Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 35: Tích lũy đồ cổ



Editor: Cơm Nắm Nhỏ

______

Lúc mấy đứa trẻ xuống núi thì trời cũng đã tối thui.

Bọn họ chưa về tới nhà đã gặp được đại đội trưởng dẫn mấy người lớn trong nhà đi về hướng này. Tất cả bọn trẻ đều như thiêu thân núp phía sau Hứa Nhu Nhu Nhu.

Hứa Nhu Nhu: “…………”

Mấy người thật có tiền đồ!

Đại đội trưởng thấy bọn trẻ túm tụm lại thì nhíu mày nói: “Sao giờ mấy đứa mới về? Có biết người lớn lo lắng lắm không?”

Anh ta muốn nói thêm hai câu nữa nhưng chợt nghe thấy Đào Đào hắt xì một cái, Hứa lão tam chạy nhanh về phía cô bé: “Ôi Đào Đào của ba sao lại bị ướt thế này, thôi đừng nói nữa, đi về nhà trước đi! Có chuyện gì thì để bọn trẻ về thay quần áo xong lại nói tiếp.”

Cũng vì có người lớn như Hứa lão tam nên mấy đứa nhãi ranh này mới có thể ‘dũng cảm nhận lỗi nhưng không thay đổi’, bây giờ là cuối tháng 10, trời tối trở lạnh. Đúng là không thể dề dà được, Hứa lão tam nói: “Nhanh đi.”

Hứa lão tam thúc giục xong thì ai về nhà nấy tìm mẹ mình.

Tất nhiên, dù có bị đánh cũng phải tắm rửa thay đồ rồi lại nói tiếp.

Ở nhà Hứa lão tam, Đào Đào làm em nên được tắm trước, Hứa Nhu Nhu thì ngồi xổm sưởi ấm trước bếp lò. Thấy Đào Đào tắm rửa lên giường xong Hứa Nhu Nhu mới bắt đầu tắm rửa. Giường đất đã được sưởi, Đào Đào lấy chăn đắp kín người, trước đó còn thấy lạnh nhưng giờ thì không lạnh chút nào nữa.

Thường Hỉ bưng chén canh gừng đi vào, mặt lạnh tanh nói: “Uống hết đi.”

Đào Đào nhìn bát canh gừng to nhưng không dám phản kháng mà chỉ nhu thuận cúi đầu uống từ từ, đúng lúc Hứa Nhu Nhu đi vào, Thường Hỉ hỏi: “Con uống canh gừng chưa?”

Hứa Nhu Nhu: “Giờ con uống đây ạ.”

Cô đi lấy một chén, cũng nhu thuận uống.

Trước sự tức giận của mẹ, cô gái lực sĩ Hứa Nhu Nhu cũng phải cụp đuôi ngoan ngoãn làm mèo con meo meo. Hứa Nhu Nhu là mèo con thì Đào Đào còn là mèo sơ sinh kìa, cô bé hạ mí mắt, tai nhỏ rõ xuống, tóc cũng mềm mại hẳn.

Cô bé nhìn lén chị gái một cái, không cẩn thận chạm vào mắt mẹ mình liền lập tức uống một ngụm canh gừng lớn. Không dám nói câu nào.

Dù hôm nay bọn họ có thu hoạch lớn nhưng mà cô bé cũng không dám đắc ý!

Trễ vậy còn chưa về nhà, lại còn xuống nước nữa, cô bé cũng biết mình bảo vệ được cái mông nhỏ đã là tốt lắm rồi. Còn như mấy tiểu đồng bọn của mình thì chắc là sẽ bị đánh rồi. Đào Đào im thin thít đồng tình với bọn họ.

Nhưng mà bảo cô bé đi cứu người thì không thể.

Chính mình còn khó nói đây.

Cô bé cảm giác được có người vén chăn lên, ngẩng lên thấy ngay chị mình ngồi cạnh, Hứa Nhu Nhu cũng còn cực kỳ nhu thuận đó. Hai chị em liếc nhau rồi cùng rụt vai lại, y như con chim cút. Thường Hỉ thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Giờ mới biết sợ à?”

Đào Đào đáp nhanh: “Mẹ ơi con sai rồi.”

Cô bé yếu ớt nói: “Tất cả đều là lỗi của con!”

Thường Hỉ trừng cô bé: “Đều là lỗi của con thế con có biết sửa không?”

Đào Đào nói nhanh: “Sửa ạ, con đều sửa ạ.”

Thường Hỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm tiểu cô nương, tiểu cô nương lại rụt vai lại, nói nhỏ: “Thỉnh, thỉnh thoảng con sẽ phạm lỗi nhỏ. Nhưng mà con sẽ ngoan ngoãn!”

Cô bé giơ tay lên nói: “Con cam đoan là sẽ ngoan ngoãn!”

Thường Hỉ kéo cô bé tới bên cạnh, vỗ ‘bốp…bốp’ hai cái vào mông cô bé, nói: “Mẹ thấy con không ngoan chút nào hết.”

Thường Hỉ rất nhẹ tay, nhưng mà tiểu cô nương bị đánh, vô cùng đáng thương mí mắt hồng hồng, nước mắt đọng ở trong vành mắt, muốn khóc nhưng lại nhất quyết không khóc, nói nhỏ: “Sau này con sẽ nghe lời mà.”

Thường Hỉ dí trán cô bé nói: “Con còn nhỏ, cơ thể cũng yếu ớt, bây giờ trời lạnh như thế mà con còn xuống nghịch nước, nếu con bị ốm thì sao bây giờ? Nếu có xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cá quan trọng hay con quan trọng? Sao con không nghĩ tới cảm xúc của người trong nhà? Nếu con có chuyện gì thì ba mẹ phát điên mất! Với lại, bị tiêm hay uống thuốc con không khó chịu à? Nếu là mùa hè con đi chơi thì mẹ không nói, nhưng mà bây giờ cũng đã cuối thu rồi, con có thấy trời vừa tối bên ngoài đã nổi gió không, buổi trưa ấm áp vậy mà chỉ trong giây lát đã lạnh rồi, thế mà con còn dám nghịch ngợm. Sau này không được thế nữa, có biết không?”

Đào Đào ủ rũ cúi đầu, yếu ớt nói: “Con biết rồi ạ, sau này con không dám nữa.”

Thường Hỉ thấy cô bé ỉu xìu thì gật đầu nói: “Con biết sai là được rồi, trong lòng mẹ không có gì quan trọng hơn các con hết. Cá dù tốt nhưng không thể quan trọng bằng thân thể con được.”

Đào Đào ‘oa’ một tiếng bật khóc, lắc đầu thật mạnh: “Con biết rồi, sau này con không dám nữa.”

Hứa lão tam xông tới, trợn mắt lên nói: “Em nói gì vậy, chẳng phải nói chỉ dạy dỗ một chút thôi ư? Có phải em đánh con bé không? Em cấu nó phải không? Hay em tát nó? Ôi, Đào Đào đáng thương của ba!”

Thường Hỉ: “Anh câm miệng cho tôi!”

Chị ôm con gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa lưng cô bé, nói: “Đào Đào ngoan ngoãn, đừng khóc nữa.”

Chị trừng Hứa lão tam: “Tôi dạy con một chút, anh đừng có quấy rối, anh đứng sang một bên đi. Cái đồ miệng thối như anh làm sao dạy dỗ được đứa nhỏ.”

Hứa lão tam: “….Em hung dữ vậy.”

Thường Hỉ: “Anh câm miệng đứng sang một bên cho tôi.”

Hứa Tuyết Lâm đi vào kéo Hứa lão tam ra ngoài.

Hứa lão tam thuận theo đi ra, cũng không dám móc mỉa thêm câu nào.

Tuyết Lâm nói nhỏ: “Để mẹ nói vài câu cũng vì muốn tốt cho họ mà.”

Hứa lão tam cũng biết vậy, nếu không cũng sẽ không đứng ngoài này, nhưng mà chẳng phải đều là do nghe thấy Đào Đào khóc ư?

Anh ghé tai vào cửa, nói: “Để ba nghe lén một chút.”

Tuyết Lâm cảnh cáo anh: “Ba đừng có vào.”

Hứa lão tam: “Ừ.”

Thấy Hứa Tuyết Lâm quay đầu đi, anh nhanh tay kéo lại: “Đợi một chút.’

Tuyết Lâm: “Có chuyện gì vậy?”

Hứa lão tam chần chừ một chút, kéo hứa Tuyết Lâm ra một góc nói nhỏ: “Ba thấy trong huyện còn nghiêm hơn trong công xã chúng ta rất nhiều, mấy cái bình người ta không cần kia chúng ta đều cầm về. Thực không gặp phiền phức gì sao?”

Hứa Tuyết Lâm nhíu mày nói: “Chẳng qua chúng ta mua bình đựng dưa muối thôi, có vấn đề gì chứ?”

Hứa lão tam: “Con đừng có vớ vẩn nữa, bình đựng dưa muối gì chứ, rõ ràng là đồ cổ mà.”

Hứa Tuyết Lâm: “Nếu đã biết là đồ tốt mà bây giờ không tìm về, đợi sau này ba tìm chỗ nào? Chờ thêm vài năm nữa sẽ thoáng hơn, lúc ấy chính sách thay đổi, con còn mong việc bỏ vài đồng là mua được chắc? Con hỏi ba, ba tìm ở đâu được? Bây giờ chúng ta cứ tích lũy, dù có ba năm, năm năm, tám năm hay mười năm nữa, dù nó chẳng thể thấy ánh mặt trời thì chúng ta cứ coi như là mua bình đựng dưa muối đi, có thể có vấn đề gì chứ? Ba nhớ kỹ lấy, chúng ta mua bình đựng dưa muối chứ chẳng liên quan gì tới đồ cổ hết. Mà nếu có người biết nhìn hàng cũng sẽ chẳng nhả ra đâu. Bây giờ chúng ta có thể mua được mấy cái lọ, cái bình này chỉ là gặp may thôi.”

Đôi khi, có nhiều thứ thực sự cần đến thiên phú và gia học sâu xa.

Dù trước đây Tuyết Lâm từng sống ở cổ đại mười bốn năm nhưng mà kém xa Hứa lão tam. Hứa lão tam học hành chẳng ra sao nhưng mà ăn chơi là nghề, mấy đồ cổ phân biệt được rõ ràng.

Đứng thấy Tuyết Lâm biết nhiều thứ, đó đều là do cậu tích lũy hai đời, khác với Hứa lão tam. Hứa lão tam trừ việc xuyên không ra thì là được hun đúc từ nhỏ.

“Ba, nếu mấy thứ này là đồ tốt thì đừng để ai nhìn ra, cứ trét thêm chút bùn lên, dùng như bình đựng dưa muối bình thường ấy, như thế mới không có chuyện gì. Con nói thật với ba nhé, nếu tự con mà phân biệt được thì còn cần ba đi mua chắc?”

Hứa lão tam nhìn gương mặt non nớt của con trai, nói: “Đúng thế, đúng là con không biết nhìn hàng.”

Hứa Tuyết Lâm: “Thế nên ba vững tâm chút cho con, chẳng phải là cái bình thôi ư, chỉ là bình đựng đồ ăn thôi, sau này ba cứ tìm tiếp đi.”

Hứa lão tam nhăn mặt 囧 nói: “Con trai, con xác định sau này mấy thứ này đáng giá à?”

Hứa Tuyết Lâm: “Ba, ba có đi học hay không vậy, sự phát triển của các triều đại ra sao chứ, ba không nghĩ à?”

Hứa lão tam trầm mặc.

Hứa Tuyết Lâm: “Bảo sao ba chỉ dừng lại ở tú tài thôi.”

Nếu nói thế thì Hứa lão tam lại không vui, anh nói: “Ba dừng ở tú tài vì không gặp thời thôi. Nếu ba không hiểu gì thì sao nhìn được ra mấy đồ tốt này chứ? Con thi tới trạng nguyên đó nhưng mà con biết sao?”

Tuyết Lâm: “Vì thế mà ba vênh váo đắc ý à!”

Hứa lão tam: “Ba đang nói sự thật thôi, nghề nào chẳng có bí quyết.”

Tuyết Lâm: “Hừ!”

Khó có khi Hứa lão tam chiếm thế thượng phong ở chỗ con trai mình, thấy con trai á khẩu không trả lời được anh liền đắc ý, cảm thấy mình đi đường cũng thông thoáng hơn.

“Ha ha ha.”

Hứa Tuyết Lâm: “……..”

“Nếu mà đồ này có giá trong tương lai như thế thì chúng ta tích thêm chút đồ khác đi? Dù sao cũng tốt hơn bình đựng đồ ăn!” Đầu óc Hứa lão tam bắt đầu vận động.

Tuyết Lâm: “Này, ba tỉnh táo chút đi, ba nghĩ xem, nếu ba mua bình đựng dưa muối thì thôi. Chứ nếu ba mua đồ khác mà bị phát hiện thì phải làm sao? Với lại, bây giờ nó là khoai bỏng tay* (ý nói là đồ mà ai cũng muốn bỏ đi) nhưng mà người ta cũng chẳng phải người không có đầu óc, sau này còn là đồ bỏ đi chắc? Nếu có thì phải giấu đi là cái chắc. Sau này tìm lại là được. Bán đi được bao nhiêu chứ? Chỉ cần qua được giai đoạn này thì sẽ không bán đâu. Với lại, dù có người bán thì chúng ta cũng không thể mua. Con nói lần cuối: an toàn là trên hết.”

Hứa lão tam ngẫm lại, cũng gật đầu: “Con nói đúng.”

Tuyết Lâm: “Tất nhiên là đúng rồi, ba tự nghĩ mà xem, vừa nói có giá ba liền muốn thu vào. Ba cẩn thân chút đi. Chúng ta còn cả nhà đó.”

Câu này làm Hứa lão tam tỉnh táo lại, anh cũng vào huyện tương đối nhiều nên cũng biết với tình thế này thì không thể làm bậy được!

Con trai anh nói đúng, tiền quan trọng nhưng mà người quan trọng hơn.

Hứa lão tam: “Được, chuyện này ba sẽ cực lực cẩn thận.”

Tuyết Lâm gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Hai ba con vừa nói xong thì thấy Thường Hỉ đi ra, chị đi tới phía hai ba con nói: “Hai người nói gì vậy?”

Tuyết Lâm: “Không có gì đâu mẹ, nói là hôm nay hai người mua được cái bình tốt để đựng đồ ăn thôi.”

Thường Hỉ liếc mắt nhìn hai ba con thật lâu, nói: “Ngày mai mẹ sẽ muối dưa.”

Tuyết Lâm cười hớn hở, không tiếp tục đề tài này nữa mà nói: “Mẹ, chị với em gái con không sao chứ?”

Cậu đi vào trong thì thấy Nhu Nhu và Đào Đào đang vỗ ngực, bộ dáng cuối cùng cũng thoát nạn.

Cậu cười nói: “Xem hai người còn dám nữa không.”

Nhu Nhu: “Có bản lĩnh thì em đừng ăn cá bọn chị bắt được về!”

Tuyết Lâm lè lưỡi nói: “Em cứ ăn đó.”

Hứa Nhu Nhu: “………….”

Cô rất hiếm khi thấy dáng vẻ trẻ con này của em trai mình nên vẫn còn ngây người ra.

Nhưng Đào Đào lập tức nói: “Chị ơi chị nhìn anh kìa, anh ấy cố tình chọc chị đó, anh ấy xấu quá! Như vậy mà chị có thể chịu nổi sao? Chị là chị Nhu đó! Sao có thể chịu vậy chứ?”

Tuyết Lâm: “……….Sao em có thể hư vậy hả Đào Đào?”

Hứa Đào Đào: “Ai bảo lúc nãy anh không cứu em.”

Tuyết Lâm: “Em ấy, cứ phải bị dạy dỗ một trận mới được.”

Đào Đào: “He he.”

Cô bé nắm tóc nói: “Mẹ đâu ạ? Mấy thứ này là chúng em cùng bắt được, chúng em phải chia đều.”

Thường Hỉ đi vào nói: “Mẹ không ăn mất đồ của con đâu.”

Đào Đào gãi đầu nói: “Cái đó, không phải là con không tin mẹ mà là chúng con đã nói là phải chia đều nhau. Phải có sự công bằng!”

Thường Hỉ: “Có khi nào mà mẹ không công bằng chứ.”

Đào Đào lập tức nịnh nọt: “Con biết mẹ là tốt nhất mà.”

Con nhóc nịnh nọt này.

Thường Hỉ: “Mẹ đi gọi mấy chú thím hàng xóm qua đây.”

Không cần nói cũng biết là mấy đứa nhỏ bị đánh đòn rồi.

À, Hạ Gia là ngoại lệ.

Cậu nhóc có đãi ngộ đặc biệt.

Đào Đào: “Tốt quá!”

Cô bé nũng nịu dịch người về phía trước nói: “Mẹ ơi, con đói quá.”

Thường Hỉ liếc cô bé một cái nói: “Xem con còn dám về trễ nữa không, cứ bỏ đói con cho rồi.”

Bề ngoài thì mắng bọn nhỏ nhưng mà Thường Hỉ lại là kiểu miệng cứng lòng mềm, sao chị có thể để bọn nhỏ chịu tội chứ. Làm mẹ đều vậy cả, chỉ hận không thể trải một đường đầy gấm cho con mình đi, để con trẻ thoát khỏi sự mấp mô trên đường đời.

Đào Đào ngẩng mắt lên, mắt to chớp chớp, miệng chúm chím nói: “Mẹ là tốt nhất trên đời.”

Câu này cả thế giới đều nghe qua rồi.

Con nhóc này không nói những câu khác, chỉ có kịch bản này thôi.

Nhưng mà người làm mẹ thích nghe câu này nhất.

Thường Hỉ: “Được rồi, con ở nhà đợi đi, mẹ qua nhà khác một chuyến.”

Đào Đào còn quan tâm đến bạn mình, nói với mẹ: “Mẹ gọi cả anh Tiểu Lãng tới nhé.”

Thường Hỉ: “Đồ ăn cũng không ngăn được miệng con.”

Đào Đào che miệng cười khúc khích.

Quả nhiên Đào Đào đoán không sai, tiểu đồng bọn của cô bé đều bị đánh. Dù bọn họ có ‘công lớn’ nhưng mà đúng là đã phạm sai lầm! Nên tất nhiên sẽ bị đánh.

Các bạn nhỏ bị đánh, Hứa Nhu Nhu và Hứa Minh, Hứa Nguyệt cũng chạy không thoát.

Chưa nói tới Hứa Minh Hứa Nguyệt, Hứa Nhu Nhu cũng bị mẹ mình đánh vào cái. Đến khi trong phòng chỉ còn hai chị em, Đào Đào nhẹ nhàng lay tay Hứa Nhu Nhu, nói nhỏ: “Chị ơi, đều tại em, tại em mà chị bị đánh.”

Hứa Nhu Nhu phóng khoáng: “Không sao.”

Hứa Nhu Nhu nói: “Chị cũng có sai.”

Đào Đào nũng nịu dụi vào người Hứa Nhu Nhu, an ủi chị mình: “Sao chị lại tốt vậy chứ!”

Hứa Nhu Nhu: “…………..”

Cô nhìn em gái một lời khó nói hết: “Vừa nãy em còn nói thế với mẹ đó, đồ lừa đảo này.”

“Mọi người đều tốt mà!” Kẻ lừa đảo bị vạch trần cũng không luống cuống mà thoải mái giải thích. Cứ y như là đáng ra phải vậy. Hứa Nhu Nhu đã sớm biết kịch bản của cô nhóc rồi!

Hứa Đào Đào đút cho chị mình một miếng bánh quy, nói: “Chị ơi, chị ăn bánh quy đi.”

Hứa Nhu Nhu cúi đầu, ăn xong, cô gật đầu nói: “Ngon đó.”

Mắt Đào Đào cong cong: “Vâng, ngon ơi là ngon, đúng lúc mẹ không ở nhà, em muốn ăn nhiều mấy miếng.”

Hứa Nhu Nhu thấy ánh mắt em gái sáng bừng lên thì lại cảm thấy đau lòng cho tiểu cô nương, bé con đáng thương quá! Chưa được ăn món ngon gì nên đến bánh quy phổ thông cũng làm cô bé vui vẻ. Năm ấy nhà họ còn từng được ăn điểm tâm tinh quý, mà cô bé đến nhìn cũng chưa được nhìn thấy.

Cô xoa đầu em gái, nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Đào Đào ngẩng đầu, vạch trần chị gái: “Nói cứ như thể chị có thể quyết định vậy.”

Hứa Nhu Nhu: “…………..”

Xong luôn, cô lại ngứa tay muốn đánh em gái mình rồi.

Hứa Nhu Nhu khẳng định ngày bé cô không bướng bỉnh như em gái.

Cô híp mắt lại, Đào Đào thấy chị mình hình như sắp biến thân muốn đánh người thì lập tức cầm một miếng bánh quy nhét vào miệng chị, cười lấy lòng: “Chị cũng ăn đi nha! Chúng ta cùng ăn.”

Cô bé hình như nghĩ tới gì đó liền gọi: “Anh ơi, anh ơi anh.”

Hứa Tuyết Lâm hỏi: “Gì thế?”

Đào Đào quơ quơ bánh quy trong tay, vui vẻ nói: “Anh mau tới ăn đi.”

Tuyết Lâm cười nói: “Được.”

Ba chị em họ ngồi trong phòng xếp hàng gặm bánh quy, bên ngoài thì xếp hàng chia cá.

Làm ‘chủ lực’ nên Hứa Lãng hận không thể ngẩng đầu cười lớn, dù bị đánh nhưng cũng chẳng sao. Dù sao cậu nhóc cũng chịu được. Mọi người xem, chẳng phải vẫn gọi cậu nhóc xử lý chuyện này ư?

Cậu nhóc thận trọng nói: “Bọn cháu đã nói là cần chia đều cho mọi người.”

Mọi người đều biết rồi, nhưng mà thấy cậu nhóc như vậy nên vẫn làm bộ như nghe vào, phụ họa gật đầu.

Hứa Lãng nhếch khóe miệng, đắc ý nói: “Bọn cháu nhặt được bảy quả trứng gà rừng, sẽ chia cho mỗi người một quả. Còn thừa một quả thì cho Hải Phong và Hải Lãng.”

Quả phụ Vương nói không cần, thím Quế Hoa kéo chị một cái, không cho chị nói xen vào.

Hứa Lãng nói: “Đó là vì Hải Phong và Hải Lãng phát hiện ra, với lại bọn họ có hai người nên bỏ sức nhiều.”

Cậu nhóc chia trứng gà cho mỗi nhà một quả, rồi lại cho quả phụ Vương thêm một quả nữa, nói: “Tiếp đến là thỏ con. Có ba con thỏ con tất cả, chúng cháu có sáu người nên cứ hai người một con. Hải Phong và Hải Lãng một con; Gia Gia với Đào Đào kết nhóm nên được một con; còn có cháu với Mậu Lâm chung một con. Nhưng mà con của cháu với Mậu Lâm thì cho Đào Đào lông thỏ.”

Hải Phong Hải Lãng cũng nói: “Lông con thỏ của bọn cháu cũng cho Đào Đào.”

Hứa lão tam ngồi xổm một bên xem náo nhiệt vui vẻ nói: “Mấy đứa nhóc con này trượng nghĩa quá.”

Hứa Lãng nói: “Tất nhiên rồi à, lúc trước bọn cháu đã nói sẽ cho Đào Đào lông thỏ, tích lại để đến mùa đông sẽ làm thành một chiếc mũ.”

Đã chia xong gà rừng và thỏ, cuối cùng là trọng điểm hôm nay: cá.

Bọn họ đếm một chút, lần này họ bắt được hơn hai mươi con.

“Hai chị chái và chị Nhu có hỗ trợ, các chị ấy giúp đỡ trẻ con là chuyện đương nhiên nên chia cho mỗi người một con. Nhưng mà các chị ấy có thể chọn trước. Những người còn lại mỗi người lấy ba con, còn lại sẽ cho Hải Phong và Hải Lãng. Nguyên nhân cũng giống trước đó, bọn họ có hai người nên phải bỏ nhiều sức hơn.”

Nói xong cậu nhóc nhìn mọi người hỏi: “Mọi người thấy sao ạ?”

Mấy đứa trẻ không có ý kiến gì, dù sao lúc xuống núi bọn họ cũng đã nói rồi. Vè phần người lớn thì lại càng không có ý kiến gì, dù sao cũng chẳng phải bọn họ bắt được cá, sao có thể phá vỡ tình hữu nghị của bọn trẻ chứ.

Với lại, làm hàng xóm cũng muốn giúp đỡ lẫn nhau, chung sống hòa thuận mới lâu dài được.

Cũng không còn sớm nữa, mọi người chia nhau xong, Hứa Lãng thở phào một hơi, nói: “Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.”

Cậu nhóc cẩn thận nhìn Hứa lão tam, hỏi: “Chú ơi, Đào Đào đâu ạ?”

Lúc này cậu nhóc mới nhớ tới tiểu đồng bọn của mình.

Hứa lão tam liếc cậu nhóc một cái, nói: “Bị đánh nên bây giờ còn rúc trên giường ấy.”

Hứa Lãng nhìn xung quanh rồi nói: “Chị Nhu cũng không có ở đây.”

Hứa lão tam lại liếc tiếp, nói: “Nó cũng bị đánh.”

Còn bị đánh mấy cái liền đó.

Hứa Lãng hoảng luôn, không nghĩ đến người mạnh mẽ như chị Nhu mà cũng bị đánh đòn, Quả nhiên, trẻ con vẫn là trẻ con, phạm lỗi đều bị đánh đòn! Dù lợi hại tới đâu thì cũng như nhau thôi! Nghĩ thế, cậu nhóc thấy vừa nãy mình bị vụt vào mông cũng chẳng đau mấy.

Dù sao thì mọi người đều như nhau!

Nghĩ vậy, cậu nhóc nói: “Chú ơi, chú nói với Đào Đào là cháu cho em ấy lông thỏ, đừng để em ấy khóc thầm.”

Hứa lão tam: “Cháu nói cái quỷ gì vậy? Con gái cưng của chú rất kiên cường, không phải loại người sẽ trốn đi khóc nhè đâu.”

Đúng là có khóc!

Nhưng mà anh muốn giữ mặt mũi cho con gái cưng của anh.

Hứa Lãng không tin, Đào Đào đáng yêu nhất, thích khóc lại thích làm nũng nữa, cậu nhóc hiểu Đào Đào nhất.

Hứa lão tam thẹn quá hóa giận: “Cái ánh mắt đó của cháu là sao chứ, không tin à? Chú là loại người không đáng tin vậy sao?”

Hứa Lãng gật đầu: “Đúng thế ạ.”

Hứa lão tam nhìn chằm chằm Hứa Lãng rồi đột nhiên nói: “Lão Hứa này, anh cũng phải quản Hứa Lãng nhà anh đi, anh xem nó không có chút lễ phép nào kìa, còn dám bắt nạt trưởng bối đây này. Tôi làm trưởng bối nên cũng chẳng hơi đâu động thủ với nó, cũng khó lắm.”

Hứa Lãng bị khủng hoảng luôn, không tin nổi một người lớn mà cũng có thể cáo trạng.

Nhưng nghĩ lại thì người như chú Hứa làm vậy cũng chẳng phải chuyện khó hiểu gì, dù sao chú Hứa vốn đã là người như thế.

Cậu nhóc thở dài cảm khái: “Thím Đại Hỉ sống được cùng chú cũng quá vất vả.”

Mọi người sững sờ, sau đó nổ một trận cười lớn.

Hứa lão tam xắn tay áo: “Đừng có nghĩ rằng mày không phải đứa nhỏ nhà chú nên chú không thể đánh mày nhé. Nhìn xem chú có dạy được mày không.”

Hứa Lãng làm mặt quỷ, sau đó chạy nhanh.

Hứa lão tam giả vờ đuổi hai bước, ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu nói: “Lão Hứa, thằng nhóc nhà anh thiếu dạy dỗ quá đấy.”

Đại đội trưởng gật đầu: “Đúng thế.”

Nói thế thôi chứ ý cười trong mắt đã bán đứng anh ta.

Mọi người được chia cá nên rất vui sướng.

Tính ra thì năm nay họ thu hoạch được không ít, chỗ cá này ướp gia vị, đến năm mới cũng có món ngon mỹ vị. Ở chỗ họ, dù cá không so được với thịt heo nhưng mà cũng chẳng kém gà rừng, thỏ rừng chút nào.

Ai bảo chỗ họ ở vùng đồng bằng chứ.

Chỗ họ không có biển, sông suối cũng nhỏ đến đáng thương, muốn nước nhiều cũng chẳng có. Nên chỉ cần là hải sản thì ở chỗ họ cũng là đồ hiếm rồi. Cũng vì thế mà nếu có món cá thì cũng còn có mặt mũi hơn cả gà rừng, thỏ rừng.

Thỏ con cũng chẳng có ‘liêm sỉ’ gì, cứ thả vài con, một thời gian sau khắp núi đều là ‘hậu nhân’ của bọn chúng. Cho nên dù thỏ có chạy nhanh nhưng mà thứ dễ bắt nhất vẫn là thỏ.

Dù là thịt nhưng mà lại không hiếm có như cá.

Mấy người lớn bàn bạc với nhau, sáng sớm mai họ sẽ lên núi, xem trong cái ao nhỏ kia còn cá không. Cũng không phải bọn họ muốn ‘cạo trọc lông dê’ nhưng mà bây giờ đều phải như thế.

Nếu họ không bắt mà để lại thì một ngày khác cũng sẽ có người khác bắt.

Muốn nuôi ư? Nằm mơ!

Thế nên Thường Hỉ bàn với mấy người thím Quế Hoa là sáng sớm mai để Hứa Nguyệt dẫn đường cho bọn họ. Năm nay Hứa Nguyệt tốt nghiệp, không thi đậu cấp 3 năm về nhà. Đại đội trưởng với thím Quế Hoa nghĩ cứ để cô ở nhà nửa năm đã, sang năm sẽ bắt đầu làm việc.

Còn mấy đứa nhóc kia thì không được, ai bảo bọn chúng còn phải đi học chứ!

Đêm hôm khuya khoắt, Thường Hỉ cũng chưa đi ngủ vội, hai ngày tới không có tiệc rượu nào, đúng lúc để xử lý mấy thứ kia. Mấy hôm nay chị đều đi sang vùng khác, cũng có tới bảy, tám tiệc rượu. Cũng không phải chỉ ở nông thôn nhiều đám cưới mà trong thị trấn* cũng vậy.

(Nghĩ lại thì để thành thị trấn sẽ hợp lý hơn thành phố. Sau này beta lại tớ sẽ sửa dần các chương trước đó nha các cậu ơi.)

Sau vụ mùa thu hoạch thì đến mùa cưới.

Vì lần này chị mang theo cốt canh, nhà nào điều kiện tốt một chút thì đều muốn, nên Thường Hỉ cũng thu được thêm nhiều đồ. Mấy ngày này chị đã thu được hơn 60 quả trứng gà. Trứng gà này để qua mùa đông cũng không hỏng được nên về cơ bản Thường Hỉ vẫn ưu tiên đổi cái này.

Bọn họ không có thức gì tốt hơn nhưng trứng gà vẫn rất bổ dưỡng.

Ngoài trứng gà chị còn thu được 6 quả trứng vịt và 1 quả trứng ngỗng, đồ này cũng quá hiếm nên Thường Hỉ rất vui, mỉm cười.

Hứa lão tam đi ra nhà xí, thấy cảnh này thì hoảng sợ, anh nói: “Ôi trời, mình này, nửa đêm canh ba em không ngủ còn đứng đây cười quỷ dị vậy làm gì? Nếu trong tay em cầm dao phay thì anh còn thấy em muốn xử lý anh đấy.”

Thường Hỉ: “Biến đi.”

Hứa lão tam không đi mà lượn lại trước mặt chị, nói: “Mình này!”

Anh duỗi tay tới gần, Thường Hỉ gạt tay anh ra, nói: “Anh có biết xấu hổ không vậy, biến xa một chút cho tôi, tôi lười quản anh đấy.”

Hứa lão tam tủi thân: “Em làm cái gì vậy, chẳng phải em là vợ anh ư?”

Thường Hỉ cười lạnh: “Ai mà biết được làm vợ anh phải khổ tám đời vậy chứ. Việc tốt duy nhất mà anh làm được là để cho tôi sinh được ba đứa nhỏ đấy.”

Hứa lão tam: “Đấy, em xem anh vẫn còn hữu dụng mà.”

Thường Hỉ: “………………”

Thực sự chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

Chị đẩy anh ra: “Anh đi nhanh lên đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi. Đúng rồi, hôm nay anh với Tiểu Lâm nói gì với nhau vậy? Liên quan tới mấy cái bình à?”

Hứa lão tam ‘ừ’ một tiếng, có chút lấn cấn trong lòng.

Thường Hỉ: “Ngày mai tôi sẽ muối dưa hết, yên tâm đi. Chúng ta gặp thứ gì thích hợp là mua, có cả đồ đáng tiền và không đáng tiền, tôi cũng để lẫn lộn. Không có vấn đề gì đâu! Chúng ta cứ tích trước, nói không chừng sau này cũng đủ vốn liếng để lại cho bọn nhỏ.”

Hứa lão tam gật đầu: “Anh biết, chẳng nhẽ anh còn không hiểu bằng em chắc?”

Thường Hỉ ‘chậc’ một tiếng, liếc anh: “Anh cũng đừng có mà ba hoa nữa!”

Hứa lão tam: “Sao lại ba hoa? Anh là đàn ông còn không bằng một người phụ nữ như em chắc?”

Thường Hì cũng lười tranh cãi với anh ta, nói: “Anh còn không mau đi nhà xí đi, nếu anh tiểu ra quần thì không ai giặt cho anh đâu.”

“Sao em nhẫn tâm vậy chứ? Không phải em là vợ anh à?” Anh cười đùa vươn tay ra ôm Thường Hỉ, Thường Hỉ đẩy người ra, trợn mắt lên: “Biến!”

Hứa lão tam: “Rất lâu rồi chúng ta không………”

Thường Hỉ gằn từng chữ: “Anh cút cho tôi!”

Hứa lão tam: “Em xem em đi, anh nói cho em biết nhé, phụ nữ muốn ngủ với anh xếp hàng từ thôn này tới trong huyện đấy, mà anh vẫn thủ thân như ngọc đây này. Thế mà em còn xua đuổi anh, em nói xem có người vợ nào như em chứ?”

Thường Hỉ cười lạnh một tiếng, chỉ vào mũi anh nói: “Anh ở đó mà ngồi si nói mộng, lại còn từ thôn xếp tới trong huyện, sao anh không nói luôn đến thủ đô đi. Chắc anh không biết người ta nhìn tôi thế nào nhỉ. Người ta cảm thấy tôi bị mù đấy. Còn có thể coi trọng anh chắc? Anh đúng là yêu bản thân quá đấy.”

Cái này thì Hứa lão tam phải biện hộ.

“Bọn họ nhìn em như thế vì em là vợ anh, nếu vụng trộm thì khác rồi, anh đẹp trai như vậy thì thua thiệt gì chứ? Ai còn quản anh lười hay không? Em quá đơn thuần, anh có giá lắm đấy!”

Thường Hỉ: “Thế anh tìm đi! Đừng có chậm trễ nữa, mau đi tìm đi!”

Nói xong liền đi vào phòng phía đông.

Hứa lão tam tủi thân chép miệng, nói: “Anh tốt vậy mà em còn ngứa mắt, thật sự là không có chút tự giác của người vợ chút nào. Cũng không nghĩ xem nếu không có anh thì em có thể sinh được ba đứa con đáng yêu như vậy chắc? Làm gì có đứa nhỏ nhà ai xinh đẹp như nhà mình! Chẳng nhẽ mấy đứa giống em chắc? Tất nhiên là vì anh vừa ưu tú vừa xuất sắc….”

Người này vừa đi vừa nói linh tinh, lúc đi nhà xí về vẫn cứ nghĩ linh tinh.

Hứa lão tam đứng ở cửa phòng phía đông đợi một lát, thấy hình như Thường Hỉ ngủ thật, không để ý tới lời anh thì lại lặng lẽ đi vào phòng phía tây.

Đen đủi quá.

Anh vẫn phải nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn thôi, có tiền thì nhà anh có thể xây nhà to, cũng không cần ngủ như bây giờ nữa. Aizzzz, bây giờ muốn ngủ cùng vợ mình cũng không được.

Aizzzz!

Anh thở dài phiền muộn, lên giường nằm xuống, vừa nằm xuống thì chợt nghe thấy tiếng Tuyết Lâm không cao không thấp truyền đến.

“Không ai được bắt nạt mẹ con, nếu ba dám léng phéng ở ngoài thì con chẳng quan tâm ba có phải ba con hay không mà trực tiếp cho ba thành thái giám luôn đấy.” Tuyết Lâm lật người sang bên kia, tiếp tục ngủ.

Hứa lão tam: “………………”

Nửa ngày sau anh mới phản ứng lại được, than thở: “Sao con có thể nghe lén ba mẹ nói chuyện này chứ? Có đứa con trai nào như con sao?”

Tuyết Lâm không nói gì.

Hứa lão tam: “Này, con dậy đi.”

Anh nhẹ nhàng đẩy con trai, Tuyết Lâm dịch người cách anh xa hơn, không để ý đến anh.

Hứa lão tam: “……….Tôi khổ quá mà, sao có thể có đứa con hung ác vậy chứ.”

Rốt cục Tuyết Lâm quay đầu lại, nói: “Ba có ngủ hay không, nếu không ngủ thì ra ngoài làm việc đi.”

Hứa lão tam: “………………”

Anh tủi thân kéo chăn lên cắn, nói: “Số tôi khổ quá mà!”

Tuyết Lâm: “Ha!”

Chuyện đêm qua Hứa Nhu Nhu và heo sữa Đào Đào hoàn toàn không biết gì, hai người ngủ rất ngon, sáng sớm tinh thần cực kì tốt. Đào Đào ăn trứng luộc, nói: “Ngon quá đi.”

Thường Hỉ: “Đây là trứng gà rừng hôm qua con mang về đó.”

Đào Đào: “Quả nhiên là rất ngon.”

“Em thì cái gì mà không ngon chứ?”

Đào Đào: “Hi hi.”

Thường Hỉ: “Hôm nay đừng có chạy đi chơi lung tung, trưa nay mẹ hầm cá cho các con ăn.”

Đào Đào trợn tròn mắt, sung sướng nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”

Cô bé hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có cho đậu hũ vào không?”

Thường Hỉ lập tức hiểu ngay: “Con muốn ăn đậu hũ à?”

Đào Đào gật đầu, thành thật nói: “Đậu hũ hầm cùng cá thì ngon cực kì.”

Thường Hỉ: “Để chút mẹ hỏi xem hôm nay có ai lên Công Xã không, nếu không có ai đi thì không có đậu hũ, nếu có thì mẹ sẽ nhờ mua về hầm cá, có được không?”

Đào Đào: “Vâng ạ.”

Bé con chỉ huy: “Nếu không có đậu hũ thì mẹ cho khoai tây vào đi, ăn cũng rất ngon ạ.”

Dù cô bé không biết làm nhưng mà lại rất biết cách ăn ngon.

Thương Hỉ bật cười: “Còn cần con dạy à? Chuẩn bị đi học đi nhanh lên.”

Đào Đào: “Vâng ạ!”

Tiểu cô nương nhảy chân sáo ra cửa.

Hứa Nhu Nhu: “Chờ chị một chút!”

Đào Đào vò đầu: “Nếu chị không nói thì em quên mất chị đó.”

Hứa Nhu Nhu: “Em là đồ vô lương tâm.”

Hứa Đào Đào: “Không phải đâu, chị đừng giận em. Em chỉ nghĩ đi học sớm một chút để học cho giỏi.” Cô bé nói: “Cuối kỳ em muốn thi được 100 điểm, em muốn tranh tài với Lý Thúy Thúy, em muốn đè bẹp cậu ta! Để cậu ta biết sự lợi hại của em.”

Hứa Nhu Nhu cũng biết rõ nội tình nên nói: “Được, vậy em phải học thật giỏi, để cho các đồng bọn của em vẻ vang nữa.”

Đào Đào nhếch miệng, vui vẻ nói: “Đó là tất nhiên!”

Cô bé hét lên một tiếng, rất nhanh đám bạn đã đến đủ, mọi người cầm tay nhau, vừa đi vừa hát.

Hứa Nhu Nhu đi sau lưng mấy đứa trẻ, cảm nhận được thỉnh thoảng có ánh mắt của cô dì, chú bác, liền nghĩ ngày mai không đi học cùng mấy đứa này nữa. Kiểu chú ý này làm người ta thật ngượng.

“Đào Đào, tối qua em bị đánh không?” Mậu Lâm hỏi, tối qua cậu nhóc bị đánh đòn.

Hứa Đào Đào: “Sao có thể không bị đánh chứ! Mẹ em nói là cá không quan trọng bằng người, trời lạnh mà xuống nước sẽ bị cảm. Dù là làm việc tốt cũng không được.”

Cô bé chỉ chị mình, nói: “Chị ấy cũng bị đánh.”

Các bạn nhỏ: “Trời!!! Chị Nhu cũng bị đánh á!”

Hứa Nhu Nhu: “……Mấy đứa nói chuyện thì nói chuyện, lôi chị vào làm gì!”

Hứa Đào Đào: “Chị ơi, chị đừng buồn, bị đánh cũng không sao. Khóc xong thì sẽ tốt hơn thôi.”

Hứa Lãng: “Quả nhiên là em khóc, hôm qua chú còn nói dối đấy.”

Đào Đào: “Hi hi.”

Hạ Gia chớp mắt nói: “Em không bị đánh, nhưng mà ông nội nói nếu em còn nghịch ngợm sẽ mách ba mẹ em. Để mẹ em đánh em.”

Đào Đào: “Không sao đâu, dù sao mẹ em cũng ít khi về, chờ lúc mẹ em về thì ông nội em cũng quên rồi.”

Cô bé nói như người lớn: “Người già trí nhớ đều kém cả.”

Hạ Gia: “Em cũng nghĩ vậy.”

Hứa Nhu Nhu đi phía sau, không biết phải nói gì…….

Mấy cái đứa này thèm đòn mà.

Không có đứa nào nghe lời hết.

Mậu Lâm: “Vậy hôm nay chúng ta có đến ao nhỏ đó hay không?”

Đây chính là nơi thần tiên đó.

“Tớ cảm thấy chỗ đó vẫn còn cá.”

Hải Phong nói nhỏ: “Cậu đừng có nghĩ tới nữa, chúng ta tới cũng không có đâu, tớ nghe lén được là hôm nay người lớn sẽ tới. Mấy người lớn ngoài miệng thì nói đạo lý nhưng mà thân thể thành thật hơn nhiều. Có kho tới trưa thì người lớn vớt đến bùn cũng chẳng thừa ấy chứ.”

Mấy bạn nhỏ: “Hừ!”

Đào Đào khí thế bừng bừng nói: “Không sao, chúng ta sẽ tìm thứ tốt hơn, chúng ta may mắn vậy mà.”

“Đúng vậy!”

“Chính xác, chúng ta sẽ tìm được thứ tốt hơn.”

Mấy bạn nhỏ bừng bừng nhiệt huyết.

Hứa Nhu Nhu: “……………..”

Mà lúc này mấy người Thường Hỉ đã tới áo nhỏ, hôm qua thím Thúy Hoa không tham dự sự kiện chia cá, chị rất ngạc nhiên nói: “Bọn nhỏ tìm được chỗ này thật à, mấy đứa nhóc này may mắn quá! Chị lớn lên trong thôn này từ nhỏ cũng chẳng phát hiện ra chỗ này.”

Chị giơ ngón cái lên nói: “Quá lợi hại.”

Thím Quế Hoa: “Mấy đứa nhóc này bình thường toàn tìm sâu trong lỗ, cuối cùng cũng tìm được cái chỗ tốt này.”

Mấy người phụ nữ khác bật cười: “Chị còn nói vậy nữa.”

Thím Quế Hoa: “Chẳng lẽ không phải chắc?”

Lời này đúng là không sai.

Nhưng mọi người cũng không nói ra mà chỉ cười.

Thím Thúy Hoa cũng nói đùa: “Đứa nhỏ nhà chị lớn quá nên không chơi cùng bọn nhỏ này được, quá thiệt thòi rồi. Mấy người nói xem nếu có thể bám đuôi mấy đứa nhóc kia thì có phải là tốt không?”

Thường Hỉ: “Vẫn là Hứa Lãng nhà chị Quế Hoa lãnh đạo tốt!”

Hứa Lãng ‘hắt xì!’.

__________
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.