Bút Ký Thời Không

Chương 44: Ngoại Truyện



Năm Huyền Dương Đế thứ năm mươi, Quốc sư của Đại Tần bói được một Thiên quẻ, tính được người kế thừa vị trí của hắn. Quốc sư âm thầm rời cung, đến Giang Nam đem một đứa trẻ mang về, đặt tên cho hắn là Toàn Cơ.

Toàn Cơ là một đứa trẻ mồ côi, sống trong khu ổ chuột ở ngoại thành Giang Nam, được Quốc sư mang về nuôi dưỡng trong Trích Tinh Điện.

Toàn Cơ tuổi nhỏ, nhưng cơ trí thông minh. Vì từ nhỏ đã phải chịu khổ, nên tính cách của hắn cũng rất hướng nội. Bình thường trầm mặc ít nói, cũng không thích đòi hỏi gì quá nhiều. Toàn Cơ rất có thiên phú luyện võ, đầu óc cũng vô cùng thông minh, quả thực khó mà nghĩ đứa trẻ này xuất thân vô cùng bình thường. Quốc sư gửi hắn đến chỗ Hoa tướng quân học võ nghệ, Hoa tướng quân thấy hắn thiên phú hơn người, là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, không kiềm được liền dạy hắn binh pháp.

Toàn Cơ vừa học võ trong quân doanh, vừa lên lớp học chữ ở Quốc Tự Giám, còn phải học thuật chiêm tinh từ chỗ Quốc sư.

Thời gian học tập dày đặc, Toàn Cơ gần như không có thời gian kết bạn hay vui chơi. Hắn cô độc như vậy sống đến năm mười tuổi.

Năm đó, Mạc Bắc dẫn quân xâm phạm, Hoa tướng quân trúng kế quân địch mà bị thương nặng. Chủ soái bị thương, quân Đại Tần liên tục bại lùi. Toàn Cơ một mình quỳ trước Chấp Chính Điện, xin được theo quân ra trận.

Hoàng đế chấp nhận, để hắn xuất chinh. Hắn từ giã Quốc sư, theo đại quân đi về phía Bắc.

Toàn Cơ đến, một mình hắn xoay chuyển thế cờ, đẩy lùi Mạc Bắc, đánh đến Mạc Bắc lẫn quân và dân đều nghe đến tên hắn liền sợ mất mật, danh Chiến Thần cũng từ đây vang xa. Hắn trấn thủ biên cương năm năm liền. Năm hắn mười lăm tuổi, Quốc sư ngã bệnh nặng, hoàng đế triệu hắn về cung.

Toàn Cơ trở về gặp Quốc sư lần cuối, sau tang lễ của Quốc sư, hắn kế thừa chức vị Quốc sư, từ đó Đại Tần mất một vị chiến Thần, lại có thêm một vị Quốc sư thần cơ diệu toán.

Hắn tiếp nhận chức vị được năm năm, Hoàng đế bị bệnh nặng băng hà, Nhiếp chính vương Tần Hoàng đứng ra chấn chỉnh triều cương. Toàn Cơ không nghĩ, tiểu hoàng tử năm đó bị đánh đập ức hiếp, còn bị hãm hại xém chút liền đuối nước, hiện tại đã trưởng thành dạng này. Toàn Cơ là quốc sư, chỉ cần Đại Tần không đổi họ, hắn sẽ không can thiệp. Hắn cũng đã tìm được đệ tử cho mình, đợi đến lúc thích hợp, hắn liền giao vị trí này cho Thanh Du, sau đó ngao du thiên hạ.

Tần Hoàng đưa một tiểu hoàng tử lên ngôi, hình như là Cửu hoàng tử Tần Quân. Một đứa trẻ yếu đuối vô dụng, thật sự không thích hợp cho vị trí này. Bất quá còn có Tần Hoàng, triều đình vẫn đâu ra đấy, hắn cũng không hiểu vì sau Tần Hoàng lại không trực tiếp ngồi lên ngôi vị đó, không biết vì sao Tần Hoàng lựa chọn như vậy, cũng không muốn biết.

Tân đế đăng cơ được hai năm, Toàn Cơ cũng chưa gặp qua Tần Đế được mấy lần, kỳ thật hắn cũng không quá chú ý. Từ lúc kế thừa chức vị Quốc sư, trừ lúc có đại sự gì đó, hắn chỉ ở Trích Tinh Điện, thỉnh thoảng đi đến ngự hoa viên.

Có một phiền phức nho nhỏ, cũng chính là Thanh Nguyệt công chúa Tần Nguyệt Ly. Năm nàng mười tuổi đã chạy theo nói thích hắn, chỉ cần hắn rời Trích Tinh Điện, lúc nào cũng có thể tình cờ gặp nàng, vì thế Toàn Cơ càng ngày càng ít rời Trích Tinh Điện.

Mãi cho đến năm đó, hắn tính được Phượng tinh sắp sửa giáng thế, Tân đế còn muốn làm lễ tế trời, cầu cho thiên tai phía Tây thuyên giảm. Lần đầu tiên hắn chính diện đến diện kiến Tân đế, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hắn, cùng lời đồn hắn nghe từ miệng người khác.

Y bình thản, lại mang theo một cỗ uy nghiêm vương giả không thể xem thường. Toàn Cơ lúc này mới phát hiện, mọi nhận thức trước kia của hắn về y là hoàn toàn sai lầm.

Cứ nghĩ sẽ thật lâu sau mới gặp lại, không ngờ hôm sau, y lại đến Trích Tinh điện tìm hắn.

Toàn Cơ khá bất ngờ, không nghĩ y sẽ đến nơi này, nhưng hắn cũng rất bình tĩnh tiếp đón.

Y lên tiếng muốn cùng hắn chơi cờ, hắn cũng tiếp. Vốn chỉ muốn tùy tiện chơi cho qua, nhưng chuyện không ngờ đến chính là, hắn thua.



Đánh cờ với y, đánh thức lòng hiếu thắng đã lâu chưa từng xuất hiện trong lòng Toàn Cơ. Nhưng mấy trận liên tiếp, hắn đều không thắng được lần nào. Toàn Cơ muốn tiếp tục, nhưng y cũng phải quay về. Y hẹn hắn khi khác lại đến.

Toàn Cơ nhìn bóng y rời đi, trong lòng đối với vị Tân đế này lại bắt đầu thay đổi.

Nhưng y dường như đã quên lời hẹn đó, mãi đến khi tế thiên diễn ra, Tần Quân cũng chưa từng nhắc lại chuyện hẹn hắn khi khác đánh cờ. Hôm tế thiên, thế nhưng dị tướng giáng thế, Toàn Cơ trong lòng đã có phỏng đoán, chắc chắn là Phượng tinh giáng thế.

Hắn từng nghĩ, Phượng tinh ở đây liệu có phải là nói về Tân đế không, nhưng tế thiên hôm đó, hắn đã xác định được, không phải.

Một thời gian dài sau đó, số lần hắn gặp y ngày càng tăng lên, thời gian dần tiếp xúc, tình cảm trong lòng Toàn Cơ càng lúc càng thay đổi, mãi đến khi nghe y sắp tuyển phi tần, Toàn Cơ phát hiện, hắn đã thích y từ bao giờ.

Sự quan tâm của Tần Quân, nhiều lúc khiến hắn nghĩ rằng, y cũng có tình cảm với hắn. Nhưng trong đôi mắt trong suốt kia, lại chưa từng tồn tại chút cảm xúc nồng nhiệt nào.

Điều này quả thực quá khó chấp nhận được với Toàn Cơ, y là quân, hắn là thần, huống hồ hai người lại đều là nam nhân! Cho dù là từ phía hắn hay y đều cảm thấy không thể nào, nếu y biết tình cảm này của hắn, liệu có ghê tởm hắn không? Toàn Cơ sợ hãi, hắn quyết định trốn tránh y, hạn chế gặp y nữa.

Chỉ là đêm đón giao thừa đó, hắn không nghĩ y sẽ đến, hơn nữa hắn còn mượn rượu cả gan làm loạn, còn muốn gọi tên húy của hoàng đế.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ, y thế nhưng đồng ý, hơn nữa còn tùy hắn làm loạn, để bản thân rơi vào nguy hiểm. Lúc này, hắn đã nghĩ chắc là y cũng có tình cảm với hắn?

Sau lần bị ám sát đó, Toàn Cơ hạ quyết tâm. Cho dù không thể thực sự thành đôi, có thể ở bên cạnh y cũng tốt. Ít nhất hắn nhìn ra được, trong mắt y, hắn đặc biệt hơn những người khác.

Lần Hoa Diễn tạo phản, đánh đến Chấp Chính Điện, Toàn Cơ mặc kệ Thanh Du ngăn cản, một người một kiếm, một đường giết đến nơi. Có trời mới biết tâm trạng lúc đó của hắn sợ hãi thế nào, sợ hãi y rơi vào nguy hiểm, sợ y khiến bản thân bị thương.

Nhìn thấy người vẫn bình an vô sự ngồi trên long ỷ, Toàn Cơ lúc đó mới trút được gánh nặng trong lòng.

Hắn biết rõ, tiểu hoàng đế nhỏ bé kia của hắn không tầm thường. Y bình tĩnh, ung dung, mà mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hoa Diễn thất bại, nhưng lại trốn thoát.

Ba năm sống trong yên bình, đến Tần Hoàng cũng giao lại chuyện triều chính cho y toàn quyền xử lý. Uy vọng của hoàng đế sau trận binh biến đó tăng lên đáng kể.

Y chính thức gỡ bỏ cái danh con rối trên người, có được sự khuất phục của triều thần, sự công nhận của thiên hạ.

Hắn vốn nên mừng cho y, nhưng lại thấy khoảng cách giữa hai người càng xa hơn.



Toàn Cơ nỗ lực xuất hiện trước mặt y nhiều hơn, cố gắng tiếp cận y, để giấu đi sự lo sợ trong lòng. Hắn cũng không biết từ bao giờ, tình cảm hắn dành cho y lại nhiều như vậy. Thời gian càng dài, càng bước càng hãm sâu. Đến lúc phát giác, đã không tài nào bước ra được nữa.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Hoa Diễn trả thù rồi. Đại Tần lâm đại địch, hai nước láng giềng đồng thời đánh úp.

Hoàng đế đích thân ngự giá thân chinh, Toàn Cơ không ngăn cản. Nhưng hắn thực sự không yên tâm. Ba ngày sau khi y xuất binh, hắn liền bàn giao Trích Tinh Điện cho Thanh Du, sau đó liền đuổi theo. Đến quân doanh giả dạng thành binh lính, nhìn người kia tung hoành ngang dọc, anh dũng mưu trí giết địch trên sa trường. Hắn được thấy một mặt khác của y, không ngờ tiểu hoàng đế ốm yếu nhỏ bé kia, lại cũng có lúc dũng mãnh thiện chiến như vậy.

Nhưng Hoa Diễn vẫn chưa xuất hiện, Toàn Cơ không an tâm. Có lẽ hắn sẽ âm thầm ở lại, chờ ngày nàng khải hoàn mới trở về.

Trong lúc y bị tập kích, hắn không màn tất cả xông ra, nhưng lại để y bị thương. Nhìn những vết trầy xước trên người y, hắn đau lòng.

Điều Toàn Cơ không ngờ đến nhất, là mũi tên Khúc Dã bắn ra lại chứa kịch độc của Mạc Bắc, thiên hạ này không có thuốc giải.

Toàn Cơ che giấu, hắn không muốn y biết, cũng không muốn y biết hắn vì y mà sắp phải chết. Hắn sợ y cảm thấy có lỗi... hắn không mong sự hy sinh của hắn lại nhận lại sự thương hại từ y.

Rốt cuộc thứ tình cảm này của hắn là vô vọng. Sống như vậy rất đau khổ, người hắn yêu ở trước mặt hắn, nhưng lại không thể thốt nên lời.

Vốn nghĩ rằng đến lúc chết cũng không thể gặp lại lần cuối. Không ngờ, y đến tìm hắn, hơn nữa còn biết hắn trúng độc.

Y nói, y có thể chữa khỏi cho hắn. Nhưng Toàn Cơ biết sinh mệnh bản thân đã sắp kết thúc, hơn nữa hắn cũng không có gì nuối tiếc. Có thể chết vì người mình yêu, thì có gì đáng sợ đâu?

Toàn Cơ từ chối.

Ký ức về người đã khuất lúc nào cũng sâu sắc hơn mà, không phải sao?

Xin lỗi, Quân Nhi, để ta ích kỷ lần này được không?

Lần cuối cùng gặp mặt, ta chỉ muốn nói với người.

Nếu có kiếp sau, ngươi đến gả cho ta có được không?

_____///

*Lời tác giả:

Tui có cảm giác như viết truyện đam mỹ:)))))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.