Sau khi chia tay, bạn bè đều bênh vực anh như bênh một kẻ yếu.
Nhưng không còn cách nào khác cả, thích một người, đó chính là, cam tâm tình nguyện biến thành mẩu thuốc lá trên tay người mình yêu, dù có rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm vẫn muốn nhặt lên.
Anh còn nhớ rõ buổi đêm hai người họ ở cùng nhau, Chu Từ hỏi anh, có phải anh thấy cô xúc động lắm đúng không.
Khi đó Khổng Tây Khai trả lời cô: “Cảm ơn em đã xúc động thay anh.”
“Anh đang đùa bỡn như lưu manh đấy à?” Cô chống một bên má nhìn anh.
Tay anh vuốt ve ly cà phê, từ dưới đáy dọc lên miệng ly.
“Nhưng sao anh biết chúng ta không thay đổi chứ?” Chu Từ ngửi mùi hương của ly nước, quả đào trong miệng và bọt nước tràn ngập khoang miệng cô, cảm giác tựa như được hít hương vị của mùa hè vậy.
“Em thay đổi rồi sao?”
“Em nói anh sẽ tin chứ?”
“Tin mà, chỉ cần là lời em nói anh đều tin tất.”
“Khổng Tây Khai, anh thế này sẽ rất dễ bị em lừa tiền gạt sắc mất đấy.”
“Vậy em định lúc nào sẽ gạt?” Lỗ tai anh phiếm hồng, như chú gấu mùa xuân.
Nhìn đi, người này vốn không cách nào để nói chuyện tiếp được mà.
“Ôi.” Cô thở dài một hơi, “Cho em một chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ đi.”
Tường thủy tinh đọng đầy nước, tựa như nước mưa rớt xuống đáy chén, thấm ướt khăn tay.
***
Sau đó Khổng Tây Khai không hề kiêng nể gì nữa mà bắt đầu quấy rầy cô, mỗi ngày ba bữa đều đúng giờ ân cần hỏi thăm.
“Em tỉnh chưa?”
“Em đang làm gì vậy?”
“Đã ăn gì chưa?”
“Khi nào em sẽ ngủ?”
Chỉ cần cô trả lời tin nhắn chậm một chút thôi, thì trên màn hình sẽ bị oanh tạc bởi mấy cái tin liền mà anh gửi đến.
Mua dây buộc mình.
Trung tâm thương mại thành phố, trong tiệm lẩu huyên náo những người là người, phục vụ đi giữa các bàn lớn đặt bia lên bàn.
Một nhóm con gái cấp ba làm một bữa tiệc liên hoan cuối cùng trước khi lên đại học.
Tiếng leng keng của những ly rượu va chạm nhau, mấy lốc bia đã vào bụng.
“Má nó, sớm biết cái tên nam sinh kia sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ ra nước ngoài du học thì tớ nên lo tỏ tình liền mới phải chứ, huhuhu, kết quả sao, ngay cả tên tớ là gì người ta còn chưa biết đã rời tổ quốc mất rồi.” Rượu bắt đầu ngấm, nữ sinh ngồi trước mặt cô ôm chai bia bắt đầu la khóc.
“Ai nói nữ theo đuổi nam như cách một tầng vải mỏng, kết quả trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba người ta liền có bạn gái cùng lớp, cái tưởng tượng tốt đẹp gì đó rồi cũng sẽ bị hiện thực đập cho vỡ nát mà thôi.”
“Chu Từ, Chu Từ, chưa từng nghe cậu kể, cậu có người thương không?” Đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên.
“Ừm,…nhưng chia tay rồi.”
“Hả? Sao vậy?”
Nhắc đến nguyên nhân, không có cách nào giải thích được đành bịa đại một cái, “Không tại sao cả, chỉ là cảm thấy rất khó, rất khó để đi tiếp thôi.”
Cô vào album ảnh riêng tư, thật ra đại đa số ảnh đều đã bị cô xóa đi rồi, chỉ còn lại một bức năm đó bọn họ cùng nhau đến Thạch Đường, cô chụp một bức góc nghiêng của anh, bối cảnh phía sau là bầu trời đầy sao, thoạt nhìn như một bức tranh xinh đẹp.
“Bà mẹ nó, đây là trai đẹp đó.”
“Tiểu Chu, đầu óc cậu hỏng rồi đấy à, sao có thể thả trai đẹp thế này đi được chứ.”
“Đúng đấy, tiện nghi thế này mà không chiếm thì thật phí.”
Giáo viên mầm non thường hỏi: Bạn nhỏ, lý tưởng của các em là gì?
Lý tưởng của Chu Từ là được yêu, cô cần tình yêu, tình yêu ấy phải không sợ sự ngoan cố không chịu thay đổi của cô, không sợ sự ích kỉ và mẫn cảm của cô, cô cũng cần sự rực rỡ mỹ lệ.
So với tiếc nuối khi bỏ qua anh,
Loại tiện nghi này, đúng là không chiếm thì thật phí.
***
Trong xe taxi, hạ cửa kính xuống, gió đêm lành lạnh cũng khiến cô vơi bớt men rượu.
Cô nghe thấy giọng nói của anh ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nếu như chúng ta có thể giống như cá, không cần nghĩ này lo nọ, chỉ cần tự do tự tại bơi lội mà thôi.
Đau đớn cũng được, cô độc cũng tốt, mê mang càng không sao.
“Em thích anh.” Cô nói qua điện thoại.
Đây là một câu ma chú của năm mười tám tuổi, thổi bay hết mọi ý nghĩ.