Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 58: Phiên ngoại 1



Buông chiếc váy nhỏ của em ra đi

Tác giả: Trì Tiểu Gia

Edit: Na Xiaholic

– Phiên ngoại 1 –

Hôm nay là ngày cưới của Lưu Nham và Lệ Lệ, từ sáng sớm, Lệ Thủy và Hình Chu đều đã mặc lễ phục chỉnh tề để chuẩn bị dự tiệc rồi, thân phận của Lệ Thủy là anh trai cô dâu, còn Hình Chu thì là phù rể.

“Lệ Thủy ơi, mau giúp em thắt cà vạt với, em chịu thôi.”

Không phải là Hình Chu chưa từng mặc vest, nhưng riêng chuyện thắt cà vạt thì học mãi chẳng xong, may sao cậu vẫn còn có Lệ Thủy. Một trong những câu nói mà cậu yêu thích nhất chính là: Dù có ra sao đi chăng nữa thì vẫn còn Lệ Thủy ở đây kia mà. Mỗi khi nghe cậu nói câu này, Lệ Thủy sẽ trả lời rằng: Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.

Trong một, hai năm vừa qua, Hình Chu càng ngày càng cảm nhận được sự cưng chiều không có điểm dừng mà Lệ Thủy dành cho mình, anh gần như muốn biến cậu thành một kẻ ngốc ngay đến cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được. (*)

“Cũng bởi vì có anh cho nên đến cả cà vạt em cũng thắt không được đây này, anh nói em nghe coi, có phải anh đang muốn thông qua việc cưng chiều chăm sóc em để biến em thành một thằng ngốc đúng không hả?” Giọng của Hình Chu như đang chất vấn, nhưng vẻ mặt lại có hơi đắc ý.

Trước câu hỏi như cố tình gây sự của Hình Chu, vì đang bận thắt cà vạt cho cậu nên Lệ Thủy cứ thế mà gật đầu thừa nhận.

Hình Chu sửng sốt: “Gì cơ? Anh thật sự muốn làm vậy sao, anh đó anh đó anh đó, anh đúng là cái đồ bụng dạ khó lường!”

Lệ Thủy thắt cà vạt cho Hình Chu xong thì lấy áo khoác từ trong tủ quần áo ra, Hình Chu vẫn không chịu bỏ qua mà lẽo đẽo theo anh, “Mau nói rõ em nghe coi.”

Lệ Thủy giữ áo cho Hình Chu: “Mặc áo khoác vào trước đi đã.”

Hình Chu miễn cưỡng đứng trước gương mặc áo khoác vào, nhìn hình ảnh Lệ Thủy đang đứng sau lưng mình ở trong gương, cậu ai oán thở than: “Tiên sinh mà em thích nhất thế mà lại muốn biến em thành kẻ ngốc kìa.”

Lệ Thủy duỗi thẳng cà vạt của mình, Hình Chu nhìn ngón tay vừa thon vừa dài của anh mà nuốt một ngụm nước bọt.

Không được! Hiện tại đâu phải là lúc mê muội sắc đẹp.

Lệ Thủy nhìn vào Hình Chu đang đứng đối diện mình ở trong gương, “Tiểu Chu mà biến thành kẻ ngốc thì sẽ không tài nào rời xa anh được nữa, nếu như có thể, anh chỉ mong rằng em sẽ ỷ lại vào anh cả đời.”

Giọng nói của anh đầy nghiêm túc và đáng tin cậy, nhưng Hình Chu lại cảm nhận được trong lời nói ấy có ẩn chứa sự bất an. Chuyện đã qua lâu đến thế, nhưng hóa ra Lệ Thủy vẫn còn đang thấp thỏm không yên về việc trước kia cậu đòi chia tay, cậu không thể nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc cậu đã khiến cho Lệ Thủy mất đi cảm giác an toàn đến chừng nào, nhưng nếu như cậu đặt mình vào hoàn cảnh của anh mà suy nghĩ, giả sử trước đây người chủ động nói lời chia tay là Lệ Thủy thì chắc chắn thế giới của cậu lúc đó cũng không còn ánh sáng nữa, từ đó về sau sẽ mãi mãi chìm vào trong bóng tối.

Hình Chu xoay người ôm lấy Lệ Thủy, gắt gao siết chặt vòng eo anh, “Dù cho có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không rời xa anh nữa, em đã ỷ lại vào anh từ rất lâu rồi mà, anh có hối hận cũng chẳng kịp nữa đâu.”



Địa điểm tổ chức đám cưới của Lưu Nham và Lệ Lệ không lớn cho lắm nhưng lại trông khá lãng mạn, thứ bắt mắt nhất trên sân khấu chính là một vòng đá năm màu với những chùm quả vải được đặt ở chính giữa. Khách mời có mặt bao gồm người thân và bạn bè, ngồi lấp kín cả hội trường nho nhỏ.

Tiếng nhạc vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu, Hình Chu đang cầm bó hoa, theo sau Lưu Nham bước trên thảm đỏ.

Lưu Nham bình thường chẳng mấy khi nghiêm túc, thế mà hôm nay lại trông vô cùng khôi ngô và trưởng thành, quả là người đàn ông sắp lập gia đình có khác. Hình Chu thầm cảm thấy hạnh phúc thay cho người anh em tốt của mình từ tận đáy lòng.

Rồi cậu nhìn sang Lệ Lệ đang đứng bên cạnh Lưu Nham, quả thật cô xinh đẹp đến mức nao lòng, vóc dáng của cô vốn đã rất đẹp rồi, giờ đây mặc váy cưới trông lại càng thướt tha hơn, trên váy đính đầy họa tiết hình ngôi sao, dưới ngọn đèn phản xạ ánh sáng lấp lánh chiếu thẳng vào trong mắt của Hình Chu.

Nếu cậu cũng khoác lên mình chiếc váy cưới như thế này, không biết là sẽ trông như thế nào nhỉ? Giá mà cậu có thể được mặc chiếc váy xinh đẹp này giống như Lệ Lệ thì thật sự hạnh phúc biết bao.

Hình Chu cứ mãi suy nghĩ về những thứ không bao giờ thuộc về mình, nào ngờ lại mất tập trung, đúng lúc đó vừa đi đến cuối thảm đỏ, cậu chẳng dừng lại kịp mà va thẳng vào người của Lưu Nham.

Người dẫn chương trình vội nói đùa: “Xem ra phù rể của chúng ta còn vội vã hơn cả chú rể nữa, đang nóng lòng muốn bàn giao người anh em tốt của mình lắm rồi có đúng không nào.”

Dưới sân khấu rộ lên tiếng cười vang, khuôn mặt của Hình Chu lập tức đỏ bừng, cậu lén nhìn sang Lệ Thủy ngồi ở bên dưới, bỗng thấy anh cũng đang nhìn cậu, biểu cảm tựa như vừa nghĩ đến điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu thì lập tức nở nụ cười trấn an.

Mãi cho đến khi cô dâu chú rể trao nhau lời nguyện thề, đeo nhẫn, hôn đối phương xong, độ nóng trên khuôn mặt Hình Chu mới dần dần tan biến.

“Lúc nãy em suy nghĩ gì thế, tại sao lại ngơ ra vậy?” Khi Hình Chu trở lại bên dưới sân khấu, Lệ Thủy lập tức hỏi cậu.

“À, không có gì, chỉ là thấy Lưu Nham đã lập gia đình rồi nên có hơi xúc động thôi mà anh.”

Hình Chu không dám nói cho Lệ Thủy biết, trong khoảnh khắc ấy cậu đã ước ao mình cũng được như Lệ Lệ đến nhường nào.

Lưu Nham đứng trên sân khấu thì vẫn còn đang kể lể về câu chuyện tình yêu của mình với Lệ Lệ.

“Mọi người có thấy vòng đá này hay không, ở giữa đính những chùm vải, có nghĩa là tôi, Lưu Nham, cả đời này sẽ quấn quanh quả vải, theo sau làm hậu phương, xem cô ấy như báu vật mà đối xử thật tốt…” (**)

Hôn lễ kéo dài mãi từ xế chiều cho đến tám giờ tối mới xong, khách khứa dần dần tản đi, Lệ Thủy muốn giúp một tay thu xếp cho cha mẹ và bạn bè đã từ xa đến đây nên bảo Hình Chu về nhà trước.

Nhưng Hình Chu cũng chưa về nhà ngay mà lại đi đến cửa hàng váy cưới ở cạnh bên khách sạn, chiếc váy cưới mà Lệ Lệ khoác trên người tựa như một sự kích thích đột ngột không ngừng nghỉ đối với cậu vậy, khiến cho cậu hoàn toàn chẳng thể nào kiềm chế nổi sự chộn rộn ở trong lòng.

Làm cho cậu muốn phát điên, khiến cậu nằm mộng giữa ban ngày.

“Chào anh, xin hỏi anh đến để chọn váy cưới cho vợ hay sao ạ?” Nữ nhân viên nhiệt tình chạy ra chào đón.

“À… Vâng, tôi đến xem thử thôi.” Lúc này Hình Chu mới sực nhớ ra rằng mình không thể thử váy cưới trong cửa hàng với tư cách là đàn ông được.

“Vậy dáng người của bà xã anh trông như thế nào ạ?”

“Cũng tương tự như tôi đấy.” Ngón tay Hình Chu lướt qua từng chiếc váy gạc, cảm giác thô ráp này khiến cho đầu ngón tay của cậu có cảm giác như đang bị giật điện vậy.

Cậu cảm nhận được sự hấp dẫn lẫn nhau giữa mỗi chiếc váy cưới với mình, thứ cảm giác này ngoại trừ cậu ra thì không một ai có thể hiểu được cả.

“Anh có thể sang bên này nhìn xem, toàn bộ váy cưới của chúng tôi đều được may thủ công và mỗi chiếc đều là…”

Bước ra khỏi cửa hàng váy cưới, Hình Chu ôm chiếc hộp hít sâu một hơi, cậu đã thuê chiếc váy cưới mà mình thấy thích nhất, bởi vì khi được tận tay sờ vào những chiếc váy đó, cậu đã không tài nào kiềm chế nổi sự xúc động trong lòng mình nữa rồi.

Cậu quay trở lại lễ đường nhỏ từ lâu đã không còn một bóng người ở khách sạn, mọi món đồ trang trí bên trong vẫn còn chưa được dọn dẹp, cậu mở cửa ra, cởi áo khoác, áo sơ mi và quần dài, ném toàn bộ xuống đất rồi đứng ngay trong lễ đường mà mặc áo cưới vào.

Cậu biết rõ hiện giờ mình đang điên rồ đến nhường nào, thân là một người đàn ông, thế mà cậu lại dám mặc váy cưới đứng ở một nơi bất kỳ lúc nào cũng có thể có người bước vào, nhưng vì cậu quá đỗi khát khao, nên cậu đã làm thế, nếu mà người đời có thể lén lút trốn vào một xó xỉnh nào đó để tìm vui, thì hiện giờ cậu cũng muốn thử lén lút một lần, mà nếu đã là một lần, thì chính là vào lúc này đây.

Trong lễ đường không có gương, Hình Chu cũng chẳng biết bây giờ trông mình đang như thế nào nữa, nhưng cậu có thể chắc chắn một điều rằng bản thân hiện đang rất hạnh phúc, tâm trạng tựa như ngọn đèn bừng sáng ở trong lễ đường vậy.

Cậu nâng váy lên, đi chân trần bước trên thảm đỏ và hướng về phía cuối lễ đường, mặc dù xung quanh không có bất kỳ ai, nhưng cậu vẫn bước đi cẩn thận từng li từng tí, mỗi một bước chân đều tràn đầy cảm giác nghi lễ.

Trong người cậu trào dâng cảm giác thỏa mãn khôn xiết, không giống như các loại váy khác, đây lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Cậu nhìn về phía sân khấu, tưởng tượng rằng Lệ Thủy đang đứng ở nơi đó, chờ cậu bước đến.

Nhưng tấm thảm đỏ ngắn quá, chỉ mới mấy bước mà cậu đã đi đến cầu thang mất rồi.

Trong lòng Hình Chu đột nhiên thấy thất vọng và hụt hẫng, tại sao con đường này không dài ra thêm chút nữa kia chứ, vì sao giấc mộng đẹp là thế mà lại phải tỉnh giấc quá nhanh, đã đến lúc cậu phải cởi chiếc váy trên người mình ra rồi.

Hình Chu thở dài, cực kỳ tiếc nuối mà quay người sang, sau đó, cậu tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lệ Thủy.

Lệ Thủy đang đứng trước cửa lễ đường, anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề đó, cách Hình Chu chỉ vẻn vẹn một tấm thảm đỏ.

Hình Chu dụi mắt, thế nhưng Lệ Thủy đang đứng đối diện cậu cũng chẳng vì động tác này mà biến mất.

Không phải là ảo giác!

Hiện thực này làm cho trái tim của cậu bắt đầu đập loạn xạ, tiếp theo sau đó là hoảng sợ, cậu cúi đầu nhìn lại chính mình, mặc váy cưới, đi chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thế nào cũng thấy chẳng ra làm sao cả, tuy rằng Lệ Thủy đã chấp nhận việc cậu thích mặc trang phục nữ rồi, nhưng giờ đây nhìn thấy cậu như vậy, cậu cũng chẳng dám chắc là mình có làm cho Lệ Thủy chướng mắt hay không.

Hai tay Hình Chu siết chặt váy, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên, thế nhưng cậu lại nhìn thấy Lệ Thủy đang đi về phía mình, hệt như những gì mà vừa rồi cậu đã tưởng tượng, là cậu cũng tựa như Lệ Thủy bây giờ, bước từng bước đi về phía anh.

Hình Chu nín thở, ngay đến cả một cử động cũng không dám làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Thủy đang ngày càng tiến lại gần mình hơn, thậm chí cậu còn cố nghĩ cách làm sao để giải thích cho Lệ Thủy nghe.

Rồi sau đó, cậu nhìn thấy Lệ Thủy lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn rồi quỳ một chân xuống đất.

“Lệ Thủy, anh…”

“Anh vừa mới lấy về, vốn định chờ đến sinh nhật mới tặng cho em, nhưng mà giờ đây, có lẽ là anh không thể chờ nổi nữa rồi.” Lệ Thủy nắm lấy tay Hình Chu, “Tiểu Chu, em có bằng lòng không?”

“Em… Anh…” Lời nói của Hình Chu đã không còn mạch lạc nữa rồi, cậu dường như vừa đánh mất đi năng lực giao tiếp, dù cậu có nghĩ nhiều đến mấy cũng không thể tưởng tượng ra nổi, sau nhiều năm yêu nhau như vậy, giờ đây cậu lại mặc váy cưới, đứng chờ Lệ Thủy đeo nhẫn cho mình, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không chân thực chút nào.

Hình Chu cảm thấy ký ức của mình có hơi rối loạn. Cậu nhìn ngắm váy cưới của Lệ Lệ, cảm thấy cũng muốn được mặc thử một lần, sau đó cậu thuê một bộ váy lén quay về lễ đường mặc, và bây giờ Lệ Thủy đang quỳ ở đây, còn mang theo cả nhẫn nữa… Rõ ràng ban đầu đây chỉ là hành động điên rồ của mỗi mình cậu thôi mà!

“Em không nói lời nào thì anh sẽ mặc định là em đã ngầm chấp nhận rồi đấy nhé.” Lệ Thủy đợi một hồi, anh không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón áp út của Hình Chu, mà lúc này đây Hình Chu mới phát hiện ra rằng trên ngón áp út của Lệ Thủy cũng đang đeo một chiếc nhẫn giống hệt như của cậu vậy.

Đầu ngón tay trái của Hình Chu đang không ngừng run lên, Lệ Thủy đứng dậy, một tay nắm chặt bàn tay trái của Hình Chu, tay còn lại thì siết lấy eo cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

“Tiểu Chu, trông em đẹp lắm.” Lệ Thủy thì thầm bên tai của Hình Chu.

“Thật vậy sao?” Hình Chu vùi mặt vào trong lòng Lệ Thủy.

Cậu muốn nghe thấy câu trả lời của Lệ Thủy, cho dù có là đang mơ thì cậu cũng muốn được mơ chân thực hơn chút nữa.

“Thật đấy, em hiểu rõ là anh không biết nói dối mà.”

Nghe được câu trả lời của Lệ Thủy, Hình Chu cũng không ngẩng đầu lên, Lệ Thủy ôm lấy cậu đang mặc váy, đây là khoảnh khắc xa xỉ đến nhường nào, cậu hoàn toàn chẳng hề muốn phá vỡ giây phút này.

Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy lâu thật lâu.

“Tiểu Chu à, chúng ta về nhà thôi.”

Hình Chu lắc đầu, vẫn cứ ôm Lệ Thủy không chịu buông tay.

“Sao thế?”

“Về nhà rồi thì sẽ không thể được như vậy nữa.”

Lệ Thủy sửng sốt, sau đó lập tức bật cười rồi nói: “Nếu như em thích, về nhà chúng ta vẫn có thể tiếp tục mà, sau này cũng thế.”

Hình Chu lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nét hoang mang.

Lệ Thủy hôn lên môi của Hình Chu một cái, “Chiếc váy cưới này giờ đây hoàn toàn thuộc về em, vừa nãy anh đã ghé qua cửa hàng đó để mua rồi.”

Hình Chu ngây người ra nhìn Lệ Thủy, tựa như cả hai đã lẳng lặng mà nhìn nhau rất lâu rất lâu rồi, một lát sau cậu mới lên tiếng: “Lệ Thủy ơi, anh có biết hiện giờ em đang muốn làm gì không?”

“Em muốn làm gì?”

Nhìn sâu vào trong ánh mắt dịu dàng của Lệ Thủy, Hình Chu đột nhiên mếu máo: “Em muốn khóc.”

Sau đó thì cậu lập tức vỡ òa.



• Chú thích:

– (*) 四体不勤五谷不分 – Tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân: Dịch thô ra nghĩa là không chịu lao động thì ngay cả ngũ cốc cũng chẳng thể phân biệt được. Đại khái mô tả tình trạng không chịu lao động dẫn tới thiếu kiến ​​thức.

– (**) Một cách chơi chữ, vòng đá bao bọc quả vải đó tượng trưng cho Lưu Nham và Lệ Lệ. Đá là thạch (石), trong chữ Nham (岩) có chứa bộ thạch (石). Còn quả vải tiếng Hán gọi là quả lệ chi (荔枝), trong tên của Lệ Lệ (厉荔) có chứa chữ lệ (荔) của lệ chi, như mình từng chú thích một lần ở chương 9 rồi đó.

– Hết phiên ngoại 1 –
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.