt nhìn Cố Phóng Vi, sau đó quay sang Lộc Hành Ngâm nói: "Tui cũng đã ký hợp đồng với Đại học Thanh Hoa, đến lúc đó chúng ta hẹn ăn tối nhé."

Thần Sữa nhún vai: "Tôi ở Viện hóa học Bắc Đại, hơn phân nửa đội tập huấn đều ở đó, đi sớm về sớm, tháng chín bọn tôi sẽ tổ chức tiệc chào mừng muộn màng cho mấy cậu."

Hai năm trước, cậu đặt chân đến cùng một nơi, đến thành phố S, một thành phố hoàn toàn xa lạ, cậu không biết tương lai đang chờ đợi mình điều gì, cũng không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian.

Đây là sự kết thúc của sự nghiệp thi đua của bọn họ, sau trận chiến này, họ sẽ trở thành những tuyển thủ đã xuất ngũ, những đàn anh đàn chị cũ trong miệng các thi đua sinh mới.

Nhưng điều này không ngăn cản được —— tất cả mọi người gặp nhau tại đỉnh núi kia, khi đó sao trời hội tụ, vẫn sẽ gặp lại nhau tại nơi đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.