Sầm Thuỷ nói thuê người là thuê người. Người thuê tới là một dì khá lớn tuổi, nhìn qua là người nghiêm khắc. Nhưng mà tay nghề rất tốt, lượng cơm cũng kiểm soát rất hay.
Tần Hà Vũ còn sợ Chu Sinh ăn vào liền nghén, không nghĩ tới chỉ hai ba bữa đầu mới bị, qua mấy bữa sau liền không còn. Sắc mặt nhanh chóng hồng hào trở lại, giống như người mang thai thường có.
Dì giúp việc giữa buổi sáng sẽ tới, sau đó, làm việc nhà, tối mới về. Tần Hà Vũ với sự trợ giúp của dì, cũng nhàn nhã đi nhiều. Anh dành thời gian sang chăm sóc cho Chu Sinh.
Thai nhi bảy tuần tuổi, thực ra vẫn chưa thể thấy gì cả. Cái bụng xẹp lép, cũng không biết cơm ăn vào rồi chạy đi đầu.
Hôm qua Sầm Thuỷ ghé kiểm tra xem dì giúp việc tiến độ ra sao, còn tiện tay cầm luôn kết quả siêu âm đi. Tần Hà Vũ nhớ, hình ảnh màu trên giấy siêu âm, đứa bé lớn bằng hạt đầu, lờ mờ thấy được tay với chân rồi.
Chu Sinh vẫn không cảm nhận được gì về mấy điều này. Cơn nghén không còn thường xuyên, cậu cũng không cần lo lắng. Chỉ là miệng luôn cảm thấy ngọt, hũ ô mai Sầm Thuỷ mang qua ăn cũng sắp hết rồi.
"Vậy tôi đưa cậu ra ngoài chơi một lát?"
Thời gian vừa rồi, trừ bệnh viện, bọn họ cũng không đi đâu cả. Tần Hà Vũ sợ người ở trong nhà mãi thành trầm cảm, lần đầu tiên tự đưa người ra ngoài đi chơi.
Nói là đi chơi nhưng cũng chỉ là xuống dưới nhà, đi dạo vài vòng khuôn viên, tiện ghé siêu thị bên dưới lấy chút đồ ăn vặt. Ô mai kia là Sầm Thuỷ đặt riêng bên nước ngoài mang về, trong nước không bán.
Tần Hà Vũ đứng tần ngần trước quầy đồ sống, tranh thủ nghĩ xem nên làm món gì. Dì giúp việc nấu cơm ban đầu nấu đủ cho hai người ăn. Nhưng khẩu vị của Chu Sinh khác xa so với y, nên bà sẽ nấu cả hai phần khác nhau cho hai người.
Anh cảm thấy như vậy thì phiền bà nghĩ nhiều thêm về thực đơn. Nên thi thoảng sẽ tự mình chuẩn bị bữa ăn. Hôm qua anh đã ăn gà, làm chút đồ thịt bò hôm nay cũng không tệ.
"Tần Hà Vũ, tôi không cầm được."
Tần Hà Vũ nghe Chu Sinh gọi mình, ngạc nhiên quay sang. Sau đó chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một đống đồ xếp cao thành tháp. Hiển nhiên cậu đang ở đằng sau đống đồ.
Cũng may đống đồ đều là đồ hộp, cũng nhờ vậy mà trụ được sau quãng đường dài di chuyển mà không đổ.
Tần Hà Vũ nhanh tay xếp đống đồ vào giỏ hàng, còn không quên càm ràm. "Cậu lấy nhiều đồ như vậy làm gì chứ? Chả lẽ không biết lối mà tìm cái giỏ hàng để đựng sao?"
"Tôi không tìm thấy giỏ hàng, gọi anh anh cũng không quay đầu lại." Chu Sinh thản nhiên nói, dường như là vạn bất đắc dĩ bị ép làm như vậy.
Tần Chu Sinh bỏ từng món đồ vào giỏ, xếp đầy cái giỏ mà vẫn chưa hết đám trên tay Chu Sinh. Cuối cùng là nhân viên nhanh mắt thấy được bọn họ đứng trước giỏ hàng chất đống, mang tới một chiếc xe đẩy.
Thấy vấn đề được giải quyết, Chu Sinh liền tiếp tục rời đi, muốn hốt toàn bộ cái siêu thi về. Mà Tần Hà Vũ không cho cậu cơ hội làm loạn, một phát bắt được tay cậu, nắm tới chỗ quầy đồ sống.
Chu Sinh bị nắm tay vẫn muốn giật ra nhưng Tần Hà Vũ nắm chắc, cảnh cáo cậu một lần rồi tiếp tục bảo người cắt thịt cắt thịt cho mình. Thấy bản thân không thoát được, thanh niên ngoan ngoãn hơn nhiều, vươn tay đùa nghịch mấy món đồ trong chiếc xe đẩy.
"Bé nhà hiếu động quá." Thím cắt thịt vui vẻ nói.
Tần Hà Vũ còn đang ngơ ngác trước lời khen này, thì xe đẩy cảm giác như đang bị trôi đi. Còn có tiếng đồ vật va chạm với nhau. Anh quay đầu lại, nhìn Chu Sinh đã cho một chân vào trong xe, muốn leo vào bên trong ngồi.
Xe đẩy khá to, để cậu ngồi bên trong cũng không có gì là không thể. Đồ vật thì xếp lên trên người là được. Nhưng mà Chu Sinh cũng không nhận ra bản thân đang mang thai, lại còn mười tám rồi đi? Hành động như đứa con nít là sao chứ?
"Tôi muốn như đứa nhỏ kia." Nhận thấy ánh mắt, Chu Sinh liền chỉ tới phía gian hàng bên cạnh.
Một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi. Đứa bé được ngồi bên trong xe đẩy, trên tay còn có mấy món đồ chơi.
"Cậu lớn rồi, không thể làm như vậy nữa." Tần Hà Vũ nghiêm nghị nói.
"Nhưng trong bụng tôi có đứa nhỏ, nó muốn như đứa nhỏ kia."
Nhìn vẻ mặt hiển nhiên lại kiên định của Chu Sinh, Tần Hà Vũ biểu thị, bản thân thoả hiệp. Anh giữ chắc xe đẩy, lại dọn đồ trong xe sang một bên cho người leo vào.
Thím cắt thịt nghe được đầu đuôi, tinh ý không nói gì cả. Lúc cắt thịt còn giới thiệu thịt cá hồi, đem nấu thành cháo, rất tốt cho thai phụ.
Tần Hà Vũ gật đầu cám ơn, cũng mua thêm một ít cá hồi để về nấu ăn. Sau đó mang người đi xung quanh lấy đồ dùng cá nhân.
Chu Sinh ngồi bên trong xe đẩy, yên tĩnh nhìn người đàn ông một tay giữ xe, một tay cầm đồ xem hạn sử dụng. Phía sau gáy bất tri bất giác nóng lên, đem tâm trạng của cậu tốt lên trông thấy.
Mua một xe đầy hàng hoá, Tần Hà Vũ mới tiến tới quầy thanh toán, lần lượt xếp đồ lên cho thu ngân. Chu Sinh vẫn ngồi bên trong giỏ hàng, không có ý bước ra.
Đứa nhỏ ban nãy ngồi trong xe đẩy cũng tiến tới xếp sau bọn họ, trong tay đều là một đám bánh cùng kẹo. Dường như rất ngon.
"Tôi có thể lấy thêm kẹo không?" Chu Sinh hỏi.
"Không thể." Tần Hà Vũ lắc đầu, đáp ngay tắp lự.
"Nhưng đứa nhỏ kia có kẹo, đứa nhỏ trong bụng cũng muốn kẹo..." Chu Sinh không hề chùn bước.
Tần Hà Vũ đưa mắt nhìn sang, thấy thanh niên cũng đang nhìn mình, biểu cảm thành thật. Bọn họ mắt đối mắt, cuối cùng anh nhìn đứa nhỏ trong xe đẩy đằng sau, lại quay đầu nói với thu ngân.
"Phiền lấy cho tôi một thùng kẹo giống như của bạn nhỏ kia."
Anh đây là nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, chứ không phải là nuông chiều thanh niên này đâu.
***************
Tiểu kịch trường:
Thu ngân: Hôm nay có một cặp chồng chồng rất đáng yêu.
Nhân viên xếp hàng: Tôi cũng gặp một đôi rất đáng yêu.
Tần Hà Vũ: Hôm nay tôi cũng gặp một thanh niên rất đáng yêu. Chu Sinh: Đồ ăn rất ngoan, cũng rất ngon.