Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 18: Nói chuyện trên thuyền 01



Diệp Vân Chu nằm trên giường thở nhẹ đều đặn, hai tay đè lên chăn, được Mộ Lâm Giang sắp xếp một tư thế ngủ bình yên tiêu chuẩn.

Mộ Lâm Giang nhăn mày lại thật sâu, đứng ở mép giường nhìn chằm chằm y, thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía cửa phòng, luôn có ảo giác như thể nó sẽ vô cớ kẽo kẹt một tiếng, mở ra một khe hở, hắt vào ánh sáng âm trầm của hành lang.

Một khắc sau, Diệp Vân Chu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại hay mộng du.

Mộ Lâm Giang thả lỏng cán dù, khớp xương tê dại, đoạn từ từ vươn tay trái, vỗ vỗ lên mặt Diệp Vân Chu.

“Dậy dậy.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng nói, sau đó thẳng tay tăng thêm lực.

Diệp Vân Chu mở choàng mắt, trong mắt còn chưa khơi được tư duy tỉnh táo đã chuẩn xác nắm lấy cổ tay hắn.

Mộ Lâm Giang dứt khoát hỏi: “Ngươi bị mộng du à?”

“Hả?” Diệp Vân Chu ngẩn ra, chống người ngồi dậy, tiếp đó thấy cổ đau, sắc mặt chợt lạnh xuống, “Ngươi đánh ngất ta, rồi lại đánh tỉnh ta, còn hỏi ta mộng du hay không?”

Mộ Lâm Giang lại liếc nhìn ra cửa, rút cổ tay mình về từ trong tay y.

Diệp Vân Chu xoa cổ nói tiếp: “Tốt nhất ngươi nên nói với ta hiện tại là ngươi mộng du, ta đây lập tức đánh tỉnh ngươi.”

Mộ Lâm Giang nhìn vết đỏ và sự tức giận trên mặt Diệp Vân Chu, đằng hắng một tiếng nghiêm túc nói: “Nếu không phải ngươi mộng du thì chắc chắn là ta thấy quỷ.”

Diệp Vân Chu: “…”

Y chỉ chỉ huyệt thái dương: “Ngươi sang cách vách rửa mặt cái rồi nói chuyện tiếp với ta, nhớ đổ bớt nước trong này ra.”

Mộ Lâm Giang u ám thở dài: “Ta không đùa ngươi.”

Hắn miêu tả lại hình ảnh mình nhìn thấy cho Diệp Vân Chu: “ ‘Ngươi’ kia hình như muốn nói gì đó với ta, nhưng ta vừa nhìn sang chỗ khác một giây thì y đã biến mất tăm rồi.”

Diệp Vân Chu nghe xong khó mà tin nổi, cẩn thận nói: “Nếu người kia là ta, rồi ta lại đóng cửa nằm về giường với tốc độ cực nhanh, bất kể tư thế bắt chước giống thế nào, nếp gấp trên khăn trải giường cũng chắc chắn sẽ khác, ngươi không chú ý sao?”

Mộ Lâm Giang cứng họng: “Ai lại đi chú ý mấy chi tiết nhỏ này.”

“Vậy ngươi cố ý lên lầu chậm lại, trong lúc này ta vẫn luôn ở hành lang, nhiệt độ trên giường nhất định sẽ giảm bớt, ngươi không thử trước tiên à?” Diệp Vân Chu hỏi.

Mộ Lâm Giang: “… Chưa thử.”

Diệp Vân Chu hơi bĩu môi: “Hơn nữa tại sao không trước hết ra tay bắt lấy mục tiêu khả nghi? Thứ kì quái như vậy, trả giá đắt một tí cũng có thể chấp nhận được.”

Mộ Lâm Giang: “… Thứ kì quái kia có thể là ngươi đấy.”

Diệp Vân Chu bỏ cuộc rồi: “Thế nên suốt khoảng thời gian này ngươi làm gì?”

Mộ Lâm Giang nói: “Nhìn ngươi.” Lại vô thức ngó ra cửa.

Diệp Vân Chu chợt cười một tiếng: “Không phải ngươi sợ ma chứ.”

Mộ Lâm Giang nghiêm mặt nhìn thẳng: “Nói bậy bạ gì thế, ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện, thận trọng chút thôi.”

Diệp Vân Chu gật gù: “Cũng đúng, ngươi dù sao cũng là chủ nhân cả một cung cơ mà, sợ ma thì thành cái gì.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Hắn chống mũi dù chấm chấm mặt đất: “Chuyện này không đầu không đuôi, tóm lại cứ nhớ kĩ thế đã, tự ngươi ngẫm lại xem có tật xấu không-ai-biết nào không, hay là tiền sử rối loạn tâm thần linh tinh gì đó, bây giờ cứ ngủ trước đi.”

Diệp Vân Chu vừa nghe đến ngủ đã thấy cổ đau, xả giận: “Ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi đánh ta…”

Y còn chưa nói xong, Mộ Lâm Giang đã chơi lại trò cũ vung tay lên. Lần này Diệp Vân Chu đã phòng bị, ngăn trở tay hắn, đắc ý nói: “Ta sẽ không trúng cùng một chiêu của ngươi hai lần.”

“Ta cũng sẽ không dùng hai lần cùng một chiêu.” Mộ Lâm Giang nhếch mép, cây dù trên tay phải xoay nửa vòng, mũi dù chỉ hướng y.

Một tia sáng nhạt bắn lên người Diệp Vân Chu, y chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ như dời non lấp biển, thầm mắng một câu lại sơ suất, ngã lên giường ngủ.

Khi mặt trời sắp lặn Diệp Vân Chu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, rửa mặt xong xuống nhà ăn dưới lầu, Vọng Mai đã chuẩn bị xong đồ ăn theo dặn dò của Mộ Lâm Giang.

Diệp Vân Chu ngồi xuống trước bàn, cầm đũa hỏi cô: “Cung chủ đêm nay còn tới không?”

Vọng Mai cười duyên một tiếng: “Trước khi rời đi cung chủ đã nói để ngài tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, đêm nay ngài ấy sẽ không tới, cung chủ vẫn rất quan tâm ngài đó.”

Diệp Vân Chu không muốn nghe ngôn ngữ biến dạng của cô, bảo cô đi làm việc của mình. Rồi xem cuộc trò chuyện của Nội Vụ đường, phát hiện một lời đồn rúng động hoàn toàn mới.

Mộ Lâm Giang tuyên bố bế quan, y liền đường đường chính chính trở thành tên họa thủy làm quân vương từ nay không tảo triều nữa.

Nhưng nhóm người này lại thật phấn chấn, cuối cùng cũng có một tên họa thủy khiến Mộ Lâm Giang trầm mê sắc đẹp đêm đêm hưởng thụ rồi, miễn cho hắn đột ngột xuất hiện ở con đường nào đó, làm mấy người tâm lí yếu gặp ác mộng mấy đêm liền.

Diệp Vân Chu rõ rồi, Mộ Lâm Giang chỉ là một thực thể như linh vật, tượng trưng cho tinh thần của Tịch Tiêu cung, kính sợ thì kính sợ, nhưng không ai hi vọng hắn thật sự đi ra điều hành chăm chỉ cả.

Diệp Vân Chu bi ai cho hắn một giây, ăn cơm xong lập tức xuất phát đến tẩm điện của hắn tìm người.

Dọc theo hướng bắc trục trung tâm Túc Tiêu điện, thị nữ và người hầu trên đường rối rít khom mình hành lễ với Diệp Vân Chu. Y mặt không biến sắc đi đến cuối đại lộ bằng phẳng, ngẩng đầu liền thấy vách núi vạn trượng chọc thủng trời mây, cung điện giữ thế độc tôn trên đỉnh núi, nguy nga tráng lệ.

Diệp Vân Chu chửi thầm ở trên cao như vậy mà không sợ thiếu oxy. Đoạn ngự kiếm đi lên, thị nữ ở trước điện đon đả dẫn đường cho y, giọng mang ý cười: “Bây giờ cung chủ đang tắm gội, ta đưa ngài qua đó.”

“Không cần phiền như vậy, ta chờ hắn ở sảnh chính là được rồi.” Diệp Vân Chu vội vàng xua tay, thị nữ nơi này đều là dáng vẻ nhiệt tình giục cưới như vậy, thật sự có phần không chịu nổi.

“Vâng, vậy ta sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Thị nữ yên lặng lui ra, săn sóc đóng cửa điện lại.

Diệp Vân Chu nhìn quanh sảnh chính, bày biện bố trí trang trọng tao nhã, có chút mùi văn nhân, kiểu chữ trên bức hoành phi giống như trong câu đối, ngòi bút ngẫu hứng hể hả, khí phách phi dương.

“Thấy thế nào?” Mộ Lâm Giang xuất hiện đằng sau y hỏi.

Diệp Vân Chu hừ một tiếng: “Chữ này nhìn còn trẻ hơn ngươi.”

Mộ Lâm Giang không để bụng cười cười: “Không ở biệt viện nghỉ ngơi, mới thế đã nhớ ta à?”

“Nhớ cấp dưới của ngươi.” Diệp Vân Chu không để ý đến hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Ta muốn viết thư cho Trì Sơ Vũ, ngươi tìm một người đáng tin cậy thay ta đưa đến Tĩnh Vi môn.”

“Vệ Nhất đi.” Mộ Lâm Giang nói, “Ngươi dám chắc cô ta sẽ bị ngươi uy hiếp tới mức đó?”

“Cô ta không dám để hình tượng của mình sụp đổ trong mắt sư huynh.” Diệp Vân Chu nói, “Mượn thư phòng một lát.”

Mộ Lâm Giang dẫn đường cho y, Diệp Vân Chu cầm bút lông viết nước chảy mây trôi, Mộ Lâm Giang thì dựa vào ghế cầm báo lá cải đọc, thỉnh thoảng uống một ngụm trà nóng, đọc đến cuối đột nhiên nói: “Có tin tức của Tĩnh Vi môn này.”

“Nói.” Diệp Vân Chu không ngẩng đầu.

“Những ngày gần đây một đệ tử nội môn của Hoàng đô Tĩnh Vi môn mất tích li kì, trên dưới nội môn nhân tâm hoảng sợ.” Mộ Lâm Giang đọc hai câu.

“Hết thảy phía sau việc này đến cùng là nhân tính méo mó hay là đạo đức chôn vùi.” Diệp Vân Chu thuận miệng nói tiếp, đoạn gác bút lông xuống thưởng thức ngôn từ lễ phép của mình lại một lần, “Đưa ta nhìn xem.”

Mộ Lâm Giang giơ tay ném tờ báo qua, Diệp Vân Chu nhìn ngày báo ra lò, mùng tám tháng hai, vẫn còn mới, y quét một lần rồi hồ nghi hỏi: “Chỗ nào đấy?”

“Lật qua, góc phải dưới cùng.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở.

Diệp Vân Chu theo lời nhìn xuống, quả nhiên ở một khe trống phát hiện một tin tức đánh đố thị lực về Hoàng đô. Tĩnh Vi môn mất tích một đệ tử, trên dưới toàn môn sư huynh sư tỷ sư phụ hợp sức tìm kiếm, mấy ngày rồi vẫn chưa thu hoạch được gì.

Diệp Vân Chu chắt lưỡi nói: “Ân đại nhân làm việc quả là chu đáo, nhưng cứ để họ tìm tiếp như vậy, chẳng may phát hiện dấu vết để lại thì không xong, bảo Vệ Nhất sao chép lại một bản, đính kèm phù truyền âm dùng một lần, nhanh chân đi truyền tin.”

Mộ Lâm Giang: “…” Ngươi thật sự bị trói tới hả.

Mộ Lâm Giang đứng dậy nhìn y đe dọa uyển chuyển lưu loát, sau khi xem xong chỉ cảm thấy một cơn bức bối không chỗ nào phát ti3t được. Đặc biệt là câu chào đầu thư, trào phúng vô cùng, hơn nữa bề ngoài bức thư này không nói đến việc Trì Sơ Vũ bán đứng Diệp Vân Chu một chút nào, chỉ đương sự mới có thể nhìn ra mấu chốt trong đó, kể cả bị người khác chặn thư cũng không gây nên vấn đề gì.

Mộ Lâm Giang không nhịn được hỏi: “Sao ngươi thuần thục thế?”

“Làm nhiều tự nhiên nó thuần thục thôi.” Diệp Vân Chu cười thâm thúy, “Đúng rồi, ngươi dùng thuật pháp gì với ta? Không phải ngươi không thể dùng linh lực sao?”

“Trên dù của ta gắn mấy chục loại thuật trận.” Mộ Lâm Giang giải thích một câu, lại trưng vẻ khinh bỉ khuyên y, “Minh Mị quyết (1) cũng không biết, học kiếm cũng không thể học lệch như thế được.”

(1) Minh mị: nhắm mắt ngủ say

Diệp Vân Chu không bẻ lại được, kiếm pháp của y xuất phát từ bản năng, thường thức đều là tranh thủ tới Tàng Thư các bù lại, phương diện thuật trận trống không cũng chẳng còn cách nào khác.

“Biết phản tỉnh là tốt.” Mộ Lâm Giang dựa vào ghế cầm lấy một tờ báo khác, “Cho ngươi ba ngày chuẩn bị, cần ám khí pháp bảo gì thì đi Vũ Khí đường xin, ba ngày nữa xuất phát đến thành Phong Diêm.”

“Ngươi đúng là tích cực.” Diệp Vân Chu liếc hắn một cái, Mộ Lâm Giang chỉ mặc một chiếc áo đơn, cổ áo lỏng lẻo, y không nhìn thấy vết thương cũ kinh khủng lần trước, da thịt dưới vạt áo trắng không tì vết.

Mộ Lâm Giang phát hiện ánh mắt dò xét của y, vỗ vỗ chỗ trống còn thừa trên ghế nằm, trêu chọc: “Quan tâm ta như thế? Vậy ở lại với ta đi.”

Diệp Vân Chu quyết đoán rảo bước rời đi, Mộ Lâm Giang thích trêu y ngoài miệng, nhưng thực tế không có ý kia, y cũng lười so đo, đi thẳng đến Tàng Thư các học bù.

Thời hạn ba ngày nhoáng cái đã qua, Diệp Vân Chu đến trước tẩm điện theo dặn dò của Mộ Lâm Giang. Một bóng đen lớn thật lớn bao trùm xuống cung điện, y ngẩng đầu thì thấy một con thuyền vân gỗ đỏ sậm nổi trên không trung, như ẩn như hiện, độ cao tưởng chừng chỉ cần giơ tay là có thể với tới, cảm giác áp bách cuồn cuộn không ngừng truyền đến, ánh vàng chốc chốc lại chớp lên, thần bí mà tráng lệ huy hoàng.

Đây là phi thuyền của Túc Tiêu vệ, cô nương lần trước Diệp Vân Chu gặp ở ngoài Túc Tiêu điện phụ trách lái thuyền. Cô buông cầu thang mạn thuyền xuống, hành lễ với y: “Thuộc hạ Vệ Thập Nhị, bái kiến Diệp công tử, mời công tử lên thuyền.”

“Đa tạ.” Diệp Vân Chu gật đầu, thành Phong Diêm ở cực bắc Mặc Ảnh đô, rất gần Hoàng đô, Mộ Lâm Giang lại không thể sử dụng linh lực, họ chỉ có thể dùng phi thuyền đến đó, “Vệ cô nương, cung chủ ở gian phòng nào?”

“Cung chủ… A, tới đây rồi.” Vệ Thập Nhị nhìn lướt qua phía cửa tẩm điện, vừa lúc thấy Mộ Lâm Giang cầm ô đi ra.

Diệp Vân Chu vốn đã bước lên cầu thang mạn phi thuyền, ngoảnh đầu thấy Mộ Lâm Giang bước chân đủng đỉnh, vẫn để nguyên trang phục ba tầng trong ba tầng ngoài đẹp đẽ quý giá, một chân y lại dịch xuống.

Chủ tịch như Diệp Vân Chu cũng biết thời điểm cải trang vi hành cần hết sức khiêm tốn, y nhìn cây đen gọn gàng của mình, giản dị linh hoạt tiện hành động, lập tức tiến lên giữ chặt tay áo Mộ Lâm Giang, đề nghị: “Một mình Vệ cô nương có phải không đủ lắm không, ngươi nên mang hẳn một đội Túc Tiêu vệ.”

Mộ Lâm Giang lắc đầu: “Chúng ta làm việc bí mật, sau khi đến thành Phong Diêm Thập Nhị sẽ theo đường cũ trở về.”

“Biết là làm việc bí mật ngươi còn mặc như vậy?” Diệp Vân Chu cao giọng lên, “Tím thổ hào tím sang trọng này, vừa vào thôn không cần đợi đến lúc tìm ra Vĩnh Trú đăng người khác đã tưởng ngươi muốn mua quả núi, đều đến vây xem, còn điều tra gì được hả?”

Mộ Lâm Giang có chút khó xử: “Ta đã thay bộ đơn giản lắm rồi.”

Diệp Vân Chu không khỏi hối hận về quyết định đưa hắn ra ngoài: “Đơn giản hơn chỗ nào, bớt một sợi chỉ vàng so với bộ ngày hôm qua hay gì? Đi về cởi nhanh.”

Mộ Lâm Giang rất không tình nguyện quay lại lục tủ quần áo, Diệp Vân Chu theo vào, khoanh tay gác cửa. Y phát hiện bệnh ngôi sao quái dị của thằng này đã cực nặng, tay áo dưới lớp quần áo phải hẹp, để khi giơ tay bung dù không bị lộ cánh tay, vạt áo còn phải dài đến đắp hết mặt giày… Tuy mặt giày bị đắp lên hết, nhưng hoa văn vẫn phải phối với áo ngoài, vân vân.

Diệp Vân Chu xem cung chủ kì tích của y online thay quần áo, mới đầu còn thấy bộ dạng hắn vén tóc khép vạt áo cảnh đẹp ý vui, xem một lát thì quá mệt với thẩm mỹ, trụy tim nói: “Ngươi tùy tiện đi, chúng ta mau xuất phát.”

“Thuyền là của ta, còn sợ muộn giờ hả.” Mộ Lâm Giang nghênh ngang cự tuyệt, “Ngồi xuống, chờ tiếp.”

Diệp Vân Chu: “…” Tại sao ta phải xen vào chuyện của hắn.

Mộ Lâm Giang lăn qua lộn lại nửa canh giờ, cuối cùng mới khiêm tốn được hơn một tí, vào thôn không phải mua núi mà là mua đất.

Tác giả có lời muốn nói: Tự dưng thấy thuộc tính quái dị của cung chủ càng ngày càng nhiều là sao… *gãi đầu*
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.