Người đàn ông trên mặt đất nghe thấy lời này thì run bắn cả người, tay trái siết chặt lấy tay phải, ngoài mạnh trong yếu quát: “Lấy tiền của người, thay người tiêu tai! Ta quá lắm là chỉ lấy tiền làm việc, chẳng biết gì về thân phận các ngươi, không oán không thù, ngón tay cũng là do người ủy thác giao cho, các ngươi cớ gì tuyệt đường người khác như vậy, muốn bao nhiêu tiền thì cứ mở miệng là được!”
Mộ Lâm Giang khinh thường méo miệng xuống, thẳng thừng vạch trần gã: “Nếu không biết thân phận của ta thì sao không dám ngẩng đầu nhìn?”
Người đàn ông tức khắc nghẹn lời, bộ trà cụ ở đại sảnh đã được thay mới, hoàn toàn không liên quan gì tới phòng bếp ở hậu viện. Mộ Lâm Giang cầm chung trà lên hớp nhẹ hai ngụm, qua làn hơi mơ hồ, tiếng kêu thảm thiết đi kèm với hai cột máu tươi văng tung tóe bốn phía.
Tốc độ rút kiếm của Ân Tư cực nhanh, ngay khi tiếng kêu của nam nhân vang lên thì y đã ôm kiếm đứng về chỗ cũ, chỉ có ngọn tóc khẽ đong đưa nói lên rằng y vừa hoàn thành mệnh lệnh của Mộ Lâm Giang.
“Họ tên là gì, được ai sai mang ngón tay đến?” Mộ Lâm Giang lạch cạch hai tiếng đặt chén trà xuống bàn, lạnh lùng hỏi.
“Van cung chủ đại nhân tha cho mạng chó của ta đi! Tiểu nhân Nguyễn Kinh Nghĩa, là một tán tu, bình thường có phi kiếm đến đưa nhiệm vụ cho ta, ta chỉ cần làm là sẽ có tiền!” Nam nhân che cổ tay chật vật lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa mà nhận tội: “Lần này cũng như vậy, ta chỉ biết hắn gọi là Ưng tiên sinh, chưa từng gặp trực tiếp hắn!”
Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu bốn mắt nhìn nhau, lại là Ưng tiên sinh.
“Ngươi còn giữ phi kiếm không?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Có, có.” Nguyễn Kinh Nghĩa vội vàng gật đầu, lấy hai thanh đoản kiếm bình thường ra từ túi càn khôn, quỳ xuống nâng qua đỉnh đầu.
Diệp Vân Chu tiến lên cầm lại, nhẹ nhàng gõ lên thân kiếm rồi đưa cho Mộ Lâm Giang: “Là phi kiếm của Vũ Khí đường, tương đồng với cái lần trước.”
Mộ Lâm Giang cầm kiếm, im lặng nhìn nó một lát, thân kiếm sáng như tuyết phản chiếu khuôn mặt không muốn tin tưởng của hắn, lưỡi kiếm này như chém ra một khe nứt vô hình giữa hắn và Ưng Hiên Dương, làm tâm trạng hắn nặng trĩu xuống.
“Ưng tiên sinh liên lạc với ngươi từ khi nào, từng ra những chỉ thị gì?” Mộ Lâm Giang bình thản nói, “Nói thật đi, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Hồi cung chủ, mười ba năm trước tiểu nhân quen biết Ưng tiên sinh, nhiệm vụ của ta là nghe ngóng thông tin, tìm người gì đó cho hắn.” Nguyễn Kinh Nghĩa vì xin tha mà cố hết sức nói mình thành nhân vật râu ria, “… Gần đây nhiệm vụ đã ít đi, lần trước là tìm cô nương có một chiếc vòng cổ kì quái nào đó, lần này là đưa ngón tay cho các ngài, tiểu nhân chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu!”
Mộ Lâm Giang chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Diệp Vân Chu, khoát tay nói: “Dẫn đi, chắc ngươi cũng nhớ rõ tiếp đến phải giải quyết thế nào rồi.”
Nguyễn Kinh Nghĩa sững sờ, sau đó lập tức lạc giọng kêu: “Cung chủ, ngài đã nói sẽ không làm khó ta!”
“Ân Tư.” Mộ Lâm Giang tự nhiên dặn dò, “Đừng làm khó gã, nhớ cho gã một nhát thống khoái.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu quay đầu ra chỗ khác nhịn cười, Ân Tư thờ ơ kéo con người đang vùng vẫy ấy xuống, vệt máu quanh co khúc khuỷu vẽ ra trên sảnh. Mộ Lâm Giang giơ tay làm một cái Tịnh Trần quyết lau sạch sàn nhà, trên ngón tay đứt dấy lên hai ngọn lửa tím, nhanh chóng im hơi lặng tiếng cháy hết hoàn toàn.
“Chẳng biết sau này Lý sư phụ còn dũng khí vào bếp không nữa.” Diệp Vân Chu chợt cảm thán một câu.
“Có thể làm việc cho Tịch Tiêu cung, không yếu ớt như vậy.” Mộ Lâm Giang uống trà, “Trấn Lục Hợp, nếu chỉ đi theo chỉ dẫn trên Sấm Ngôn Lục thì ít nhất phải truân chuyên ba ngày mới đến nơi được.”
“Thời gian đều phung phí lên thủ tục nhập cảnh ở bến cảng biên giới hai đô.” Diệp Vân Chu trải ảnh mây ra, tường thành cùng dãy núi mờ ảo lơ lửng giữa không trung. Y đứng dậy xem xét vị trí trấn Lục Hợp, ở phía Tây Bắc Hoàng đô, thuộc phạm vi quản lí của thành Lăng Nhai.
Hoàng đô không giống Mặc Ảnh đô, thế lực Tịch Tiêu cung trải rộng toàn đô. Thành Lăng Nhai chỉ chiếm hai phần ba địa bàn Hoàng đô, nhưng cũng coi như là một môn phái lớn đứng đầu điều khiển đô này. Tĩnh Vi môn được thành Lăng Nhai che chở, chưởng môn Phù Tinh chân nhân cũng có giao tình không ít với thành chủ.
Diệp Vân Chu tùy ý nhớ lại nguyên tác, thành chủ Lăng Nhai thành cũng là cao thủ Đại thừa kì, là một người nhiệt tình vì lợi ích chung, thẳng thắn khí phách, sau này còn cùng Phù Tinh chân nhân mang người chinh phạt Tịch Tiêu cung. Ngay cả Y Vô Hoạn thực ra cũng xuất thân từ Lăng Nhai thành, để lại phiền toái không nhỏ cho Mộ Lâm Giang.
“Có tuyến đường cho phi thuyền không chính quy hay thuyền chở khách không?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Đương nhiên là có.” Mộ Lâm Giang dựa lên ghế nhìn chăm chăm vào một điểm vô hình trong không trung, hình như đang dùng thần thức tìm gì đó trong túi càn khôn, “Không phải Trì cô nương cũng theo đường đó đến đây à.”
“Đúng rồi, ngươi muốn thả Trì Sơ Vũ về?” Diệp Vân Chu lại nhớ tới nhân vật mờ nhạt này.
“Giam cô ta cùng ranh con kia ở đây làm gì, không làm việc cho Tịch Tiêu cung thì ta cho bọn họ ăn không cơm làm gì.” Mộ Lâm Giang đùa, “Để cô ta mang thư của ta trở về, nếu Phù Tinh chân nhân thực sự siêu thoát như ngươi nói thì biết đâu lúc chúng ta tới cửa viếng thăm còn được uống mấy chén trà ngon ấy chứ.”
“Nếu ngươi đã quyết định vậy thì ta không có ý kiến.” Diệp Vân Chu chống cằm nghiên cứu địa đồ, “Có điều ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn, theo ta biết thì quan hệ giữa Phù Tinh chân nhân và thành chủ Lăng Nhai thành không tồi đâu, chẳng may hắn đến thẳng thành Lăng Nhai cáo trạng thì coi như gắn luôn cái mác kẻ xấu cho ngươi rồi.”
“Thành chủ Lăng Nhai thành à.” Mộ Lâm Giang ý tứ không rõ mà trầm ngâm, sau đó nhướng mày, cũng rót một chén trà đưa cho Diệp Vân Chu, trong mắt toát ra mấy phần nghiền ngẫm, “Dù có làm kẻ ác thì cũng là việc của chúng ta, nếu ngươi muốn cắt đứt quan hệ với Tĩnh Vi môn thì ta sẽ giúp ngươi triệt để chút. Giả như sau đó dưới sự phẫn nộ Phù Tinh chân nhân trục xuất ngươi khỏi sư môn thì ngươi sẽ chỉ còn thuộc về Tịch Tiêu cung thôi.”
Vẻ mặt Diệp Vân Chu phức tạp, nhận chén trà của Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang cũng cầm chén mình lên cụng li hai cái với y, hành động như kiểu trà là rượu thật, uống rất vui sướng.
Lúc này Diệp Vân Chu bỗng nhiên cảm thấy nguyên tác cũng không hoàn toàn khác với cá tính của nhân vật, ít nhất là việc Mộ Lâm Giang thỉnh thoảng bá đạo một lần cũng rất ăn khớp với nguyên tác, giống như nguyên tác trên đường hắn mang nam chính về Tịch Tiêu cung đều ngày ngày tẩy não y rằng ngươi không có gia đình, chỉ có thể đi theo ta, chỉ có ta cần ngươi vậy.
“Nếu Phù Tinh chân nhân không tức giận thì sao?” Diệp Vân Chu lắc lắc chén trà, nghiêng đầu tìm tòi nhìn Mộ Lâm Giang, “Nếu hắn nói ai có chí nấy, nhưng Tĩnh Vi môn vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi, thì ngươi định làm gì?”
Mộ Lâm Giang nghĩ nghĩ, rồi trấn định như thường cười: “Vậy không phải càng tốt ư? Là ngươi thích chân đứng hai thuyền, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Có thứ gì tốt nhớ lấy về Tịch Tiêu cung đấy.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu mặt không biểu cảm nói: “Câu này của ngươi là phỉ báng, nói lung tung là phải chịu trách nhiệm.”
Mộ Lâm Giang nhịn cười nâng chén trà lên, Diệp Vân Chu qua loa cụng li hai phát với hắn, nói trở lại chính sự: “Mới nãy ngươi tìm cái gì?”
“Thông hành lệnh giả.” Mộ Lâm Giang đặt lên bàn hai lệnh bài kim loại xinh xắn, “Đến Hoàng đô thì không thể gióng trống khua chiêng dùng thân phận thật chứ.”
“Thật ra ta cũng có chuẩn bị rồi.” Diệp Vân Chu cầm lấy một cái, dùng linh thức xem xét dấu ấn và thông tin trong đó, tên giả Mộ Quan Chỉ, rất văn nghệ lại có phần trào phúng, tiếp đến là lệnh bài còn lại cho y… Diệp Kính Hoa.
Diệp Vân Chu không thể tưởng tượng nổi ném lệnh bài xuống: “Diệp Kính Hoa là có ý gì?”
“Thuyền trong mây, tức bóng trong nước (1).” Trong mắt Mộ Lâm Giang ngậm cười, văn nhã giải thích, “Hoa trong gương trăng trong nước, không phải rất hay sao?”
(1) Chơi chữ hoi: “thuyền trong mây” là “Vân trung chi Chu” ó
Diệp Vân Chu: “…” Ngươi còn muốn được khen hay gì.
Diệp Vân Chu cự tuyệt lấy lệnh bài của hắn: “Ngươi để Kính Hoa thì cũng thôi đi, lấy tên giả cốt là để che giấu thân phận, vì sao còn phải cứng nhắc để họ Diệp?”
“Đại trượng phu ngồi không đổi họ.” Mộ Lâm Giang quật cường nói.
Diệp Vân Chu lấy lệnh bài mình làm ra ném cho hắn, “Ta chẳng quan tâm trượng phu hay không trượng phu.”
Mộ Lâm Giang quét hai lần, Trần Gia Phú. (Tên rất quê rất tục =))))
Hắn trầm mặc một lát, lễ độ nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất (2), rất tốt.” Rồi lại tiếp tục: “Lúc đến cửa khẩu kiểm soát chúng ta tách nhau ra được không?”
(2) Gốc là “Đại ẩn ẩn vu thị”: câu nói đầy đủ là “đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.
Diệp Vân Chu lắc đầu giả bộ thất vọng buồn lòng, ngồi xuống nói: “Không ngờ ngươi lại nông cạn như vậy, chỉ có thế đã không thích ta.”
Y dứt lời đúng lúc Ân Tư chính đang đứng dưới mái hiên ngoài hành lang trước cửa phòng, tay đang định gõ cửa khựng lại giữa không trung, chần chờ một chút rồi quay người định đi.
Diệp Vân Chu mắng thầm mình lanh mồm lanh miệng, vội vàng gọi y lại: “Ta nói đùa! Ngươi không quấy rầy, về đây nói chính sự!”
Ân Tư nghe vậy thì trở về, lặng lẽ quét mắt nhìn Mộ Lâm Giang, hắn tuyệt nhiên không có phản ứng gì.
“Thuộc hạ nhận được tin tức, địa điểm cuối cùng Vệ Nhất xuất hiện là bến tàu Ổ thành.” Ân Tư báo cáo.
“Ta và cung chủ định sáng sớm mai đi trấn Lục Hợp, Trình Cửu sẽ về Ổ thành đợi lệnh.” Diệp Vân Chu nói qua kế hoạch cho Ân Tư, “Tung tích của Vệ Nhất còn phải phiền ngươi tiếp tục điều tra.”
“Ừ.” Ân Tư trả lời ngắn gọn.
Mộ Lâm Giang vẫy tay ý bảo Ân Tư đến gần: “Nếu Ưng tiên sinh thực sự có liên quan đến tàn hồn, trong suốt thời gian điều tra ngươi tất phải đề phòng thuật pháp và tinh thần khống chế.”
“Thuộc hạ sẽ chú ý.” Ân Tư cẩn trọng nói.
“Ta sẽ cho ngươi hai lớp phòng ngự đơn giản.” Mộ Lâm Giang nâng đầu ngón tay, hai tia sáng tím chớp động ngưng tụ lại.
Ân Tư do dự nói: “Thân thể của ngài… Không cần lãng phí linh lực vì thuộc hạ.”
“Không sao.” Mộ Lâm Giang không cho y từ chối, “Tay áo.”
Ân Tư đành phải bỏ bao cổ tay bằng giáp da ra, kéo ông tay áo lên để Mộ Lâm Giang cách không vẽ ra hai trận đồ loại nhỏ ở phía trong cánh tay.
Đuôi lông mày Diệp Vân Chu hơi run, y thấy cánh tay Ân Tư để lộ cơ hồ giăng kín sẹo cũ, hơn nửa nhìn như vết bỏng do roi để lại, còn có mấy vệt nhỏ chồng chéo lên nhau, dường như bị lưỡi dao sắc bén gây ra, màu đã rất nhạt, như u linh chiếm giữ trên làn da tái nhợt không thấy ánh mặt trời.
Dù có hiếu kì nữa thì Diệp Vân Chu cũng không đến mức hỏi thẳng mặt. Sau khi Mộ Lâm Giang họa xong trận đồ, Ân Tư chắp tay hành lễ rời đi, Diệp Vân Chu không nhịn được dò hỏi: “Thương thế của y không giống lưu lại sau chiến tranh, Tịch Tiêu cung phạt người ác đến thế à?”
Mộ Lâm Giang lườm y: “Tịch Tiêu cung thưởng y còn không kịp.”
“Nghe nói trước đây y là sát thủ?” Diệp Vân Chu thấp giọng nói, “Quá khứ rất li kì phải không.”
Mộ Lâm Giang lắc đầu: “Chẳng phải trải nghiệm gì tốt đâu, y không muốn nhắc lại, ta không thể nói cho ngươi được.”
Diệp Vân Chu tỏ vẻ đã hiểu, đứng dậy xoa xoa bả vai hỏi: “Chắc ngươi không ngủ được nhỉ?”
“Từ khi ngươi cho ta Bảy Ngày Đêm Thú Vị thì những buổi đêm tỉnh táo rất đáng quý trọng.” Mộ Lâm Giang lành lạnh ném đá giấu tay, “Ta đi liên lạc khách thuyền, ngươi cứ tự nhiên.”
Diệp Vân Chu cười tủm tỉm, nháy mắt đã lừa dối trót lọt, đuổi kịp hắn cùng ra khỏi cửa.
…
Ổ thành, cầu Loan Nguyệt.
Phía chân trời sắc lam phai dần, ban mai mờ nhạt, ngoài thành dấu chân còn lác đác, quan đạo bằng phẳng rộng rãi, tuyết đều bị quét sạch sẽ.
Vài vũng nước đá trong suốt mát lạnh, nước vẫn chưa đóng băng hoàn toàn, cầu nhỏ bằng đá xanh vắt ngang hai bên, dưới cầu hai cây liễu rủ đã mọc lắt nhắt mầm non.
Ân Tư truy đuổi từ bến tàu đến cửa thành, lắc lệnh bài với thị vệ trực ở trạm gác, ngăn lại động tác hành lễ của hắn, sau đó bảo hắn giao ra bội kiếm bên hông.
Y khép ngón tay lại ấn lên thân kiếm, nhắm mắt ngưng thần. Xung quanh dần huyên náo lên, tiếng cười nói, quát tháo, tiếng xe ngựa của tiểu thương chạy băng băng trên đường, vô số âm thanh đan xen chồng chéo lên nhau như đang vang vọng qua màng nhĩ, để lại dư âm thật lâu, rồi một hình ảnh như bị che bởi hai mảnh sương mù mờ ảo chợt bắt đầu xuất hiện trong thức hải.
Giữa đoàn người ồn ào náo động hiện ra mấy chuỗi âm thanh vô cùng rõ ràng, truyền tới tai Ân Tư âm vang đặc biệt, y nhẹ nhàng xoay người hướng về cầu Loan Nguyệt ở ngoài thành, qua tấm màn trong thức hải thấy được hai bóng người quen thuộc.
Vệ Nhất đang theo dõi mấy tên sát thủ trang phục phổ thông, thanh kiếm bên hông hắn phát ra ánh sáng rõ rệt, sắc bén hơn nhiều so với bội kiếm của những người đi đường trong thành, tin tức có thể truyền lại cho y cũng kĩ càng chi tiết hơn. Y theo sát những kí hiệu lưu lại dưới cầu, lách mình đi vào rừng.
Ân Tư mở mắt, thở dài một hơi, thu lại phép thính kiếm rồi trả bội kiếm cho thị vệ.
Y đi xuống dưới cầu cúi người xem xét, quả nhiên tìm được hai kí hiệu bí mật của Túc Tiêu vệ, nói rằng đã tìm thấy manh mối, tiếp tục theo dõi, phương vị là hướng sâu trong rừng.
Ân Tư thử truyền âm liên lạc với Vệ Nhất nhưng vẫn không hề có hồi đáp. Y theo đúng hướng tung người đuổi theo, sau một lát, trên vùng trời phía trên rừng cây, từng đốm lửa ngưng lại tạo thành kí hiệu đỏ sậm của Túc Tiêu vệ ánh vào mắt y.
Tín hiệu cách không xa nơi Ân Tư đứng, y đề khí đạp nhẹ lên mặt đất, cơ thể như mũi tên rời cung chạy thẳng đến nơi phát ra kí hiệu, khi chân chạm đất thì đất đai bốn phía lại đột nhiên rung chuyển dữ dội, theo khe nứt sụp xuống thật sâu.
Ân Tư vung tay thả ra vài đường kiếm khí bay vòng xung quanh, linh lực dồi dào tràn ra chống đỡ đại địa. Thân y hóa lưu quang chui xuống lòng đất, qua đám bụi đất rơi lả tả nheo mắt lại, chỉ thất ánh lửa trôi nổi bốn phía, nhưng chẳng còn bóng người nào, từ vệt cháy và nhiệt độ trong phòng có thể đoán ra rằng lửa mới được đốt lên không lâu.
“Vệ Nhất.” Ân Tư cất cao giọng hô hai câu, tại hiện trường không có ai trả lời, trong không khí còn lưu lại hai trận linh lực dao động, hẳn là quyển trục dịch chuyển, hơn nữa không chỉ có hai quyển.
Y bấm quyết dập lửa, đến gần giá gỗ tháo xuống mấy xiềng xích nung đỏ. Ân Tư nhíu mày, quay người kiểm tra xung quanh hình thất, sau đó đưa tay đ è xuống đất, trên đầu ngón tay chảy ra hai tia sáng.
Ít lâu sau, hai bãi máu tươi chậm rãi hiện lên ở góc tường, sôi trào như đang nhúc nhích, biến ảo thành hai hàng chữ viết vội vàng.
“Thủ lĩnh tử sĩ lâu chủ Tam Canh lâu bỏ mình, Kiều Tâm Nguyệt có khả năng là tàn hồn, ta đã thoát thân.”
…
Trước đó một hồi, trong phòng tối.
Vệ Nhất ngoài kinh ngạc thì cũng không khỏi cảm thấy thất vọng, chụp lấy đầu lâu chủ Tam Canh lâu kéo lão từ trên ghế xuống nện lên đống đồ cá nhân rơi ra từ túi càn khôn của lão.
“Kiều đường chủ, lúc ta thấy ngươi đi cùng Ưng điện chủ còn tưởng rằng sinh thời còn có thể chuẩn bị tiền mừng.” Vệ Nhất thở dài thật mạnh, dò xét nói, “Tại sao phải cùng Ưng điện chủ mưu hại cung chủ?”
Kiều Tâm Nguyệt trở tay đóng chặt cửa, lắc lắc ngón trỏ: “Ưng điện chủ và ta rốt cuộc có phải đồng mưu hay không ngươi cũng không thể khẳng định được, nể tình cộng sự nhiều năm mà lại hoài nghi hắn thế này cũng không tốt lắm nhỉ.”
“Vậy Kiều đường chủ phái tử sĩ tập kích cung chủ, cho Ân lâu chủ đánh lén ta, còn chặt ngón tay của ta, thế mới đúng là người có tình nghĩa phải không?” Vệ Nhất hừ lạnh, “Nghe nói ngươi cũng từng kề vai chiến đấu với cung chủ, hành động bây giờ, làm người rét run.”
“Khi đó ta cùng lắm chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, bưng trà rót nước cho cung chủ mà thôi, nói gì đến kề vai chiến đấu.” Kiều Tâm Nguyệt có thâm ý khác mà cười, khoan thai đến gần, nét mặt dịu dàng như [email protected] thủy, môi đỏ hé mở, thanh âm nhẹ nhàng mê người, “Nhưng ta bây giờ đã khác, chúng ta đều là Hợp Thể kì, cách Đại Thừa kì chỉ còn một bước xa, song tu với ta đi, thế nào? Bước được bước này rồi, chúng ta có thể đường đường chính chính đứng ở phía đối lập với cung chủ…”
Vệ Nhất nhìn Kiều Tâm Nguyệt mê hoặc mình, tự cảnh giác lên. Hắn ngửi được mùi hương như có như không khi Kiều Tâm Nguyệt tiếp cận, cổ áo váy ngắn lộ ra một mảng da thịt lớn, đáy lòng hắn thình lình rạo rực.
“Tới, lại đây.” Kiều Tâm Nguyệt vươn tay về hướng Vệ Nhất, “Ôm lấy ta.”
Thần sắc Vệ Nhất mờ mịt lui về phía sau, hoảng hốt nói: “Chúng ta còn chưa thân, thế này không hay lắm đâu.”
Nét mặt Kiều Tâm Nguyệt cứng lại, quát khẽ: “Lại đây!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Nhất vẫn lắc đầu, đã lui đến góc tường rồi, còn có vẻ hơi đáng thương: “Cô nương thỉnh tự trọng, chúng ta có thể từ từ thân quen đã rồi hãy nói đến việc này.”
Sắc mặt Kiều Tâm Nguyệt biến lạnh, vung tay, từ trong tay áo rơi xuống hai thanh đoản kiếm nhỏ mảnh, ả cầm kiếm đâm về phía Vệ Nhất, sát khí dày đặc làm Vệ Nhất thoáng chốc hoàn hồn, phát lực tựa nghìn quân mà bước ngang tránh ra, làm hai thanh kiếm vốn đâm tới ngực chệch hướng lệch khỏi chỗ hiểm, nhưng máu tươi vẫn nháy mắt trào ra thấm ướt hơn nửa y phục.
Vệ Nhất rút kiếm, dùng chuôi kiếm đâm về hướng Kiều Tâm Nguyệt, buộc ả phải rút kiếm của mình về, khom lưng ho ra hai bãi máu đỏ tươi.
“Thúc thủ chịu trói, ta tha chết cho ngươi!” Kiều Tâm Nguyệt quát, “Đợi ở đây cho đàng hoàng, chờ Mộ Lâm Giang đến chuộc ngươi đi!”
Tay trái Vệ Nhất chắp sau lưng, đột ngột bước nhanh nhào về phía lâu chủ Tam Canh lâu. Kiều Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn, đống đồ vụn vặt dưới người lâu chủ có hai quyển trục dịch chuyển.
Thế là Kiều Tâm Nguyệt cũng cùng lúc xoay người, kiếm khí đảo qua lập tức xoắn nát quyển trục, cười khẩy nói: “Muốn chạy sao, không kịp… Cái gì?”
Vệ Nhất đi nửa đường thì dừng bước, tay trái đã sớm cầm chặt hai bộ quyển trục thừa cơ giấu được khi kéo lâu chủ Tam Canh lâu xuống. Hắn nhanh chóng dùng thần thức đảo qua kiểm tra, phát hiện quyển trục mình lấy được là dịch chuyển định trước, chỉ có thể đi về một số địa điểm cố định, hắn không kịp cân nhắc quá nhiều, chọn vài nơi núi rừng hẻo lánh, không chút do dự lập tức khởi động.
Kiều Tâm Nguyệt ném kiếm trong cơn giận, nhưng chỉ đâm trúng tàn ảnh trước khi Vệ Nhất rời đi.