Vào ngày quốc tế thiếu nhi, mỗi khối lớp sẽ phải diễn vài ba tiết mục, sáu nhóm lớp 4 dự định hợp tác đóng vở kịch “Công chúa Bạch Tuyết”. Hoàng tử đã được chọn xong xuôi rồi, đó chính là Lệ Thủy của lớp 4/1, vì cậu bé vừa cao lại còn đẹp trai nhất lớp nữa, khi khoác bộ lễ phục lên người trông hệt như hoàng tử bé đẹp trai vậy. Tuy nhiên việc lựa chọn công chúa thì khó khăn hơn nhiều, bởi vì có quá nhiều cô bé dễ thương, mà tất cả đều muốn được cùng diễn kịch với Lệ Thủy, vì để không khiến cho các bé cảm thấy giáo viên thiên vị ai đó, sau khi bàn bạc xong, giáo viên quyết định sẽ cho các cô bé muốn đóng vai công chúa mặc những chiếc váy nhỏ xinh, và để Lệ Thủy tự chọn công chúa cho riêng mình.
Đến ngày chọn diễn viên vào vai công chúa thì Hình Chu, một nhóc phá phách có tiếng ở lớp 4/5 cũng đến góp vui, nhóc lén lút mặc váy công chúa của em gái mình, đội mũ vào rồi ngồi trà trộn giữa các bạn nữ.
Lệ Thủy mặc lễ phục chỉnh tề đang đứng trong phòng tập, cậu đi ngang qua trước mặt từng cô bé, cuối cùng bỗng dừng lại ở chỗ Hình Chu, Hình Chu cực kỳ phấn khởi, nếu Lệ Thủy chọn nhóc, nhóc sẽ ngay lập tức cởi mũ ra để lộ mặt, sau đó khiến cho Lệ Thủy và giáo viên tức điên lên!
Hình Chu bạo dạn nhìn Lệ Thủy, âm thầm hét lên “Mau chọn tớ đi, chọn tớ nhanh lên”, trong đáy mắt Lệ Thủy hằn in bóng hình nhóc, môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh, mặc váy công chúa màu hồng rất dễ thương. Vì vậy, nhóc chợt nhìn thấy Lệ Thủy đang lặng lẽ đỏ mặt.
“Cô ơi, em muốn diễn với bạn ấy.” Lệ Thủy lén lút quay đầu lại, rất sợ Hình Chu sẽ nhìn thấy đôi má ửng đỏ của mình, nhưng thật không may, Hình Chu đã nhìn thấy mất rồi.
Khi giáo viên đi tới, Hình Chu cảm thấy đã đến lúc rồi, nhóc cười khúc khích, cởi mũ ra rồi hét lên: “Ha ha, bị lừa rồi nha!”
Sau đó…
Sau đó thì Hình Chu được chọn làm người diễn vai công chúa Bạch Tuyết.
Cách làm của Hình Chu đã truyền cảm hứng cho giáo viên, bởi vì dù cho có chọn cô bé nào vào vai công chúa đi chăng nữa thì những bé còn lại chắc chắn vẫn sẽ phản đối, vậy thì thôi cứ chọn một cậu bé đóng thế luôn cho xong, Hình Chu mắt to da trắng, khi mặc váy vào trông cũng xinh chẳng kém bất kỳ cô bé nào cả. Dù sao thì các bạn nữ cũng đã có một tiết mục khiêu vũ theo nhóm rồi, mà các nam thì không có nhiều cơ hội để biểu diễn cho lắm.
Hình Chu thế mà lại chẳng có ý kiến gì cả, vì từ trước tới nay nhóc luôn thích thể hiện bản thân, bằng cách gì cũng không quan trọng. Thế nhưng Lệ Thủy lại có hơi khó xử, cậu cảm thấy như mình đã bị lừa vậy, vì thế cho nên cứ rầu rĩ mãi không thôi, rõ ràng là cậu đã chọn một bạn nữ dễ thương kia mà, sao tự dưng lại biến thành một bạn nam cơ chứ?
Tuy thế, dỗi thì dỗi mà diễn thì cứ diễn, trong quá trình diễn kịch, thái độ Lệ Thủy rất nghiêm túc, cậu vốn là một học sinh ngoan hiền, đương nhiên sẽ hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giáo viên giao cho, hơn nữa Hình Chu lại phối hợp ăn ý với cậu không chê vào đâu được, các giáo viên vui mừng đến mức muốn trao cho hai đứa mấy bông hoa nhỏ.
“Lệ Thủy ơi, chờ tớ với.”
Trên đường đi học về, Hình Chu đeo một chiếc ba lô nhỏ trên lưng đuổi theo Lệ Thủy, Lệ Thủy thấy đó là Hình Chu, cậu mím chặt môi không nói gì cả, ngoại trừ lúc luyện tập ra thì bọn họ chưa từng nói chuyện riêng với nhau.
“Tại sao tan học rồi mà cậu vẫn mặc đồng phục học sinh thế?” Hình Chu ngạc nhiên hỏi cậu.
“Thế thì vì sao cậu lại không mặc đồng phục?” Lệ Thủy nhìn Hình Chu thắc mắc, chỉ thấy Hình Chu đang lạnh lùng vắt chiếc áo khoác đồng phục trên vai, sau đó cậu đưa mắt nhìn đám nam sinh xung quanh, hình như tất cả bọn họ cũng đều làm hệt như thế, Hình Chu mà không nói thì cậu cũng không nhận ra.
“Này, cậu ghét tớ à?” Hình Chu hỏi Lệ Thủy.
Lệ Thủy giữ im lặng, sau đó lắc đầu.
“Vậy thì tại sao mỗi lúc diễn tập cậu không cười với tớ?”
“Tớ có cười mà, lúc cần cười thì vẫn cười hết đấy thôi.” Lệ Thủy vặn lại.
“Cậu nói dối, cậu chỉ giả vờ mà thôi, nhất định là cậu không thích tớ rồi.” Hình Chu bĩu môi, biểu cảm có hơi tủi thân, “Nhưng vào cái ngày cậu chọn tớ, tớ thấy cậu đã đỏ mặt kia mà.”
“Tớ…” Lệ Thủy nhìn vẻ mặt tủi thân của Hình Chu, đột nhiên cảm thấy bối rối, “Vì tớ đã tưởng rằng cậu là con gái.”
“Cậu cảm thấy tớ không tốt bằng các bạn gái kia sao?” Hình Chu hỏi ngược lại.
Lệ Thủy lắc đầu, thật lâu sau mới thốt ra được một câu: “Tớ xin lỗi.” Giọng nói nhỏ như muỗi vo ve, cũng may là Hình Chu đang đứng gần cậu cho nên mới nghe thấy được.
Sau hôm đó, biểu hiện của Lệ Thủy trong các buổi diễn tập thậm chí còn tốt hơn nhiều, theo như lời mô tả của giáo viên thì là: “Bạn Lệ Thủy trước đây chỉ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, thế nhưng bây giờ lại diễn rất nhập tâm.”
Lệ Thủy không hiểu ý của giáo viên, cậu chỉ biết rằng mình đang dần dần thích cái cảm giác được ở bên cạnh Hình Chu, bất kể là khi tập kịch hay mỗi ngày tan học bị Hình Chu vội vã đuổi theo ở đằng sau, vì thế hàng ngày cậu đều cố ý đi chậm lại, chờ cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân chạy theo ở phía sau. Sáu nhóm lớp 4 đều nằm trên cùng một tầng nên thực ra cậu có thể đợi Hình Chu ở đầu cầu thang, thế nhưng cậu lại thích cảm giác bị Hình Chu đuổi theo, thích nghe tiếng bước chân hấp tấp và câu nói thở không ra hơi, “Lệ Thủy ơi, chờ tớ với.”
Chẳng biết từ lúc nào, cậu bé dễ thương trong bộ váy công chúa đó đã vấn vương trong mắt Lệ Thủy rồi, mọi hành động của nhóc đều thu hút sự chú ý từ cậu.
Một tháng sau, vở kịch rốt cuộc cũng diễn tập đến cảnh cuối cùng, đó chính là cảnh hoàng tử hôn công chúa giúp nàng tỉnh lại, giáo viên còn tưởng rằng người xấu hổ sẽ là Lệ Thủy, thế mà không ngờ đứa đỏ mặt lại chính là nhóc Hình Chu nghịch ngợm kia.
Hai má Hình Chu đỏ bừng, nhóc khẽ nói với Lệ Thủy khi cậu đang chuẩn bị cúi người hôn nhóc rằng: “Không được phép thè lưỡi ra đâu đấy.”
Lệ Thủy dừng lại, “Ý của cậu là gì?”
“Thì là… Không được hôn như kiểu trong mấy bộ phim truyền hình ấy, chỉ được hôn nhẹ một cái thôi.”
“À… Tớ biết rồi.”
Hai đứa cứ thế mặt kề mặt, hơi thở vấn vương, lén lút bàn bạc về những điều mà chỉ có người lớn mới được phép nhắc tới.
Ngay khi giáo viên đang định hỏi tại sao cả hai vẫn còn chưa bắt đầu thì Lệ Thủy đã đọc xong lời thoại thêm một lần nữa.
Trong ngày biểu diễn chính thức, hoàng tử bé Lệ Thủy đã trìu mến đặt lên đôi môi của công chúa nhỏ Hình Chu một nụ hôn và thực hiện màn chào cảm ơn khán giả.
“Này, tại sao hôm đó cậu lại liếm tớ?” Sáu tiết học trôi qua, Hình Chu chạy đi tìm Lệ Thủy để hỏi ngay, vào ngày diễn kịch, khi Lệ Thủy hôn nhóc, cậu còn thè lưỡi ra liếm thêm một cái nữa chứ.
Hai má Lệ Thủy đỏ bừng, bởi vì cậu không biết cách nói dối, cho nên cứ thế im lặng hồi lâu rồi đành phải nói thật: “Tớ chỉ muốn làm thử điều cậu đã nhắc tới mà thôi…”
Lệ Thủy nói xong thì lo lắng nhìn vẻ mặt của Hình Chu, cậu sợ Hình Chu sẽ tức giận.
Thế nhưng ai ngờ Hình Chu lại chớp mắt mà nói rằng: “Thực ra tớ cũng khá tò mò.”
Mấy ngày hôm nay, Lệ Thủy lại cảm thấy buồn phiền, bởi vì trong lòng cậu có tâm sự. Khi cậu về nhà và nói với mẹ là cậu muốn cưới người bạn đã diễn vai công chúa kia, mẹ lại nói với cậu rằng con trai chỉ được phép kết hôn với con gái mà thôi, không thể cưới con trai được đâu.
Hình Chu nhận ra Lệ Thủy có hơi khác lạ, vì thế nhóc dành ra một buổi trưa hè để hỏi thăm cậu.
Hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau dọc bờ tường trong khoảng sân nhỏ, khẽ rung đùi, dưới chân vang lên tiếng nước chảy róc rách từ ống xả, và trên đầu bầy ve đang không ngừng kêu râm ran.
“Tớ nói xong cậu không được giận đâu đấy.”
“Chắc chắn tớ sẽ không giận đâu mà.” Hình Chu đảm bảo với Lệ Thủy.
“Cậu mặc váy trông xinh lắm, làm tớ cứ tưởng tượng đến lúc lớn lên sẽ cưới cậu giống như hoàng tử vậy.”
“Là chuyện này đấy à?”
“Ừ.”
“Thế thì tại sao tớ phải giận kia chứ?”
“Bởi vì cậu là con trai, mà tớ cũng là con trai, mẹ tớ bảo rằng con trai không được kết hôn với nhau đâu.” Lệ Thủy nghiêm túc nói, thế nhưng hai mắt lại chợt đỏ hoe.
“Con trai không được kết hôn với nhau, nhưng tớ nghe cha nói rằng khi con trai lớn lên sẽ trở thành đàn ông, nói không chừng đàn ông lại có thể kết hôn với nhau đấy.”
“Có thật không?”
“Thật mà.”
“Vậy thì tớ phải nhanh chóng trở thành một người đàn ông mới được.”
…
Khung cảnh dừng lại giữa tiếng ve sầu kêu vang, Hình Chu mở mắt ra, đã là tám giờ sáng rồi, đúng lúc này ngoài cửa sổ cũng đang có tiếng ve kêu ầm ĩ.
“Này lão Lệ, đêm qua em có một giấc mơ, em mơ thấy chúng ta đều là trẻ con, cùng nhau diễn vở kịch “Công chúa Bạch Tuyết” cho lớp, anh đóng vai hoàng tử còn em diễn vai công chúa, sau đó thì hoàng tử đã khóc lóc quá chừng đòi kết hôn với em đây – một bạn nam mặc váy xinh đẹp đấy.” Hình Chu tựa vào cửa phòng làm việc và kể lại với Lệ Thủy đang ngồi bên trong.
“Vậy em có đồng ý không?” Lệ Thủy ngồi ở bàn làm việc tháo kính xuống, tóc mai nhuốm màu muối tiêu càng làm cho anh thêm phần nho nhã, cho dù là vào sáng sớm cuối tuần, anh cũng vẫn không quên làm việc.
Đây đã là năm thứ hai mươi bọn họ ở bên nhau.
“Cậu bé đã khóc quá trời, vì mẹ cậu bé nói rằng con trai thì không được kết hôn với nhau.” Hình Chu học theo giọng điệu của cậu bé Lệ Thủy trong giấc mơ rồi sau đó bật cười.
“Ồ.” Vẻ mặt Lệ Thủy có hơi tiếc nuối, “Vậy thì nó thật sự là một thằng nhóc quá bảo thủ.”
“Nhưng em đã nói với cậu bé rằng tuy con trai không thể kết hôn với nhau, nhưng đàn ông thì được.” Hình Chu chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ranh mãnh, cho dù đã sắp bốn mươi đến nơi thì khi đứng trước mặt Lệ Thủy, thỉnh thoảng Hình Chu vẫn toát lên vẻ ngây thơ trẻ trung.
Lệ Thủy thôi không làm việc nữa, anh đứng dậy đi đến trước mặt Hình Chu, rất tự nhiên mà vòng tay qua eo người ta.
“May mắn thay, bây giờ cậu bé ấy đã trở thành một người đàn ông thật rồi.”
Hai người nhìn nhau không nói lời nào, chỉ lặng lẽ liếc mắt đưa tình.
“Lão Lệ ơi, chúng mình đi ăn mừng ngày quốc tế thiếu nhi nhé, chúc mừng cho lời dự đoán của hai đứa trẻ thông minh kia đã trở thành hiện thực.” Một lát sau, Hình Chu đột nhiên đưa ra đề nghị.
“Ý kiến hay đấy.” Lệ Thủy nắm lấy tay Hình Chu, mười ngón đan chặt, và hai chiếc nhẫn cưới khẽ chạm vào nhau, “Đi ăn mừng thay hai đứa nó, chúc mừng cho giấc mộng đẹp của chúng cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.”