Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 47: Quấy rối



Còn đáng sợ hơn khi thấy Yên Xích đứng trước cổng trường đợi người. Mạc Gia Kỳ tỏ ra sợ hãi núp phía sau Thượng Lâm, anh chẳng tham dự buổi đấu giá nên đâu biết Mạc Gia Kỳ đã làm ra chuyện gì, nhìn thấy con mèo nhỏ sợ hãi cứ nghĩ đối phương có ý định xấu xa.

Yên Xích chắn đường hai người bọn họ, gương mặt phờ phạc: “Tôi chỉ muốn xin lỗi.”

“Tôi nhận.” Mạc Gia Kỳ gấp rút nói “Anh mau rời khỏi đây hoặc có thể tìm Lạc Lạc.”

Cô theo cảm tính mà nói lại quên mất cô ta bị đuổi vào ngày hôm qua, may mắn nhớ kịp lúc vội sửa lời: “Cô ta không có ở đây, cứ đến thẳng nhà mà tìm.”

Nói rồi Mạc Gia Kỳ được anh che chở vào đến trường, ngồi học suốt hai tiết Thượng Lâm chẳng dám hỏi chuyện rốt cuộc là thế nào, chỉ biết hung thủ thực sự đã được đưa ra ánh sáng. Về phần cô luôn cắm đầu nhắn tin với hai vị nào đó, Thượng Lâm không có nhìn lén là do cô tự nói.

Mạc Gia Kỳ lúc thì cười, lúc thì âm trầm như đang suy nghĩ vấn đề nan giải, Thượng Lâm im lặng ngồi bên cạnh.

“Bài tập giữa kỳ làm theo nhóm, cứ theo nhóm lần trước.”

Nghe xong lời căn dặn này cô nhắn tin hỏi An Phong: “Có ổn không? Nếu anh thấy bất tiện tôi có thể nhờ giảng viên đổi nhóm.”

Rất nhanh đã nhận được phản hồi của hắn: “Chuyện lần trước là do tôi không đúng, cô đừng để tâm.”

Kết thúc buổi học Mạc Gia Kỳ liền gấp rút trở về nhà, bởi vì còn thứ chờ cô. Ghé qua nhà chính rước Thượng Thiên Thiên và Yên Hải Bình, được quản gia nhét không ít thức ăn. Như lão già lo lắng tiễn cháu mình lên thành phố.

Tâm trạng của Thiên Thiên hình như rất tốt, Mạc Gia Kỳ tò mò hỏi: “Em có chuyện gì vui sao?”

Con bé nhanh nhạy đáp: “Tiểu Gia mới tạo tài khoản, chị biết người này không? Tay Tiểu Gia rất đẹp, có nhiều người thích đến nỗi còn tuyên bố muốn đem người này về làm của riêng.”

Chỉ là đôi tay mà có sức ảnh hưởng như vậy sao? Mạc Gia Kỳ khó hiểu nghĩ.

Thượng Lâm trong lòng thầm mong Mạc Gia Kỳ có thành tựu như người ta, càng nghĩ anh càng thấy vấn đề nhất định ở bản thân, chuyện chụp ảnh nên nhờ người khác thì hơn.

“Em vui là được rồi.” Mạc Gia Kỳ cẩn trọng giấu đi đôi tay của mình, cô không muốn làm con bé thất vọng.

Sau khi tiễn Thiên Thiên, Thượng Lâm quay đầu xe trở về nhà riêng của Mạc Gia Kỳ. Về đến nhà, dì Lý cho cô biết lúc sáng có người giao hàng đến, Mạc Gia Kỳ không còn vội vội vàng vàng như lần trước, lát nữa xem cũng được.

Mạc Gia Kỳ hỏi: “Em đợi chị về là có chuyện muốn nói đúng không?”

Yên Hải Bình chậm rãi gật đầu.

“Chị hứa sẽ đáp ứng, em cứ nói."

Bởi vì lỡ tổn thương người ta nên cho dù là chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý, huống hồ Tiểu Bình còn là trẻ con.

Lời xin lỗi của Yên Xích cô cũng đồng ý nhanh chóng, tất cả là vì cậu nhóc này đây.

Rầm! Rầm!

“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ.”

Tiếng đập cửa cùng với tiếng gào thét vang vọng bên ngoài, cả hai không hẹn mà cùng nhau giật thót. Thượng Lâm nhanh chóng gọi cảnh sát, cho Mạc Gia Kỳ, Tiểu Bình và dì Lý lên lầu.

Cô nhận ra giọng nói này liền căn dặn Thượng Lâm: “Là Lạc Lạc, cô ta chắc chắn đến đây để cầu xin.”



Thượng Lâm bình thản đáp: “Cũng có thể không phải là cầu xin mà đến để uy hiếp cho cô chủ."

“Chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, tay vẫn còn bị thương.” Mạc Gia Kỳ nhíu mày nói.

Anh đỏ mặt không dám nghĩ nhiều. Bọn họ sắp phải chia tay nhau, còn mộng tưởng người đau khổ chỉ có bản thân mình.

“Kỳ Kỳ mở cửa cho tớ đi mà, Kỳ Kỳ.”

Tiếng khóc van xin thảm thiết của Lạc Lạc khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ, đã có quá nhiều cơ hội cho cô ta. Cô cũng cảnh cáo trước đó, đều do cô ta tự chuốc lấy.

Mạc Gia Kỳ nhăn mặt vì đôi mắt bắt đầu đau đớn. Yên Hải Bình nhận thấy được sự khác thường liền kéo tay dì Lý. Dì ấy hoàn toàn không biết tình trạng của cô, chẳng biết xử thế nào.

Tay đang nhập dãy số gọi xe cứu thương lại bị Mạc Gia Kỳ ngăn cản.

“Tôi không sao, chỉ bị say nắng mà thôi.”

Thượng Lâm ngồi suy ngẫm câu nhắc nhở của Mạc Gia Kỳ, anh mặc kệ chất giọng khàn đặc ngoài kia. Cho dù có kêu gào đến khi mất đi giọng nói cũng mặc kệ.

Trong mười phút cảnh sát đã có mặt, Lạc Lạc bị bắt giữ. Mạc Gia Kỳ tốt bụng gọi đến Ly Giang thông báo một tiếng, bà ta với phu nhân nhà họ Thẩm cùng tên cùng họ nhưng là hai người khác hoàn toàn. Tính tình tạm chấp nhận, những lần vô tình gặp nhau đều đối xử có chừng mực.

Cô chỉ sợ thái độ của Ly Giang tất cả chỉ là giả tạo nhưng trước mắt cứ gọi điện thông báo một tiếng.

Kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói của Ly Giang nhà họ Lạc: “Ta thật sự xin lỗi, đã mang lại cho cháu phiền phức, con gái bị chồng ta dạy dỗ thật chẳng ra làm sao. Ngày hôm đó xảy ra tai nạn là do Lạc Khiêm ngăn cản không cho ta đi báo cảnh sát, làm cháu chịu ấm ức.”

Mạc Gia Kỳ lạnh nhạt đáp lời: “Lạc Lạc đang ở sở cảnh sát vì tội quấy rối.”

Không đề cập đến lời xin lỗi bởi vì cô không chấp nhận, Lạc phu nhân biết đối nhân xử thế cô không có cách nào tức giận. Cứ như Ly Giang của nhà họ Thẩm cô có thể thẳng thắng mà buông lời.

Hiện tại chỉ còn mỗi Ly Giang của Lạc Gia, người còn lại bị Túy Liên cho người âm thầm xử lý. Nhà họ Thẩm tán gia bại sản còn xui xẻo bị tống tù hết một thành viên, chẳng biết Túy Liên lấy đâu ra vô số tội áp đặt lên Ly Giang.

Cô ngại người ngoài bàn tán nhưng Túy Liên không ngại, bà ta chỉ sợ người kia lãnh án không đủ nhiều, bà ta chính là loại người dùng tiền bạc để thị uy, để ức hiếp người khác. Vì sao cô lại không bất bình, bà ta vì cô mới làm như thế. Bởi vì người bà ta đè đầu cưỡi cổ là những kẻ đáng phải bị trừng phạt.

Mất hết tâm trạng để làm việc, chuyện Tiểu Bình muốn nói còn chưa có cơ hội nghe.

“Làm em sợ rồi.” Cô nhẹ giọng nói.

Yên Hải Bình hỏi ngược lại: “Chị lúc nãy có phải bị đau chỗ nào không?”

Thượng Lâm ngồi phía đối diện, mặt trở nên biến sắc, anh vội hỏi: “Cô chủ vừa bị đau mắt sao?

Mạc Gia Kỳ cứng miệng: “Tôi vừa nãy có hơi sợ, đau lúc nào đâu chứ.”

Cô nắm tay Tiểu Bình định chuồn đi, thì nghe thấy Thượng Lâm đe dọa.

“Cô chủ còn không nói thật tôi sẽ báo cho chủ tịch.”

Mạc Gia Kỳ miễn cưỡng ngồi ngay ngắn, gương mặt tỏ ra u buồn.



“Có tỏ ra đáng thương cũng không có gì thay đổi.” Thượng Lâm nghiêm túc nói.

Mạc Gia Kỳ nhìn thấy gương mặt của anh liền biết lần này không thoát được, thái độ của Thượng Lâm rất khác với mọi khi. Lần này hay rồi, cô trực tiếp sợ hãi đến khóc luôn. Mạc Gia Kỳ không phải diễn cho qua mắt anh là do nước mắt tự rơi không thể kiểm soát được.

Một phần thái độ của anh cũng rất khác lạ, là theo kiểu đột nhiên cứng rắn lời nói ra vô cùng lạnh nhạt, nước mắt vô tình rơi nhưng đúng lúc, đúng thời điểm. Mạc Gia Kỳ ranh mãnh cười thầm trong lòng, đợi anh xử lý thế nào.

Yên Hải Bình ngồi cạnh bên lo lắng, hết nhìn Thượng Lâm rồi nhìn đến Mạc Gia Kỳ, cậu nhóc tuột xuống khỏi sofa nắm lấy bàn tay cô.

“Chị đừng khóc, anh ấy không phải cố ý nói như vậy đâu.”

Mạc Gia Kỳ càng khóc nhiều hơn dọa Tiểu Bình tay chân cuốn quýt, sợ hãi nhìn về phía Thượng Lâm. anh nhất quyết không xin lỗi.

Dì Lý nép một bên nhìn mà đau hết cả đầu, cứ như một gia đình nhỏ xảy ra vấn đề, trước đây không có Tiểu Bình thì thôi đi bây giờ có thêm thành viên, ngày càng giống hơn.

Cậu nhóc chạy đi lấy khăn giấy đưa cho cô, sốt ruột nói: “Chị đừng khóc mà.”

Thượng Lâm đứng dậy lảng tránh đi một lúc, Mạc Gia Kỳ lên tiếng ngăn cản: “Anh đừng đi, nghe tôi nói.”

Nước mắt như được mở công tắc chảy ra không ngừng, cô ra lệnh: “Gọi cho Hàn Nhiên, thực sự không ổn rồi.”

Thượng Lâm cũng nhận ra được điểm kỳ lạ, thường ngày Mạc Gia Kỳ không có vô cớ khóc như vậy. Phóng đại một chút, cho dù có làm nũng cũng không dùng đến nước mắt.

Hàn Nhiên đem Nguyệt Nhi cùng nhau đến, sau khi làm vài bước kiểm tra thì phát hiện Mạc Gia Kỳ trải qua cuộc phẫu thuật mắt. Trước đây Mạc Gia từng có một sự kiện đặc biệt, bọn họ âm thầm thay thế những người làm việc chỉ giữ lại quản gia.

Hàn Nhiên có công việc này là nhờ vào sự kiện đó. Cậu ta chần chừ khi nói ra kết quả kiểm tra, điều này có thể liên quan đến Mạc Gia, mà cụ thể là bí mật khi đó.

Mạc Gia Kỳ biết được cậu ta khó nói, vậy thì để cô mở lời trước: “Tôi đi khám ở bệnh viện rồi, tất cả những gì cần thiết ông ta đều nói. Anh đừng dằn vặt nữa.”

Nguyệt Nhi cầm ly cafe với hai bọng mắt đen sì đi vào phòng, chị ta tiếp lời: “Sắp đui mù thì thông báo cho nó một tiếng để chuẩn bị tinh thần.”

Cô nhịn cười khi nhìn thấy gương mặt của Nguyệt Nhi.

Chị ta mệt mỏi nói tiếp: “Nhờ ơn cô cả đấy, bên cảnh sát nhàn hạ thật. Tất cả chứng cứ đều do tôi thu thập còn phải sắp xếp chỗ thuận lợi để công chiếu, bọn họ chỉ việc bắt người.”

“Chị không nghỉ ngơi đến đây làm gì?” Mạc Gia Kỳ thắc mắc hỏi.

“Ăn chực, được chưa?” Nguyệt Nhi ngồi xuống bàn khó ở đáp lời.

Hàn Nhiên bất lực nói: “Tập trung dùm một cái đi, đôi mắt không đùa được đâu, có thể mù đó.”

Thượng Lâm nghe đến Mạc Gia Kỳ có thể không nhìn thấy gì trong tương lai, trong lòng đầy hoảng loạn. Có lẽ anh đã để tâm đến cô quá nhiều, đến lúc buông tay có đoán chắc là khó khăn.

Mạc Gia Kỳ gật đầu: “Tôi cần lưu ý những gì?”

“Đừng để bản thân xúc động, chuyện tiêu cực cũng không được nghĩ đến.” Hàn Nhiên thở dài “Mạc Gia giàu như thế tôi không biết cô tiêu cực làm gì nữa, sợ phá sản như hai nhà kia sao?”

Nguyệt Nhi chen vào nói: “Chắc là vướng vào tình yêu mới như vậy, tuổi trẻ mà.”

Hàn Nhiên nhìn cô chằm chằm, không nghĩ cũng biết cậu ta tin vào lời nói đùa của Nguyệt Nhi. Hai vợ chồng bọn họ người tung kẻ hứng, làm cô phiền chết đi được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.